“Tình đầu có người trọn vẹn có người dở dang, nhưng mà đó lại là đoạn tình cảm mà mỗi người đều không thể quên.”

Thành phố H vào sáng sớm sẽ là lúc mà bầu không khí trong lành nhất. Đó là khi mà cả thành phố còn chìm trong giấc ngủ, cũng là khi mà những con người không quen nổi sự vội vàng thức giấc.

Năm giờ ba mươi sáng, Phương Nam một mình chạy bộ quanh khu nhà của mình. Không gian ở đây là một trong số ít những nơi có bầu không khí trong lành nhất của thành phố. Cả khu đô thị mới xây này đều được thiết kế mang phong cách Châu Âu cổ kính. Cảm giác giống như lạc vào thế giới cổ tích.

Những người ở khu này đều là người có tiền nhưng lại thiếu đi sự thân thiện, từng người từng người chạy qua Phương Nam nhưng mà chẳng chào nhau lấy một câu.

Dừng chân trước cửa tiệm hoa, Phương Nam nhìn chăm chú những bông cúc dại màu trắng, nó nhỏ bé mong manh mà lại mạnh mẽ kiên cường.

Thật giống mẹ anh, mà cũng giống cô gái ấy.

“ Lấy cho tôi bó hoa này.”

Nhìn từng cánh hoa bé nhỏ li ti nhưng tinh tế lạ thường, Phương Nam bỗng nhớ lại lần đầu tiên nhìn trông thấy Thảo Vi.

Hôm ấy anh như thường lệ lái xe tới công ty, khi chờ đèn đỏ không hiểu sao lại nhìn thấy cảnh một đôi trai gái lướt qua một người con gái, khuôn mặt cô gái lúc ấy thế nào anh không thể nhớ nổi nhưng mà nỗi đau, sự thất vọng anh lại có thể cảm nhận sâu sắc.

Khuôn mặt không tin cùng cam chịu, cô gái lững thức bước đến bức tường gần đấy ngồi thụt vào một góc, nhưng mà một giọt nước mắt cũng không hề rơi.

Đèn xanh đã đổ mà anh lại không muốn chuyển động xe, mãi cho đến khi có người bấm còi thúc giục.

Cả ngày hôm ấy hình bóng cô gái vẫn luôn quẩn quanh trong đầu anh, có khi là hình ảnh cô gái có khi lại là gương mặt mẹ đẫm nước mắt mà nhìn anh. Dù là gì đi nữa cũng làm tim anh thắt lại.

Mãi đến hai tháng sau anh mới biết tên cô, Thảo Vi vừa mong manh vừa mạnh mẽ.

Ngày đó anh đến bàn bạc hợp đồng quảng cáo với Nam Á thì tình cờ trông thấy hồ sơ của cô nên dò hỏi: “Cô gái này là ai ạ!”

Anh Phong trưởng phòng thiết kế có chút bất ngờ trả lời: “Ai à là Thảo Vi nhân viên của anh, khá tài giỏi đấy có muốn làm quen không.”

“Cô ấy chia tay bạn trai rồi ạ.”

Tuấn Phong mặt còn đang tươi cười khoe đệ tử ưng ý, nghe vậy mà mặt đơ luôn: “Sao cậu biết, không phải để ý cô ấy chứ.”

“Vâng.

Phương Nam tự cười chính mình khi ấy không hiểu sao lúc ấy anh lại trả lời như vậy còn có chút ngoài ý muốn mà nhờ Tuấn Phong giới thiệu cô ấy cho mình.

Thế nên sau đó mới có buổi gặp mặt ở thành phố T, bởi vì hối hận về lời đã nói nên anh đã cố ý tránh mặt cô, nhưng không hiểu sao, là vô tình hay hữu ý hai người lại cứ chạm mặt.

Từng lần từng lần chỉ như người dưng.

Nhưng mà sau đó cô ấy lại làm anh thực sự ngạc nhiên về ý tưởng của mình. Nó hoàn toàn chính là điều mà anh muốn biểu đạt khi thiết kế khu nghỉ dưỡng.

Lúc ấy trong đầu anh chợt nghĩ đến một câu.

Chính là tâm ý tương thông, vậy nên anh đã không e ngại mà gửi một lời cầu hôn có chút sỗ sàng, thật may cô không từ chối.

Nghĩ lại chuyện đó miệng anh không tự giác mà mỉm cười.

Đặt bút lên trên tấm thiệp rất lâu mà cũng không thể nghĩ ra một câu mà người bạn trai cần ghi, cuối cùng anh cũng chỉ có thể vẽ một hình trái tim rất nhỏ trong đó.

“Cô gửi đến địa chỉ này giúp tôi.” Phương Nam vừa gài chiếc bút vào chiếc ví da cũ vừa mà nói.

Cô nhân viên nhìn tấm thiệp cảm thấy không đúng lắm nhưng vẫn tươi cười trả lời vâng.

Tám giờ sáng phòng ý tưởng công ty Nam Á bỗng trở nên náo động hơn bao giờ. Sau khi hai người chuyển phát rời đi, đám nhân viên nữ liền xán lại tám chuyện.

“ Này sao lại hai bó?”

“ Của ai đây.”

“ Không ghi tên.”

“ Sướng nhất chị nhé!”

“ Em cũng muốn được như chị.”

“…”

Thảo Vi tiếp nhận bó hoa không tên, đó là một bó cúc dại màu vàng nhỏ nhắn, đơn giản. Bên trong có một tấm thiệp không đề tên chỉ có một hình trái tim nhỏ xíu ở góc cuối nếu không để ý kỹ chắc hẳn không nhận ra.

Không tự giác được Thảo Vi đưa tay chạm vào hình trái tim nhỏ bé ấy, cô dường như cũng đoán được là ai gửi.

Những lời từ chối đã chuẩn bị từ tối qua không hiểu sao cô lại không còn muốn nói nữa.

Cô cũng cảm nhận được chút gì đó yêu thương ở đây.

Có lẽ nó cũng không khó như cô nghĩ.

“Chỉ là một bó cúc dại thôi sao, chẳng biết có phải chửi chị không đấy, cỏ dại ạ.” Thu Hằng từ sau vụ cãi nhau lần trước, liền không còn giữ hình tượng hiền lành nữa mà mọi lúc mọi nơi nói xỏ cô.

Thảo Vi nghe mãi cũng thấy rất nhàm chỉ tặng cho cô ta một cái nhìn khinh bỉ, rồi ôm lấy bình hoa cúc dại đem về chỗ ngồi của mình.

Thu Hằng rất tức giận nhưng đến giờ làm việc cô ta cũng đành ấm ức mà quay về chỗ ngồi.

Coi như cũng biết nặng biết nhẹ. Thảo Vi nhìn cô ta khen ngợi. Sau đó liền lấy điện thoại mà nhắn tin cám ơn Phương Nam.

Ở một văn phòng cách đó không xa, một anh chàng nhân viên trẻ tuổi đang bị sếp mắng đến tái mặt, thì điện thoại trong túi lại vang lên một tiếng tinh.

Trong bầu không khí gần như tĩnh lặng tiếng chuông tin nhắn ấy lại vang vọng đến lạ thường.

Khuôn mặt ông sếp trẻ có chút cau lại: “Điện thoại của tôi.”

Anh chàng nhân viên đang sợ đến run người tháng này lượng nhà bán đi không đạt chỉ tiêu làm sếp anh rất tức giận. Mà mỗi lần giận đều như bão tố đến nơi.

“Vâng.” Cổ họng có chút run run anh trả lời.

“Đưa đây.” Sếp lớn ra lệnh.

Đưa điện thoại đến chỗ sếp cảm giác ớn lạnh vẫn không ngớt.

Phương Nam nhận điện thoại từ tay Trần Tú nhìn hiển thị tin nhắn của ngân hàng, thì có chút thất vọng. Rất lâu sau đó anh mới nhìn cậu thanh niên đang sợ sệt hỏi: “ Khụ cô ấy không nhắn tin sao.”

Trần Tú trong lòng ngạc nhiên không thôi, chưa bao giờ thấy anh hỏi đến bất kỳ đối tượng kết hôn nào. Trước đây khi anh báo cáo có bao giờ để ý đâu, thế nên mới hết cô này đến cô kia chán nản mà đá bỏ sếp anh.

Lần này đúng là kì tích mà, thật may trước kia anh đã ở sau lưng sếp xóa đi tin nhắn từ chối đó, nếu không làm gì có chuyện tốt như ngày hôm nay.

Hai người họ chắc chắn là có tiến triển. Ha ha một phần là nhờ công lao của anh đó.

“ Không có ạ! Thông thường phải chín giờ chị ấy mới nhắn tin qua ạ.”

“ừ được rồi cậu ra ngoài làm báo cáo lại đi,…khụ khụ điện thoại này tôi sẽ giữ.” Phương Nam ngượng ngùng nói.

Trần Tú cúi mặt cười thầm trước kia toàn anh nhắn tin thay sếp thôi nhé! Lần này còn đòi điện thoại kia kìa.

Có những chuyện rất rất nhỏ nhặt mà lại làm ta cảm thấy vui mừng khôn xiết, bắt đầu từ ngày hôm ấy mỗi buổi sáng cô sẽ đều nhận được hai bó hoa. Một bó với lời yêu bay bổng còn một bó thì thủy chung chỉ là một hình trái tim nhỏ bé không người hay biết, chỉ là mỗi lần nó sẽ ở một vị trí khác nhau.

Thảo Vi cũng dần dần lấy lại thăng bằng, những chuyện về Hoàng Quân cũng không còn làm cô thấy khó chịu nữa.

Quan hệ của cô cùng Phương Nam cũng có chút chuyển biến không còn gượng gạo như trước.

Mỗi thứ bảy họ sẽ vẫn đi ăn nhưng mà địa điểm sẽ được chọn theo ý cô. Những bộ phim cũng sẽ là cô chọn lựa và quyết định.

Thỉnh thoảng Phương Nam cũng sẽ chủ động nhắn vài tin nhắn cụt ngủn kiểu như:

“ Em đang làm việc sao.”

“Tôi đang họp.”

“Ngày thứ chủ nhật tôi sẽ dẫn em đi câu cá.”

“Em làm việc đi.”

Nếu không quen biết cô thực sự không tin nổi người nhắn những tin nhắn như vậy lại là người quản lý khu nghỉ dưỡng cao cấp cơ đấy.

Tối thứ bảy, như thường lệ Thảo Vi và Phương Nam lại đi xem phim. Đứng trước quầy mua vé rất lâu vẫn không thể nào chọn ra nổi một bộ phim mà bản thân thích, bởi vì tuần nào họ cũng đã đi xem rồi.

Cô quay lại nhìn anh thì phát hiện anh đang thất thần nhìn poster phim kinh dị cạnh đấy. Có chút xấu hổ con trai luôn thích xem mấy thể loại này vậy mà cô lại cứ bắt anh xem mấy phim tình cảm cùng cô.

“Cho tôi hai vé phim này.” “Cảm ơn.”

Sau khi nhận vé từ người bán Thảo Vi nhanh chóng kéo anh về phía rạp chiếu. khi bước qua cánh cửa anh có chút ngạc nhiên sau đó lại cảm thấy rất vui.

Bộ phim họ xem là “Vòng tròn sinh tử” Câu chuyện bắt đầu từ một đoạn phim ma sau khi ai xem nó đều sẽ chết trong vòng bảy ngày trừ phi bạn copy cuốn băng và cho một người khác xem.

Nhân vật chính là một cô gái rất dũng cảm đã cố gắng tìm ra bí mật về cuốn băng đó và phải đối diện với cái chết.

Nhìn cảnh nhân vật nữ phụ bị chết mà Thảo Vi cảm thấy chân tay rã rời.

Từ bé đến lớn cô luôn cảm thấy rất sợ những ma quỷ như vậy. Mắt cô nhắm chặt, nhưng mà những tiếng động bên tai lại càng làm cô sợ hãi.

Cô còn nhớ trước kia mỗi lần đi xem phim ma với Vũ Lâm anh đều ở bên tai cô mà kêu lên sợ hãi làm cô phải la hét theo, cảm xúc lúc ấy là vừa tức giận vừa buồn cười về sự trêu chọc của anh.

Sao anh lại trẻ con như vậy chứ.

Vũ Lâm cũng như đại đa số các bạn nam đều rất thích xem phim ma, thế nên thời gian xem phim của họ đa phần sẽ xem phim ma.

Cho dù xem nhiều thế nào thì cảm giác đáng sợ vẫn cứ đeo bám cô giống như hiện tại.

“A a a.” nước mắt cũng đã chảy ra vì sợ hãi cấp độ này cô thực sự chưa xem bao giờ.

Phương Nam nhìn màn hình không chớp mắt bộ phim này cũng không đến nỗi, trong lòng anh suy nghĩ như vậy. Nhưng mà khi quay sang bên cạnh nhìn cái người co rúm lại thì đột nhiên cảm thấy hình như phim này với một số người thì hơi đáng sợ rồi.

Cầm lấy hai bàn tay đang nắm chặt, Phương Nam bao chặt lấy tay Thảo Vi, xoa nhẹ, vừa xoa vừa nói: “không sao đâu chỉ là phim thôi.” Sau đó lại ở bên tai cô kể ra một số tình tiết còn nói nhìn là biết trước thế này thế kia làm cho Thảo Vi còn sợ hơn.

Nhưng mà Thảo Vi lại cảm thấy cô sẽ không chết vì sợ phim ma mà sẽ chết vì cái giọng kể chuyện của Phương Nam. Nó vừa trầm thấp lại có chút gì rất âm u làm cô thấy rợn tóc gáy.

“Anh im đi.” Thế nên mới có câu nói kiểu như vậy.

Phương Nam nghe xong thì đơ luôn, đây là lần đầu tiên cô lớn giọng như vậy trước anh.

Sau khi bộ phim kết thúc cả hai vẫn không ai chịu nói với ai câu nào cả hai đều cảm thấy rất ngượng ngùng. Bởi vì chẳng biết khi nào họ lại bộc lộ bản chất của bản thân trước mặt đối phương.

Một Phương Nam thích trêu đùa và một Thảo Vi dữ dằn. Đó là điều mà ít ai có thể nhìn thấy ở họ.

Khi đến nhà cô đã là mười một giờ, cả hai vẫn im lặng không nói cảm giác rất ngượng ngùng. Sau đó một lúc lâu Phương Nam mới nói:”Anh về trước đây.”

Nghe vậy Thảo Vi không tự giác ngẩng đầu lại phát hiện anh cũng đang cúi xuống, khoảng cách của hai người lại chưa đến một gang tay.

Trái tim đột nhiên đập liên hồi cô đoán được việc anh muốn làm, dù cô có quen với việc nó thế nào cũng có chút lúng túng bởi vì luôn là anh chủ động cô cúi đầu.

Cuối cùng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhắm chặt hai mắt đợi chờ cái hôn từ anh.

Nhưng mà cảm nhận lần này lại khác có chút lưu luyến lạ kì.

“Người mẫu đã chọn ai chưa” Tuấn Phong ngồi chính giữa hỏi.

Cả phòng họp đều yên lặng, mọi người đều cảm thấy rất khó bởi vì bên trên muốn Mike Vũ làm người đại diện nhưng Mike Vũ không hứng thú với hợp đồng trong nước nên không đồng ý.

Mà phía bên trên lại không ưng ý bất kỳ một người mẫu nam nào trong nước nên gây áp lực rất lớn xuống phòng của bọn họ, yêu cầu phải hợp tác với anh chàng kia bằng được.

Mà anh chàng Mike cũng là một truyền kì trong làng mẫu bởi vì tuy chỉ biểu diễn trong một số show nhưng mà danh tiếng lại nổi như cồn, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã được rất nhiều nhà thiết kế ưa thích.

Thảo Vi nhìn vào những bức hình ít ỏi của anh ta cảm thấy khá quen mắt.

Rất giống Vũ Lâm, nhưng mà Vũ Lâm lại không có mị hoặc như vậy có lẽ là người giống người thôi.

“Không ai có ý kiến gì sao, Thảo Vi việc này em làm đi, nếu thành công chức phó phòng sẽ là của em.” Tuấn Phong nói, việc này tuy khó khăn nhưng mà anh tin tưởng vào cô. Trước kia khi ký hợp đồng với MH thành công nhưng bên nhân sự lại không muốn cho cô lên. Nhưng mà với lần này lại khác đây là người mẫu mà công ty cần đó sẽ là một bước đệm rất tốt mà công ty không thể từ chối.

Mà em gái của anh thì từ thiết kế hay bàn bạc hợp đồng cô đều rất xuất sắc. Anh luôn cảm thấy nếu không học thiết kế cô học kinh tế cũng rất tuyệt.

“ Anh Phong như vậy không công bằng nếu người khác thuyết phục được thì sao.” Thu Hằng tràn đầy tự tin nói chỉ cần trưởng phòng đồng ý, cùng với lịch trình ở trong nước của MiKe có trong tay, cô không tin mình không thể giành được vị trí phó phòng.

Tuấn Phong nhìn sang Thảo Vi rồi nhanh chóng đập bàn nói được.

Cuộc chiến của hai tài nữ chính thức bắt đầu. Mà người thắng anh nghĩ chỉ có thể là Thảo Vi.

“Em cảm thấy việc này có tự tin không.” Tuấn Phong vừa lái xe vừa hỏi Thảo Vi, dù anh có tự tin thế nào cũng cảm giác có chút lo lắng, Thu Hằng dù gì cũng có chút tài năng, nếu như giở thủ đoạn thì không gì là không thể xảy ra.

“Em tự tin về bản thân mà.” Cảm nhận được sự quan tâm của anh cô cũng thấy rất an lòng.

Nhưng mà đối với cô chuyện này không phải chuyện quan trọng lúc này.

“Anh quen Phương Nam khi nào, mẹ anh ấy mất khi nào ạ.” Hôm qua khi hai người cùng đi dạo anh ấy từng nói cô rất giống mẹ anh nhưng đến khi cô hỏi thì anh lại có chút né tránh, sau cùng lại chỉ nói đã qua đời.

Cô cảm nhận được anh đang cố giấu đi một nỗi đau rất lớn, mà cô cũng rất muốn san sẻ cùng anh.

Tuấn Phong tròn mắt hỏi: “sao lại quan tâm thế..không phải thích cậu ấy rồi đấy chứ.”

“Nào có.” Nhìn vẻ mắc cỡ của Thảo Vi, Tuấn Phong liền cười đắc ý mà kể ra.

Năm đó cậu là sinh viên trường Kinh tế kỹ thuật ở cạnh khu chung cư nhà Phương Nam, sau khi được bạn bè giới thiệu anh chuyển đến sống ở nhà cậu ta.

Mẹ cậu ta là một phụ nữ trung niên rất xinh đẹp, tính cách bà rất hiền dịu. Ngoài tiền nhà tiền nước bà ấy không hề lấy thêm một đồng tiền ăn dù ngày nào cậu cũng ăn ba bữa cùng họ.

Con trai bà ấy Phương Nam tính cách tuy có chút nghịch ngợm nhưng lại rất hiếu thảo và tốt tính.

Hai mẹ con họ nương tựa nhau mà sống, bà mẹ thì đi trang điểm cho người ta còn con trai thì ngoài giờ đi học còn đi dạy thêm. Cuộc sống tuy vất vả nhưng hai mẹ con họ đều rất vui vẻ.

“Sau khi mẹ cậu ấy bị tai nạn qua đời được một tháng, khu nhà bị dỡ bỏ thì anh cũng không biết cậu ấy đi đâu. Tại sao bây giờ lại phất lên như vậy còn có thể đi du học.”

“Nhưng mà em yên tâm anh cảm thấy cậu ấy không phải người xấu đâu.” Tuấn Phong vừa nói vừa vỗ vai Thảo Vi, nhìn Phương Nam tuy có chút cứng ngắc nhưng chắc chắn không phải người xấu.

Sau khi nghe xong, Thảo Vi chỉ cảm thấy xót xa thay Phương Nam, cuộc sống trước đây của anh vất vả vậy sao.

“Anh MiKe sao tự dưng anh lại muốn về nước chứ, ở đây điều kiện thấp quá đi.” Một anh chàng ăn mặc có chút lòe loẹt nói, vừa nói vừa lấy chiếc khăn buộc cổ che mũi.

Chàng trai tên MiKe lại có vẻ không để tâm đến điều kiện xung quanh. Mắt nhìn thẳng lên trời thì thầm: “Để lấy lại thứ mà tôi đã để quên.”

Chàng trai bên cạnh có chút khó hiểu: “Đồ giá trị à.”

“Đối với tôi nó là vô giá.”

“Thế làm sao mà còn, chỉ sợ người khác đã nhặt rồi cũng nên.”

“Cho dù có thế tôi cũng sẽ giật lại.” MiKe gằn ra từng chữ, đồ của anh đừng mơ ai cướp được.

Cho dù có cướp được anh cũng sẽ cướp lại.

Lần này đừng mơ anh mà anh để mất lần nữa.