Mộc Bạch ngã ngồi trên mặt đất mới vừa thở nhẹ một hơi, liền nghe thấy câu nói khẳng định của Lê Hạo Hiên, trái tim vừa mới nằm lại đúng vị trí liền đột ngột giật nảy lên, thân bất do kỷ thu thành một đoàn, thân thể từng trận run lên, thần sắc khủng hoảng nhanh chóng lan đầy trên mặt của y.

“ Ngươi lần trước rõ ràng là mặc trang phục thị vệ mà? Tại sao lần này lại biến thành thị tùng rồi? Ngươi rốt cuộc là thị vệ, hay là thị tùng? Hay còn là ai khác nữa?” Lê Hạo Hiên nghi hoặc đầy mình, liếc nhìn Mộc Bạch đang vừa run rẩy vừa nhích về phía sau, tựa như đang hỏi mà lại như tự vấn.

“ ……..” Mộc Bạch trong đầu hiện tại ngập tràn ý niệm chạy trốn, căn bản là không nghe rõ ràng được lời tự nói tự nghe của hắn, tự nhiên cũng sẽ không biết trả lời thế nào, chỉ là không ngừng hướng về phía sau lui và lui, cầu mong bản thân có thể tàng hình trong một khoảnh khắc, dứt khoát là triệt để tiêu thất trong tầm nhìn của hắn, đương nhiên y chưa từng được hạnh ngộ thần tiên, cũng không thể học được thuật ẩn thân, càng không thể là người vô hình, y không có chỗ trốn bị Lê Hạo Hiên một tiếng hô lớn dọa cho đông cứng tại chỗ.

“ ……….Đứng lại! Ngươi……..qua đây!” Ngẩng đầu nhìn người trước mặt đã lui được đến bên cạnh rừng cây, trên mặt thể hiện rõ rõ rành rành là đang muốn chạy trốn, chỉ cần rời mắt một lát thì có thể chạy vào trong rừng cây và tiêu thất vô tung, Lê Hạo Hiên giả vờ như không chút để tâm mở miệng mệnh lệnh. “ Nghe rõ hay chưa, qua đây!”

“ ………” Nghiêng đầu nhìn về phía rừng cây um tùm đã gần ngay trước mắt, lại nghiêng nhìn Lê Hạo Hiên sắc mặt đỏ bừng, cả người tản ra hương vị rượu nồng nặc, nhìn đến đang cực độ nguy hiểm, trái phải đánh giá một chút khả năng có thể đào vong, nhưng suy nghĩ lại thân phận của người trước mặt, chần chừ hết nửa ngày, Mộc Bạch cuối cùng vẫn là nhận mệnh mà từng bước lết trở về.

“ ……….” Mày kiếm nhẹ giãn, Lê Hạo Hiên lại cũng không gấp, mang chút hứng thú nhìn Mộc Bạch không tình không nguyện từng chút một dịch qua, mãi cho đến khi y rốt cuộc cũng bước được đến nơi mà chỉ cần giơ tay cũng có thể bắt được, mới vương tay một lần nữa nắm lấy cổ áo của y, chầm chậm kéo y lại gần. Đem đặt y lên trên đùi của mình, nhấc tay nâng cằm y lên, cưỡng ép y phải ngẩng đầu, cho dù chân mày nhăn nhó một đống, trên mặt toàn bộ là thần sắc thống khổ, nhưng hai con ngươi lam sắc vẫn trong trẻo tựa như nước đọng trong khe núi, lại vẫn như cũ thanh thanh lãnh lãnh phát sáng như ánh trăng, không có quá nhiều hơi ấm.

“ Đôi mắt của ngươi thật đẹp, thật sự là hiếm thấy, nghe nói ở Tuyết Quốc cho dù là trong hoàng tộc, cũng rất hiếm thấy loại màu sắc con ngươi như thế này, mà ngươi……..rốt cuộc là ai đây?” Nhìn thẳng vào mặt y, cùng y bốn mắt nhìn nhau, Lê Hạo Hiên nhỏ nhẹ thầm thì.

“ ……….” Một nửa treo trên người hắn, bị hắn kéo đến mức Mộc Bạch thần sắc tràn đầy thống khổ, rất muốn hoàn toàn nói cho hắn, bản thân cái gì cũng không phải, chỉ là một tên thị vệ cấp thấp vô cùng bình phàm tầm thường trong cung của hắn, hoàn toàn không có bất cứ nguy hiểm nào, chỉ đáng tiếc y vô pháp nói ra lời, cũng không dám mở miệng.

Bời vì y không muốn biến thành món đồ chơi dưới chân quân vương, giống như các phi tần sủng thiếp trong hậu cung cứ từ từ theo dòng thời gian qua đi mà mục nát cỗi cằn, phiền muộn hết đời.

Y lúc này, trong lòng vẫn ôm chút hy vọng nhỏ nhoi, cho rằng trong cung có vô số hàng nghìn hàng vạn thị tùng thị vệ, chỉ cần y có thể tìm được cơ hội thoát thân, thì với một kẻ bình phàm và tầm thường như y, cũng sẽ nhanh chóng tiêu thất vô tung, tựa như một giọt nước trong biển cả rộng lớn, hoàn toàn không có một mấu chốt nào để tìm ra, cho nên y chỉ có thể tự cắn chặt môi dưới, một câu cũng không muốn nói.

“ Tại sao không nói chuyện? Trẫm rất muốn nghe thanh âm của ngươi, ta còn nhớ giọng nói của ngươi như cam lộ mát lạnh, nồng đậm mà lại dễ nghe, trẫm rất muốn nghe………” Ngón trỏ xâm nhập vào khoan miệng, ngăn y tự cắn môi, ngón cái lại vuốt ve trên cánh môi mịn màng như nước của y, kề sát vào tai y nhỏ giọng thầm thì, đồng thời chăm chăm nhìn vào hai con ngươi có một loại mê hoặc như có như không, vừa như đùa nghịch, vừa như trêu ghẹo.

Lê Hạo Hiên thân phận tôn quý, nhìn sâu biết rộng, có giai nhân nổi danh nào mà chưa từng thấy qua, một người mi thanh mục tú, dung mạo cũng chưa thể coi là tuyệt sắc như Mộc Bạch, trong hậu cung trăm hoa dị thảo, đủ loại phong tình, kì diễm đối chọi của hắn, miễn cưỡng cũng là một đóa hoa ưu nhã thanh lệ khiến người khác thương yêu. Giữa hai chân mày của y có một loại nhu mì nhưng không làm kém đi sự kiên cường của nam nhi, rõ ràng là thanh lãnh như nước lại ẩn ẩn chôn giấu tính cách cường liệt và hoang dã, mà cái loại cảm giác mâu thuẫn như trong sương mù , khó thể phân biệt rõ ràng này, lại càng khiến cho người khác bị mê đắm, khiến ngươi cầm lòng không đặng mong muốn được tìm hiểu.

“ Ngô! Không…….” Mặt lưỡi bị ngón tay của y chơi đùa tới lui, Mộc Bạch tránh tới tránh lui, căn bản là nói không ra lời, mà hơi thở nóng bức của hắn thổi vào nơi da thịt dễ mẫn cảm nhất phía sau tai của y, thân thể của Mộc Bạch không khống chế được nhẹ run rẩy.

Mộc Bạch khổ sở tránh thoát khỏi tay của Lê Hạo Hiên, tuy không cam lòng chịu nhục nhưng lại không dám cự tuyệt, thật ra là cho dù y có muốn cự tuyệt cũng hoàn toàn không có cơ hội, ai kêu người trước mặt lúc này, là hoàng đế cao cao tại thượng, nắm giữ sinh tử của y, mà y lại là một con cá nằm dưới chân hắn, là một thần dân không hề có năng lực phản kháng.

Cũng không biết là do sợ hãi hay xấu hổ, gương mặt trắng tựa như ngọc của Mộc Bạch dần dần phiếm lên một tầng màng hồng nhạt nhạt, dái tai châu hoàn ngọc cũng dần trở nên non nớt hơn, tựa như trân châu nhẵn bóng oanh nhuận, lại thêm phần yêu kiều mị hoặc. Thời gian càng trôi qua thì mảng hồng phớt trên mặt y, sắc màu cũng càng lúc càng đậm, hơn nữa tựa hồ còn có chút dấu hiệu lan ra xung quanh, hai con ngươi tựa hồ mang theo một tầng băng mỏng, cũng càng lúc càng óng ánh rực rỡ, Mộc Bạch lúc này, minh diễm đến không thể tưởng khiến người lóa mắt, càng khiến người động tâm……….

Nhìn thấy loại tình cảnh ưu sắc đáng thưởng này, trong đáy mắt Lê Hạo Hiên nhất thời thoáng qua một mạt kinh diễm, màu mắt cũng dần thâm trầm thêm mấy phần, trong cổ họng cảm giác được có một chút tắc nghẽn, một cỗ dục vọng từ trong tiểu phúc xông thẳng lên, toàn thân nóng bức khó chịu, hỗn loạn khó nhịn.

Nhẫn nại từ trước đến giờ không thuộc về một kẻ như Lê Hạo Hiên, mà hắn trời sinh bá đạo, sở trường lớn nhất chính là cướp đoạt, đã yêu thích cái gì thì quyết không chậm trễ, sẽ dũng mãnh tiến tới, chủ động xuất kích, mà rất rõ ràng là người trước mắt này là một món điểm tâm giải rượu vô cùng động nhân, nhìn đến đã làm khơi dậy dục vọng nóng rực của hắn, hắn tự nhiên sẽ không chút do dự nhấc cằm y lên, phủ lên bờ môi nhẹ run của y.

Nhẹ cắn lên cánh môi mềm mại, cạy mở hàm răng cố sức cắn chặt của y, lập tức đưa chiếc lưỡi đã gấp đến không chịu nổi xâm nhập vào trong khoang miệng, một bờ môi mềm mại và ngọt nào khiến người ta trầm mê, làm hắn gần như phát cuồng lên mà quấn quit lấy đôi môi đã tê liệt của y, cường thế quấy động xoay chuyển trong khoang miệng y, tỉ mỉ liếm láp từng góc cạnh trong miệng.

Không ngừng truy đuổi, đùa bỡn chiếc lưỡi đang chạy trốn tứ phía của y, tránh cũng không thể tránh khỏi, cũng không thể thoát được, cuối cùng vẫn là bị rơi vào trong miệng hắn, bị nhẹ nhàng ngậm lấy, lúc nặng lúc nhẹ mút liếm, còn tận tình mút lấy nước bọt trong miệng y tựa như cam lộ ngọt ngào.

Một tay kéo mở thắt lưng và cởi ra ngoại y của y, cánh tay gấp không thể đợi thuận theo sau gáy mà xâm nhập vào trong y bào, rờ rẫm làn da mịn màng, lại dùng lực xoa bóp ngực của y.

Lòng bàn tay nhiều năm cầm kiếm có mấy phần lồi lõm không bằng chằng chịt, bàn tay to lớn có phần hơi thô ráp di chuyển qua lại trên hai đóa thù du sậm màu, chợt nhẹ chợt mạnh, kích thích như có như không, hai hạt châu nhũ tựa như đậu tương tư cũng càng lúc càng cứng lên, nhẹ bóp nhẹ vê, lúc sát lúc vặn, không ngừng dùng đủ loại kích thích, khiến nó càng lúc càng đứng lên.

Lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi đã xưng đỏ đến mức không chịu nổi của Mộc Bạch, hai tay nắm lấy hai bên y bào trên người y, trái phải dùng lực xé mở, lộ ra hai bờ vai mượt mà đầy đặn trắng mịn như ngó sen và một nửa lồng ngực trắng bóng như tuyết.

Một trận gió lành nhẹ thoảng qua, vốn dĩ đã tê liệt thừa nhận sự tướt đoạt của hắn, gắng gượng nhẫn nhịn không phản kháng, Mộc Bạch lại vì phản xạ có điều kiện mà khiến y đột nhiên đứng dậy lui về phía sau mấy bước, hai tay đồng thời cũng kéo lại lòng ngực đã gần như bán mở.

“ ………” Tính thú đang bừng bừng bị đột nhiên cắt đứt, Lê Hạo Hiên dục cầu không thỏa mãn, cũng không vì thế mà tức giận nổi sấm, cũng không có tiếp tục quấy nhiễu không nghỉ, chỉ là nửa dựa nửa ngồi trên lan can, trong thần sắc toàn là một bộ lười biếng, nhởn nhơ dựa nghiêng vào cây cột trong thạch đình. Mắt phượng thon dài nhẹ chớp, mày kiếm hơi nhướng, đôi môi mỏng đỏ thẫm, lười nhác câu thành một độ cong nhỏ bé bướng bỉnh kỳ dị, hắn thờ ơ liếc mắt, Mộc Bạch thần sắc tràn đầy hoảng loạn. Hắn mang theo một khí thế bức người, bất oán tự uy, giống như một con hùng sư tràn đầy khí thế, cho dù nhìn thấy lười nhác, nhưng toàn thân trên dưới lại tản mác ra một cỗ lực uy hiếp vô hình khiến người ta khó thể kháng cự.

Mộc Bạch y sam hỗn loạn trong gió đêm rung rẩy lắc lư, đôi nhãn thần thâm u mà lại sắc sảo của Lê Hạo Hiên, trực tiếp đặt trên người y, tựa như rất hứng thú nhìn hết một lược tỉ mỉ cẩn thận từ đầu đến chân y, đường nhìn nóng bỏng như liệt hỏa khiến y triệt để mất hết khí thế, nhãn thần kia càng lúc càng sắc bén càng giống với một thanh lợi đao bén nhọn đâm xuyên qua người y, mà nỗi sợ tựa như một cơn sóng lớn đột nhiên xuất hiện tưới ướt thấu đến tận tâm can y.

Nhìn ngắm thanh niên nam tử giữa hai chân mày chỉ còn lại thần thái hoảng loạn, niên kỉ tựa hồ còn rất trẻ, xem ra chắc là vừa mới thành niên không lâu, vẻ ngây thơ của thiếu niên vẫn chưa hoàn toàn biến mất, chỉ thấy y đang miễn cưỡng trấn định, thân thể thon dài lay lắt không vững, tựa như một con thuyền nhỏ cô độc không viện trợ trong cơn mưa to bão lớn, như cây liễu yếu đuối không được trợ giúp trong cuồng phong, một bộ dáng khổ sở đáng thương, làm trong tim người ta nảy sinh một tâm trạng thương tiếc, nhưng lại làm cho tận sâu trong lòng Lê Hạo Hiên nổi lên một dục niệm tà ác muốn hủy hoại đời hoa.

“ ………Ngươi, cởi hết y phục trên người xuống!” Hai mắt nhẹ nhíu, liếm liếm bờ môi khô nẻ, trong đáy mắt Lê Hạo Hiên thoáng qua một mạt khát cầu nóng cháy, tiếng nói của hắn đã có vài phần trầm đục, trầm thanh mệnh lệnh.

“ ………” Kinh ngạc nhìn Lê Hạo Hiên, tim đập như gõ trống, Mộc Bạch thân thể lắc nghiêng run rẩy, chỉ là cắn chặt môi dưới không nói một lời chứ không làm theo mệnh lệnh, thậm chí ngược lại còn vòng tay ôm chặt chính mình, thu chặt người lại hơn.

“ …….Cởi!” Tuyệt không có quá nhiều lời dư thừa, chỉ là lạnh lùng trừng mắt nhìn Mộc Bạch, rất lâu không có nói gì, áp lực như một tòa sơn nặng nề, một khí thế như bài sơn đảo hải ném về phía y, qua một lúc lâu, Lê Hạo Hiên gần như keo kiệt chỉ phun ra một chữ từ trong miệng.

“ ……….” Nghiến răng căm hận chà đạp đôi môi của chính mình, đáy mắt không ngừng thoáng qua thống khổ, không cam tâm, và giãy dụa……

Mộc Bạch nghĩ rồi lại nghĩ, đánh giá rồi lại đánh giá, nhìn ngóng xung quanh với ý đồ tìm kiếm đường thoát thân, nhưng khi y phát hiện ra vô số hắc ảnh ẩn núp xung quanh lúc ẩn lúc hiện, liền triệt để tuyệt vọng, cuối cùng xác định bản thân không có bất cứ cơ hội chạy thoát nào, y cũng chỉ có thể nhận mệnh nhắm chặt hai mắt, tùy ý để nước mắt ủy khuất rơi đầy trên mặt, lệ châu lăn tăn tựa như trân châu đứt dây cuồn cuộn rơi xuống.

Vì che đậy dòng lệ vô pháp ngăn cản, y nhanh chóng cuối thấp đầu, tựa như đang giận dỗi buông xuống cánh tay đang che trước ngực, đưa tay nắm lấy đai lưng chậm chạp giải khai, sau đó từng chiếc từng chiếc cởi xuống y vật trên người, y bào từ trên thân Mộc Bạch liên tiếp rơi xuống, trải đầy trên mặt đất xếp thành một vòng quanh chân y.

“ …….Tiếp tục cởi!” Khi y bào trên người Mộc Bạch đã bị cởi gần hết, lộ ra làn da trắng trẻo như ngọc, thân hình thon dài dẻo dai tựa như cây liễu, Lê Hạo Hiên ánh mắt càng thêm thâm sâu, dục niệm cũng càng cháy bỏng, mở miệng hối thúc một Mộc Bạch thần sắc vẫn còn mấy phần do dự.

“ …….” Cắn răng, Mộc Bạch nhanh chóng đem chiếc quần dài còn lại trên người cũng cởi xuống.

Thiếu niên toàn thân trần trụi đắm mình trong ánh trăng, dáng người cao gầy tinh tế, thân thể thon dài cân xứng, làn da nõn nà mượt mà như ngọt, mái tóc tựa như tơ lụa trơn thuận đen nhánh như mực, con ngươi sáng như sao lóng lánh tựa như nước sơn, sóng mũi thẳng tắp tinh xảo hoàn mỹ như đèn treo, đôi môi anh đào đỏ mọng mềm mại như nước.

Cũng không biết có phải là bởi vì ánh trăng mông lung, nên khiến cho tất cả như biến thành mộng tưởng mà lại mê ly, lại tô điểm thêm mấy phần sáng rọi, trong bóng đêm toàn thân thiếu niên tản phát ra một mảng ánh sáng trong suốt, tựa như một pho tượng bạch ngọc do cây búa thần tỉ mỉ điêu tạc nên, không cần thêm phụ sức vẫn như trước toàn bộ tỏa ra một khí tức mỹ lệ hoặc nhân.

Cho dù hiện tại vẫn là vào tiết hạ, nhưng gió ban đêm vẫn là hơi hơi se lạnh, một trận gió đêm thổi qua, Mộc Bạch toàn thân trần trụi không nén nỗi phát run, thân hình thon dài nhẹ nhàng run rẩy, bờ môi cũng không tự chủ mà co giật, thân thể cũng theo đó mà nghiêng đi, khuôn mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.

Lúc này bộ dáng thiếu niên lung lay sắp đổ nhìn thấy thật sự là yếu đuối mỹ lệ, vô cùng đáng thương, chỉ là trong tâm khảm của y vẫn là ý chí kiên cường và kiêu ngạo không cam lòng khuất phục, sự mâu thuẫn đối nghịch nhau giữa yếu đuối và kiên cường, khiến toàn thân thiếu niên tỏa ra một mê lực dị thường, đó là một phong cách mị nhân khó nhìn rõ, cũng không thể phân biệt rõ ràng, thật sự là khiến người khác cảm thấy tim đập loạn sợ hãi, tâm động không thể khống chế.

“ Qua đây!” Nhìn thấy tình cảnh khiến huyết mạch phẫn trương này, lồng ngực Lê Hạo Hiên tựa như bị một chiếc chày nặng giáng cho một kích, hắn sớm đã miệng khô lưỡi nóng hiện tại lại càng thêm mấy phần dục hỏa đốt người, thanh âm cũng càng trầm thấp.

“ ……” Mộc Bạch căn bản là vô pháp cự tuyệt hắn, cắn răng, da đầu căng cứng, không tình không nguyện chậm chạp đi lại gần, tốc độ di chuyển chậm tới mức có thể so với rùa.

Mặc dù trong lòng Mộc Bạch hiểu rõ, bất luận có kéo dài thế nào thì hôm nay y cũng đều vô pháp tránh khỏi kiếp nạn này, cái gọi là duỗi đầu cũng chịu một đao, co đầu cũng hứng một đao, sớm muộn gì cũng bị chém, sớm chết sớm siêu sinh, nhưng mà………hễ nghĩ đến nỗi thống khổ tê tâm liệt phế đó, da đầu y liền lập tức tê cứng, cước bộ cũng càng lúc càng nặng nề, mà tốc độ cũng tự nhiên sẽ càng lúc càng chậm, nhưng mà bất kể có chậm thế nào, con đường rồi cũng sẽ đến điểm kết thúc, huống hồ gì khoảng cách của hai người cũng không xa quá mấy bước.

Cuối đầu nhìn thiếu niên yếu ớt đang run rẩy đứng giữa hai chân của mình, Lê Hạo Hiên duỗi tay ra dán lên trên tấm lưng của y, hai tay trái phải có hơi thô ráp di chuyển trên làn da mịn màng như tơ lụa, làn da mềm mại mà lại hơi có chút mát lạnh, các thớ thịt bóng loáng tinh tế, thủ cảm cực tốt, làm cho Lê Hạo Hiên liên tục xoa nắn yêu không rời tay.

Bàn tay nóng bỏng đặt trên người Mộc Bạch di chuyển khắp nơi, nhưng lại mang đến cho y không phải là ấm áp, mà là hàn ý rét lạnh và nỗi sợ hãi vô bờ bến, từ tận trong tim lan đến bên ngoài, cố gắng chịu đựng vứt bỏ hết tất cả những tình cảm xung động muốn phản kháng, để mặc tùy ý cho đôi tay khiến lông mao toàn thân đều dựng đứng đang ngắt ngứ tung hoành toàn thân, đến khắp nơi chơi đùa, tứ phía thám hiểm, hơi ngẩng đầu lên, nhắm chặt hai mắt, che giấu sự xấu hổ phẫn nộ và không cam lòng trong đáy mắt, dòng lệ nơi khóe mắt lại tựa như chuỗi trân châu đứt dây không ngừng tán loạn rơi xuống, như đang thay y nói lên nỗi tủi nhục và khổ sở.

Lê Hạo Hiên lúc này, đang vùi đầu vào sau gáy của y, không ngừng liếm mút những đường nét ưu mỹ tinh tế sau gáy của y, tiếp theo lại lần mò xuống dưới gậm cắn xương quai xanh xúc cảm mê người, trong mũi tràn đầy mùi hương cơ thể tự nhiên sạch sẽ thơm mát của người dưới thân, say đắm vào đó, Lê Hạo Hiên đang lúc bận rộn chinh phục, tự nhiên là không có bất cứ cơ hội nào nhìn thấy được dòng nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt y.

Hơn nữa cho dù là nhìn thấy được chỉ sợ hắn cũng sẽ không hiểu rõ được là tại vì cái gì?!

Một kẻ không hiểu được nội tâm chua sót của người khác, không hiểu được khổ nạn của người khác như Lê Hạo Hiên, một tay ôm chặt lấy tấm lưng của người trong lòng, cuối đầu mút liếm hầu kết không mấy rõ ràng của y, tay còn lại thì đang vui vẻ đảo sơn vượt núi trên làn da mịn màng nhẵn bóng tựa như tơ lụa của y.

Ngón tay thon dai thuận theo sóng lưng trượt xuống dưới, lướt qua tấm lưng mẫn cảm, rờ lên trên cái mông vểnh cao tròn trịa, lúc nặng lúc nhẹ xoa bóp nắn vuốt hai cánh mông mịn màng trơn bóng, ngón tay men theo rãnh mông đầy xúc cảm, rồi chầm chậm xâm nhập vào nơi giữa hai bắp đùi đang dụ dỗ người phạm tội kia, ngón tay linh hoạt, thường thường nhẹ nhàng len vào trong hoa viên bí mật cấm kị

Vùi đầu vào lồng ngực của thiếu niên, liên tục liếm mút điểm châu hồng, kiên quyết muốn nó đứng lên, y bào trên người của Lê Hạo Hiên sớm đã bán mở, dùng lực siết chặt cánh tay, để cho lồng ngực dán dính chặt chẽ cùng với làn da trần trụi của thiếu niên, làn da mát lạnh của thiếu niên làm cho hắn càng khó đè nén được huyết mạch đã gần như sôi sục của mình, cuối cùng không thể tiếp tục nhẫn nại, Lê Hạo Hiên không thể khắc chế được dục vọng của bản thân, một tay nhấc lấy thiếu niên nhanh nhẹn quay người đi vào trong thạch đình, lấy áo khoát trên người trải trên mặt đất, đặt thiếu niên nằm lên, rồi cả người hắn cũng lập tức phủ lên.

“ Bảo bối, ngươi tại sao lại khóc? Lẽ nào là trẫm……đã làm ngươi đau sao?” Cuối đầu nhìn thiếu niên run rẩy không tự chủ, khuôn mặt tràn đầy vết tích của nước mắt, Lê Hạo Hiên lúc này vẫn chưa hoàn toàn bị dục vọng làm lu mờ đầu óc, khóe miệng cong thành một nụ cười nhạt tà mị, âm thanh lười biếng tràn đầy từ tính, phát ra từ trong đôi môi hồng mỏng nhạt của hắn, trầm thấp mà lại ẩn ẩn thể hiện ra sức mê hoặc vô biên.

“ …….” Bảo bối? ! Hâng, thật không biết, trong nguyên tòa vương cung này, hắn có tất cả bao nhiêu bảo bối? Có lẽ con số đó ngay cả hắn cũng không nhớ rõ đi? Cố gắng không để ý đến đôi tay đang du tẩu trên người y, tứ phía quấy nhiễu, cho dù lực tay vừa phải, nhiệt độ cơ thể cũng rất vừa vặn, nhưng Mộc Bạch đang ác ý âm thầm do dự, vẫn cảm thấy là thập phần khó chịu, nhưng trong tim y lại phi thường hiểu rõ bản thân không thể phản kháng. Không cam lòng nhận mệnh, cũng không muốn nhận mệnh, nhưng cuối cùng lại không thể không nhận mệnh. A! Đây là suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn!

Chỉ thoáng trong một chốc lát mà trong đầu óc Mộc Bạch đã diễn ra vô số lần kịch chiến, cuộc chiến không có kết quả vẫn như cũ ở trong trạng thái dính kết, đôi tay lúc thì buông lỏng lúc thì nắm chặt, cũng đã mười phần biểu đạt được mâu thuẫn và kiềm nén chặt chẽ trong nội tâm y.

“ Bảo bối, ngươi tựa hồ không thích nói chuyện lắm nga?” Nâng cằm dưới của y lên, liên tiếp hôn lên những vết nước mắt trên mặt y, hai con mắt đen nhánh của Lê Hạo Hiên chứa đầy màu sắc tình dục, nhỏ giọng thì thầm. “ Nga! Bảo bối, đừng nhắm mắt lại, đôi mắt mỹ lệ của ngươi lấp lánh như sao trời, một đôi mắt óng ánh trong vắt.”

“ …….” Mở đôi mắt màu lam đọng đầy lệ thủy, Mộc Bạch xuất thần nhìn gương mặt gần trong gang tấc. Ai! Y cũng phải thừa nhận, huyết thống của Ly Quốc hoàng thất đích thực là phi thường tốt, dung mạo của vị đế vương này cũng xác thực là trong vạn người chỉ có một, tuyệt thế hiếm thấy.

Ai cũng đều biết con cháu của hoàng tộc đa phần đều dung mạo xuất chúng, bởi vì cho dù là quân chủ khai quốc có dung mạo xấu xí, nhưng các phi tần của hắn đều là mỹ mạo như hoa, như vậy qua nhiều đời dòng máu pha loãng đi, thì người có tướng mạo xấu xí trong hoàng tộc tự nhiên cũng hiếm dần, huống hồ nghe nói quân vương khai quốc của Ly Quốc lại là một mỹ nam tử danh thơm khắp chốn, tôn tử hậu đại của hắn tự nhiên cũng sẽ càng tuấn mỹ phi phàm.

Mà ngũ quan ngoại hình của vị Ly Quốc quân chủ này, lại càng là nhân trung chi long phượng, vầng trán cao cao, đôi mày kiếm rậm rạp, thêm đôi phượng nhãn thon dài mang theo một khí thế bá đạo uy nghiêm, còn có một chút tà mị khó thể phát giác, hai con ngươi đen màu mực ngọc bích sâu thẳm như biển cả, phản phất như có thể đem người khác hút vào trong đó. Sóng mũi thẳng tắp hệt như bạch ngọc được trau chuốt, tinh tế mà lại hoàn mỹ không tỳ vết, cánh môi hơi mỏng tươi sáng như làn nước, xương gò má cao cao, khiến cho các đường nét dịu hòa trên gương mặt nhất thời trở nên mấy phần góc cạnh, lại càng tô điểm thêm vài phần cương nghị, không chút nghi vấn, cái gương mặt đó tuyệt đối có thể xưng là đạt đến mức tuấn mỹ tuyệt luân, đẹp lòng đẹp mắt.

Nhưng mà rất rõ ràng, đối với Mộc Bạch lúc này mà nói, cái gương mặt tuấn mỹ đó vẫn là thuộc về một đại quỷ vương đáng sợ, y thậm chí không dám nhìn nhiều hơn một lần, cho nên vừa mới mở mắt ra, y liền lập tức nhanh chóng nhắm trở lại.

“ Ha! Bảo bối, ngươi là đang xấu hổ sao? “ Thú vị nhìn gương mặt của thiếu niên đang sợ sệt tựa như một con thỏ, Lê Hạo Hiên vui vẻ nhẹ cười một tiếng, chỉ là rất rõ ràng hắn tựa hồ đã hiểu lầm cái gì.

“ ……..” Không, Mộc Bạch đương nhiên không phải là xấu hổ, mà đơn thuần chỉ là muốn giấu đi sự căm ghét ẩn sâu trong đáy mắt, một nhãn thần phẫn nộ đến muốn giết người.

“ Bảo bối, ngươi tại sao lại không chịu nói chuyện vậy?” Lê Hạo Hiên nhỏ nhẹ oán trách, đè người xuống hôn liếm lên đôi môi đã xưng đỏ, hai đôi tay tràn đầy ma lực vội vàng du tẩu khắp nơi, như có như không vuốt qua hạt đậu đỏ đã đứng thẳng trước ngực, vuốt ve qua lại trên phần bụng phẳng phiu không có chút thịt thừa, sau đó lặng lẽ du nhập vào chính giữa hai chân của y, phủ lên nguồn nhiệt mẫn cảm đó.

“ Ngô!” Đột nhiên run rẩy, Mộc Bạch phát hiện nơi yếu đuối nhất của mình cư nhiên lại nằm trong tay của hắn, thân thể bất giác trở nên cứng ngắc.

“ Nga! Bảo bối, không cần sợ, thả lỏng…….” Cuối đầu hàm trụ nhũ tiêm đã hơi nghểnh lên của y, gần như trêu chọc mà mút mát ngậm cắn, ngón tay lúc nặng lúc nhẹ ve vuốt hạt châu còn lại, một cánh tay khác thì lại để ở giữa hai đùi của y, cũng lúc nhẹ lúc nặng xoa nắn dục vọng đang cuối đầu ủ rủ, không có bất kỳ phản ứng nào của y.

“ …….Không!” Mộc Bạch cảm thấy không thích hợp, lắc lư thân thể ý đồ muốn cự tuyệt sự đụng chạm của hắn.

“ Bảo bối, ngươi thật tuyệt!” Liếm mút làn da mịn bóng mẫn cảm của y, nặng nhẹ không đồng nhất cắn lên xương quai xanh hơi nhô ra, để lại từng chuỗi xanh tím, điểm tô thêm trên làn da trắng nõn, những vết tích nhạt nhạt, giống như đóa mai hồng rơi rụng trên làn tuyết vào ngày đông giá lạnh, tản phát ra một loại buốt giá tuyệt lệ không nói thành lời.

Hoặc nhẹ hoặc mạnh ve vuốt trên cơ thể yếu đuối nhẹ run rẩy, Lê Hạo Hiên bị dục vọng điều khiển, thanh âm trầm thấp tiếng nói hàm hồ không ngừng tán thưởng người trong lòng, phủ lên người liên tục liếm mút khẳng cắn lên yết hầu hơi nhô cao, tay còn lại lại như rất quen thuộc thăm dò từng điểm mẫn cảm trên toàn thân thể.

Lê Hạo Hiên tình sự nhiều kinh nghiệm, tự nhiên là rất dễ dàng câu lên dục vọng hừng hực như hỏa của y, dù sao y vẫn còn rất trẻ tuổi và thanh thuần, đến lúc này thì tất cả những kinh nghiệm trong chuyện tình sự của y từ trước tới nay, chỉ là một lần cường bạo mà trên cơ bản chỉ có một bên hưởng thụ mà thôi.

Một thiếu niên thuần khiết tựa như tuyết, trước giờ chưa từng đặt chân vào tình dục, nhục thể yếu ớt tự nhiên là thiếu đi khả năng tự khống chế, ý chí vô cùng mỏng manh không chịu nổi một kích, căn bản là vô pháp thừa nhận sự trêu chọc cố ý của hắn, tự nhiên cũng nương theo sự đùa giỡn đó mà nhanh chóng tan rã trầm luân.

Miệng khô lưỡi nóng hít thở càng lúc càng gấp gáp, tất cả lực khống chế cũng đã sớm không cánh mà bay, tiếp xúc thân mật ma sát với làn da lõa lồ, vô pháp tự kìm nén xoay chuyển cơ thể, một cỗ nhiệt lưu từ hạ phúc cuồn cuộn trào dâng, khoái cảm như từng cơn sóng công kích vào đầu óc, tư duy càng lúc càng hỗn loạn khó nhịn, cuối cùng khoái cảm như thủy triều đã gần như lút đầu………..

“ Ngô a………..” Một tiếng rên rỉ vụn vỡ từ trong miệng bật ra, Mộc Bạch lần đầu tiên nếm qua tư vị tình dục, dư vị vẫn còn khiến cho y mắt mờ thần mị, vào giờ khắc này tâm thần bay mất, thần trí Mộc Bạch vẫn còn rất lờ mờ, tê liệt nằm dưới thân của Lê Hạo Hiên, hai mắt mê ly ngẩng đầu nhìn lên khoảng không của thạch đình, lồng ngực nhấp nhô dữ dội, tựa như vừa mới trải qua một trận hoạt động thể lực kịch liệt, há to miệng hít thở liên tục.

Hữu khí vô lực nhẹ thở dốc, tiếng rên rỉ như có như không, tiếng rên yêu kiều câu hồn hút phách, tựa như tiếng ca của hải yêu (người cá), triệt để dẫn bạo cho dục vọng sớm đã kịch liệt như hỏa của Lê Hạo Hiên, hắn gấp không thể đợi được phủ lên trên cánh môi mềm mại của y, điên cuồng mặc ý chiếm đoạt, tham lam liếm mút nước bọt ngọt ngào trong miệng y, mặt lưỡi gần như thô lỗ đẩy mở hàm răng nghiến chặt của y, xông vào trong khoang miệng, truy đuổi chiếc lưỡi liên tục xấu hổ trốn tránh kia.

Hai tay lại tiếp tục không ngừng xoa nắn vuốt ve toàn thân y, ngón tay linh hoạt mà thon dài, tựa như đang tấu lên một khúc nhạc uyển chuyển động nhân, lúc thì nhẹ, lúc thì nặng, hoặc là tiết tấu sục sôi, hoặc sẽ triền miên ấp trắc. Làn da tựa như đồ sứ cao cấp, sáng nhuận mà lại mềm bóng, khiến Lê Hạo Hiên quả thật yêu không rời tay. Một rồi hai, hai rồi ba lần liên tục lưu luyến trên đó, sờ nắn một lần lại một lần giống như là vĩnh viễn cũng không biết chán.

Buông ra hai cánh môi đã bị giày vò đến xưng đỏ không chịu nổi, quay đầu quấy nhiễu đến hạt đậu tương tư kiều diễm trước ngực, nhẹ nhàng liếm mút, chầm chậm giảo cắn, đầy kỉ xảo soa bóp hạt châu còn lại, ngón tay linh hoạt nhẹ niết, xoa lắc, một trận tê dại khó nói từ tiểu phúc dần dần lan rộng, nhiệt độ cơ thể thường thấp hơn người khác của Mộc Bạch, đã bị cơn hỏa dục vọng hùng hùng thiêu đốt, một khí thế lan tràn cuốn đi cứ chi bách cốt của y.

“ Ân……Ngô……..A.” Mộc Bạch thanh thuần, làm sao có thể chống lại được sự khiêu khích như thế, nương theo sự thăm dò của hắn, tiếng thở dốc cũng càng kịch liệt, thần trí cũng càng lúc càng mơ màng, ý thức đang dần dần mê ly, thân thể tê dại mềm yếu, có một cảm giác trống rỗng không nói thành lời, tiếng rên rỉ thở dốc yêu kiều khát vọng được thỏa mãn và an ủi, cũng không còn chịu sự khống chế của y, từ trong miệng liên tục thoát ra, thân thể vô lực tê liệt nằm trên mặt đất.

“ Bảo bối, ngươi thật đẹp………” Hơi ngẩng đầu ngây ngốc nhìn thẳng vào toàn thân da thịt trắng như châu bảo của người dưới thân, phủ lên một tầng sắc hồng nhạt nhạt, đôi mắt nửa nhắm nửa mở thấp thoáng che kín sương mù, đôi môi mềm mại hơi ươn ướt làn sương, hai mí mắt nồng mật như cánh bướm nhẹ run.

Người nằm dưới thân hắn vừa yêu kiều lại như rụt rè, thiếu niên vừa sợ hãi vừa xấu hổ, thần sắc quyến rũ như thế, thật câu hồn người, một kẻ sắp bị dục vọng bùng lên thiêu chết, Lê Hạo Hiên thật sự là đã không còn có thể tiếp tục nhẫn nại được nữa, hơn nữa nhẫn nại từ trước đến giờ đều không phải là sở trường của hắn, nếu như đã không thể nhẫn, vậy tự nhiên cũng không cần nhẫn tiếp nữa.

Lê Hạo Hiên mang theo mấy phần gấp gáp, gần như là thô lỗ dạng ra hai chân trắng tinh thon dài của người dưới thân, hướng cả người mình vùi vào trong, đem phân thân sớm đã cương cứng như thiết đặt tại nơi đình khẩu của y, đầu tiên thử đỉnh thân thăm dò, sau đó liền vô cùng tàn khốc một lần xuyên thẳng vào trong cùng với tiếng kêu thê thảm của Mộc Bạch, lập tức liền điên cuồng rong ruổi trùng kích và xỏ xuyên va chạm.

Xem ra vị đế vương luôn có thói quen hưởng thụ này, vẫn thật sự không phải là một người tình dịu dàng. Vì vậy Mộc Bạch hài tử xui xẻo này, lại một lần nữa được thể nghiệm nỗi thống khổ tê tâm liệt phế, muốn sống không được muốn chết không xong.

Cảm giác thân thể bị một thứ vũ khí thô ráp vô số lần chẻ đôi xé rách, một lần lại một lần bị xuyên xỏ giã nát, nỗi đau bài sơn đảo hải như cơn thủy triều dữ dội trực tiếp công kích vào đầu óc, sự đau đớn vô bờ bến khiến trong đầu y một mảng trắng xóa, tựa hồ không thể hít thở, con mắt cạn khô dù muốn cũng không còn rơi được nửa giọt nước mắt, cổ họng khản đặc cũng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Y như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng lớn vùi dập lăn lộn chìm nổi không có nơi nương tựa, theo cơn cuồng phong tàn phá bừa bãi không ngừng dâng lên, trong thoáng chốc liền lại rơi xuống………..