Ngày hôm sau, tôi dọn quần áo đến bệnh viện, mặc kệ công ty có bao nhiêu công việc,

Anh Mẫn cầm một cái chai có chứa đom đóm ở trong rương ra, giơ lên trước mát, nhìn thứ ánh sáng ấy thật cẩn thận: “Mẫn Vũ, có hai con đom đóm này….”

“Ừ! Làm sao vậy?” Tôi cầm ba lô quần áo nhét vào trong tủ phòng bệnh, không có tâm trạng trả lời.

“Anh có biết em nuôi chúng nó làm sao không? Người khác đều nói chúng sống không quá hai ngày, nhưng sự thực chúng đã sống quá hai ngày rồi”.

“Ừ! Anh không biết đâu, Anh Mẫn nhà chúng ta đã nuôi chúng nó như thế nào vậy?”

“Dùng nước mắt”,

“….” Tôi dừng động tác, ngồi bên cạnh em, ôm lấy bờ vai của em, “Về sau, chúng ta nuôi chúng bằng giọt sươg được không”.

“Anh đoán cuối cùng chúng sẽ thế nào?” Anh Mẫn nghiêng đầu mở mắt lớn, sóng mắt gợn nước.

“Ừ…Trở nên giống đôi mắt của em sao?. Tôi dựa vào đầu Anh Mẫn, về mái tóc quen thuộc.

“Không đúng”. Em lắc đầu, mồ hôi ngổn ngang trên trán.

“Như vậy thì chúng sẽ thế nào?” Tôi ngẩng đầu giúp em lau mồ hôi, những lọn tóc màu vàng giống như trong suốt,

“Đã chết”

Tôi ngừng thở lại, nước mắt lan ra tới hốc mắt, trái tim từng trận, từng trận va chạm đau đến thắt lại. Dường như nagy cả bóng của Anh Mẫn chiếu ở trên tường cũng bi thương, tuyệt vọng.

“Mẫn, em có biết, anh yêu em nhiều lắm không….” Nhìn vào đôi mắt em, hoàn toàn khác với bóng dáng đó, ánh mắt em vẫn thuần khiết như vậy, không hề bị nhiễm bi thương của hơi thở tử vong. Ánh mắt này giống như lần đầu chúng tôi gặp gỡ.

Mẫn xoa môi dưới của tôi, tình cảnh này giống như đêm đó: “Mân Vũ, em yêu anh, anh có biết hay không…?”

Rốt cục, tôi cũng không thể khống chế nước mắt của mình nữa. Để cho nó vỡ òa ra, chảy qua mỗi tấc da thịt. Tôi nắm tay Anh Mẫn, đặt bàn tay ấy lên môi của mình. Sau đó, tôi nhìn em, yên tĩnh mỉm cười: “Anh không cần như vậy, khổ sở thì cứ khóc đi, nào?” Nước mắt làm cho bóng dáng Anh Mẫn trước mặt tôi cũng trở nên mơ hồ, em cũng mong manh như vây, không biết sẽ rời xa tôi lúc nào. Tôi lo lắng ôm lấy em, gục đầu vào cổ em, cảm nhận mùi thơm thoang thoảng từ em tràn ngập vào trong khoang mũi của mình, để chững minh rằng, em vẫn ở cạnh bên tôi.

“Em không khổ sở đâu, Mân Vũ anh biết không? Em hiện tại rất thỏa mãn”. Anh Mẫn cọ cọ ở trên vai của tôi, tìm một tư thế thoải mái. “Em sinh bệnh, nhưng em được ở cạnh anh, có được tình yêu của anh, có điều này, coi như cuộc đời này em đã thỏa mãn rồi, cho nên mới nói, Thượng Đế là rất công bằng.

“Không được, không được nói như vậy, anh không muốn em sinh bệnh, anh không muốn em rời đi, anh muốn em sống bên cạnh anh….Chúng ta có thể sống bên nhau hạnh phúc, Như vậy không phải tốt hơn sao?” Nước mắt càng ngày càng nhiều, dường như biểu hiện cho nội tâm đau đớn của tôi.

“Không thể được. như vậy thì quá nhiều, em không thể tham lam như vậy”. Anh Mẫn rời khỏi vòng ôm của tôi, “Em muốn ngủ, anh không muốn nghỉ một lát sao?” Anh Mẫn cười cười nghịch ngợm, sau đó nghe lời nhắm mắt lại.

Em nhất định không biết tôi yêu em nhiều như thế nào, nếu em biết, thì sẽ không làm cho tôi tuyệt vọng, đau đớn đến như vậy, thế mà cười ngây ngô đến đau lòng.

Trên đời này khoảng cách xa nhất, không phải anh yêu em, em yêu anh nhưng không nói cho đối phương biết. Mà khoảng cách xa nhất chính là, Anh yêu em, Em yêu anh, mà em lại sắp phải rời xa. Anh chỉ có thể bất lực khóc, mà khống thể kéo em lại để tránh đi sự ly biệt được.

—————

Tôi hôn lên đôi môi em, em nghiêm túc đáp lại, nước mắt của tôi không ngừng chảy vào trong khe hở của cặp môi, tôi nếm hương vị chua xót ấy, em thì sao?

Tôi nhẹ nhàng buông đôi môi em, em nở nụ cười, vẫn thuần khiết như trước, không hề nhiễm một hạt bụi trần. Tôi nghĩ không ra, tại sao em lại lạc quan đến như vậy. Chẳng lẽ đối với em, sự sinh ly tử biệt không khó khăn hay sao?

Tôi nhìn em từ từ nằm xuống, trong ngực còn ôm theo tôi, “Em ngủ cho ngoan, anh đi ra ngoài”. Hôn lên trán em, sau đó tôi đứng dậy cẩn thận đi ra khỏi phòng bệnh.

Tựa vào cửa phòng, tôi hô hấp từng nhịp. trái tim đau đớn vô cùng làm cho tôi hít thở không nổi, lần đầu tiên trong đời có người làm cho tôi có cảm giác đau đớn đến mức không thể hít thở như thế. Đầu óc có chút mê muội, nước mắt vẫn không có dấu hiệu giảm đi, chảy chảy, rơi xuống đất thành dòng…tất cả cùng vì em Triệu Anh Mẫn.

Tôi vô cùng hi vọng, người bị bệnh là tôi, em giống Thiên Sứ như vậy, giống đứa bé như vậy, làm sao có thể dễ dàng rời đi như vậy? Em có biết không? Biết không hả? Em làm sao có thể biết được đây…ngay cả bác sỹ cũng không thể cứu được tính mạng của em, chẳng lẽ kết cục của chúng ta cũng chỉ đến đây thôi sao? Không, không, không, tôi không cho phép. Chúng ta yêu nhau, người vừa hôn em là tôi, người sở hữu em cũng là tôi, em không thể rời đi,….tuyệt đối không thể đi…Đúng, tôi nói không thì có tác dụng gì đây? Có chăng cũng chỉ là để lừa mình dối người mà thôi.

Tôi ngồi xuống bên cạnh cửa phòng, nghiêng đầu nhìn vào phía sau cửa. Anh Mẫn đang không ngừng chà, lau nước mắt, dùng quyền đánh vào phía vị trí trái tim mình, tôi biết rằng em cũng khổ sở, em cũng không nỡ buông tay, nụ cười kia là để tôi an tâm, còn sau lưng tôi em vẫn rơi lệ…

Bởi vì, anh yêu em, em yêu anh, You And I………………