Thời tiết tháng sáu vẫn nóng bức rầu rĩ như vậy, ngay cả ngoài đường cái khí trời cũng hầm hập khí nóng. Nhìn bầu trời giống như một cái lá màu xám khổng lồ, bao trùm lên người ta ngột ngạt đến không thở nổi.

Ôn Thuấn đem tiền thuê nộp cho chủ cửa hàng xong, bước ra từ ngân hàng, ngẩng đầu nhìn bầu trời, âm u ngột ngạt, xem ra, nếu cô đoán không lầm, một chút nữa sẽ mưa to, bước chân cô không tự giác mà bước nhanh lên. Cửa hàng bán hoa của cô cách chỗ này đến mấy con phố, thật ra đi taxi thì nhanh hơn nhiều, nhưng mà vì tiết kiệm tiền, cô vẫn quyết định đi bộ trở về, mới bắt đầu gây dựng sự nghiệp, thật sự không thích hợp chi nhiều tiền.

Nhưng cô vừa mới đi đến khúc quanh ở góc đường, mưa lớn cũng không để cho cô chút mặt mũi ào ào đổ xuống, trong nháy mắt đã thành một màn mưa dày đặc mông lung, ngay cả mặt người đi đường cũng không thấy rõ, người người đều đi lại vội vàng, có ô mở ô, không có ô liền trốn vào mấy hàng quán trú mưa, còn có người còn không kịp làm gì, đã biến thành bộ dạng ướt sũng chật vật.

Ôn Thuấn có mang ô, nâng đôi mắt nhìn mưa, thấy mưa lớn như vậy cũng không trốn, cắm đầu mà đi tiếp. Chiếc ô màu xám bạc rất lớn, che chắn hết thân hình của cô, thân hình gầy yếu có chút đơn bạc. Cửa hàng cô hôm nay có người dự định đến đặt hoa, nhưng cô bất đắc dĩ không thể ở nhà, vì kì hạn nộp tiền lại đến, cô đành phải nhờ bác hàng xóm bên cạnh trông hộ, mà sau bữa trưa người đến ngân hàng lại nhiều, xong xuôi bây giờ cũng đã sắp hai giờ, cô không thể trì hoãn nữa.

Thực tế trong quán chỉ có một mình cô, không có ngày nào là rảnh rỗi cả.

Mưa to rầm rầm trút xuống, cuốn đi nhiều muộn phiền, nóng bức của ngày hè, làn hơi mát mẻ phả đến. Có điều Ôn Thuấn cũng không có tâm tư mà thưởng thức ngày mát mẻ hiếm có này, chỉ vội vàng theo đường cái mà đi, đến khi nhìn thấy cửa hàng hoa của mình mới cảm thấy an tâm. Cô đi đến dưới mái hiên, thu lại chiếc ô, vẩy vẩy nước, chuẩn bị bước vào trong quán lại ngoài ý muốn phát hiện có người ngồi ở một góc sáng sủa ngoài cửa quán của cô.

Người đó cuộn mình, không nhìn rõ bộ dạng thế nào, trên người ẩm ướt, hiển nhiên là đã bị mắc mưa. Cô nhìn thấy bên cạnh còn một cái ba lô rất to, dường như là học sinh, mà xung quanh đây thì không thiếu trường học.

Ôn Thuấn theo bản năng nghĩ đến cậu ta bị mưa vây khốn nên không thể về nhà, vừa định bước vào cửa, lại thu chân lại bước qua, vỗ vỗ nhẹ bờ vai cậu ta, nhẹ giọng gọi: "Cậu bạn? Cậu bạn?"

Chỉ thấy người kia chậm rãi ngẩng đầu lên, có lẽ là một cậu sinh viên, mái tóc xoăn xoăn, sống mũi cao thẳng, còn có một đôi mắt kính già nua gọng đen to quá khổ, trông có vẻ không hợp thời, nhưng ánh mắt rất sáng, dường như đang hỏi cô có chuyện gì.

Ôn Thuấn mỉm cười đưa cái ô trong tay cho cậu: "Cậu không có ô đúng không, đây, tôi cho cậu mượn của tôi, mau chóng về nhà đi, trời sắp tối, đừng để người trong nhà lo lắng."

Nhưng cậu con trai kia chỉ lẳng lặng nhìn cô như thế, không nói gì, cũng không nhận lấy cái ô, làm cho tay Ôn Thuấn cứ giơ giữa không trung đến mức xấu hổ, cuối cùng đành bất đắc dĩ thu tay về.

Lúc này, phía sau có người gọi: "Tiểu Thuấn, đã trở về rồi sao?"

"Dạ!" Ôn Thuấn lập tức lễ phép đáp lời, lại liếc nhìn người con trai kia một cái, phát hiện cậu ta lại vùi mặt vào đầu gối, bộ dạng cự tuyệt tất cả mọi người, cô nhún nhún vai, bất đắc dĩ xoay người bước vào trong quán.

Bước vào trong, Ôn Thuấn liền nói câu cảm ơn với bác hàng xóm bên cạnh vẫn giúp cô trông quán từ sáng, sau đó còn tặng bác ấy bó hoa rất đẹp coi như tạ lễ, bác gái kia cũng vui mừng mà nhận lấy, còn hướng ra ngoài cửa quán bĩu bĩu môi nói với cô: "Cậu học sinh ngoài kia rất kì quái nha, bác đem dù cho cậu ta mượn nhưng cậu ta không nhận, cứ ngồi ở đó rất lâu rồi!"

Ôn Thuấn vừa cười vừa thu dọn mấy thứ vụn vặt trong cửa hàng: "Có lẽ cậu ấy cảm thấy phiền toái, dù sao thì mưa mùa hè này, hết trận sẽ ngừng thôi, cũng không có gì đáng ngại." Giống như mấy bạn học nam ngày trước của cô, lúc tan học trời mưa cũng không thích mở ô, đều lạnh lùng khoác túi xách lên người, oai hùng mạnh dạn bước về nhà, kết quả, ngày hôm sau tài giỏi đến mấy cũng không chống nổi mưa gió mà cảm mạo.

"Ừ, đành kệ thế vậy! Tiểu Thuấn, cám ơn hoa của cháu nha, bác còn phải đi chợ mua thức ăn về nấu cơm, hôm nay cuối tuần, con bác sắp về rồi." Bác gái vui đến rạo rực vừa nói vừa nhấc chân rời đi.

"Là cháu phải cảm ơn bác mới đúng, con bác thật là có phúc, có người mẹ tốt như vậy!" Ôn Thuấn ngọt ngào đáp lại, trong lòng bỗng cảm thấy như được dỗ dành mà có cảm giác nở hoa.

Chờ bác gái kia vừa đi, khuôn mặt cô lại khôi phục lại vẻ lạnh nhạt bình thường khi không có người. Sum họp gia đình bình thường sao? Đã rất lâu rồi cô không có nữa, không thể nói rõ tâm trạng cô là hâm mộ hay là mất mát, cô đã thành thói quen luôn một mình, từng nghĩ đến rồi sẽ không phải một mình mình đơn độc nữa, nhưng lại phát hiện tất cả đều là hy vọng xa vời.

Có lẽ là bởi vì ngày mưa, xế chiều rồi nhưng cửa hàng bán hoa cũng không có bao nhiêu khách, đến gần sáu giờ, cũng đã không còn ai vào nữa. Quần áo Ôn Thuấn bị mưa làm ướt, dán vào da thịt quả thật không thoải mái chút nào, lại không có ai thay cô trông cửa hàng để cô lên lầu thay quần áo, nên cũng chỉ đành cố chịu đựng, cô thầm nhắc nhở chính mình, ngày mai nhất định phải nhớ đăng thông báo tuyển dụng lên.

Lại qua một lúc nữa, Ôn Thuấn thấy không có ai vào liền thu dọn các thứ lại, chuẩn bị đóng cửa hàng. Lúc kéo cửa sắt vào, cô mới phát hiện cậu nam sinh kia vẫn còn ngồi ngoài cửa, vẫn là cái tư thế cô độc như lúc trước, dường như kháng cự người khác tới gần. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, mưa nhỏ nhưng vẫn rất dày, trời cũng dần lạnh hơn nên nhịn không được lại đi qua nói với cậu ta: "Này cậu bạn, bây giờ mưa bụi rồi, có thể về nhà được rồi, hay là tôi lại cho cậu mượn ô nha?" Mà lần này, cô lại vẫn không nhận được phản ứng nào.

Ôn Thuấn cũng không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Vì cái gì mà lại muốn quan tâm cậu ta? Có lẽ là vì cảm thấy cậu ấy có đôi chút giống chính mình trước đây! Có một số người có những thời điểm không muốn để người khác để ý đến, quan tâm đến, chỉ lẳng lặng ở một mình, tự liếm láp vết thương của chính mình, tựa như một con dã thú cô đơn, đề phòng không cho người khác chạm đến. Những người khác không nói nhưng chính cô cũng biết mình là như vậy, mà cậu học sinh kia, có lẽ cũng có vấn đề khó nói.

Cô thở dài, cẩn thận đi qua cậu ta, tiến về phía hàng hiên ngay cạnh đó. Phòng ở của cô là thuê cùng cửa hàng bán hoa, ở trên lầu ba, gần quanh đây có rất nhiều trường học, người qua lại cũng đông đúc, an ninh cũng tốt, cô có thể yên tâm một chút.

Mở cửa phòng, đem chiếc ô còn ướt để lên giá gần cửa, tùy tiện bỏ giày ra, cứ thế bước vào phòng. Hai phòng chính, là loại nhà lầu cũ, một phòng lớn một phòng nhỉ, phòng khách cũng không rộng rãi cho lắm, có điều cô ở một mình như thế cũng là thích hợp.

Cô có thói quen mở ti vi để âm lượng rất lớn, sau đó lấy quần áo đi tắm rửa. Âm thanh lớn, truyền đến giọng nói từ trong ti vi khiến cô có cảm giác phòng ở này vẫn có hơi người, không phải quá mức cô đơn, tịch mịch.

Ôn Thuấn cố ý ngâm mình thật lâu trong nước ấm, toàn thân thả lỏng xuống, tẩy đi mỏi mệt cả một ngày. Tắm rửa xong, cô ngồi trên giường mở máy tính kiểm tra email, chỉ có một lá thư quen thuộc đến nhàm chán của Tư Hiền rủ cô đến chơi với cô ấy, nhưng tạm thời bây giờ là không có khả năng, chỉ cần trong cửa hàng ngày nào còn chưa tuyển thêm được người, cô một ngày cũng không đi ra ngoài.

Có lẽ cũng lại bởi vì ngày mưa nên hôm nay Ôn Thuấn cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, buổi tối cũng không muốn mở cửa ra ngoài, hơn nữa ngày mưa, chắc cũng không có mấy cửa hàng còn mở cửa, vì thế lại tùy tiện pha một gói mì ăn liền, ăn xong liền lên giường nghỉ ngơi. Đêm nay cô ngủ vô cùng ngon giấc, cảm giác vừa nằm ngủ đã đến sáng rồi. Thoải mái duỗi thân mình, xoay xoay cổ, nhìn nắng sớm ngoài cửa sổ tràn vào, cô thản nhiên nở nụ cười.

Lại là một ngày mới, nghe tin tức buổi sáng, thấy thời tiết hôm nay không tồi nên tâm tình cũng tốt lên theo.

Ôn Thuấn mặc chiếc áo T-shirt thoải mái, tinh thần sảng khoái, tiêu sái bước xuống lầu. Đối với cô, chỉ có công việc mới là quan trọng nhất. Nhưng mà nụ cười của cô duy trì không nổi đến cửa hàng, bởi vì, cậu học sinh ngày hôm qua vẫn còn ngồi ngoài cửa quán.

Vô số suy nghĩ ập đến trong đầu cô, cậu ta một đêm không về nhà? Đã ăn cái gì chưa? Cậu ta làm sao vậy? Còn có.... Mà mấy vấn đề này đều cần bản thân cậu ta trả lời, huống hồ ngày hôm qua còn mưa nữa, mà sáng sớm hôm nay vẫn còn ngồi ngoài cửa quán, cảm giác giống mấy người bị khất nợ ngồi thiền ngoài cửa hàng người ta vậy, như vậy ảnh hưởng thật sự không tốt nha.

Ôn Thuấn tiến đến trước mặt cậu thiếu niên kia, gọi hai tiếng, không thấy tiếng trả lời, cô nghĩ đó là tác phong trước sau như một của cậu ta, vì thế lại lấy tay đẩy đẩy cậu, cúi đầu nhẫn lại hỏi: "Cậu bạn này, có thể phiền......" Ôn Thuấn còn chưa kịp nói ra chữ "cậu" đã kinh ngạc phát hiện ra cậu con trai kia lại bởi vì hai cái đẩy nhẹ của cô mà gục xuống mặt đường, trùng hợp từ trên người cậu ta rơi ra một vật, Ôn Thuấn nhìn kĩ thì ra là một cái thẻ học sinh, trên đó viết:"Cận Thiếu Triết, trung học Trí X."

Nhìn thấy cái cậu Cận Thiếu Triết kia nghiễm nhiên đã ngất xỉu, Ôn Thuấn lập tức hoảng hồn, tình cảnh tương tự, kí ức thống khổ giống như hồng thủy ập đến trong đầu, ngày đó, người kia cũng ngã vào người cô như vậy, không tỉnh lại nữa.... Mê man, lo lắng, kí ức nhớ lại chiếm cứ toàn bộ tâm trí, trong lúc nhất thời cô cũng không biết làm sao, cho đến khi thấy Cận Thiếu Triết mặt mũi trắng bệch, suy yếu nằm trên mặt đất, mới phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng gọi người đến cứu giúp!

May mắn nơi này cách nội thành cũng gần, lại là khu vực nhiều trường học cho nên dù là sáng sớm cũng dễ dàng gọi taxi. Ôn Thuấn đeo ba lô của Cận Thiếu Triết trên người mình, tài xế taxi trợ giúp, đỡ cậu ta vào trong xe, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

"Bác tài, phiền bác đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất!" Ôn Thuấn nhớ rõ gần đây có một bệnh viện có chú của bạn cô_Cao Nhã Huệ đang làm việc, cô từng gặp qua vài lần, là một người rất ôn hòa, nghe nói y thuật cũng tốt, tại bệnh viện có thể tìm được người hỗ trợ thì không còn gì tốt hơn.

"Được được, cô gái, đây là em trai của cô? Xem ra bệnh có vẻ nghiêm trọng nha, nhưng mà không sao, sáng sớm như vậy rất ít tắc đường, cô cứ yên tâm đi." Lái xe nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai người tựa vào nhau thì tự giác nhận định quan hệ của họ như vậy, hảo tâm an ủi cô mấy câu.

"Vâng." Ôn Thuấn gật đầu trả lời người tài xế một chút. Cô cũng không biết phản bác lời bác lái xe như thế nào, cũng không cần phải giải thích, ngược lại lại nhắc nhở chính cô nên tìm số điện thoại hoặc địa chỉ liên lạc của cậu ta, báo cho người nhà cậu ấy biết mà tìm đến. Nhưng nhìn tên trường học của cậu ta thì cũng là một trường học tốt nhất trong vùng, hẳn là thành tích không kém, vậy một thiếu niên yên ổn như cậu ta, như thế nào lại lưu lạc ngoài đường một đêm?

Bởi vì ngất xỉu mà cả người Cận Thiếu Triết tựa vào người Ôn Thuấn, đem sức nặng toàn thân trút lên người cô, khiến cô có chút không thích ứng nổi, muốn đẩy cậu ta ra một chút lại không được, đành phải để cậu cứ tựa vào mình như vậy. Có điều, tuy cái trán của cậu ta nóng rực, nhưng cánh tay lại lạnh ngắt, dọa cô nhảy dựng cả lên, vội vàng nhìn xe cộ ngoài đường, mong nhanh chóng đến bệnh viện.

Quả nhiên như bác tài dự liệu, trên đường không hề kẹt xe, rất nhanh đã đến nơi. Mấy cô y tá trợ giúp đưa cậu vào cấp cứu, cũng vừa may là ca trực của chú Cao Nhã Huệ, Ôn Thuấn liền an tâm giao cho chú ấy, kiên nhẫn ngồi chờ.

Lúc bác sĩ Vương bước ra, Ôn Thuấn ôm cái ba lô nặng trịch của cậu thiếu niên kia đến trước mặt bác sĩ, quan tâm hỏi: "Chú Vương, cậu ta bị làm sao vậy? Không khỏe chỗ nào thế ạ?"

"Cậu ta là thế nào với cháu? Họ hàng, thân thích?" Chú Vương nhíu mày lại hỏi, bộ dạng có vẻ thực nghiêm trọng.

"Cậu ấy ngất xỉu trước cửa quán của cháu, cháu cũng không biết cậu ấy là ai." Ôn Thuấn bất đắc dĩ báo cáo lại tình hình thực tế, cô cũng thừa dịp bác sĩ đang khám cho cậu ta mà xem qua chiếc ba lô trong tay, ngoài mấy bộ quần áo cùng vài bức họa vẽ tùy ý thì không có thêm thông tin hay phương thức liên lạc gì, xem tình hình có vẻ giống như trốn nhà đi.

"Cũng không thấy người nhà đến tìm sao?" Bác sĩ Vương nghe vậy, cảm thấy sự tình có chút khó xử lí.

"Không có cách thức liên lạc, nhưng có một cái thẻ học sinh, cháu nghĩ.... Có thể tìm được thầy giáo của cậu ấy. Cậu ấy rốt cục thế nào? Có nghiêm trọng không ạ?" Ôn Thuấn nhìn bộ dạng nghiêm túc của bác sĩ Vương khiến cô liên tưởng đến tình huống không tốt.

"Mất nước, sốt cao, thiếu dinh dưỡng trầm trọng, hẳn là đã lâu không được chăm sóc tốt....."

"Cái gì? Thiếu dinh dưỡng?" Ôn Thuấn kinh hãi, cô căn bản không nghĩ tới sẽ nghe thấy mấy lời này, vấn đề này thực sự nghiêm trọng, hiện tại là giữa tháng sáu, cậu thiếu niên kia là học sinh năm cuối cấp ba, hẳn là vừa mới thi đại học xong, tiểu bảo bối trong tay cha mẹ, làm sao lại có thể thiếu dinh dưỡng trầm trọng đây?

Ôn Thuấn cảm thấy chuyện có vẻ lớn, liền gọi điện cho tổng tài tư vấn hỏi số điện thoại trường học của cậu ta, liên lạc được với giáo viên chủ nhiệm của Cận Thiếu Triết, kể lại sự việc, đối phương nói lập tức sẽ tới.

Sau đó, cô vào phòng bệnh đặt ba lô xuống, nhìn người đang nằm trên giường bệnh một chút, cái kính trên mặt đã sớm bị bỏ xuống, đôi mắt nhắm lại bây giờ an ổn đến không ngờ. Hai má gầy sọp, sắc mặt tái nhợt, theo cách nói của bác sĩ thì xem ra, cậu ta trở thành cái dạng này không chỉ vì sinh bệnh mà thôi. Nhìn xuống chút nữa, trên cánh tay cắm ông tiêm truyền nước biển, hơi hơi xanh tím. Cái làm cô chú ý tới là một bàn tay rất đẹp, ngón tay thon dài gầy gầy, móng tay cắt gọn gàng, nhìn qua giống như bàn tay của nghệ thuật gia vậy, sạch sẽ, thanh tú.

Một thiếu niên như vậy, suy yếu tĩnh lặng nằm trong phòng bệnh trắng xóa, nhìn qua cảm thấy rất cô độc.

Tuy nhiên, rất nhanh sau đó, vị chủ nhiệm lớp kia đã chạy đến, là một thầy giáo trung niên, mới nhìn trông cũng có vẻ hòa ái, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng hỏi thăm mấy câu, nghe xong lại thở dài, rồi liên tục nói lời cảm tạ, sau đó mới bước vào phòng bệnh nhìn cậu thiếu niên kia. Cô còn muốn về mở cửa hàng nữa, không có cách nào tiếp tục ở lại đây, mà bây giờ đã có giáo viên của cậu ta ở đây chiếu cố, có lẽ cũng không có vấn đề gì, nên cô nói vài lời dặn dò với bác sĩ rồi cũng vội vàng trở về.