Bốn Người Sáng Lập Đời Hai

Quyển 1 - Chương 17: Những kẻ đánh cờ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không biết tin đồn từ đâu lan ra khắp trường.

Sau cái hôm Harry bị phạt vô rừng cấm, tin đồn về hành lang tầng thứ ba bắt đầu rộ lên.

Cái gì mà nguy hiểm bất trắc, cái gì mà kho báu bí mật, người ta đồn thổi, rỉ tai nhau những chuyện càng ngày càng thần kỳ. Cuối cùng thì toàn bộ ngôi trường Hogwarts bị bao phủ dưới mây đen của cái hành lang bí mật kia.

Có lẽ với vài học sinh mà nói, chúng không thể nào nhớ lại mình làm sao mà hoàn thành bài thi cuối cùng. Bởi vì trong ngày hôm đó, đám học sinh kẻ thì bàng hoàng kẻ thì không nén được hào hứng khi những tin đồn rỉ vào lỗ tai chúng ngày một nhiều hơn. Có người nói hành lang tầng thứ ba giam cầm một con quỷ, nếu ai mở ra thì con quỷ sẽ trốn thoát và người đó về chầu trời luôn. Lại có người bảo rằng cái hành lang đó có thứ ma thuật độc ác nhất sẽ hút linh hồn của con người. Nhiều lời đồn lắm, người ta thi nhau thổi phồng lên, thậm chí có người còn nhắc đến kẻ Ai-cũng-biết-là-ai-đấy.

_ Thế là cũng xong rồi

Khi tụi nó nhập vào đám đông túa ra khoảng sân trường đầy nắng, Ron nói

_ Bồ không biết mình đã thức trắng mấy đêm nay chỉ vì ghi nhớ dăm ba cái tên kỳ quái của đám yêu tinh đâu!

Tụi nó đi dung dăng tới bên bờ hồ và nằm duỗi mình dưới bóng cây. Hai anh em sinh đôi nhà Weasley và Lee Jordan đang bận khua tay múa chân nói chuyện gì đó, nhưng ngay khi nhìn thấy ba đứa, bọn nó im bặt lại. Lee Jordan gọi với

_ Chào, mấy đứa thế nào?

Cậu chàng đảo mắt qua nhìn Harry mấy lần rồi nháy mắt với hai anh em sinh đôi.

_ Bọn anh đang chuẩn bị cho chuyến hành trình thót tim!

_ Rất nguy hiểm đó!

_ Nhưng cũng rất vĩ đại!

_ Các em sẽ chẳng bao giờ đoán được trong hành lang có cái gì nếu em không phải người tự tay khám phá nó. Tụi anh đoán rằng…

Hai anh em Weasley ôm vai bá cổ thằng em trai út trong khi mặt mũi thì ra vẻ nghiêm túc và thần bí lắm

_ Em sẽ tìm được người tình của thầy Dumbledore ở đó!

Harry phì cười ra tiếng. Merlin ơi Merlin à, trí tưởng tượng của hai ông anh này cũng thú vị quá rồi! Hermione thì phụng phịu ra mặt nhìn hai anh em song sinh, như thể muốn nói cái câu đùa giỡn này buồn chán hết mức.

Fred ôm chầm lấy cổ Harry, hỏi

_ Em thấy ý tưởng của bọn anh thế nào?

Harry nín cười

_ Điều đầu tiên mà em tưởng tượng ra chính là cảnh quý ngài Người tình kia buộc chòm râu dài bằng cái nơ bướm đi dạo quanh trường mình mỗi ngày.

Dứt lời, Harry còn chớp mắt với đôi anh em song sinh bị hóa đá kia rồi ngay lập tức nhận được mấy tiếng rên rỉ “Quỷ thần ơi…Merlin ơi…”. Hai anh em nhà Weasley đi vòng quanh Harry mấy lượt rồi khen ngợi không ngớt

_ Em nói đúng lắm, cậu bé đáng yêu của bọn anh, em đúng là thiên tài!

Harry vui sướng tiếp nhận lời khen

_ Cám ơn nha!

_ Em giỏi lắm, nhóc con Hufflepuff xấu xa ạ!

Hai anh em song sinh vỗ vai Harry rồi sảng khoái phất tay một cái

_ Hẹn gặp lại em, Harry.

Hai đứa đi với Lee Jordan, Harry đoán ba người họ đang thảo luận về kế hoạch ban đêm xông vào hành lang lầu thứ ba. Cùng lúc đó cậu đã nhận ra một điều: tình hình trở nên nghiêm trọng rồi!

Sự thật là lời đồn khoa trương đến mức này có liên quan rất lớn đến Quirrel. Ông ta không biết làm thế nào với Fluffy nên để đám học trò nhỏ có lòng tò mò đi tìm hiểu thay.

Cũng may có thầy Dumbledore đề phòng cẩn thận nên những đứa học sinh cố gắng xông vào hành lang tầng thứ ba đều bị chặn lại. Nhưng cũng chính vì thế mà lòng tò mò của tụi nó càng lúc càng lớn hơn.

_ Mình phải nói với cô McGonagall, làm thế quá nguy hiểm!

Hermione âu lo

_ Bọn nó vượt qua con chó Địa Ngục ba đầu kiểu gì chứ? Ngay cả lão Quirrel cũng không biết nên làm thế nào… Ớ, thôi chết rồi!

Cô bé đột nhiên nhảy bắn lên.

_ Bồ làm sao thế?

Ron hỏi bằng âm thanh thều thào buồn ngủ. Bởi vì trời nóng quá nên cậu ta không suy nghĩ sâu xa thêm. Nhưng Hermione không buồn trả lời câu hỏi ấy, nó chạy vèo cái như một làn khói. Mà chờ đến khi cô bé Ravenclaw này quay lại đã mang tới một cái tin khủng khiếp, chỉ chớp mắt xua đuổi sạch sành sanh cơn buồn ngủ của Ron.

_ Chết rồi mấy bồ ơi! Lão Quirrel chính là kẻ đã bán trứng rồng cho bác Hagrid, bác ấy đã tiết lộ cho ông ta biết cách vượt qua con Fluffy rồi, chỉ cần một khúc nhạc du dương thôi! Merlin ơi, Quirrel chắc chắn đã đi trộm Hòn đá Phù thủy! Ông ta sẽ chọn đúng lúc này bởi vì thầy Dumbledore bận đi họp ở Luân Đôn.

Ron lồm cồm bò dậy mà chẳng than vãn mệt nhọc lấy nửa câu nào nữa.

_Bọn mình phải báo cho các thầy cô ngay, phải ngăn cản ông ta. Không thể chờ đợi thêm nữa! Harry đã nói rồi mà, chủ nhân của Quirrel chính là Người kia!

Đúng thế, không sai tí nào. Sau hôm vào rừng, Harry đã tiết lộ cho hai đứa bạn thân một vài chuyện. Cậu không muốn đến ngày Ron và Hermione tìm lại ký ức, chính mình sẽ bị xử tử chỉ vì dám khoanh tay đứng nhìn trong lúc hai người bọn họ bận rộn đào bới sự thật.

_ Tụi mình đi tìm thầy Snape.

Harry vừa nói dứt lời đã thấy không ổn. Thầy Snape mà gặp phải Voldemort là không hay ho đâu.

Thế là Harry đành nhún vai một cái. Cậu biết tới lượt mình ra tay rồi.

Harry bảo Hermione đi báo tin cho giáo sư McGonagall, còn Ron thì đi giám sát Quirrel. Duy chỉ một mình cậu với Áo khoác Tàng hình và đũa phép tới hành lang tầng thứ ba. Ban đầu cậu còn tưởng mình đã thành công dẫn hai người bạn thân tránh xa khỏi hiểm nguy, thì ở ngay cửa phòng sinh hoạt chung, cậu bị tên Slytherin nào đó chặn đường.

Draco mang theo khuôn mặt âm u cảnh cáo Harry

_ Potter, mày chớ có làm gì nguy hiểm nữa.

Harry làm bộ như không hiểu

_ Bạn đang nói gì thế Draco?

_ Potter!

Tên Slytherin kia gầm lên

_ Tụi mày nói chuyện bị người ta nghe thấy hết rồi. Giờ này cả cái phòng sinh hoạt chung của Slytherin đang xì xầm về thằng Người được chọn ngu đần là mày đấy! Chúng nó bảo sớm mai sẽ đi nhặt xác cho mày!

Lúc ở bên hồ, bọn nó thảo luận có hơi to mồm thật! Harry nghĩ thầm, miệng nở nụ cười ngượng nghịu. Cậu đã bắt đầu tính đến việc dùng thần chú gì với Draco rồi.

Draco liếc mắt một cái đã biết ngay suy nghĩ của Hufflepuff

_ Tao khuyên mày hay nhất là đừng làm trò mờ ám!

Tên Slytherin nói một cách giận dữ. Thế rồi hắn đẩy người Harry một cái như thể bố thí, lại càng giống như cam chịu

_ Tao đi với mày, đúng là điên mất!

Dứt lời hắn còn lườm Harry một cái.

Có vẻ như dự định của cậu cũng không khó đoán lắm nhỉ? Bởi vì khi hai đứa tới đầu hành lang tầng thứ ba, từ xa Harry đã nhìn thấy dáng dấp của Ron và Hermione. Cậu cũng chẳng còn hơi sức ngạc nhiên nữa.

_ Bạn đừng hòng vứt bỏ tụi tôi!

Hermione chống nạnh, cay cú nói

_ Bạn muốn đi lấy Hòn đá Phù thủy một mình hả? Nằm mơ đi! Harry Potter, tôi nói cho bạn biết, không có chuyện đó đâu!

Cô bé mắng mỏ Harry một trận mới chịu bỏ qua cho cậu. Lúc bọn nó mở cửa ra thì thấy trong phòng có một cây sáo bị vứt chỏng chơ – rõ là có ai đã tới trước rồi.

_ Lúc mình tới văn phòng của lão Quirrel thì không thấy ai cả.

Ron vừa nói vừa kéo dài cái giọng điệu lầm bầm, theo như Draco nói thì chả khác gì tiếng lợn kêu cả.

Nhưng Fluffy vẫn ngủ thiếp đi bên trong thứ tiếng ồn khó chịu đó. Thế rồi bọn nó đẩy cái miệng bẫy sập ra, bởi vì có một lần kinh nghiệm nên Harry dễ dàng vượt qua Tấm lưới Sa tăng, hay nói chính xác thì những chướng ngại này đều quá đơn giản!

Bọn họ vượt qua hết ải này đến ải khác. Nhờ có Draco và Ron, ván cờ của giáo sư McGonagall trở nên đơn giản hơn nhiều. Sau khi chém đầu quân Vua trắng, cả bọn thành công trót lọt.

Sau khi chạy qua phòng của con quỷ khổng lồ, bọn nó tới cửa ải của thầy Snape. Và rắc rối tới rồi đây!

Chỉ có một người được qua cửa.

Draco nói

_ Chúng ta quay về thôi.

Harry lắc đầu quầy quậy

_ Không phải là “chúng ta”, chỉ có mấy bạn thôi.

_ Mày đừng có giỡn nữa!

Draco ngắt lời cậu bằng giọng điệu mỉa mai

_ Mày nghĩ mày là chứ? Chỉ bằng một cái thẹo, mày định làm Chúa Cứu thế thiệt hả?

_ Malfoy, mày câm mồm ngay!

Ron giận dữ kêu lên

_ Thừa nhận đi, mày chỉ là thằng quỷ nhát gan thôi!

Draco ré lên

_ Weasley, đây không phải là chuyện của mày!

Đôi mắt màu xanh xám của hắn nhìn chăm chăm vào Harry. Hắn cố hết sức làm cho mình bình tĩnh lại

_ Nghe này, Potter, tao tưởng mày phải hiểu rồi chứ? Rõ rành rành là có ai đó đã cố tình bày ra mấy chướng ngại này. Tao không biết mục đích của kẻ đó là gì, nhưng có một điều này mày nhất định phải nghĩ kỹ: Nhỡ đâu gặp phải Người kia thì liệu mày có ứng phó nổi không?

Dù còn rất nhỏ nhưng tên Slytherin này đã dễ dàng nhận ra điểm mấu chốt của vấn đề.

Hắn thì thào, âm thanh gần như van nài

_ Potter, đừng ham mê mấy trò dũng sĩ nữa.

Đôi mắt màu xanh xám của hắn chiếu thẳng vào mắt Harry làm cho cậu dần mềm lòng.

Đúng là cậu không cần phải làm chuyện này. Cho dù cậu không đến đây thì Quirrell chẳng thể trộm được gì. Nếu cụ Dumbledore đã lấy Hòn đá Phù thủy để dụ dỗ Voldemort thì cụ nhất định đã có kế hoạch cho mọi trường hợp.

Harry nghĩ thế thì gật đầu với Draco

_ Ừ, bọn mình quay về thôi.

Nhưng ngay lúc cậu vừa dứt lời thì đã có người bước vào căn phòng này.

Quirrell thay đổi dáng điệu nhát gan, khúm núm trước đó. Đôi mắt ông ta trở nên ác độc, cứ nhìn chằm chằm vào những vị khách vừa bất ngờ, vừa nằm trong dự đoán. Ông ta không lạ Potter và hai đứa bạn thân, thế nhưng lại thêm một Malfoy nữa – cái này còn cần suy tính thêm.

Quirrell nói

_ Ta rất vui khi gặp bọn mi ở đây. Ta đã nghĩ xem kẻ nào đến trước một bước, giúp ta tránh được không ít rắc rối.

Harry đề phòng hỏi

_ Rắc rối gì?

_ Chí ít ta không cần xử lý mấy con quỷ nhỏ kia. Phải thú thật là ta chẳng muốn tiếp xúc với bọn quỷ nhỏ tí nào.

Là ai chứ nhỉ? Ai sẽ tới trước cậu và Quirrell? Đầu óc Harry suy nghĩ thật nhanh, ngay lập tức cậu đã có một đáp án – Phải rồi, chính là anh em song sinh nhà Weasley!

_ Bọn mi hình như không ngạc nhiên cho lắm? Ta phải đoán ra sớm chứ… Đêm lễ Hội Ma bọn mi chạy loạn lên khắp trường, chắc bọn mi đã thấy ta đi thăm dò Hòn đá Phù thủy phải không? Còn cả mi nữa, con bé này…

Quirrel tiến thêm một bước, hai mắt nhìn chằm chằm Hermione như thể phát hiện ra cái gì thú vị lắm.

_ Bùa chú của mi khá lắm! Nó đốt rụi cái áo choàng ta thích nhất!

Hai cánh tay Ron giang rộng ra cố gắng che chở cho Hermione ở sau lưng. Cậu ta hét to

_ Ông muốn gì hả?

Quirrell búng ngón tay tách một cái. Nói thì chậm mà chuyện xảy ra nhanh như chớp, Ron bị cái gì đó hất văng ra. Weasley tóc đỏ ngã bộp cái xuống mặt đất, tay chân xõng xoài, hôn mê bất tỉnh.

Quirrel coi thường nhìn Ron xỉu đi

_ Đừng có cản trở ta!

Sau đó ông ta đắc ý quay đầu lại, nhưng chính lúc này đây Quirrel chỉ thấy hai mắt tối sầm lại – Cả người Harry đã nhảy chồm lên người ông ta!

Nơi da thịt tiếp xúc như bị đốt cháy, đỏ lên, bóng lưỡng.

Sự tình thay đổi nhanh tới bất thình lình như vậy…

Tiếng Quirrell kêu to thảm thiết vang vọng khắp căn phòng. Ông ta muốn giết Harry bằng Lời nguyền Chết chóc, thế nhưng đũa phép đã bị Draco phản ứng nhanh nhạy đánh bay mất. Khuôn mặt Quirrell bị tay Harry dán chặt vào cũng phồng rộp lên, một thứ giọng nói the thé kinh khủng vang lên từ phía sau cái sọ của ông ta

_ Giết nó! Mau giết nó ngay!

Voldemort thét lên với tên người hầu đang oằn mình vì đau đớn của hắn. Nhưng Quirrell đã chẳng thể làm gì, Harry siết chặt lấy bộ mặt của ông ta nhất quyết không chịu buông ra mãi cho đến khi thứ bên dưới bàn tay cậu đã biến thành một bãi tro.

Voldemort vẫn trốn thoát, còn Quirrell thì bị nhốt ở cái nơi này – một căn hầm tối tăm không ánh mặt trời, mãi mãi. Trong ván cờ này, cụ Dumbledore dùng Hòn đá Phù thủy làm mồi câu, Voldemort vì miếng mồi ấy mà đánh liều. Đây là ván cờ giữa ông cụ hiệu trưởng và Voldemort – hai kẻ thủ lĩnh của mỗi phe thế lực, không ai chịu nhường ai.

Cuối cùng thì Harry cũng hiểu được một điều: quyền lực “đánh cờ” nằm trong tay kẻ mạnh.

***

Lần này thân thể cậu không bị tổn thương nhiều lắm, nhưng bà Pomfrey vẫn yêu cầu cậu nằm lì trên giường để bà quan sát liên tục hai ngày liền. Cùng lúc đó, bà còn xua đuổi tất cả những ai muốn tới thăm cậu. Năm học này kết thúc, nhà Slytherin lại giành được Cúp Nhà một lần nữa. Cụ Dumbledore rất công bằng cho mỗi nhà thêm 50 điểm. Nhà Slytherin thắng hiểm, bỏ thêm được một cái cúp vô túi.

Mà Ron trúng phải bùa Choáng hôn mê tới ngày thứ ba mới tỉnh lại. Khi đó cậu ta vừa nghiêng đầu đã ngay lập tức nhìn thấy Harry đang ngồi cạnh giường mình.

Ron sửng sốt mất một lúc, nét mặt biến đổi liên tục một cách kỳ dị, vừa như oán giận lại giống như tức tối. Cuối cùng tất cả cảm xúc hóa thành một tiếng gào ầm lên

_ Cái tính tình quái đản này của cậu từ đâu ra thế hả? Nói cho tôi biết hộ cái?

Từ đây ra ấy hả? Harry mỉm cười ôm chầm lấy Weasley tóc đỏ

_ Mình nghĩ bồ sẽ không muốn biết đâu, Ronald thân ái của mình ạ!

_ Potter! Đừng có đặt biệt danh linh tinh cho tôi!

_ Không được đâu á, mình yêu bé cưng Ronald thế mà!

Hai đứa đã từng trải qua rất nhiều chuyện, từ cãi vã đến phản bội, nhưng từ đầu chí cuối người bạn tóc đỏ này luôn xứng đáng làm người anh em cậu có thể giao cả tính mạng! Ron tìm lại ký ức có thể nói là niềm may mắn lớn nhất ngay trước khi năm học này kết thúc, mà điều này cũng có nghĩa rằng một cánh cửa mới đã hoàn toàn mở ra.

Vào giây phút này, trong một ngày đông ấm áp tràn ngập ánh nắng rực rỡ, đám học sinh Hogwarts thu dọn hành lý chuẩn bị về nhà. Mà ngược lại là với Harry và những người bạn, bánh xe lịch sử mới chỉ bắt đầu quay vòng.