Edit: Kido

Ôn Khinh thật sự không hiểu, thích bắt nạt người ta thì thôi đi, nhưng thích bắt nạt người ta trong trạng thái bị động là làm sao?

Cậu chậm rì rì nhìn Bạch Thông, Bạch Thông cũng nhìn lại cậu.

Ôn Khinh héo: “Tôi nhìn kỹ rồi…”

Chắc chắn không nhìn nhầm.

“Anh không có ý đó.” Bạch Thông cười cười: “Tại đây là lần đầu tiên anh gặp tình huống như vậy.”

Ôn Khinh mím môi nghiêng đầu ngó anh ta, tò mò hỏi: “Sở thích như vậy cũng là manh mối sao?”

Bạch Thông trầm tư phân tích giùm cậu: “Chắc là cậu sẽ bị khống chế.”

“Có lẽ khi xảy ra chuyện nào đó thì sở thích của cậu mới được phát động.”

Ôn Khinh ngẩn người, đáy lòng dâng lên chút bất an… Cái sở thích này càng nghe càng kỳ lạ.

“Nếu nó cần điều kiện phát động, giả sử tôi không đi bắt nạt người ta thì sao?” Suy nghĩ một lát, Ôn Khinh tiếp tục hỏi: “Hệ thống sẽ khống chế thân thể tôi hả?”

Nghe được vấn đề của cậu, Bạch Thông cười nhẹ, khẳng định: “Không đâu, hệ thống chỉ muốn chúng ta chủ động trong trò chơi thôi.”

“Không làm…” Ôn Khinh chớp mắt: “Không làm cũng được sao?”

Bạch Thông bất đắc dĩ nhắc nhở: “Cậu không muốn làm, nó đương nhiên có biện pháp bắt cậu làm.”

Lông mi Ôn Khinh run rẩy, cậu hiểu chứ, nếu cậu không chủ động chấp hành nhiệm vụ đại khái sẽ thất bại, trực tiếp tử vong.

Trước mắt Ôn Khinh biến thành màu đen, tại sao sở thích của người ta thì bình thường, đến lượt cậu thì lại xui xẻo như vậy???

Càng xui xẻo cảm xúc của cậu càng sa sút.

Nhìn ra cậu không ổn, bước chân Bạch Thông dừng hẳn: “Không thì cậu thử bắt nạt tôi xem?”

Ôn Khinh mờ mịt: “Bắt nạt kiểu gì?”

Sống hai mươi năm cậu chưa bắt nạt ai bao giờ, khéo lần này cậu còn phải cảm ơn papa hệ thống cho cậu cơ hội trải nghiệm…

Bạch Thông rũ mắt dừng trên cổ tay nho nhỏ của Ôn Khinh. Dáng người cậu vô cùng tinh tế, đừng nói cơ bắp, đến thịt chắc chả đủ vài lạng.

Thoạt nhìn không giống “kẻ bắt nạt”.

Bạch Thông trầm ngâm, thử nói: “Cậu đánh tôi xem?”

Ôn Khinh chậm rãi giơ tay đánh cái “bép” một phát lên tay anh ta. Bàn tay mềm ấm phất qua, trái tim Bạch Thông lỡ một nhịp, hồn phách bay đâu mất.

Ôn Khinh không chú ý tới anh ta khác lạ, nghiêng đầu hỏi: “Thế nào?”

Cổ họng Bạch Thông khẽ nhúc nhích, chỉ cảm thấy chỗ bị đánh càng ngày càng nóng, càng ngày càng rối bời.

“Chưa thấy gì, cậu đánh không có lực.” Anh ta quay đầu khẽ bảo: “Mạnh mẽ lên.”

Ôn Khinh há miệng nâng tay: “Tôi đánh mạnh nhé?”

Bạch Thông gật đầu.

Ôn Khinh hoạt động gân cốt, dùng sức đập lên cánh tay Bạch Thông.

“Bốp—“

Bàn tay Ôn Khinh đỏ lừ. Cậu xuýt xoa, chóp mũi không khống chế được phiếm hồng.

Ôn Khinh mím môi, hết hơi hỏi Bạch Thông: “Sao rồi?”

Anh ta cúi đầu nhìn tay mình, nghiêm túc uốn nắn: “Cậu dùng sức chưa?”

Ôn Khinh im lặng cất cánh tay đỏ chót vào túi áo, thấp giọng thì thầm: “Lực tác động lẫn nhau…”

Bạch Thông giật mình: “Cái gì?”

“Tôi chắc chắn sở thích này không phải bảo tôi đi bắt nạt người khác.” Cậu rũ mắt, cảm xúc chìm sâu xuống vực: “Là tôi tự bắt nạt chính mình.”

Lời này nghe qua có chút đáng thương lại đáng yêu, Bạch Thông không nhịn được nắm tay thành quyền đặt lên môi cười trộm: “Phân tích của tôi chưa chắc đã đúng, cũng có khả năng sở thích của cậu mang nghĩa rộng, nói không chừng còn có hàm ý khác…”

Ôn Khinh thấp giọng ú ớ, miễn cưỡng nhận lời an ủi này. Đoạn đường sau đó cậu không mở miệng thêm lần nào nữa.

Đi tới đại sảnh ký túc xá, Ôn Khinh vẫn cúi đầu làm cái đuôi của Bạch Thông.

Bạch Thông đi cậu cũng đi.

Bạch Thông dừng cậu cũng dừng.

Bạch Thông ngồi xuống cậu cũng ngồi xuống.

Mông chạm vào ghế sô pha mềm mại, Ôn Khinh chậm rãi lấy lại tinh thần ngẩng đầu đánh giá.

Đại sảnh kí túc xá đặt một bộ bàn ghế, ven đường có mấy cái máy bán hàng tự động nhưng không có cửa trả tiền, học sinh đi qua có thể tùy tiện cầm đồ ăn vặt, cười đùa lên tầng.

Ngôi trường này quả đúng như đang làm từ thiện.

Cậu quay đầu nhìn Bạch Thông, anh ta đang nhìn thời gian biểu treo trên tường.

Rời giường 7: 00

Học tập 9: 00——11: 00

Nghỉ trưa 11: 00——14: 00

Học tập 14: 00——17: 00

Nghỉ ngơi 17: 00——19: 00

Cấm đi lại ban đêm 19: 00——7: 00 sáng hôm sau.

Lần đầu tiên nhìn thấy nó, Ôn Khinh còn tưởng cậu nhìn lầm. Bảy giờ tối là giờ giới nghiêm? Chắc không?

Cậu xoa mắt nhìn lại lần nữa, thực sự là bảy giờ tối.

Ôn Khinh không nhịn được thốt lên: “Sớm quá.”

Bạch Thông nhìn sắc trời bắt đầu ảm đạm ngoài cửa, sầm mặt. Thời gian giới nghiêm phổ biến tại các trường học là khoảng mười giờ, bảy giờ tối ngay cả học sinh tiểu học còn đang được bố mẹ cho đi chơi.

Bất thường ở đâu, manh mối ở đó.

Bạch Thông nhíu mày đứng dậy bảo Ôn Khinh: “Lên tầng xem một chút.”

Ôn Khinh gật đầu theo đuôi anh ta.

Ký túc xá có tổng cộng bốn tầng, hành lang đàn ông phụ nữ đủ cả, cười mắng nhau vui vẻ.

Ôn Khinh từng ở ký túc xá nam, chưa bao giờ bước chân qua lãnh địa của đám con gái nên khi vô tình nhìn thấy mấy cô gái mặc quần đùi ngắn, mắt để đâu cậu cũng chả biết, chỉ đành nhanh chân chạy biến.

Ngờ đâu chân trước vừa tới chân sau một giọng nữ ngọt ngào đã vang lên: “Thật trùng hợp, gặp lại nhau nhanh quá.”

Ôn Khinh ngẩng đầu thấy cô gái cong mắt đứng đối diện. Là Giang Tĩnh.

“Chúng ta ở cùng tầng đó.” Cô cười tủm tỉm: “Cậu ở phòng nào? Tối tôi sang tìm cậu nhé?”

Bạch Thông lạnh lùng cắt ngang: “Sau lệnh cấm có thể rời khỏi phòng ngủ à?”

“Đương nhiên là không, ý tôi là qua trước lệnh cấm.” Giang Tĩnh nghiêng đầu nhìn anh ta, hai mắt sáng lên hớn hở: “Oa, nãy giờ tôi không để ý tới cậu.”

“Hai cậu chung phòng sao?”

“Tối tôi sang tìm cả hai nhé?”

Bạch Thông nào dự đoán được tình hình sẽ thành ra vậy, trầm mặc phun ra hai chữ: “Không được.”

Giang Tĩnh bĩu môi: “Tối không được…thế giờ thì sao?”

Ôn Khinh tự động xem nhẹ mấy lời cô nói, chính ra từ giọng điệu đến thái độ Giang Tĩnh đều chứng tỏ cô là một cô gái đáng yêu bình thường.

Cậu do dự một lát, chủ động hỏi: “Chuyện đó…nếu rời khỏi phòng ngủ sau lệnh cấm thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

Nụ cười trên mặt Giang Tĩnh phải dần, cô nhìn chằm chằm Ôn Khinh nghiêm túc lặp lại: “Nội quy trường học điều thứ ba, sau giờ giới nghiêm cấm rời khỏi phòng đi lại ban đêm.”

“Làm trái nội quy tức là xúc phạm Thần thánh.”

Thấy cô thay đổi thái độ, Ôn Khinh lắp bắp: “Tôi, tôi chỉ tò mò thôi.”

“Thú thực tôi cũng chả biết trái với nội quy sẽ bị xử lý ra sao.” Biểu cảm Giang Tĩnh hòa nhã trở lại, đáp: “Từ khi tôi nhập học chưa có ai dám làm điều đó.”

Ôn Khinh cân nhắc một lát, ý cô có lẽ là trước mắt chỉ cần không trái với nội quy thì người chơi sẽ an toàn. Cậu nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm mặc niệm lại nội quy trường học lần nữa.

Bạch Thông nhìn Giang Tĩnh một lát, sau đó hỏi: “Trước kia đã từng có ai làm trái quy định không?”

Giang Tĩnh chớp mắt: “Tôi biết thế nào được?”

Bạch Thông nhíu mày: “Cô nhập học bao lâu rồi?”

Giang Tĩnh thuận thế dính sát lên người anh ta, nâng tay dùng ngón trỏ khẽ đẩy bờ vai rắn chắc, cười duyên dụ dỗ: “Một năm chứ bao lâu, học viện của Thần chỉ tuyển sinh vào mùa xuân thôi chàng trai ạ.”

Cô đánh giá Bạch Thông, lại đánh giá Ôn Khinh đằng sau: “Số các cậu lớn lắm đấy, có thể được chọn ở lần tuyển sinh thứ hai trong năm.”

Ôn Khinh nghiêm túc gật đầu.

Đúng, số đen cũng được tính là số lớn.

Bạch Thông còn định hỏi Giang Tĩnh thêm vài câu, phòng ngủ cạnh cầu thang đột nhiên mở ra. Cậu con trai mày rậm mắt to đứng ngoài cửa, nâng cằm hỏi Giang Tĩnh: “Qua chỗ tôi nhé?”

“Được.” Giang Tĩnh nghiêng đầu cười duyên, hỏi Bạch Thông: “Các cậu không giữ tôi thật đấy à?”

Nghe vậy, cậu con trai nháy mắt về phía hai người Ôn, Bạch: “Người anh em, cùng nhau không?”

Giang Tĩnh cười hì hì: “Ổn, ổn.”

Tiếng nước như có như không truyền từ phòng ngủ đó tới, mặt Ôn Khinh đỏ chót vội vàng từ chối: “Không, không muốn.”

Giang Tĩnh thất vọng thở dài vẫy tay tạm biệt hai người, trực tiếp nhảy về phía cậu con trai.

Ôn Khinh xoa xoa gương mặt nóng, xoay người đi theo Bạch Thông về phòng 406.

Đẩy cửa, trong phòng ngủ im lặng không một bóng người.

Căn phòng rất lớn, mỗi người đều có phòng ngủ riêng, phòng khách đặt sô pha và bàn ghế, trên bàn có trái cây đồ ăn vặt cùng chút “đạo cụ”, “công cụ”, thậm chí trường còn tri kỷ phát cả thuốc lẫn băng vải…

Ôn Khinh nhìn vài thứ kia, hết cả hồn. Cậu bất chấp tất cả chạy vọt lên thu dọn hết đạo cụ kỳ kỳ quái quái nhét xuống gầm.

Bạch Thông dạo một vòng xung quanh, dừng trước cửa phòng Ôn Khinh, biểu cảm hơi thả lỏng bảo: “Khóa cửa không có vấn đề.”

Anh ta lại nhìn sang hai phòng khác, ánh mắt dán chặt vào ba chữ “Quý Quân Phong”.

“Cậu biết Quý Quân Phong không?”

Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Đó là bạn cùng bàn của tôi.”

Bạch Thông rũ mắt, bạn cùng bàn của Ôn Khinh hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, nửa ngày trời anh ta săn đón cũng chả thấy đâu.

Ôn Khinh biết Bạch Thông lo cho mình, chậm rãi an ủi: “Cậu ấy có vẻ…”

Nói bình thường thì cũng chả bình thường mà nói không bình thường thì cũng chả đúng, chỉ có thể khẳng định hành vi buổi sáng của Quý Quân Phong không có tính sát thương.

Quý Quân Phong nhìn qua còn yếu hơn cậu, nhưng nhóc con không nghĩ ra từ phù hợp, đơn giản miêu tả: “Cậu ấy không làm gì tôi đâu.”

So với bạn cùng bàn Ôn Khinh sợ Áo Tư hơn nhiều, người đâu vừa cao vừa khỏe, đấm một phát chắc bay luôn cả cái khóa.

Cậu nhỏ giọng hỏi Bạch Thông: “Anh quen Áo Tư à?”

“Từng trao đổi nhưng không tính là quen.” Bạch Thông đóng cửa phòng ngủ, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Anh từng nghe qua thành tích của hắn, đừng nhìn Áo Tư lạnh lùng, trong xương hắn ta thực chất là kẻ điên.”

Nói xong anh ta nghiêm túc dạy Ôn Khinh: “Đừng chọc hắn, hắn sẽ không chủ động gây chuyện, mà Áo Tư bình thường thì coi như cậu an toàn.”

“Cách xa hắn một chút.”

Ôn Khinh gật đầu, âm thầm nhớ chuyện ở WC hồi chiều. Chắc cậu chưa chọc tới Áo Tư đâu ha? Cậu còn giúp hắn rửa mặt nữa kìa, siêu tri kỷ, siêu hiểu chuyện.

Nghĩ tới đây, Ôn Khinh nhẹ nhàng thở phào.

Phòng ngủ không có ghế, Ôn Khinh và Bạch Thông đang ngồi trên giường trò chuyện, phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng loa.

“Mong các em học sinh chú ý, một tiếng nữa bắt đầu lệnh cấm đi lại ban đêm.”

“Vì để kỷ niệm ngày sinh nhật của Thần, từ ngày mai học viện của Thần bắt đầu trai giới tịnh tâm*.”

*Giữ tấm lòng trong sạch, thời xưa khi cúng quỷ thần, ăn mặc nghiêm chỉnh, bỏ hẳn mọi đam mê như; không uống rượu, không ăn đồ mặn…biểu thị sự thành kính.

Tiếng loa lặp đi lặp lại hai lần sau đó im bặt. Rất nhanh ký túc xá như nổ tung, đủ loại tiếng kêu vang lên hết đợt này đến đợt khác kéo dài không dứt.

Động tác gặm bánh quy của Ôn Khinh cứng đờ, ý thức được loa đang nhắc nhở bọn họ chơi thì chơi nhanh lên, đừng chơi quá mà quên thời gian.

Hiệu quả cách âm giữa các phòng không được tốt lắm, cậu có thể nghe rõ ràng tiếng va chạm xung quanh, bầu không khí càng ngày càng nóng khiến gương mặt Ôn Khinh từ từ đỏ chót.

Bạch Thông ngồi bên cạnh biểu cảm cũng bắt đầu không được tự nhiên. Anh ta rũ mắt, không tự chủ liếc Ôn Khinh. Tay phải nhóc con cầm lương khô, cổ áo rộng mở, vệt hồng trên tay chói mắt người nhìn.

Vòng eo cậu rất nhỏ, dưới bầu không khí ám muội rất khó không làm anh ta nghĩ lung tung.

Miệng Bạch Thông khô đắng, vội vàng nhìn sang hướng khác hỏi: “Lương khô ngon chứ?”

Ôn Khinh ừ một tiếng, đưa phần còn lại tới trước mặt anh ta: “Anh muốn ăn không?”

Tiếng nói trong trẻo sát bên tai, Bạch Thông càng khát, vươn tay cởi cúc tay áo lắc đầu đáp: “Không ăn.”

Hai người yên lặng ngồi đếm thời gian, trước giờ giới nghiêm năm phút, Bạch Thông đột ngột đứng dậy: “Theo ý cô gái vừa nãy có vẻ sau lệnh cấm chỉ cần không ra khỏi cửa vào ban đêm là sẽ an toàn. Sau khi anh về, cậu nhớ khóa cửa cẩn thận.”

“Hôm nay là ngày đầu tiên, đám người chơi sẽ rất bảo thủ không dám làm trái nội quy trường học. Nếu gặp chuyện cố gắng kêu thành tiếng, cách âm ký túc xá không tốt, anh có thể nghe được.”

Nói xong Bạch Thông vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ. Ôn Khinh chưa kịp nói gì, bóng dáng anh ta đã biến mất.

Cậu quay người ngó bóng đêm qua khung cửa sổ. Ôn Khinh mon men lại gần, buổi tối không có đèn đường, trường học phủ một lớp màng đen, không trăng không sao nhìn cực kỳ quỷ dị.

Gió nhẹ thổi qua khiến cây ngô đồng vang lên tiếng sàn sạt, Ôn Khinh nghiêng đầu, cảm thấy có thứ gì đó đang hoạt động.

Cậu sợ tới mức giật mình thon thót, sau khi nhìn kỹ lại hóa ra chỉ là dây đằng bị ánh sáng chiếu vào tạo cho cậu cảm giác nó đang hoạt động. Ôn Khinh thở dài không dám nhìn nữa, vội vàng khóa cửa sổ rồi chạy lên giường chui thẳng vào chăn.

Không bao lâu sau, Ôn Khinh mơ màng ngủ mất. Lúc nửa tỉnh nửa mơ, cậu nghe thấy có tiếng mở cửa, hừ hừ hai tiếng sau đó trở mình tiếp tục công việc dang dở.

*****

Sáng sớm hôm sau, ký túc xá vang lên tiếng nhạc dễ nghe.

Ôn Khinh chậm rì rì ngồi dậy, đôi mắt còn chưa kịp mở nhạc đã kết thúc, thay vào đó là giọng thầy Trần phát qua loa: “Chủ nhật tuần này là sinh nhật của Thần, từ hôm nay trở đi học viện bắt đầu trai giới tịnh tâm.”

“Đề nghị các học sinh sau khi ngủ dậy lập tức tập hợp ở nhà ăn, tám giờ bắt đầu dùng cơm chay.”

“Bây giờ…” Giọng thầy Trần dừng một chút, mang theo tiếng cao tám độ kích động nói: “Chúng ta cùng nhau cầu nguyện!”

“Hỡi Thần yêu dấu, ngài là hóa thân của tình yêu và dục vọng, ngài cứu vớt chúng con từ vực sâu của sự buồn tẻ nhạt nhẽo.”

“Hỡi Thần yêu dấu, chúng con ngày đêm khát vọng ngài.”

“Con xin mở rộng thân thể chờ đợi ngài lâm hạnh.”

Sau khi thầy Trần làm mẫu, xung quanh phòng ngủ vang lên tiếng học sinh khàn khàn cầu nguyện theo.

Nghe thấy mấy từ quen thuộc, Ôn Khinh nháy mắt tỉnh táo, thân thể nóng bừng vội vàng bò dậy rửa mặt.

Ký túc xá chỉ có một nhà vệ sinh, Ôn Khinh đẩy cửa đập vào mắt cậu là Áo Tư đang trần nửa thân trên, bọt nước chảy dọc cơ thể hắn. Nửa thân dưới Áo Tư quấn một chiếc khăn mỏng, thoạt nhìn như vừa tắm xong.

Mặt Ôn Khinh đỏ lừ, vội vàng cúi đầu: “Tôi xin lỗi, tôi không biết anh ở bên trong.”

Áo Tư híp mắt nhìn gương mặt đỏ với tốc độ mắt thường trông thấy của cậu, cổ họng khẽ nhúc nhích, lại quay đầu về phía bồn rửa mặt xả nước.

Ôn Khinh đứng ngoài nhà vệ sinh, loa cầu nguyện vẫn còn chưa kết thúc, thân thể cậu nóng bừng bừng, vô thức đưa tay lên giật nhẹ cổ áo.

“Vào đây.” Áo Tư nói.

Ôn Khinh liếc cơ bắp cuồn cuộn lộ ra trên người hắn, nhỏ giọng: “Không sao, tôi chờ cũng được.”

Áo Tư cười nhạt tắt vòi nước, đánh giá cổ tay Ôn Khinh. Vệt đỏ trên đó đã biến mất, nhỏ tới mức hắn dùng một tay cũng có thể bóp chặt cả hai tay cậu.

Nghĩ xa nghĩ vời, đôi mắt Áo Tư lại sâu thêm vài phần.

Ôn Khinh bên kia sợ hãi không dám ngẩng mặt, chờ Áo Tư đi rồi cậu mới vội vàng vào nhà vệ sinh tưới nước.

Hơi nóng rút đi, cậu thở phào đánh răng rồi chạy xuống tầng tìm Bạch Thông.

Bạch Thông đứng sát cầu thang, thấy Ôn Khinh không khác thường gì, cười hỏi: “Nghe được không?”

Ôn Khinh mê mang: “Gì cơ?”

Bạch Thông nghiêng đầu, ý bảo cậu nghe thử.

Ôn Khinh nghiêm túc lắng nghe, tiếng đóng cửa, mở cửa, tiếng rửa mặt, tiếng nói chuyện…đều là âm thanh bình thường trong ký túc xá.

Chỉ thiếu thứ duy nhất.

Tiếng rên rỉ.

Ôn Khinh mở to hai mắt.

Bạch Thông cười nói: “Hôm qua loa thông báo bắt đầu trai giới tịnh tâm, mấy ngày này trường học có vẻ sẽ bình thường hơn nhiều.”

Ôn Khinh không nhịn được hớn hở, đột nhiên muốn cảm tạ ông Thần trong lòng.

“Đi nào, tới nhà ăn xem thử.”

Nhà ăn đối diện ký túc xá, ngang qua khu dạy học duy nhất. Ôn Khinh vừa tới cửa khu dạy học đã thấy thầy Trần xuất hiện trước mặt hai người, dịu dàng cười hỏi: “Dậy rồi à?”

Ôn Khinh lễ phép gật đầu.

Ông ta vẫn cười hiền từ nhìn cậu giống hệt trưởng bối yêu thương con cháu, lại hỏi tiếp: “Tối qua em ngủ ngon chứ?”

Bạch Thông thuận miệng đáp: “Ngon lắm, cảm ơn thầy đã quan tâm.”

“Chuyện nên làm…” thầy Trần ban phát cho anh ta một ánh mắt rồi dần dần dịch trở lại người Ôn Khinh: “Em tới văn phòng với thầy, thầy có đồ này muốn tặng em.”

Ôn Khinh nheo mắt lo lắng xin ý kiến Bạch Thông. Anh ta không tỏ vẻ gì, đáp lại: “Thưa thầy, tôi không có ạ?”

Thầy Trần cười cười: “Đây là ý chỉ của Thần.”

Nói xong ông ta bảo Bạch Thông: “Em tới nhà ăn dùng cơm chay trước đi.”

Thấy thầy Trần đuổi Bạch Thông, Ôn Khinh càng sợ hơn, đầu óc nhớ tới cái buff kỳ quái của mình.

Chả nhẽ ông ta không phải người?! Định dùng cậu làm bữa sáng?

Ôn Khinh càng nghĩ càng rén, thầy Trần đi được hai bước thấy cậu vẫn đờ ra, nhíu mày gọi: “Ôn Khinh.”

Ôn Khinh mím môi, phía sau vang lên tiếng Bạch Thông: “Đi đi, anh đi cùng, ở dưới cầu thang đợi cậu.”

Cậu thấp giọng nói ừ, cảm nhận được tiếng bước chân đằng sau mới an tâm, chậm rì rì theo thầy Trần.

Văn phòng ông ta nằm trên tầng hai, lần đầu Ôn Khinh bước chân tới, không nhịn được quan sát xung quanh. Tầng hai gồm hai phòng giống hệt tầng một, bảng đen bàn ghế đầy đủ, mỗi tội không có người.

Ôn Khinh nhìn thoáng qua, đi theo thầy Trần vào văn phòng. Trong đó trang trí không khác trường học bình thường là bao, có hai thầy cô khác đang cúi đầu đọc sách, chẳng qua đống sách toàn là tài liệu về Thần.

Ôn Khinh thở phào, nhanh chân di chuyển tới bàn của thầy Trần.

Ông ta lấy ra chiếc hộp hình chữ nhật tinh xảo, bên trên còn buộc một cái nơ con bướm hồng nhạt.

Thầy Trần bảo Ôn Khinh: “Đây là quà Đại Tư Tế kêu thầy tặng cho em.”

Ôn Khinh ngạc nhiên cẩn thận ôm lấy: “Cảm, cảm ơn Đại Tư Tế.”

Thầy Trần cười rộ: “Mở ra nhìn thử?”

Ôn Khinh chậm rãi mở ra, hộp được làm bằng chất liệu màu đen mềm như nhung, một bộ dụng cụ đũa thìa nằm chính giữa bên trên khảm hoa văn lá cây tỉ mỉ. Hai đồ vật được buộc bằng dây leo hồng nhạt kết thành hình con bướm vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.

Ôn Khinh ngốc luôn.

???

Ý gì đây?

Hiển nhiên thầy Trần cũng không biết bên trong có quà gì, thấy cái thìa với đôi đũa biểu cảm ông ta hơi ngạc nhiên, chậm rãi bảo: “Đây là quà Đại Tư Tế đích thân làm vì em.”

“Chắc ngài ấy muốn em ăn cơm ngon miệng.”

???

Ôn Khinh ngạc nhiên hai giây, một cơn gió lạnh chạy dọc từ sống lưng lên tận đại não.

Tối qua cậu không tới nhà ăn, sáng nay đã nhận được thứ này.

Đại Tư Tế luôn giám sát cậu? Hay tên đó luôn giám sát bọn họ?

Chắc đã nhìn ra tâm trạng Ôn Khinh thấp thỏm, thấy thầy Trần cười xua tay: “Đại Tư Tế theo lệnh Thần bảo vệ trường học, không gì không biết.”

Ôn Khinh miễn cưỡng nhếch khóe miệng.

Thầy Trần lại nói: “Muộn rồi, em tới nhà ăn dùng cơm chay đi.”

Cậu gật đầu nhanh chân rời khỏi văn phòng.

Vừa mới đi tới cầu thang, đột nhiên một tiếng rên vang lên như đang nhẫn nhịn điều gì đó. Phản ứng đầu tiên của Ôn Khinh là có người chơi dã chiến, cậu chạy càng mau muốn đi khỏi đây, tuy nhiên tiếng càng ngày càng to, có vẻ như rất đau đớn chứ không thỏa mãn giống mấy người trước đó.

Hơn nữa… giọng nói này hơi quen tai.

Nghĩ tới vết thương trên người Quý Quân Phong, Ôn Khinh chần chờ hai giây, quay đầu lại.

Giọng nói truyền tới từ nhà vệ sinh tầng hai, Ôn Khinh còn chưa vào đã nghe thấy mấy cú đấm hạ xuống, có người đang đánh nhau. Cậu cẩn thận ló đầu vào xem, cơ hồ thấy ba bốn học sinh mặc đồng phục đang múa gậy, liên tục gõ thứ gì đó dưới mặt đất.

Càng tập trung, Ôn Khinh phát hiện không phải “thứ gì” mà chính là Quý Quân Phong.

Cậu hoảng sợ che miệng lùi về sau.

Người bên trong chả quan tâm bên ngoài, vẫn tiếp tục ra tay nặng hơn trước.

Ôn Khinh hít thật sâu, khô cằn hô to: “Chào thầy Trần!”

Ngay sau đó, nhà vệ sinh bùng nổ.

“Mẹ kiếp giáo viên tới kìa!”

“Ai bảo mày lôi nó lên tầng hai?”

“Kích thích chứ còn gì nữa?”

“Thôi kệ mẹ nó, đi mau!”

Ôn Khinh trốn vào phòng học, chờ đám đầu gấu đi hết mới vội vàng chạy lại nhà vệ sinh.

Không khí xung quanh thoang thoảng mùi máu tươi. Cậu nhìn cây gậy vất trên đất đỏ lòm, vội vàng qua góc tường xem thử.

Thân thể Quý Quân Phong giật giật, dựa lưng lên tường chậm rãi ngồi dậy. Áo sơ mi trên người cậu ra bị xé rách, khắp nơi là miệng vết thương, má phải tím bầm, máu tràn ra ngoài mang theo chút vẻ đẹp hoang dã.

“Cậu thế nào rồi?” Ôn Khinh khẩn trương hỏi: “Trường học có phòng y tế không? Tôi, tôi gọi giáo viên nhé?”

Quý Quân Phong nhắm mắt không nói năng gì.

Ôn Khinh ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng chạm lên cánh tay cậu ta: “Quý Quân Phong? Bạn cùng bàn? Bạn cùng phòng?”

Không biết có phải đụng trúng vết thương hay không, Quý Quân Phong hừ nhẹ một tiếng.

“Xin lỗi cậu…” Ôn Khinh vội vàng thu tay, lắp bắp: “Tôi đi gọi thầy Trần nhé…”

Lời còn chưa dứt, lông mi Quý Quân Phong động đậy chậm rãi mở to mắt, con ngươi đen ngòm nhìn thẳng Ôn Khinh.

Giây tiếp theo trong đầu cậu vang lên chất giọng lạnh như băng.

[Bắt nạt người khác – Dẫm đạp.]

[Đối tượng phóng thích: Quý Quân Phong.]

Hết chương 27 – Học viện của Thần 04