Xin lỗi vì sự chậm trễ của mình nha

Chương 2.1

Đồng Tử Du ngơ ngác nhìn tờ giấy trong tay, qua một lúc lâu, cô mới chậm chạp phản ứng, ánh mắt sắc bén nhìn Thư Tuệ, đè thấp tiếng nói: "Thư Tuệ."

"Không... không hải là rất tốt hay sao?" Thư Tuệ co rụt đầu lại.

Nguyễn Nhiên Nhiên nhìn tên nam sinh trên tay Đồng Tử Du, cả người ngây như phỗng: "Tử Du...." Cô rất đồng tình với bạn mình.

"Nhiên Nhiên, cuối cùng là của bạn." Thư tuệ đem tờ giấy nhét vào tay Nhiên Nhiên, như một làn khói chạy đi mất.

"Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là mình rút phải tấm phiếu ấy rồi!" Nguyễn Nhiên Nhiên vỗ vỗ ngực.

"Thật là...." Đồng Tử Du cắn môi dưới, nhìn tên người trên giấy trong tay, người này là người con trai cô muốn đánh nhừ tử nhất,chính là mối tình đầu của cô, Vương Khải Văn.

Bởi vì hai nhà có quan hệ thân thiết cho nên Đồng Tử Du cùng Vương Khải Văn trở thành một đôi. Dối với Đồng Tử Du mà nói, điều này cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là bên cạnh có thêm một người, nhưng là... Cô ghét nhất là người này dám lừa gạt cô, một chân đứng hai thuyền*.

*Bắt cá hai tay.

Đồng Tử Du mặt không biến sắc nói: "Tớ đi trước."

Sao, Tử Du không phải là không đi nữa đấy chứ? Nguyễn Nhiên Nhiên nhìn Đồng Tử Du đi đến bên cạnh một bạn nữ, nói thầm mấy câu vào tai, sau đó bạn nữ kia vẻ mặt vui mừng cùng với cô trao đổi phiếu.

"Tử Du, bạn đổi thành người nào?" Nếu không phải là bạn tốt của Đồng Tử Du Nguyễn Nhiên Nhiên cũng không biết được người luôn lịch sự nho nhã như Vương Khải Văn là một tên bại hoại. Thật may là bạn tốt phát hiện ra sớm, dứt khoát chia tay với hắn.

Đồng Tử Du không lên tiếng, trực tiếp mở phiếu ra, Nguyễn Nhiên Nhiên phản ứng chạm một nhịp: "Bạch... Bạch...."

"Ừ."

Nhìn Đồng Tử Du bình tĩnh, Nguyễn Nhiên Nhiên im miệng. Có lẽ đối với Đồng Tử Du mà nói, đối mặt với Bạch Mộ Hiên còn tốt hơn rất nhiều là phải đối mặt với tên bại hoại Vương Khải Văn.

Bạch Mộ Hiên, Đồng Tử Du nhìn tờ giấy trong tay, suy nghĩ một chút. Thật ra cái tên này cô đã sớm nghe qua, cô biết năm lớp mười hai anh chuyển tới trường cô, được người ta gọi là Tiểu Bá Vương. Bởi vì từ khi anh chuyển đến vẫn luôn luôn là người đứng đầu bảng, nhưng mà anh rất khó tiếp cận.

Cho nên cô nghĩ anh không phải là người thích tham gia những hoạt động như thế này. Hơn nữa, anh rất cao ngạo, chỉ nhìn thoáng qua ở bữa tiệc cô cũng biết người con trai này, ngay cả cha và anh trai của mình cũng không để vào mắt.

Nghe người ta nói qua mẹ của anh là Hắc Nhược khi tuổi còn nhỏ một mình chống lại cha của mình nuôi tiểu tình nhân ở bên ngoài, sau này lớn lên gặp cha anh, sinh ra Bạch Mộ Hiên.

Rồi sau đó Hắc Nhược vượt qua cha cùng em trai cùng cha khác mẹ của mình tiếp nhận tập đoàn Hắc thị Cho dù Bạch Mộ Hiên không danh chính ngôn thuận nhưng ở tập đoàn một nửa cổ phần là của anh, nói cách khác, tập đoàn Hắc thị sớm muộn cũng là của anh.

Những tin đồn này ở trong xã hội thượng lưu được truyền tai nhau rất nhanh.

"Tử Du, Tớ nghĩ Bạch Mộ Hiên có thể không tới?" Thư Tuệ thật tinh quái, con trai cầm vé xe còn con gái cầm tở phiếu có tên con trai, mỗi người đều có đôi có cặp, Nguyễn Nhiên Nhiên cũng không ngoại lệ, chỉ là cô có chút lo lắng cho Đồng Tử Du.

"Anh ta không đến là tốt nhất." Đồng Tử Du cười tươi: "Như vậy tớ có thể về."

"Không cần nha, anh ta không đến bạn cũng vẫn đi cùng chúng tớ nha, như vậy sẽ thêm rất nhiều hình chụp chung." Bởi vì qua một tháng nữa Đồng Tử Du sẽ ra nước ngoài, có lẽ về sau sẽ không nhìn thấy cô nữa, Nguyễn Nhiên Nhiên nghĩ đến đây mắt đã đỏ lên.

Cô vỗ vỗ Nguyễn Nhiên Nhiên: "Ngoan, đừng khóc."

"Đều là Thư Tuệ không tốt, làm kiểu này làm gì, chỉ ba chúng ta cùng đi không phải rất tốt hay sao?" Nguyễn Nhiên Nhiên mắng.

Vừa mới đi đến gần Thư Tuệ đã nghe thấy đoạn nói chuyện của hai người bạn tốt, trong lòng cảm thấy đầy tội lỗi: " Thật xin lỗi...."

"Các bạn sao vậy, tớ cũng không phải là một đi không trở lại mà." Đồng Tử Du cười vvox vỗ bờ vai của bạn: " Không sao, không sao, dù Bạch Mộ Hiên không đến thì tớ cũng sẽ ngoan ngoãn theo sát bên hai bạn, làm kỳ đà cản mũi hai người, có được hay không?"

Câu nói của cô chọc cười hai người, Đồng Tử Du lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Sau lưng cô bị ánh mặt trời chiếu vào bỏng rát, đang muốn đổi chỗ, chợt có một bóng người cao lớn che đi ánh nắng gay gắt.

Chưa kịp xoay người đã có một giọng con trai trầm thấp truyền tới: "Tôi cùng tổ với ai?" Bởi vì tất cả các nữ sinh đều đã có đôi trừ ba cô gái này.

Thư Tuệ và Nguyễn Nhiên Nhiên đồng thời hít một hơi, trăm miệng một lời nói: "Tử Du, bọn mình đi trước."

Tình bạn cao thượng? Haiz, trước hết bảo vệ tính mạng rồi nói sau.

Đồng Tử Du không hiểu hai người bọn họ chạy mất dạng vì lý do gì, ngược lại đối với cái ô che nắng này cô rất hài lòng, cô không phải ngốc tới mức đến âm thanh lạnh nhạt của anh cô cũng không nhận ra, cô biết Bạch Mộ Hiên đã đến.

Nghiêng người sang, khẽ ngẩng đầu, nhìn thân hình che ánh mặt trời nên không rõ gương mặt của người đối diện, cô nhẹ nhàng nói: " Xin chào, tôi là Đồng Tử Du."

"Tôi biết rõ em là Đồng Tử Du." Anh không nhịn được nói, hai gia tộc nhà họ đi lại với nhau, hơn nữa thương nhân giàu có ở Đài Nam có thể đếm được trên đầu ngón tay, Đồng gia chính là một trong số đó.

Chưa từng có một người nào nói với cô như vây, không có chút lễ phép nào, Đồng Tử Du liếc anh một cái, trong mắt hiện rõ sự tức giận, nhưng cô vẫn chỉ mím môi không nói lời nào.

Từ nhỏ nhà cô đã dạy khi nào thì nói gì, gặp người nào thì nói gì, mà đối với Bạch Mộ Hiên, cô tin tưởng giác quan thứ sáu của mình, anh tuyệt đối không coi lời nói của người khác là gì cả.

Không khỏi nhớ đến con trai cậu của Bạch Mộ Hiên mỗi lần nhắc đến Bạch Mộ Hiên đều thể hiện sự cảnh giác và tôn kính, mặc dù hai người cũng chỉ hơn kém nhau mấy tuổi.

"Đi thôi." Bạch Mộ Hiên cũng không đứng lại lâu, đi thẳng hướng xe du lịch.

Thư Tuệ thuê xe du lịch mười mấy người khiến Đồng Tử Du có một loại ảo giác cô không phải đi du lịch mà là đi bộ đường xa.

Đồng Tử Du chậm rãi đi sau lưng Bạch Mộ Hiên, kinh ngạc phát hiện theo anh có chỗ ngồi rất tốt, bởi vì tất cả mọi người đang cùng tranh chỗ trên xe, khi nhìn thấy Bạch Mộ Hiên thì không tự chủ nhường một lối đi cho anh. Cô mỉm cười, thật giống như hoàng đế đi tuần vậy.

Vì vậy cô theo sát sau lưng "Hoàng đế" lên xe, bởi vì có quá nhiều người nên thuê hai ciếc xe, rất không khéo chính là chiếc xe này không có Thư Tuệ cúng không có Nguyễn Nhiên Nhiên, người trên xe cô chỉ quen biết sơ sơ mà thôi.

Lúc ngày ngược lại Bạch Mộ Hiên chính là người "quen biết" duy nhất của cô.

Bạch Mộ Hiên chọn chỗ ngồi hàng thứ hai từ dưới lên, anh ngồi gần cửa sổ nên Đồng Tử Du không còn lựa chọn chỉ có thể ngồi bên cạnh anh. Cô cũng có thể thương lượng, nhưng cô ngồi bên cạnh anh, cho nên tốt nhất là thôi đi.

Xe vừa lăn bánh, mọi người liền ồn ào hẳn lên, nói chuyện, cười đùa, còn có người mang laptop theo để xem phim, dĩ nhiên cũng có một vài "tên cầm thú", một bên nói chuyện cười một bên làm những hành động vô sỉ.

Không khí trên xe ngược lại rất hài hòa, trừ xung quanh cô, không biết có phải do người ngồi cạnh cô hay không, bên cạnh họ vốn dĩ cũng có người ngồi nhưng cũng chạy đi ngồi chung với bạn khác.

Đồng Tử Du buông lỏng toàn thân, đeo tai nghe chuẩn bị nghe nhạc.

Cơ thể từ từ thả lỏng, tiếng dương cầm du dương bên tai, tựa như cô đạng dạo chơi giữa biển rộng, nhắm mắt lại, lông mi dài khẽ run run.

Đột nhiên tay dặt trên tay xe bị đẩy xuống khiến cô giật mình, tay lấy tai nghe ra, lại thấy không có chuyện gì khác thường.

Theo bản năng cô quay sang người bên cạnh, phát hiện người vốn cao ngạo như Bạch Mộ Hiên thế nhưng đang cúi người, bộ dạng thật thống khổ. Mặc dù thái độ của anh rất đáng ăn đòn nhưng là...

"Anh không sao chứ?" Cô nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt vốn không nhìn rõ chợt ngẩng đầu, lườm cô một cái, cắn răng nghiến lợi: "Cô nghĩ sao?"

Ừ, người sáng suốt đều nhận ra anh vô cùng khó chịu.

"Anh say xe?" Tuy là câu nghi vấn nhưng lại là thái độ khẳng định.

Đúng vậy, Bạch Mộ Hiên, không say máy bay, không say tàu, thế nhưng giờ lại say xe. Ngồi xe hơi nhiều như vậy, nhưng anh cũng không hề hấn gì, thanh danh một đời liền bị hủy ở trên cái xe khách như thế này đây.

Anh dứt khoát nhắm mắt lại, thân thể dựa vào sau, không nói thêm.

Đồng Tử Du do dự một chút, nghĩ đến lúc anh nôn ra những thứ trong bụng, xui xẻo nữa là cô ngồi bên cạnh. Vì vậy cô mở balo của mình ra, lấy nước và thuốc chống say, nhìn lại Bạch Mộ Hiên một thân quần áo thoải mái, đoán rằng anh không mang gì liền đem đồ mình mang ra.

"Này, đừng ngủ, uống thuốc chống say rồi hãy ngủ." Đồng Tử Du vỗ nhẹ cánh tay của anh, cô không say xe, chỉ là trên người cô luôn có ít thuốc phòng khi có chuyện.

Bạch Mộ Hiên mở một mắt nhìn cô.

"Nước này tôi chưa uống." Đồng Tử Du đem thuốc say xe đặt vào tay anh, lại đem chai nước nhét vào tay kia của anh.

Lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, Bạch Mộ Hiên mới cầm lấy thuốc say xe ném vào trong miệng, uống một hớp nước, nuốt vào.

"Có muốn nghe chút nhạc không?" Đưa một bên tai ra, Đồng Tử Du quyết điịnh cùng anh nghe nhạc, nghe nhạc sẽ giúp anh bớt khó chịu.

Lần này Bạch Mộ Hiên nghĩ không quá lâu, nhận lấy tai nghe, đeo vào tai.

Đồng Tử Du cũng không nói nữa, không nghĩ mình gặp phải con người tự bế như thế này,đừng bảo là câu cám ơn, chỉ câu "Ừ, a" cũng không có.

Hơi liếc vào vết hồng hồng trên cổ tay, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ anh vừa rồi là cố ý "cầu cứu"? Thôi, tâm tư của anh, cô không thể đoán được, giống như một mê cung vậy.

Bởi vì chuyến thứ nhất đi bắng taxi cho nên mọi người hành động vô cùng tùy hứng, mỗi khi thấy một chút cảnh đẹp, liền dừng xe, xuống ngắm chút phong cảnh.

Vấn đề nằm ở chỗ này, hai bạn tốt đều có người cùng đi, mà cô chỉ có một mình, rất không khéo, Bạch Mộ Hiên cũng một mình, vì vậy hai người cùng đi.

Không khí rất quỷ dị, anh không nói lời nào, cô cũng yêu thích yên tĩnh, hai người cùng đợi trên xe. Bác tài xế cũng nghi ngờ hai người, cho đến khi bác tài xế sau khi xuống xe trong một thời gian dài quay lại, hai người vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu.

Haiz, Đồng Tử Du thở dài, hai người không thể cứ như thế này ở trên xe, lại nói, con người có ba loại gấp, ăn uống vệ sinh và nhu cầu giải quyết cho nên cô liền xuống xe.

"Anh có muốn xuống xe không?" Cô hỏi.

Anh lắc đầu một cái, không nói lời nào.

Chẳng lẽ anh là thần tiên à? Đồng Tử Du oán thầm, im lặng nhìn xuống đất, mặc dù không định coi anh là một người bạn, nhưng là cô vẫn cảm thấy không thể thấy chết mà không cứu, cho nên cô giải quyết hu cầu sinh lý, ăn cơm, đi lại trong chốc lát, lền trở lại trên xe, mang theo một hộp tiện lợi.

Rất dễ nhận thấy, cô là người đầu tiên trở lại xe, còn anh một dạng như lão tăng ngồi thiền vậy.

"Tôi mang cho anh hộp tiện lợi, có muốn ăn không?"

Mắt hơi mở, Bạch Mộ Hiên không nói gì liền nhận lấy, mở hộp ra, cau mày, nhìn hộp một lúc lây, mới chậm chạp cầm đũa, ăn từng miếng từng miếng một.

Đồng Tử Du cảnh cáo mình không được cười ra tiếng, anh ăn một hộp cơm tựa như cô hạ độc anh vậy, ăn trông thống khổ, cô cũng ăn cơm tiện lợi như vậy, cũng không cảm thấy khó ăn nha! Quả nhiên là thói quen của thiếu gia con nhà giàu.

Hoàn toàn quên chính mình cũng là tiểu thư con nhà giàu, cúi thấp đầu giả vờ ngủ, khéo miệng lại mang theo nụ cười chế nhạo.

Bởi vì Đồng Tử Du hảo tâm, trở thành bảo mẫu của anh trong vài ngày này, mỗi ngày mang cơm cho anh, dĩ nhiên cô cũng không so đo tiền cơm, chỉ là Bạch Mộ Hiên kia tự cho như vậy là đúng, để cho cô thấy thật tức giận, bất bình. Chỉ là mỗi khi nhìn anh ăn cơm như ăn độc dược, trong lòng cô cũng vơi đi chút ít.

Anh cũng giống như là đi chơi, lại không giống như người đi du lịch. Đồng Tử Du chỉ có một nghi vấn, anh rốt cuộc đến đây làm gì? Nhìn người khác chơi? Loại sở thích này xin thứ cho cô không thể tưởng tượng được.

Được thôi..." Lớp trưởng mặt đỏ như Quan Nhị Ca* không tự nhiên nói: "Chính là bạn ấy!"

*Quan Vân Trường

Đồng Tử Du ngồi yên tại chỗ nhìn ngón tay của lớp trưởng chỉ vào mình, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đợi đến khi hồi phục được tinh thần, thời điểm muốn nói thì tiếng hoan hô đồng loạt vang lên.

Không cần chơi trò điên khùng vậy chứ? Đồng Tử Du cứng người ngồi yên tại chỗ. Mới vừa rồi mới đi trêu người khác giờ thì gậy ông đạp lưng ông rồi.Nếu quả thật bị Bạch Mộ Hiên lấy bra.... A a a a a a a.... Cô không muốn nghĩ tiếp nữa.

"Không cần!" Tiếng kháng nghị của cô bị tiếng ồn ào của mọi người át đi.

Bạch Mộ Hiên lạnh lùng nhìn mấy nam sinh gây chuyện, chú ý đến cách dùng từ của họ "tình nhân trong mộng?" Đánh giá Đồng Tử Du quá cao rồi.

"Tử Du, nhanh chạy trốn nhanh lên!" Nguyễn Nhiên Nhiên len lén tạo một con đường.

"Chạy đi cũng đừng quay lai!" Thư Tuệ cũng xấu hổ không thôi, có làm không vậy, nếu Đồng Tử Du bị lấy bra thì cô sẽ bị Đồng Tử Du lột da mất.

Đồng Tử Du cảm động nhìn hai bạn tốt, hít sâu một hơi, đứng dậy bỏ trốn. Đang muốn chạy ra cửa thì bị mọi người chặn lại. Sau đó rất bi thảm, cô bị các bạn học đã mất hết lý trí nhốt vào một căn phòng, không lâu sau Bạch Mộ Hiên cũng bước vào.

"Không lấy được thì đừng mong ra ngoài nha!" Người bên ngoài điên cuồng kêu gào.

Sau đó, Đồng Tử Du nhìn Bạch Mộ Hiên từng bước từng bước tiến lạ gần, cô rất không tình nguyện hét lên: "A! Không cần tới nha!"

Bạch Mộ Hiên mày kiếm nhíu lại, màng nhĩ dường như bị tiếng thét của cô đâm thủng rồi: "Câm miệng!"

"Anh không thể làm như vây!" Đồng Tử Du tay ôm lấy ngực, khong dám nghĩ đến thảm cảnh mình bị cởi bra. Trời ạ! Nếu bị cởi thật, cô thà tự sát còn hơn.

Tâm tình hơi tối lại, Bạch Mộ Hiên đứng tại chỗ, dù khó chịu (ở convert là bận nhưng mình thấy không hợp nên mạn phép sửa một chút