"Không đúng." Sau khi Hạ Tân không còn sợ hãi nữa thì đột nhiên nói: "Sao vừa rồi cô lại xuất hiện từ trong bồn cầu?"

Lý Viện Viện đang muốn đi theo tôi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, nghe thấy Hạ Tân nói vậy thì lập tức đi đến phòng vệ sinh cuối cùng như lướt, mở cửa muốn đâm đầu vào trong bồn cầu.

Tôi vội vàng níu cô ấy lại, nói với Hạ Tân nói: "Cậu nhìn nhầm rồi mà còn hỏi người khác, đừng hỏi nữa."

Hạ Tân gãi mái tóc không nhiều lắm, vẻ mặt vô cùng khó hiểu: "Kỳ quái, rõ ràng tớ nhìn thấy..."

Cậu ta trông thấy vẻ mặt khát vọng nhìn nhà vệ sinh nữ của Lý Viện Viện, lắc đầu: "Được rồi, coi như tớ nhìn nhầm, cậu mang dẫn cô ấy về trông coi kỹ đi, đừng thả ra dọa người ta khắp nơi nữa."

"Chắc chắn rồi." Tôi nhìn Lý Viện Viện, thấy cô ấy vẫn còn có vẻ mặt ngây thơ, thực sự không biết nên khuyên cô ấy như thế nào, hình như Lưu Tư Thuận hiểu Viện Viện rất rõ, sau khi trở về bảo thầy Lưu thử khuyên một chút đi.

Ba người chúng tôi một trước một sau đi đến trước thang máy, cửa hàng đã không có một ai, rất nhanh thang máy đã đến tầng bốn, Hạ Tân nói với chúng tôi: "Tôi lái xe đưa hai người về nhé."

Nói xong cậu ta liền trừng Lý Viện Viện một cái: "Vừa rồi cô thật sự không chui vào đó chứ? Nếu có thì không được lên xe của tôi."

Tôi cúi đầu ngửi quần áo của Lý Viện Viện, không có mùi gì đặc biệt, váy trắng cũng rất sạch sẽ, liền lắc đầu với Hạ Tân, lúc này Hạ Tân mới yên tâm nhấc chân đi vào trong thang máy.

Tôi đi theo sát, ai ngờ Lý Viện Viện lại nhìn chằm chằm thang máy bất động.

"Sao thế?" Tôi nói với Lý Viện Viện: "Đi chung đi, Hạ Tân là bạn học của tôi, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, tính cách rất trượng nghĩa, đồng ý chở cô có nghĩa là cậu ta đã không thèm để ý rồi đấy."

Lý Viện Viện chỉ chỉ thang máy: "Thang máy..."

"Ừm, cô sợ thang máy sao?" Lý Viện Viện thích không gian thu hẹp như nhà vệ sinh, chắc hẳn không phải người có chứng sợ giam cầm, sẽ sợ thang máy sao?

Lý Viện Viện lắc đầu: "Không sợ."

"Vậy thì đi thôi, về nhà sớm nghỉ ngơi." Tôi túm cô ấy.

Lý Viện Viện gật đầu, chậm rãi theo tôi vào.

Hạ Tân nhấn nút - 1 để thang máy đi thẳng tới hầm đỗ xe dưới mặt đất, chất lượng thang máy của cửa hàng rất tốt, rất nhanh đã đến tầng -1, nhưng nó không ngừng mà vẫn còn tiếp tục hướng xuống.

"Hả?" Hạ Tân lại ấn thang máy mấy lần "Có chuyện gì xảy ra thế, còn hướng xuống đâu nữa?"

Tôi nhìn bảng thang máy, thấp nhất là tầng -2, dưới mặt đất có hai tầng bãi đỗ xe: "Có phải là có người ở dưới nhấn nút không?"

Lúc này thang máy đi đến tầng hai dưới mặt đất nhưng cũng không ngừng, mà lại đi lên tầng 4 mà chúng tôi vừa xuống.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Tân điên cuồng nhấn nút -1, trơ mắt nhìn thang máy vượt qua -1 đến tầng 4, ngay sau đó lại đi xuống tầng -2, rồi lên tầng 4 lần nữa.

Hạ Tân và tôi: "..."

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạ Tân làm việc cả một ngày, trên khuôn mặt toàn là vẻ mệt mỏi, sau khi tan làm còn bị Lý Viện Viện dọa, đi thang máy thì gặp trục trặc.

Sau khi thang máy đi lên tầng 4 rồi lại xuống dưới lần thứ ba, khuôn mặt của cậu ta đã xanh xám.

"Thang máy ra trục trặc sao?" Tôi nhanh chóng nhấn sáng toàn bộ nút thang máy, để Hạ Tân và Lý Viện Viện tựa lưng vào thang máy đứng vững, đồng thời lập tức bấm cảnh báo.

Theo lý thuyết chỉ cần thang máy vận hành thì nhất định sẽ có nhân viên chờ lệnh, thế nhưng là tôi gọi rất lâu mà vẫn không có ai nghe.

Thân là HR Hạ Tân tức điên lên, nói thẳng: "Ngày mai liền trừ lương, trừ lương hết!"

"Cũng chưa chức là nhân viên thất trách." Tôi khuyên nhủ: "Nếu chức năng dừng của thang máy xuất hiện vấn đề, vậy cũng có khả năng trục trặc.

Mai cậu đi xem camera rồi tìm người đến sửa thang máy, xác nhận người có trách nhiệm rồi quyết định nên xử lý như thế nào cũng được."

Đại khái là bởi vì từ đầu đến cuối thang máy vẫn không dừng lại, nhưng chuyển động vẫn rất ổn định, tôi và Hạ Tân không quá sợ hãi, mà lấy điện thoại ra gọi cầu cứu.

Nhưng tín hiệu trong thang máy không tốt, chúng tôi đều không gọi đi được.

Lý Viện Viện đại khái là không mang điện thoại, liền an tĩnh xem chúng tôi hai cái.

Nói thật, dưới tình huống này tôi cũng rất sợ hãi, ít nhất đối mặt với côn đồ tôi còn có sức đánh một trận, thế nhưng trước sự cố khẩn cấp thế này, tôi cũng chỉ là một người bình thường, sao có thể ngăn cản sức mạnh của xi măng cốt thép được chứ.

Nhưng có Lý Viện Viện và Hạ Tân ở đây, tôi không thể sợ, càng không thể hoảng.

Cảm xúc khủng hoảng trong hoàn cảnh kín mít sẽ dễ truyền nhiễm, một khi rơi vào loại tâm trạng này, cơ hội cầu cứu sẽ nhỏ đi.

Tôi tỏ ra cực kì bình tĩnh trước mặt hai người, một tay chống vào thang máy, một tay gửi Wechat.

Bởi vì trong thang máy tín hiệu không tốt nên không có cách nào gọi ra ngoài, tiếp tục gọi điện có thể sẽ hết pin.

Nhưng vẫn có thể gửi tin Wechat được, nhỡ may tầng nào đó có tín hiệu tốt có thể gửi được tin thì sao.

Tôi gửi tin cầu cứu cho mấy người liên lạc gần đây, hy vọng có người có thể nhìn thấy.

Hiệu trưởng Trương: [Cậu bị nhốt trong thang máy ư?]

Người đầu tiên trả lời tôi lại là hiệu trưởng Trương, hiệu trưởng Trương luôn vĩnh ở trong khu vực không phục vụ!

[Vâng vâng vâng, hiệu trưởng Trương, làm phiền cô giúp tôi báo cảnh sát hoặc là gọi 119 với] Tôi lập tức gửi tin.

Lúc này âm thanh nhắc nhở vang lên lần nữa, tôi mở ra xem —

Tiểu Ninh mê tín: [Anh có phải thân đồng tử không? Dưới tình huống này, nước tiểu của đồng tử là hữu hiệu nhất, phá tà.]

Tôi: "..."

"Tiểu Ninh mê tín" là biệt danh tôi đặt cho Ninh Thiên Sách, tên Wechat của cậu ta là Ninh Thiên Sách, không đăng bất cứ một bài gì, thông tin cá nhân đơn giản sạch sẽ, chỉ có một cái tên Wechat và một cái avatar Thái Cực.

Đối với người có xu hướng tính dục như tôi, Tiểu Ninh đồng chí nói như vậy chính là trần trụi quấy rối tình dục, hơn nữa còn là quấy rối theo kiểu phong kiến mê tín.

Tôi không biết nên trả lời cậu ta kiểu gì, lúc này Lý Viện Viện đi đến máy trước bảng thang máy, vươn tay ra dùng sức vỗ, sức lực của cô ấy rất nhỏ, không phát ra một tiếng nào cả, nhưng vẫn dọa Hạ Tân nhảy dựng lên.

Cậu ta nói: "Đừng đập lung tung, vốn đã bị trục trặc rồi, nhỡ may đập hỏng thì sao!"

Cậu ta vừa dứt lời, thang máy "liền "tinh" một tiếng ngừng lại, cửa thang máy mở ra, vừa vặn dừng ở bãi đỗ xe tầng -1.

Hạ Tân nhanh chóng xông ra ngoài, sợ hãi thở hổn hển.

Chân của tôi cũng có chút mềm, nhưng vẫn vững bước đi ra khỏi thang máy, đặt chân lên trên mặt đất mới thở phào, quay đầu nói với Lý Viện Viện: "Mặc dù hành động của cô hơi kích động, nhưng cũng coi là chó ngáp phải ruồi, nhờ có cô đấy."

Lý Viện Viện ngẩng đầu, nhẹ nhàng cười với tôi: "Anh tặng, bồn cầu, tôi rất thích."

Khuôn mặt cô ấy khá bình thường, ném vào trong đống người rất khó nhận ra, nhưng khi cười lại có vẻ thanh tú, khác hẳn với cô gái gần như cố chấp với nhà vệ sinh.

"Tôi có thể mạo muội hỏi thăm vì sao cô lại thích bồn cầu như thế không?" Tôi đánh bạo hỏi.

Lý Viện Viện lắc đầu nói: "Không phải thích, rất ghét."

"Vậy tại sao?" Tôi cực kì khó hiểu.

"Trước kia, bị người, ấn đầu vào trong bồn cầu uống nước." Lý Viện Viện nói rồi rơi nước mắt: "Không thích nó, lại không thể rời khỏi nó."

Tôi lẳng lặng nhìn cô ấy, không biết bây giờ mình có thể làm gì.

Tôi không thích con gái, lúc này không thể làm ra hành động để cô ấy dựa vào bả vai mình thút thít được, không thể để cho một cô gái bị tổn thương nếm được mùi vị mập mờ.

"Bây giờ, không ghét nữa." Lý Viện Viện lau sạch nước mắt, không để giọt nước mắt rơi xuống: "Có người lôi tôi từ trong bồn cầu ra ngoài."

"Vậy là tốt rồi." Tôi thở phào, vươn tay ra với cô ấy: "Muộn lắm rồi, về nhà ngủ đi."

Lý Viện Viện gật đầu, đặt tay lên lòng bàn tay tôi, thấp giọng nói: "Không muốn ngồi xe của hắn."

Tôi nhìn Hạ Tân còn đang run rẩy, nói: "Tôi thấy hôm nay cậu ấy cũng không dám lái xe đâu, không gian trong xe chật hẹp như vậy, rất khó chịu.

Chúng ta cùng đi xe đạp công cộng về đi, vừa bảo vệ môi trường lại khỏe mạnh."

Tôi luôn luôn là người ủng hộ tiết kiệm năng lượng, loại phương tiện giao thông tiết kiệm tiền lại khỏe người như xe đạp là lựa chọn đầu tiên của tôi.

Hạ Tân đồng ý với ý kiến của tôi, bây giờ cậu ta thích hoàn cảnh rộng rãi.

Chúng tôi cùng đi bộ ra ngoài bãi đỗ xe, vừa ra cửa liền nghe thấy tiếng báo Wechat vang lên.

Hiệu trưởng Trương: [Tôi phái xe của trường đến giúp mấy người.]

Trong bóng đêm, một chiếc xe bus biển số "444" dừng ở trước bãi đỗ xe.

"Lãnh đạo mới của tớ bảo xe trường học chuyên môn tới đón tớ, tốt với tớ bao nhiêu." Tôi nhìn về phía Hạ Tân: "Nhà cậu có cùng đường với khu nhà Bỉ Ngạn không? Có muốn đi cùng không?"

Hạ Tân không thấy được biển số xe, mà nhìn không gian rộng rãi bên trong xe bus, không có cảm giác đè nén ở trong thang máy, hơi suy nghĩ một chút rồi gật đầu.

Thế là tôi liền dẫn Hạ Tân và Lý Viện Viện đi nhờ xe trường học..