Bôn Nguyệt

Chương 78: Thăm dò lần cuối

“Vì Ký Thủy tộc của ngươi, ngươi lợi dụng muội ấy?”

“Chuyện này tốt cho cả hai.”

“Muội ấy không phải người của ngươi, dựa vào đâu mà ngươi đòi làm chủ?” Liễu Sao nắm chặt tay: “Đừng quên là do ta dẫn muội ấy tới, bây giờ ta sẽ mang muội ấy quay về Ma cung.” Nói xong nàng nhanh chóng đi ra ngoài.

A Phù Quân không ngăn cản.

Cánh cửa bằng bọt biển không mở ra, Liễu Sao chỉ cười lạnh, nàng nâng chưởng lên nhưng lại phát hiện ma lực không vận được bao nhiêu.

Nơi này bị quỷ môn ảnh hưởng lớn, nàng không đủ sức dẫn Lạc Ninh đi.

“Ngươi cho là ngươi có thể cản ta?” Liễu Sao gần như siết nát bàn tay, bỗng quay người lại: “Nếu ngươi dám lợi dụng muội ấy, ta sẽ giết chết ngươi, diệt toàn bộ Ký Thủy tộc!”

Đối diện ánh mắt nàng, A Phù Quân vẫn luôn bình thản.

Đúng rồi, y là em ruột của Kha Na, trên người y có thủy nguyên của Kha Na. Kha Na đã hy sinh vì Ký Thủy tộc, nàng làm sao có thể giết y được? Làm sao ra tay nổi với Ký Thủy tộc đây? A Phù Quân vốn không hề bị nàng uy hiếp.

Liễu Sao hít sâu một hơi, bước đến trước mặt y: “Lạc Ninh… muội ấy… tấm lòng của muội ấy với ngươi, chẳng lẽ ngươi còn không biết? Ngươi nhẫn tâm đối xử với muội ấy vậy sao?”

“Nàng sẽ quên.” A Phù Quân vươn tay đẩy chén gỗ đến trước mặt nàng.

Nước mắt phượng hoàng?

Liễu Sao khó tin nhìn chằm chằm cái chén gỗ, sau một lúc lâu nàng khó khăn cất tiếng: “Ngươi muốn muội ấy quên?”

“Như vậy sẽ tốt cho nàng.”

“Ngươi dựa vào gì bảo muội ấy phải quên? Tại sao ngươi không uống?” Liễu Sao đột ngột nổi giận, nàng tỉnh ngộ: “Hóa ra ngươi vốn không thích muội ấy!” Nàng phẫn nộ một cách khó hiểu: “Ngươi đã không thích muội ấy, tại sao lại gạt muội ấy, đối xử tốt với muội ấy? Còn đồng ý để muội ấy ở lại đây? Ngươi đang tính toán cái gì!”

A Phù Quân đáp: “Lạc Ca từng cứu mạng ta một lần, ta không muốn mắc nợ, vết thương hồn phách của nàng đã tốt lên, ở lại đây không thích hợp.”

“Quả nhiên ngươi… ngươi…” Liễu Sao tức đến phát run, không thốt nên lời.

Thái độ A Phù Quân từ đầu đến cuối đều không hề thay đổi: “Ta đã giải thích, bây giờ là chọn lựa của ngươi.”

Sự đau thương quen thuộc dâng lên trong lòng, Liễu Sao nhìn cái chén gỗ, ác độc nói: “Ta sẽ không lừa muội ấy, nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho muội ấy thì tự mình cho Lạc Ninh uống đi, để muội ấy tận mắt chứng kiến ngươi bán đứng, lợi dụng muội ấy như thế nào, xem muội ấy quên mất ngươi.”

A Phù Quân kéo chén gỗ về: “Cũng được.”

Không khí trong phòng cực kỳ ngột ngạt, đối diện với Yêu vương vô tình đáng giận, Liễu Sao không thể chờ thêm một khắc, cửa mở ra, nàng lập tức rời khỏi phòng lạnh giọng gọi Ký Thủy yêu đang chờ bên ngoài: “Dẫn ta đến gặp Lạc Ninh!”

******

Trên Minh hải, thiếu nữ quỳ trên sóng nước nhấp nhô, nàng nhặt từng cái từng cái đầu lâu khô bỏ vào trong túi to. Có lẽ chiếc áo choàng trên người nàng khá nặng nên hành động của nàng có hơi gắng gượng.

Liễu Sao đứng xa xa nhìn, bỗng nhiên mũi cay cay.

Lạc Ninh cẩn thận cất kỹ đám đầu lâu khô, khi đứng dậy mới phát hiện ra Liễu Sao: “Liễu sư tỷ!”

Liễu Sao nhanh chóng lau nước mắt, nàng điềm nhiên như không bước qua: “Muội vất vả nhặt mấy thứ này làm gì, chúng đều đáng chịu tội, trôi đủ rồi sẽ tự động quay về Minh Đô, sẽ có tiểu quỷ đi thu dọn chúng, muội lo chuyện không đâu làm gì.”

“Hài cốt sớm vào trong hầm luân hồi thì bọn họ sẽ bớt phải chịu khổ.” Lạc Ninh rũ rèm mắt, nàng nở nụ cười: “Muội ở Ký Thủy tộc không lâu nữa đâu, thừa dịp rảnh rỗi, giúp họ một chút cũng tốt.”

Ngực quặn thắt, Liễu Sao há miệng mấp máy môi rồi đột ngột kéo tay Lạc Ninh: “Theo ta về Ma giới, chúng ta đi ngay đi.”

“Sư tỷ!” Lạc Ninh giữ chặt tay nàng, lắc đầu: “Chúng ta không đi được đâu.”

“Muội cũng biết sao.” Liễu Sao dậm chân mắng: “Tên A Phù Quân kia vốn không phải người tốt, ta đã sớm dặn muội đừng quan tâm tới y, muội lại không chịu nghe!”

Lạc Ninh lắc đầu: “Không liên quan đến huynh ấy, huynh ấy chỉ bất đắc dĩ thôi.”

“Phì! Bất đắc dĩ cái gì!” Liễu Sao tức giận: “Muội cứ nói giúp y! Y đang lừa dối muội, muội còn giúp y làm không ít việc nữa hả? Bây giờ y tính dùng muội lấy lòng Tiên môn, y còn muốn… muốn…”

Lạc Ninh nghi ngờ nhìn Liễu Sao.

Liễu Sao không thể nói tiếp nữa, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Vậy muội bảo phải làm sao đây? Chúng ta phải nghĩ cách.”

Lạc Ninh đáp “Ừ” rồi nói: “Chúng ta đem đám hài cốt này đến Minh thành trước đi.”

Liễu Sao yên lặng gật đầu, sóng bước cùng nàng đến bên ngoài Minh thành, nhìn nàng giao hài cốt cho đám lính gác. Liễu Sao không nén lòng được xoay mặt đi lau nước mắt, sau đó hai người cùng nhau quay về.

Trên đường đi Lạc Ninh đều cúi thấp đầu, không biết đang nghĩ điều gì.

Liễu Sao đột ngột hỏi: “Muội đọc nhiều sách như vậy, muội có biết nước mắt phượng hoàng không?”

Đôi tay khẽ run lên, Lạc Ninh ngẩng mặt, mỉm cười: “Muội biết, nghe nói uống nó thì có thể quên mất người trong trái tim mình… người bận lòng nhất.”

Liễu Sao cầm tay nàng, trịnh trọng dặn dò: “Cho dù A Phù Quân có muốn muội uống gì, muội đừng có uống, có nhớ chưa?”

Lạc Ninh gật đầu: “Muội nhớ rồi, sư tỷ.”

Lúc này, Liễu Sao mới buông tay nàng ra, khẽ hừ: “Chỉ cần muội không muốn về, thì không một ai có thể ép muội về!”

Hai người còn chưa đi đến gần nơi ở của Ký Thủy tộc thì đã thấy bóng dáng của A Phù Quân, y đã chờ ở đó từ lâu, thấy hai người y lập tức quay lại.

Ngữ điệu Liễu Sao không tốt: “Ngươi đang bận, chạy ra đây làm gì?”

Y chỉ nhìn Lạc Ninh: “Về rồi?”

Lạc Ninh cười: “Đã về.”

Y hơi nghiêng mặt đi, ra hiệu với một gã yêu ở bên cạnh, gã yêu kia lập tức cung kính nói với Liễu Sao: “Ma tôn xin mời sang bên này.”

Liễu Sao đứng yên bất động.

A Phù Quân cũng không e ngại, y bước qua kéo Lạc Ninh: “Chúng ta qua bên kia.”

Lạc Ninh đáp: “Được.”

******

Một bông hoa sóng trắng như tuyết nở rộ từ dưới đáy biển, chúng nhanh chóng kết lại thành những đóa hoa băng mỏng manh hình dạng khác nhau, giống như một khu vườn trồng toàn hoa băng, cản trở tất cả đống hài cốt trôi dạt ở bên ngoài, che giấu tất cả sự xấu xa, ghê tởm.

Y kéo nàng đi dạo quanh những khóm hoa băng, bước chân vẫn thong dong vững vàng như trước: “Có đẹp không?”

Nàng gật đầu đáp: “Đẹp.”

Rừng hoa băng lay động theo từng con sóng biển, tựa như gió đùa biển hoa trên mặt đất.

“Binh mai phục của Bách Yêu Lăng đã rút lui, Ký Thủy tộc sắp quay về Yêu giới.”

“Ừm, Tiên môn biết ta đang ở đây.” Nàng thấp giọng thở dài: “A Phù Quân, ta không thể tu luyện thuật pháp cấp cao, cũng không có tác dụng gì, tiếp tục ở lại Ký Thủy tộc nhất định sẽ gây phiền phức cho các người.”

Y đột ngột dừng lại, kéo nàng vào lòng.

Một nụ hôn không cho phép chống cự, y ôm chặt thắt lưng nàng, bàn tay trượt vào trong áo choàng của nàng rồi lần vào trong y phục, động tác cực kỳ quá đáng, bàn tay lạnh lẽo khiến cơ thể ấm áp run rẩy.

Ban đầu nàng muốn cản y, nhưng bị áp chế, rồi dần nàng không giãy dụa nữa.

Quả nhiên, y không hành động quá đáng thêm nữa, nhanh chóng ngẩng mặt lên, đôi mắt xanh đã phẳng lặng như nước. Y giúp nàng chỉnh lại y phục và áo choàng, sau đó nhìn nàng chăm chú. Lông tơ trên áo choàng ánh lên khuôn mặt nhỏ nhắn, sắc mặt dường như tái nhợt hơn xưa, chỉ có đôi môi xinh xắn là hơi đỏ hồng, tựa như một đóa mai ướt át.

Nàng cũng nhìn y.

Đôi mắt to trong vắt như nước, đôi mắt ấy tựa như có thể rửa sạch tất cả những thứ xấu xa nhất trên đời này.

Thiếu nữ tựa như tinh linh ngày đầu gặp gỡ, có một thể chất khiếm khuyết mà ai ai cũng biết, tựa như một nàng công chúa mảnh mai. Y nhận ra trí tuệ của nàng, cũng hiểu sự kiên cường của nàng, khi nàng gặp nạn thì thu nhận, che chở nàng. Mà nàng, lại nhìn thấu tất cả mọi thứ về y, bao gồm những thứ thủ đoạn không vẻ vang gì, nhưng nàng vẫn chọn đến gần y, muốn giúp y gánh vác.

Tuy nhiên thứ lý trí quen thuộc rốt cuộc để y chọn lấy hy sinh và lợi dụng.

Chủng tộc cố vùng vẫy vì sinh tồn không xứng có được thiện lương.

Thiếu nữ như đóa hoa, có lẽ nàng ở trong Tiên môn sẽ được mọi người bảo vệ, tiếp tục làm một cô công chúa vui vẻ không lo không nghĩ.

Chẳng biết y lấy một chiếc chén nhỏ từ đâu ra, trong chén là chất lỏng màu xanh biếc trong vắt như phỉ thúy.

Nàng bất giác run lên, nhưng lập tức mỉm cười: “Là đế thảo diệp.”

Y “Ừm” rồi nói: “Có lợi cho vết thương của ngươi.

Lạc Ninh nhìn chất lỏng đẹp đẽ trong chén, nàng thấp giọng nói: “Đế thảo diệp rất quan trọng với Yêu Khuyết, vết thương của ta đã khỏi nhiều rồi, đừng nên lãng phí.”

Y bâng quơ trả lời: “Có thể giúp ngươi vá lại hồn phách, một mảnh thảo diệp không đáng là gì.”

Nàng trầm mặc rất lâu rồi giương mắt nhìn y: “Ta sẽ quay về Tiên môn, ta không muốn uống thuốc.”

Đối diện với sự cầu xin rõ ràng trong cặp mắt to tròn kia, y vẫn mở miệng nói: “Uống đi.”

Quá mức tàn nhẫn, dù chỉ chút hy vọng nhỏ nhoi cũng không cho nàng.

“Vậy được thôi.” Nàng đón lấy cái chén uống cạn, sau đó trả chén lại cho y.

Tinh linh lương thiện và Yêu vương máu lạnh, cặp nam nữ ở hai thế giới khác nhau, ý trời để họ tương ngộ. Bọn họ rất giống nhau, cho nên sự chọn lựa cũng giống nhau, chọn lựa gánh vác trách nhiệm mà huynh trưởng chưa thể hoàn thành. Nhưng y lại rất hiểu nàng, y có thể nhìn thấy ý chí kiên cường dưới thể chất gầy gò yếu đuối, dù biết nàng muốn làm gì, nhưng chưa bao giờ ngăn cản, bảo sao nàng không yêu cho được?

Cho nên nàng muốn giúp y làm chút gì đó, thậm chí có thể tha thứ cho sự lợi dụng và thăm dò của y.

Y thuận tay ném cái chén gỗ đi: “Ninh nhi!”

Thời gian hai người ở bên nhau không quá ngắn ngủi, tính ra hai người không trao đổi nhiều, y vẫn luôn dùng từ “ngươi” để gọi nàng. Bây giờ lần đầu tiên y gọi nàng thân mật như thế, giọng nói lạnh lùng cũng ôn hòa thêm vài phần.

“Hở?”

“Bên ngoài thủy triều sắp dâng lên rồi, ta dẫn nàng đi ngắm thủy triều.”

Ngày thường y vẫn luôn lo sự vụ trong tộc, đây xem như là lần đầu tiên y chủ động mời. Nhưng nàng chỉ nở nụ cười nhẹ, lắc đầu đáp: “Ta hơi mệt, không muốn xem.”

Y vươn tay kéo nàng: “Chúng ta quay về thôi.”

Nàng nhìn bốn phía: “Không được, ta nghỉ lại đây một lát, huynh đi về đi, không có gì nguy hiểm đâu.”

Y cũng không nhiều lời thêm nữa, vẫy tay gọi một dòng nước ấm ùa tới tạo thành một chiếc giường trắng mềm mại ấm áp. Y dìu nàng nằm trên chiếc giường bằng bọt nước, sau đó cũng ngồi xuống cạnh nàng.

Nàng dụi mắt giục: “Ta đi ngủ đây, huynh đi làm việc đi.”

Y không rời đi: “Nàng ngủ trước đi.”

Vì thế nàng nhắm mắt lại, tiếng hít thở dần đều đều rồi nhanh chóng không còn động tác gì nữa. Y ngắm nhìn dung nhan bình yên trong giấc ngủ của nàng, mãi mà chưa chịu đứng dậy, nét mặt y vẫn bình thản như trước.

“Tên khốn nhà ngươi, quá khốn kiếp! Muội ấy vốn không muốn uống!” Liễu Sao cuối cùng không nhịn được nữa bước ra, nàng chạy tới kéo y ra: “Ngươi còn ở lại đây làm gì, cút mau đi, muội ấy không cần ngươi ở bên. Ngươi đi mà trông nom Ký Thủy tộc của ngươi đi!”

“Ngươi chăm sóc nàng, ta còn chút chuyện.” Y đứng dậy thật.

Không chặn được nước mắt hoen mi, Liễu Sao dậm chân, hét lớn với cái bóng của y: “Ngươi đừng có nằm mơ! Muội ấy sẽ không quên ngươi đâu! Người muội ấy thích là Tô Tín, muội ấy là sợ quên mất Tô Tín!”

“Ngày mai sẽ biết thôi.” Giọng y lạnh nhạt.

Liễu Sao sửng sốt rồi đột ngột hiểu ra, nàng cười khẩy: “Ngươi cho muội ấy uống thứ này là vì muốn chứng thực rốt cuộc muội ấy có thích ngươi hay không, ngươi đang sợ muội ấy không thích ngươi chứ gì? Ngươi ép muội ấy uống, không phải muốn tốt cho muội ấy mà là muốn xác định tình cảm của muội ấy. Ngươi muốn làm muội ấy quên ngươi đã đối xử với muội ấy thế nào, là vì ngươi sợ muội ấy hận ngươi!” Nàng khinh bỉ “phì” một tiếng: “Rõ ràng ngươi đang lợi dụng muội ấy, lại còn muốn thử lòng muội ấy… Ngươi quá vô liêm sỉ! Ngươi không phải là người!”

Cơn giận trào dâng, lồng ngực phập phồng, Liễu Sao dừng lại rồi châm chọc: “Đúng rồi, ngươi vốn không phải là người!”

“Ngươi nói đúng.” Y không hề quay đầu lại.

“Ngươi…” Liễu Sao trơ mắt nhìn y bỏ đi, nàng tức đến phát run, Liễu Sao quay lại ôm lấy Lạc Ninh, nàng thút thít khóc, kiên quyết nói: “Ai cần chứ! Người như thế quên là phải, phải quên sạch sẽ!”

“Sư tỷ.” Lạc Ninh đột ngột mở mắt ra, ngồi dậy còn chớp mắt nhìn nàng.

Liễu Sao hoàn hồn lại, mắng: “Muội có biết thứ đó là gì không, muội còn làm theo lời y…”

“Muội muốn ngắm thủy triều…” Lạc Ninh cắt ngang lời nàng, nhìn bầu trời trên cao: “Hình như thủy triều sắp dâng rồi.”

“Sao vừa nãy muội nói không muốn đi!” Liễu Sao vốn muốn nói tiếp, nhưng sợ nàng đau khổ nên vội lau nước mắt: “Đi thôi, đi thôi.”

******

Thủy triều Minh Hải, từng lớp sóng triều âm thầm mang theo những đốm lửa ma trơi, vỗ vào Minh thành vọng lại âm thanh ì ầm. Đám lửa ma trơi theo đầu con sóng lúc cao lúc thấp, liên miên không ngừng, trông rất đẹp.

Ký Thủy yêu rời đi, hai thiếu nữ ngồi trên đài cao, ôm lấy nhau, nhìn về phía xa.

Rèm mi dài rung động trong gió không ngừng, khiến ánh mắt cũng mơ hồ. Lạc Ninh khẽ khen: “Thủy triều ở Minh hải đẹp quá.”

Liễu Sao khụt khịt mũi, hừ nhẹ: “Quỷ khí của lũ quỷ có gì đẹp đâu, còn chẳng bằng Đông hải…”

Lạc Ninh chỉ cười an ủi: “Sư tỷ, huynh ấy có trách nhiệm của huynh ấy, bây giờ huynh ấy không thể bảo vệ được muội, muội chỉ có thể mang tới phiền phức cho huynh ấy. Huynh ấy là hy vọng của Ký Thủy tộc, không thể bị liên lụy.”

Đón nhận bao nhiêu thì phải gánh vác bấy nhiêu. Huynh trưởng liều lĩnh bỏ đi, trong lúc nguy cấp y dốc hết khả năng giải quyết hậu quả, bảo vệ tộc dân. Bây giờ y tiếp nhận thủy nguyên của huynh trưởng thì cũng phải gánh lấy trách nhiệm bảo vệ toàn tộc, y phải mở một con đường sinh tồn cho tương của Ký Thủy tộc, gần gũi với nàng chỉ khiến y gặp trở ngại và nguy hiểm.

Mũi Liễu Sao lại cay cay: “Nhưng y không nên.. không nên làm vậy, y lợi dụng muội!”

“Huynh ấy phải làm thế, chuyện Ký Thủy tộc quay về Yêu giới liên can quá rộng, không thể xảy ra chuyện bất trắc. Vào lúc này huynh ấy tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù của Tiên môn.” Lạc Ninh đột nhiên nở nụ cười: “Muội cũng từng hy vọng huynh ấy liều lĩnh vì muội, nhưng nếu huynh ấy làm vậy chỉ khiến muội khổ sở, đau lòng vì huynh ấy thôi.”

Liễu Sao thấp giọng: “Vậy cũng không thể ép muội uống…”

“Huynh ấy chỉ muốn tự mình buông bỏ.” Lạc Ninh cúi đầu: “Muội biết, huynh ấy không muốn quên muội, tỷ xem huynh ấy không uống mà.”

“Muội là đồ ngốc!” Liễu Sao không nhịn được hét lên: “Muội thông minh như thế, sao bây giờ lại ngốc vậy hả! Y chỉ vì ích kỷ, cố ý thử lòng muội thôi! Nếu muội quên y, chưa biết chừng y sẽ rất đắc ý! Y không muốn quên, lại muốn muội uống, cái này không công bằng! Tại sao chứ! Y dựa vào đâu!”

Tại sao lại phải chấp nhận?

Lạc Ninh trầm mặc rất lâu mới nói: “Muội chỉ cần biết huynh ấy không muốn quên muội, là đủ lắm rồi.”

“Chưa chắc y đã thật lòng thích muội.”

“Có thể giúp huynh ấy lần cuối cùng cũng tốt thôi.” Lạc Ninh dừng lại, nhẹ giọng nói: “Ai bảo muội thích huynh ấy làm gì.”

Ai bảo thích y làm gì?

Liễu Sao quay mặt đi, không nói lời nào.

Lạc Ninh đột ngột hỏi: “Sư tỷ, tỷ hứa với muội một chuyện được không?”

Liễu Sao lập tức đáp: “Muội nói đi.”

“Đừng để muội quay về Tiên môn.”

“Đương nhiên rồi, muội yên tâm đi.”

Không biết qua bao lâu, tiếng sóng triều yếu dần, Minh hải hồi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Liễu Sao thẫn thờ nhìn mặt biển tối đen như mực.

“Sư tỷ, đừng để muội ngủ nhanh như vậy…” Lạc Ninh tựa lên đầu vai nàng, mơ hồ nói.

“Ừm.” Liễu Sao ậm ừ đáp, nước mắt không ngừng tuôn, rốt cuộc nàng cũng không thể kiềm lòng được.

…..

Dưới đáy biển, bọt biển tản ra, A Phù Quân đi ra khỏi phòng, ánh sáng từ viên minh châu le lói sau lưng y.

“Áo trắng vương.” Một gã yêu Ký Thủy lập tức bước đến thi lễ.

A Phù Quân đưa một phong thư cho gã: “Nhanh chóng chuyển tới Tiên môn.”

Gã yêu đáp vâng, đón lấy thư rồi rời đi.

A Phù Quân bước lên khỏi mặt bước, nhìn bóng áo trắng trên đài cao phía xa xa, y dặn dò gã hộ vệ bên cạnh: “Đi xem xem, nếu Lạc cô nương còn ngủ thì đón nàng về, chăm sóc cho tốt.”

******

Lạc Ninh mất tích đã lâu, bây giờ cuối cùng cũng có tung tích, Ký Thủy tộc lại bằng lòng chủ động giao người để thể hiện thành ý. Đám Thương Kính nhận được tin đều rất vui mừng, Nguyên Tây Thành biết chuyện cũng xuất quan, dẫn Vạn Vô tiên tôn và Vũ Tinh Hồ đến Thanh Hoa cung thương lượng với Thương Kính. Vì để tránh xảy ra chuyện bất trắc nên Thương Kính và vài vị trưởng lão Thanh Hoa cung quyết định đến Minh hải đón người.

Tiên môn bên kia lên kế hoạch, ở bên này Liễu Sao đã rời khỏi Minh hải, về hư thiên.

Đã lâu không trông thấy, khung cảnh Ma cung vẫn giống trước đây, mảnh đất bị trọc khí nhiễm bẩn, vì có ảo cảnh nên tạo thành một phong cảnh nguy nga, hùng vĩ.

Liễu Sao lặng lẽ đến Mặc Lan điện, đúng lúc Vị Húc không có mặt ở đây, y cố ý để lại hai gã thị vệ trông chừng Thạch Lan, có lẽ vì sợ nàng ta xảy ra chuyện.

Mảnh đất trong điện được san phẳng, mầm cỏ đã cao thêm một tấc, xanh rì rì, ở giữa mặt cỏ bày một cái bàn mã não mới toanh. Thạch Lan vẫn ngồi bên cạnh bàn, mái tóc đã chải gọn lúc trước chẳng biết tại sao lại rối tung lên, che khuất hơn nửa khuôn mặt, giữa kẽ tóc hiện ra một đôi mắt xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ánh mắt không hề có tiêu cự.

Nàng ta đang sợ điều gì sao?

Liễu Sao nhìn nàng rất lâu, bước tới giúp nàng sửa sang lại mái tóc rồi sau đó lập tức rời đi.

Không con ảo cảnh Bất Niệm lâm che giấu, đập vào tầm mắt là hình ảnh thật của mặt đất, chỉ có mấy con chuột xấu xí len qua những kẽ đá. Ảo cảnh một gốc liễu mọc trên mặt đất, lá cây vĩnh viễn xanh nhạt đáng yêu như thế, trên cây có treo một cái giường kén, tựa như một chiếc xích đu đẹp đẽ, hoàn toàn không hòa hợp với phong cảnh xung quanh.

Liễu Sao ngồi vào trong cái kén lớn xanh lá, cái kén nhẹ nhàng lắc lư.

Nàng ngồi đó, ngồi suốt hai ngày.

Có lẽ Ma cung không xảy ra chuyện gì, Lư Sênh và Vị Húc đều không đến tìm nàng. Tuy đám ma binh tuần tra thấy lạ lùng nhưng không dám bước tới quấy rầy. Thỉnh thoảng có vài tên nhìn qua bên này, xì xào bàn tán, họ đoán có lẽ nữ ma tôn đang tu luyện.

Nguyệt đứng ở xa xa, dường như đã quan sát nàng cả ngày, rốt cuộc không nhịn được mà bước qua.

Liễu Sao không hề nhúc nhích, như căn bản không phát hiện ra có người đến gần.

Nguyệt đứng dưới tàng cây một lát, đong đưa cái kén kia, thấy nàng không hề phản ứng, hắn lập tức vươn bàn tay đang đeo nhẫn vẫy vẫy trước mặt nàng.

Liễu Sao đột ngột bắt lấy bàn tay kia, nàng ngẩng mặt nghi ngờ nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Ngươi làm gì đó?”

“Liễu Sao nhi, ngươi thế này rất nguy hiểm.”

“Ta không thất thần, ta biết ngươi đã đến.” Liễu Sao buông tay hắn ra.

Hắn thuận thế thu tay lại, ôn hòa hỏi: “Vậy, ngươi đang nghĩ gì?”

“Ta đang nghĩ, phải làm Ma tôn như thế nào?”

“Hửm?” Hiển nhiên hắn rất bất ngờ, bật cười: “Đây là một vấn đề thật sự rất thâm sâu.”

Liễu Sao biết hắn không tin nàng, nàng thuận miệng hỏi: “Có muốn cùng nghĩ hay không?”

Dứt lời, nàng xích vào trong một chút, chừa ra một chỗ cho hắn.

Nhìn chiếc xích đu giống hệt cái giường nhỏ kia, đương nhiên hắn không dám ngồi xuống: “Chà, là ai chọc ghẹo ngươi?”

Liễu Sao lắc đầu.

Hắn đợi một lát, thở dài: “Được rồi, là ai khiến Liễu Sao nhi của chúng ta không vui?”

“Ngươi không cần quan tâm ta vui hay buồn.” Liễu Sao đột ngột nói: “Lúc trước, thật ra ta định lừa ngươi. Ta vốn không muốn giúp ngươi tìm Địa linh nhãn, cũng không muốn giúp Ma tộc. Ta rất hận ngươi thì làm sao có thể giúp ngươi được?”

“Ừm, ngươi là một đứa bé hư.” Ngữ điệu của hắn không hề tỏ vẻ bất ngờ.

“Ngươi biết?” Liễu Sao ngẩng mặt nhìn hắn, nàng kinh ngạc.

“Lúc đó ngươi chỉ cầu xin Ma thần một điều, đó là muốn biết cách để giết ta.”

“Ngươi thật biết cách đoán, đoán đúng hết rồi.” Ngữ khí Liễu Sao rất phức tạp, sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta chẳng những muốn giết ngươi, mà khi ta biết ngươi muốn có Địa linh nhãn ta từng có một ý nghĩ, ta muốn tìm ra nó trước rồi sau đó hủy diệt nó trước mặt ngươi, khiến cho ngươi chẳng chiếm được thứ gì cả, để trút giận.”

Hắn không thèm nói nữa.

Liễu Sao không nhịn được hỏi: “Ngươi đã biết từ lâu, vậy tại sao không tức giận, lại còn mắc mưu của ta? Bởi vì ngươi vẫn còn ôm hy vọng với ta?”

Hắn hơi cong khóe môi: “Bởi vì ta là người lớn, làm sao có thể giận một đứa trẻ chứ?”

Liễu Sao nhìn hắn một lát: “Ngươi nói đúng, ta là một đứa trẻ.”

Hắn bỗng sững sờ.

Liễu Sao quay mặt đi, lặng lẽ ngắm nhìn phương xa, chẳng biết rốt cuộc nàng đang nhìn cái gì.

Một lúc lâu sau, hắn khẽ ho khan: “Liễu Sao nhi, những lời đó không phải cái nào cũng là dối trá, thực tế thì so với nhiều đứa trẻ khác, ngươi…. cao hơn, cũng đẹp hơn.”

Liễu Sao chẳng thèm quan tâm đến lời ca ngợi chẳng ra gì này, nàng đột ngột nói: “Tương lai của Ma tộc, đó không phải là trách nhiệm của ta.”

Hắn không nói gì nữa.

Liễu Sao lại hỏi tiếp: “Đó là trách nhiệm của ngươi à?”

Hắn vẫn không trả lời.

Vì vậy Liễu Sao chuyển hướng câu chuyện: “A Phù Quân muốn đưa Lạc Ninh về Tiên môn.”

Hắn phối hợp theo: “Ở Tiên môn, con bé sẽ an toàn.”

“Nhưng muội ấy không muốn về.”

“Vậy ngươi nói bây giờ phải làm sao?”

“Muội ấy về là sẽ không ra được nữa, cả đời đều phải sống như một thứ vứt đi. Ta muốn mang muội ấy về Ma cung!” Liễu Sao nói: “Ta muốn ngươi giúp ta, nhưng không cần ngươi phải tự tay động thủ.”

Hắn ngạc nhiên: “Tại sao ta phải giúp ngươi chứ?”

“Vì ngươi là người lớn.”

“Ừm, ta giúp ngươi, ngươi sẽ giúp ta ư?”

“Bàn giao dịch à?” Liễu Sao nở nụ cười quái dị: “Ngươi gạt ta, lợi dụng ta đến tận bây giờ mà ta còn muốn tha thứ cho ngươi, giúp đỡ ngươi, ta không ngốc vậy đâu.” Nàng cắn môi, nhấn mạnh: “Ta không ngốc thế đâu, ta chỉ là một đứa trẻ.”

Hắn bật cười.

Liễu Sao mặt dày hỏi: “Vậy ngươi có giúp ta không?”

Hắn giả vờ suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn đồng ý: “Được rồi, chỉ không cần làm trái quy tắc của ta, ta sẽ giúp bé con một tay.”

Liễu Sao nhìn hắn rất lâu rồi nhảy xuống: “Ta đi bàn bạc với đám Lư Sênh.”