Ba tháng trước, Mộ Tuyết nhận được báo cáo tâm lý của Thượng Quan Liệt, báo cáo cho thấy tình huống lúc đó của anh đã chuyển biến rất tốt, thậm chí chuyện khỏi hắn có tính khả thi cao.

Hôm nay là ngày hẹn đi lấy báo cáo kiểm tra tâm lý cuối cùng của Thượng Quan Liệt.Cả người Thượng Quan Liệt cuộn mình ở trên ghế sa lông, Mộ Tuyết ngồi ở bên cạnh phát hiện tay anh quá lạnh lẽo.

Cô lập tức dùng tay mình nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo kia, bắt đầu xoa nắn, ủ ấm cho anh.

Nhiệt độ nơi bàn tay anh dần dần tăng trở lại, không giống còn băng giá đáng sợ như ban nãy nữa."Nếu như.

.

." Thượng Quan Liệt bất an nói."Thế nên, anh vẫn đang lo lắng cái này sao?" Mộ Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt Thượng Quan Liệt hỏi."Anh sợ...!Anh..." Thượng Quan Liệt sợ bản thân anh không thể khỏi hẳn, sợ mình vẫn mắc phải căn bệnh tự kỷ trước kia, sợ Mộ Tuyết sẽ thất vọng về anh, càng nghĩ anh càng thấy sợ."Ngốc quá! Có gì đáng sợ chứ? Em đã là vợ của anh rồi, coi như anh không khỏi hẳn thì có làm sao? Trước sau gì đi chăng nữa anh cũng là chồng em.

Hơn nữa em và Dương Nhi nguyện ý ở bên anh cả đời.

Như thế chẳng lẽ còn chưa đủ sao?" Mộ Tuyết nhìn thẳng vào đôi mắt Thượng Quan Liệt, đôi mắt này đã không những âm trấm, u ám, trống rỗng của những năm trước nữa, mà thay vào đó chính là nhiệt độ ấm nóng."Chúc mừng cậu! Cậu Thượng Quan.

Chứng tự kỷ của cậu thật sự đã khỏi hẳn rồi." Bác sĩ lấy ra bản báo cáo ước định tâm lý, đọc lên “phán quyết” cuối cùng trên đó."Liệt, anh đã nghe thấy chưa? Anh không sao rồi, anh đã khỏi hẳn rồi đấy!" Mộ Tuyết mừng đến phát khóc."Đúng thế! Anh đã là người bình thường! Anh, anh không sao rồi." Thượng Quan Liệt vùi đầu vào cổ Mộ Tuyết nghẹn ngào nói.Ba mươi năm ròng rã, cuối cùng Thượng Quan Liệt cũng đã chịu mở lòng, ra khỏi thế giới của chính mình.

Bởi vì yêu, bởi vì ánh mặt trời, bởi vì ấm áp.

Bởi vì lưu luyến hơi thở trên người Mộ Tuyết.

Là Mộ Tuyết cho anh dũng khí bước ra khỏi đêm đen tăm tối.

Là Mộ Tuyết đánh đổ thế giới lạnh lẽo anh tự mình xây dựng để trói buộc bản thân mình.

Cũng là Mộ Tuyết cho anh cảm nhận được sự ấm áp và ánh mặt trời"Bởi vì là em, anh đồng ý vì em làm tất cả." Thượng Quan Liệt mang theo yêu thương vô hạn nói với Mộ Tuyết lời yêu thương trước giờ anh chưa nói: "Anh yêu em!" Cuối cùng Thượng Quan Liệt cũng chịu nói ra ba chữ mà Mộ Tuyết vẫn muốn nghe nhất từ trước tới giờ."Em cũng yêu anh, vẫn luôn yêu anh!" Cô ôm lấy Thượng Quan Liệt thật chặt...Thượng Quan Liệt, vậy anh có biết hay không, may mắn nhất của cuộc đời em chính là năm lớp mười hai ấy nhìn thấy anh dầm mình trong tuyết.

Gặp gỡ là duyên, quen biết là phận, hiểu nhau làm bạn là duyên phận.

Em phải cảm ơn ông nội Thượng Quan đã tìm tới em, nói cho em nghe tất cả về anh.

Em đau lòng vì thấy anh khổ sở, đau lòng vì thấy anh bất an, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì em vẫn sẽ luôn yêu anh, nguyện ý làm ánh mặt trời duy nhất trong cuộc đời anh.Bốn năm sau đó, trong vườn hoa của biệt thự Thượng Quan, Thượng Quan Liệt đang chơi đùa với con trai, Mộ Tuyết cầm một tờ xét nghiệm bước vào vườn hoa."Mẹ ơi, mặt chồng mẹ đen tối quá, mẹ mau đưa chồng mẹ đi đi!" Thượng Quan Dương ba tuổi tự mình cảm thấy bản thân không phải chỉ thông minh bình thường.

Thế nên bé cảm thấy bản thân và ba mình rất không hợp nhau, ai kêu ba bé khi không có chuyện gì cũng đen mặt lại."Dương Nhi con tự trở lại tìm ông nội được không, mẹ có việc muốn nói với ba." Mộ Tuyết nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé của con trai mình, chỉ hận không thể đi tới cắn một cái, nhìn sao cũng thấy mềm mại mê người."Liệt!" Mộ Tuyết đi tới ôm lấy Thượng Quan Liệt từ phía sau, cảm thụ ánh mặt trời ấm áp trong vườn hoa vây quanh hai người.Mãi một lúc sau: "Liệt, em mang thai rồi.

Đã được năm tuần," Mộ Tuyết nhẹ nhàng thả một quả bom nhỏ vào trái tim Thượng Quan Liệt.Trầm mặc một hồi lâu..."Sinh nó ra rồi, anh sẽ dạy dỗ nó một trận." Thượng Quan Liệt xoay người lại, ôm lấy Mộ Tuyết giọng điệu có chút rầu rĩ nói."Thôi được rồi! Anh sẽ yêu thương nó..." Thượng Quan Liệt chấp nhận đầu hàng nói."Em yêu anh!" Mộ Tuyết cũng đáp lại lời anh.Phiên ngoại: Thượng Quan Liệt, em là vì anh!Tôi tên là Thượng Quan Liệt, là người thừa kế duy nhất đời thứ ba của gia tộc Thượng Quan.

Tôi là một người dư thừa.

Mẹ chưa bao giờ yêu tôi.

Tứ khi tôi có ký ức tới nay tôi thấy mình là một người dư thừa không hơn không kém.

Mà ba tôi đã từng yêu tha thiết một vũ nữ, đáng tiếc cuối cùng người phụ nữ kia lại chết ở trên giường người đàn ông khác.

Tất cả những điều đó đều là ông nội chủ đạo.

Ông ấy nói với ba tôi rằng ông ấy sẽ không để một kỹ nữ trở thành quản gia chủ mẫu.

Thế nên, ông đã đứng sau đạo diễn tất cả những thứ này.

Mẹ bản lĩnh hơn ba, bà là thiên kim tiểu thư đã có người khác trong lòng, nhưng lại bị người nhà phản đối, buộc phải gả cho ba.

Ngay trong đêm tân hôn đó, ông nội đã sai người cho bọn họ uống xuân dược.

Tôi được sinh ra trong lần ấy.Sau khi kết hôn bọn họ không sống trong ngôi nhà cũ với ông nội, mà dọn ra ngoài sống trong căn hộ riêng của bọn họ.

Từ khi tôi có ký ức, mẹ không đánh thì cũng mắng tôi.

Coi như sau đó tôi có hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời cũng vẫn như vậy.

Tôi chính là một người dư thừa, nếu như không có tôi, thì mẹ sẽ không bị ràng buộc ở nhà họ Thượng Quan đi! Bởi vì, ông nội nói rằng trước khi tôi tròn mười tuổi nhất định phải nhận được sự chăm sóc của mẹ.

Dần dần tôi bắt đầu có cảm giác mình đúng là người dư thừa.

Tôi không có bạn bè, lại càng không có ai để dốc bầu tâm sự.

Ngoại trừ cái người tên Lý An kia vẫn luôn quấn quýt lấy tôi.Chờ đến ông nội phát hiện mọi chuyện không đúng, lúc đó tôi đã đem mình khóa lại trong một cái thế giới đen tối, u ám.

Ông mời chuyên gia tới, họ nói tôi bị mắc chứng tự kỷ.

Thực ra tôi không có vấn đề gì hết, bởi tôi vốn là một người dư thừa không hơn không kém.Ngày đó, trong lúc vô tình tôi đi tới trường cấp ba kia.

Tuy rằng ngoài trời có tuyết rơi, nhưng tôi cũng không cảm thấy lạnh.

Cô gái kia che dù đi tới, đưa cho tôi một cốc trà sữa, rất là ấm.

Cô ấy còn nói phải biết giữ ấm cho cơ thế.

Xem ra, cô ấy thật là ấm áp.

Cái mà tôi đang suy nghĩ là nhiệt độ sao? Cuối cùng cũng có người cảm thấy tôi không phải người dư thừa rồi sao? Tôi kéo tay cô ấy, rồi biết tên của cô ấy, Mộ Tuyết.Sau khi trở về, tôi lập tức tra xét hết thảy tư liệu về cô ấy, từ nhỏ đến lớn, không bỏ sót bất cứ thứ gì.

Gia đình cô ấy rất giống lời mọi người thường nói, rất hạnh phúc.

Nếu như, cô ấy muốn tôi, như vậy tôi sẽ không phải người dư thừa nữa, như vậy tôi cũng có thể thoát khỏi thế giới tối tăm u ám kia, đúng không? Có phải là tôi sẽ không còn là người dư thừa nữa? Có phải là tôi cũng có thể rất hạnh phúc không?Cả kỳ nghỉ đông năm ấy tôi đều gọi điện thoại cho cô ấy.

Thực ra tôi rất nhớ cô ấy, rất muốn gặp cô ấy.

Nhưng tôi sợ, tôi sợ cô ấy sẽ không chịu.

Thế nên tôi không dám nói.

Ngày đó Tuyết nói cô ấy muốn tới thăm thôi.

Tôi rất vui.

Nhưng qua hôm sau tôi đợi cô ấy cả một ngày, cũng không thấy cô ấy đến.

Tôi biết có lẽ cô ấy hối hận rồi.

Thế nhưng, nửa đêm hôm ấy tôi lại nhận được điện thoại của Tuyết.

Cô ấy nói là bởi vì bà ngoại cô ấy nằm viện, cho nên mới không tới được.

Điều đó có nghĩa là, không phải cô ấy không muốn tôi.Chờ sau khi cô ấy khai giảng, việc mỗi ngày đón cô ấy tan học là chuyện đáng mong đợi nhất trong ngày của tôi, cũng là chuyện hạnh phúc nhất.Nhưng sau đó, bà ngoại Tuyết qua đời, cô ấy vô cùng khổ sở, tôi rất muốn bản thân có thể đau thay cô ấy.

May là, cô ấy cũng dần dần khôi phục.

Thế nhưng, sau đó Mộ Tuyết quyết định học y, còn muốn ra nước ngoài du học.

Khi nghe được tin này, lòng tôi vô cùng đau đớn, đau quá đi mất! Lẽ nào, Mộ Tuyết cũng muốn rời khỏi tôi sao? Tôi đúng là người dư thừa sao?"Em vì anh!" Khi tôi nghe được câu này, quả thực tôi không thể tin được.

Tuyết là vì tôi, cô ấy là vì tôi nên mới quyết định học y.Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã qua ba năm, Mộ Tuyết chưa một lần về nước.

Ông nội nói cô ấy rất bận, mỗi ngày đều rất mệt mỏi.

Tôi rất nhớ cô ấy, muốn nhìn thấy cô ấy bằng xương bằng thịt.

Tôi muốn ôm cô ấy, cảm thụ nhiệt độ ấm áp của Tuyết và nhiệt độ nóng bỏng của ánh mặt trời.

Khi tôi đến bệnh viện ở nước Anh tìm cô, tôi cảm thấy những gì trước mắt bản thân nhìn thấy tựa như sấm sét đánh giữa trời quang, cứ thế đánh nát thế giới của tôi.

Bởi vì tôi thấy, bên cạnh Mộ Tuyết có một người đàn ông khác.

Người đàn ông đó khỏe mạnh hơn tôi, tựa như ánh mắt trời ấm áp.

Mà tôi thật sự chỉ xứng sống trong bóng tối thôi sao?Sau đó khi trở về nước, tôi chỉ có thể dùng dao gọt hoa quả làm thân thể mình bị thương để vơi bớt nỗi đau đớn, mất mát trong lòng.Lý An đưa tôi đến bệnh viện, nhưng tôi cảm thấy anh ta làm chuyện thật dư thừa.

Không còn Mộ Tuyết, tôi sống sót cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Từng trải qua ánh mặt trời ấm áp, làm sao tôi có thể chịu đựng được đêm đen.

Tôi cũng không dám gọi điện cho Mộ Tuyết nữa.

Bởi vì tôi sợ.

Sợ cô ấy sẽ nói với tôi rằng, cô ấy không cần tôi nữa.Hai năm sau đó, Mộ Tuyết về nước.

Cô ấy tìm đến tôi, nói với tôi rằng, cô ấy đã tuân thủ lời hứa hẹn trở về, sẽ không rời xa tôi nữa.