Một tiếng trước khi bắt đầu bữa tiệc như lời nói anh cho người đến đón cô nhưng không thấy cô xuống gõ cửa cũng không thấy ai trả lời vì lo sợ có chuyện gì chẳng lành nên anh vệ sĩ gọi điện cho anh.

« Thưa cậu chủ chúng tôi không thấy tiểu thư xuống gõ cửa cũng không thấy ai trả lời vậy bây giờ phải làm sao? »

« Cái gì? Anh thử tìm cách liên lạc cho mẹ cô ấy xem! Không được không được nói cho mẹ cô ấy mất công lo lắng! Tìm mọi cách để tìm ra cô ấy tốn bao nhiêu cũng được chỉ cần cô ấy bình an »

Anh nghe vậy đập bàn cuống cuồng lo sợ cô xảy ra chuyện gì liền yêu cầu anh vệ sĩ làm mọi cách để tìm cô ấy cho bằng được.

« Được tôi sẽ làm liền »

Nửa tiếng đồng hồ sau khách gần như đều đến đủ mọi người đều rất vui vẻ mong chờ chỉ có anh trong phòng cứ đi qua đi lại thất thỏm lại uống nước chờ tin thì anh vệ sĩ gọi cho anh.

« alô cậu chủ đã tìm thấy người »

« Ở đâu? »

« Chúng tôi đã chuyển cô ấy đến bệnh viện trung ương SJ »

« Được tôi sẽ đến ngay »

[...]

Mười phút sau anh đến nơi lo lắng chạy vào thì thấy cô đang nằm trên giường bệnh khắp người đầy vết bầm anh nhào đến ôm trầm lấy cô khóc sướt mướt thì cô đột nhiên ngọ nguậy

« Ưm..đau được rồi tớ không Sao rồi cậu bỏ tớ ra đi »

« Hu, rốt cuộc cậu cũng tỉnh làm mình sợ gần chết nhưng mà ai đã làm vậy với cậu? »

« Không biết » mặt cô tối sầm lại như không muốn nói ra

« Mấy giờ rồi? »

« 18h40 Sao vậy »

« Chúng ta nhanh tới bữa tiệc Đi không mẹ cậu lo »

Cô chuẩn bị ngồi dậy đi xuống thì bị anh cản lại.

« Cậu bị như vậy mà còn muốn đi dự tiệc sao? »

« Mình không sao mình đã khỏe hơn rồi mình muốn tham gia bữa tiệc » cô bĩu môi làm nũng với anh

« Được rồi được rồi nghe lời cậu » đúng là không chịu được cái tính cứng đầu của cậu mà ><

[...]

Một lúc sau tại bữa tiệc vừa bước chân xuống xe là cả đám phóng viên vây quanh cô và anh.

« Xin hỏi đây có phải bạn gái mà ngài từng đề cập đến không? »

« Đúng vậy »

« Xin hỏi vết bầm trên tay cô ấy là từ do đâu mà có? »

« À hôm nay cô ấy bị một số người nào đó tập kích hãm hại vừa mới xuất viện nên thân thể vẫn còn yếu hôm khác chúng ta phỏng vấn và như các vị đều biết ai đụng vào người của tôi sẽ có kết cục rất bi thảm »

« Được được hôm khác chúng ta sẽ phỏng vấn »

[...]

Sau khi phỏng vấn xong anh và cô bước vào mọi thứ đều yên tĩnh 5 giây mọi người đều trầm trồ nhìn anh và cô. Hai người rất xứng đôi a~ trai tài gái sắc có khác mọi người đều cười khen ngợi anh nhưng đâu đó lại nhìn với ánh mắt giết người.

« Khốn kiếp! Rõ ràng đã cho người đánh nó nhốt nó vào căn nhà hoang cách xa nơi này vậy tại sao nó lại ở đây? »