Tiếng huýt sáo vang lên, lập tức có bốn năm ám vệ xuất hiện đem Mộ Thần Dật che chở, hắn liếc nhìn nam nhân như có như không khẽ cười một tiếng.

" Trẫm cũng không ngờ ngươi mạng thật sự rất lớn, trúng cả cổ độc cũng không giết được ngươi.

Thế nào? Cổ độc của tộc Tây Á đau đớn không? "

Nam nhân nghe, tay bất giác siết chặt lại.

Vì sao Mộ Thần Dật biết được cổ độc của tộc Tây Á? Cổ độc của tộc Tây Á là loại độc đặc biệt được luyện từ vạn cổ, cổ trùng được chọn ra để luyện chế cổ độc đều là loại cổ trùng độc nhất.

Người trúng độc da thịt sẽ bị nhanh chóng ăn mòn cảm nhận sự thống khổ kéo dài không dứt, giống như từ trong da thịt có vạn cổ gặm cắn, đục khoét, từ từ chết đi.

Vì cổ độc này quá nguy hiểm, tộc Tây Á sợ để kẻ khác biết được chắc chắn sẽ gây bất lợi cho Sở Quốc, đặc biệt là hoàng đế mà họ phục vụ cho nên từ mấy trăm năm trước cổ độc đã bị cấm luyện chế ở trong tộc, cũng không được truyền đi ra ngoài.

Tộc nhân phạm phải cấm kị phải chịu hình phạt thủy lao đến cuối đời...!Cho nên sau này người ngoài không biết được độc này, duy nhất chỉ có người tộc Tây Á mới biết tới.

" Ưm.

"

Một tiếng động nhẹ vang lên, người ở phía sau đột nhiên hơi hơi run nhẹ một chút.

Một đầu tóc bạc bị động tác của y làm cho rơi xuống tán loạn xoã tung trên đất.

Nam nhân thông qua nho nhỏ kẻ hở nhìn rõ, đồng tử hơi co rụt lại.

Trong lòng đột nhiên ghen ghét điên cuồng dâng lên, hắn nhận ra được mái tóc bạc kia.

Ở Sở Quốc này chỉ có mỗi quốc sư của bọn họ là đặc thù nhất, cho nên...!Vì sao Bạch Cảnh Từ lại ở trên giường của Mộ Thần Dật?!

" Ngươi đã làm gì y?! "

Một câu không rõ đầu đuôi nói ra, ánh mắt nam nhân càng thêm dày nặng sát khí như muốn đem Mộ Thần Dật chém chết.

" A Lập cùng trẫm chính là chuẩn bị làm chút chuyện chính sự, ngươi nói xem? "

Mộ Thần Dật không tiến động đem người nhích sang bên một chút che không chỗ hở, hắn trào phúng cười nói, lời nói lọt vào trong tai nam nhân nghe chói vô cùng.

Nam nhân tay nắm kiếm siết chặt, ám vệ của hắn cùng Mộ Thần Dật đều ở trong trạng thái sẵn sàng chờ lệnh.

" Ha...!Vậy thì, ngôi vị này phụ hoàng ngồi cũng đủ lâu rồi.

Nên nhường lại cho nhi thần rồi, người có lẽ nên sớm nhập lăng mộ.

"

" To gan! Dám ngang nhiên đoạt ngôi còn ăn nói bất kính với hoàng thượng! Lục điện hạ, ngươi đừng nói ngươi không biết đây là tội trạng lớn thế nào sao?! "

Một tên ám vệ đứng chắn bên cạnh Mộ Thần Dật nghe được lời điên cuồng không kiêng dè gì của đối phương, gã mày cau lại quát.

Tay cầm đao giơ về phía trước, bảo vệ hoàng đế càng chặt chẽ hơn.

Tô Tử Sâm không nói, hắn chỉ nâng lên tay, ám vệ của hắn liền hiểu rõ nhận mệnh lao lên.

Hai bên bắt đầu rơi vào chém giết, không quên bảo vệ an toàn cho chủ tử của mình.

Tô Tử Sâm tay cầm kiếm sớm đã nhuộm đầy máu tươi chậm rãi đi tới, ám vệ của Mộ Thần Dật muốn chặn đường hắn đều bị một kiếm cắt đứt yết hầu.

Thời điểm đi tới gần giường, Tô Tử Sâm vươn tay muốn đem người trên giường nắm lấy lại bị lưỡi kiếm vươn đến chặn lại.

Ánh mắt tối xuống, Tô Tử Sâm lạnh lẽo liếc nhìn Mộ Thần Dật đứng ở một bên.

" Nếu ngươi dám động vào A Lập, trẫm sẽ đem tay của ngươi băm ra ném cho cẩu ăn.

"

Mộ Thần Dật không mặn không nhạt cùng hắn đối mắt, không khí bắt đầu giương cung bạc kiếm.

Không biết rốt cuộc là ai động thủ trước, Mộ Thần Dật cùng Tô Tử Sâm đã đánh với nhau.

Bạch Cảnh Từ vốn dĩ mơ mơ màng màng nằm ở trên giường, men rượu cũng tan hơn một nữa ai ngờ đột nhiên đại não truyền đến điện lưu khiến cả người y đều đi theo tê dại.

Một chút men rượu còn lại cũng bị điện giật tan không còn miếng nào, y hồ đồ mở bừng mắt ngồi bật dậy.

Ta *beep* *beep*!!!

Chuyện gì đang xảy ra?!

Vừa ngồi dậy, Bạch Cảnh Từ bị cảnh tượng hỗn loạn máu me trước mắt doạ một trận, xém nữa không kiềm lòng được mà chửi thề ra miệng.

[ Bạch Cảnh Từ: 256, đây là chuyện gì?! ]

256 thấy rốt cuộc Bạch Cảnh Từ cũng chịu thanh tỉnh nó thở dài một tiếng, cũng may tuy nó không thể giật người khác nhưng vẫn có thể dùng điện lưu dẫn tới không gian tinh thần của cộng sự, giật y...

[ Ban nãy tôi vừa tra được, Tô Tử Sâm mấy ngày trước lúc trên đường về kinh thành bị người của Hắc Quỷ Các ám sát còn bị trúng độc, mà độc đó là cổ độc của tộc Tây Á.

Cũng may là kịp thời được cứu giữ được cái mạng, nhưng mà hình như sau đó vai chính...hắc hoá rồi...!]

256 cùng Bạch Cảnh Từ nói, nó khó khăn lắm đi chỗ ý chí thế giới muốn tra chút thông tin, cũng may ý chí thế giới không bị thế lực thần bí kia ngăn chặn quá nhiều cho nên mới có thể tra ra được thông tin mấy ngày vai chính mất tích.

Vừa tra xong nó đều bị doạ sợ, khoảng thời gian vai chính mất tích không những bị ám sát bị thương nặng còn trúng cổ độc.

Cổ độc tuy nói không có thuốc giải, nhưng mà không phải không thể tạm thời ngăn chặn lại.

Chỉ là...

256 bị sự việc lần này làm cho đau đầu, mọi chuyện cứ càng ngày càng rối rắm.

Bạch Cảnh Từ để ý đến trọng điểm.

[ Bạch Cảnh Từ: Tại sao vai chính lại trúng cổ độc của tộc Tây Á? Không phải cổ độc đã bị cấm truyền ra bên ngoài từ lâu rồi sao? Với lại tộc Tây Á ngoài việc đi theo phò tá cho hoàng đế thì chưa từng thích can thiệp việc giang hồ...!]

Cho nên càng đừng nói có việc Hắc Quỷ Các có người của tộc Tây Á, nếu thật sự có sẽ bị xem là phản đồ của cả tộc.

[ Tôi cũng không rõ vì sao Hắc Quỷ Các lại vó thứ đó nhưng tôi chắc chắn một điều, người ở phía sau điều hành Hắc Quỷ Các là người tộc Tây Á.

].

Ngôn Tình Trọng Sinh

256 khẳng định làm hắn càng trầm tư hơn.

Kịch bản cũng đi được hơn phân nửa, có điều bug thì cũng sửa được chút rồi đấy nhưng mà...!Tại sao lại còn lòi ra thêm bug mới!!!

Cục trưởng hắn muốn tăng lương sau đó đi nghỉ hưu!

Trong lúc Bạch Cảnh Từ cùng 256 đối thoại cũng là lúc Tán Cẩm lẻn vào được bên trong Trường Xuân điện, y nôn nóng.

Đi tới đâu đều thấy thi thể cùng máu nhuộm đỏ, ánh mắt không ngừng tìm kiếm bóng người quen thuộc nhưng tìm không thấy...

Không biết thời gian qua Tô Tử Sâm mất tích đã âm thầm lên âm mưu gì mà sau khi thiếu chủ vừa tiến cung không lâu sau y đã thấy trong hoàng cung nổi lên lửa còn có tiếng đao kiếm va chạm, tiếng la hét thảm thiết.

Trong lòng không ngừng bất an, Tán Cẩm một đường ẩn nấp hơi thở dùng khinh công nhẹ nhàng lẻn vào bên trong.

Trên giường, nam nhân ngơ ngẩn ngồi nhìn cảnh tượng chém giết trước mắt hình như là bị doạ sợ không dám động đậy.

Nhìn Bạch Cảnh Từ không có thương tích gì, Tán Cẩm tâm rốt cuộc buông xuống một chút.

Y cố gắng lẩn vào nhỏ giọng gọi đối phương.

" Thiếu chủ! "

Bạch Cảnh Từ hơi giật mình nhìn quanh thấy được phía cửa sổ là bóng người quen thuộc, trong lòng đột nhiên vui mừng.

Cảnh giác nhìn một chút, thấy mọi người đang đánh nhau "hăng say" tạm thời không để ý tới mình mới nhẹ nhàng lẻn xuống giường, đi đến bên cửa sổ.

" Tán Cẩm.

"

" Thiếu chủ, mau đi thôi.

"

Tán Cẩm vươn tay về phía hắn, mặt mày lúc này đều thoáng hiện lên ôn nhu.

Bạch Cảnh Từ môi nhẹ cong cong đặt tay mình lên tay y, bàn tay đối phương to lớn đem tay bản thân đều bao phủ.

Bạch Cảnh Từ đột nhiên trong lòng ngũ vị tạp trần, ánh mắt nhìn tay y đang nắm tay mình, trong đầu có cái gì hơi loé lên một chút sau đó bị hắn nhanh chóng gạt bỏ.

Tán Cẩm đem người nhẹ nhàng kéo, nam nhân theo lực đạo ngã vào trong lòng y.

Quanh chóp mũi là lãnh hương quen thuộc, trong lòng đều như được lắp đầy.

Y cẩn thận đem người ôm, vận khinh công đạp lên nhánh cây sau đó như lướt đi vượt qua mái ngói của hoàng cung.

Ánh trăng chiếu xuống, bên dưới biển lửa hỗn loạn.

Trên mái ngói lại có một người đem một người ôm trong lòng giống như trân bảo, bóng hai người in xuống phía dưới rồi lại hoà lại thành một.

Nhu hoà đến kì diệu.

Vút!

Mũi tên xé không lao đến, Bạch Cảnh Từ đồng tử bỗng chốc co rút lại hốt hoảng bắt lấy áo Tán Cẩm.

" Cẩn thận!! "

______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mộ Thần Dật cùng Tô Tử Sâm sống mái với nhau.

Tán Cẩm ôm lão bà chạy: Lão bà mềm mềm thơm thơm.

(⁠*⁠⁠ω⁠`⁠*⁠)

Cíu mạng, dạo này ý tưởng lại đi chơi còn thêm cái lười nó quấn thân.

Toi cần ai đó đốc thúc toi mỗi ngày để cái lười nó đừng quấn toi nữa...!(⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。⁠)

Rốt cuộc vẫn chưa kịp viết tu la tràng...!Nhưng mà mọi người yên tâm, chương sau nhất định có tu la tràng cùng phòng tối! ୧⁠(⁠ ⁠˵⁠ ⁠°⁠ ⁠~⁠ ⁠°⁠ ⁠˵⁠ ⁠)⁠୨.