Bậc thềm phòng học trống trơn, đèn tắt hết, không gian to như thế lại chìm trong u ám, như tâm tình của tôi vậy.

Vô thức bước vào phòng học, đi lên bục giảng, sờ sờ ghế dựa chưa cất, sau đó đi xuống, dọc theo cầu thang đi ra mặt sau phòng, xoay người nhìn biểu ngữ thi biện luận trên bục giảng một lúc lâu, lại cúi đầu tiếp tục dạo chơi, đi gần một vòng, ngồi xuống ghế sau.

Không biết mình đang làm gì, ngay cả tư tưởng cũng trở nên đần độn.

Đợi nhiều hôm như vậy rồi, thế nhưng lại bỏ lỡ, loại cảm giác mất mát này thật là khó chịu.

Muốn khóc, tay sờ sờ túi sách — không có khăn tay, vì thế nhịn xuống.

Cô gái kia, cũng không tên là gì, dù sao vừa thất tình, lại kéo lấy tôi chảy hết nước mắt ra.

Ai, thật sự là cảnh ngổn ngang, cô ấy nói là của cô ấy, tôi nghĩ là của tôi, đều toàn thương tâm.

Chờ cô ấy sau cơn mưa trời lại sáng, đã hơn bảy giờ rồi, biết rõ thi biện luận đã sớm kết thúc, tôi vẫn đến đây, cũng không biết còn làm gì nữa.

Ngây ngẩn nhìn bục giảng không người, nghĩ một giờ trước, anh còn bày ra phong thái thế nào trên bục.

Ô, lệ xúc động lại rơi, tôi ghé vào trên bàn, cúi đầu vào khuỷu tay, lẳng lặng nghĩ tâm sự.

Đột nhiên "Huỵch" một tiếng, phòng học sáng choang. Tôi chấn kinh ngẩng đầu lên, thấy có hai nam sinh đứng trước chỗ công tắc, hiển nhiên là họ bật đèn.

Mà khi bọn họ nhìn thấy còn có một nữ sinh trong phòng học, cũng ngẩn người, sau đó một người trong họ đi đến bục giảng, một người đi đến chỗ tôi.

Người trong bóng tối đã lâu, liếc thấy ánh đèn, có chút hoa mắt, tôi mở mắt ra, thấy rõ người tới. Cả kinh nhảy dựng lên — Trình Định Doãn?!

Không có khả năng là thật! Tôi chớp mắt vài lần – anh không biến mất.

"Sao em còn ở đây?" Giọng nói trong trẻo mà giàu từ tính vang lên, lần đầu tiên đối mặt nói chuyện với tôi.

Đầu lưỡi của tôi có chút không nghe lời: "Em...... em đến nghe thi biện luận, à...... Sau đó......"

Anh nở nụ cười: "Ha ha, không phải chán quá rồi ngủ luôn chứ; Ngay cả thi biện luận xong rồi cũng không biết?"

"Không phải, em không ngủ." Tôi gục đầu xuống, không dám nhìn thẳng ánh mắt sáng ngời của anh. Nhưng mà vừa cúi đầu lại hối hận, sao có thể lãng phí cơ hội có thể nhìn anh gần thế này? Vì thế lại ngẩng đầu, "Em không phải đang ngủ, chính là...... à...... Đang suy nghĩ chuyện. Còn nữa, em...... à...... Không nghe biện luân, em...... Đến muộn." Đối mặt với anh, nói chuyện lại bắt đầu lắp bắp, hơn nữa nghĩ đến hành động vừa rồi thật sự rất chuối, không khỏi càng thêm khẩn trương.

"À." Anh đại khái cũng nghe không rõ tôi đang nói gì, tùy tiện gật gật đầu, xoay người hướng bục giảng kêu: "Phan Vân, tìm được không?"

"Đợi chút." Phan Vân xoay người đi xuống, đứng lên rồi, tay giơ cao một chùm chìa khóa, "Tìm được rồi, quả nhiên là để đây."

Thì ra bọn họ vì thế mới quay lại. Thực nên cảm kích bọn họ sơ ý. Tôi cắn cắn môi, không để nụ cười hiện lên. Quá tuyệt vời! Đây là ông trời bồi thường cho vận khí của tôi mà!

"Tìm được rồi, đi thôi." Trình Định Doãn đi ra cửa, xuống vài bậc cầu thang, lại quay đầu mở miệng với tôi: "Em cũng mau về nhà đi, chờ lát nữa bác bảo vệ sẽ đến khóa cửa phòng đấy."

"Vâng." Tôi ôm lấy túi sách đi theo phía sau anh, trộm nhìn lưng anh. Đi không đến vài bước, lại vấp bậc thang, kêu sợ hãi một tiếng, sẩy chân ngã xuống! Túi sách bay khỏi tay, bịch bịch rơi xuống.

Anh nghe tiếng quay đầu lại muốn đỡ, nhưng muộn rồi. "...... Em không sao chứ?" Nói xong tay muốn kéo tôi quỳ trên mặt đất lên

"Không có việc gì không có việc gì!" Tố chất thần kinh của tôi như nhảy đứng lên, vỗ vỗ bụi trên đầu, "Không có việc gì, em không sao!" Đầu và khuỷu tay có chút đau, nhưng bị thương nặng nhất là da mặt, hic, sao lại xấu hổ như thế chứ!

Không dám nhìn vẻ mặt của anh, tôi vòng qua anh, vội vàng chạy xuống nhặt túi sách của tôi, lại bối rối đụng vào góc bàn. A, lần này thật sự đau quá! Tôi ôm chỗ bị thương nhất thời nói không ra lời, thật muốn lập tức biến thành không khí biến mất!

"Em...... Không có việc gì chứ?" Giọng anh bỗng xuất hiện cạnh tôi, may mà, không chứa ý cười, ít nhất không rõ.

"Không có việc gì, em không sao." Tôi không dám ngẩng đầu, xấu hổ muốn chết.

Anh đứng cạnh tôi, sau đó đi xuống cầu thang, nhặt túi sách lên cho tôi, đứng ở đó chờ tôi.

Tôi cúi đầu, chầm chập đi xuống, nhận túi sách cũng thấp giọng nói cảm ơn. Quyết tâm có chết cũng không ngẩng đầu đối mặt với anh, tôi không muốn trong trí nhớ của anh, khuôn mặt của tôi có liên hệ với hai chữ ngốc nghếch!

"Không có việc gì? Chúng ta đi thôi."

Bởi vì cúi đầu, không biết lời này của anh là nói với Phan Vân hay nói với tôi, tôi trầm mặc theo sau anh, cảnh cáo mình đừng làm trò cười nữa.

"Hà...... Tinh?"

A? Tôi phản xạ ngẩng đầu nhìn nơi phát ra tiếng nói. Phan Vân? Sao anh ta biết tên tôi? Lập tức liền hiểu được: Bởi vì người anh ta theo đuổi là — Trần Kì cùng bàn.

Phan Vân mỉm cười nói:" Em là Hà Tinh nhỉ? Sao giờ còn ở đây? Nghe thi biện luận à?"

"Á...... em vốn...... muốn nghe." Rất muốn rất muốn nghe a! Ai, hiện tại Trình Định Doãn đã biết, cô gái ngốc nghếch này là Hà Tinh rồi...... Ô!

"A, lớp các em cũng ít người đến nghe lắm?"

"Rất nhiều người, nhưng mà Trần Kì không đến." Chờ tôi kịp phản ứng, đã nói những lời này ra khỏi cửa miệng rồi. Vội nhìn Phan Vân liếc mắt một cái, cắn môi thầm hối hận. Tự cho là thông minh, tùy tiện vạch trần tâm tư của người ta, thật sự quá ngây thơ.

Phan Vân lại chỉ cười cười rộng rãi, "Đúng vậy, thật khiến anh thương tâm."

Tôi cũng yên tâm mà nở nụ cười, có ấn tượng tốt với anh ta.

Ba người đi ra bên ngoài, Trình Định Doãn và Phan Vân đến bãi xe, lấy xe ra, Phan Vân bỗng nhiên quay đầu nhìn tôi, "À? Xe em đâu?"

Á? Sao đứa ngốc tôi vẫn theo sau họ? "Xe của em?" Tôi hết nhìn đông lại ngó tây vài lần, đầu óc như bị kéo dính chặt mãi mới động não được, "A, xe của em ở bãi phía nam!"

Phan Vân xùy cười thành tiếng. Trình Định Doãn cũng mở khóa xe mỉm cười với tôi, trong đôi mắt đen lóe lên ánh sáng xinh đẹp — thiếu chút nữa lại làm tôi thất thần..

Không nên không nên! Nhanh tỉnh lại nào, tôi mất mặt nhiều lắm rồi!

"Em...... em đi lấy xe...... Các anh..... à...... tạm biệt!" Vừa nói vừa lui về phía sau, sau khi nói xong xoay người nhanh chân bỏ chạy.

Sau lưng truyền đến giọng của Phan Vân: "Này! Muộn rồi, muốn bọn anh tiễn em một đoạn không?"

"Không cần, không cần!" Tôi cũng chẳng dám quay đầu, vô thức nói, "Em đi đây! Tạm biệt!"

"Tạm biệt, cẩn thận một chút nhé!" Gió lạnh mơ hồ đưa tiếng cười của hai nam sinh đến.

Tôi chạy hết tốc độ, trong lòng ảo não không thôi. Thật sự là! Hôm nay sao lại bất thường đến thế!

Dáng vẻ ngốc như thế, hành động ngơ như thế, anh xem hết vào mắt rồi...... Ô! Tôi không muốn sống nữa!

Không sống –!

Đêm đó, cho dù đã nằm trên giường, thỉnh thoảng nhớ đến, lại chôn mặt vào chú gấu.

"Ngày 16 tháng 10, thứ Sáu, nhiều mây. Nồi cháo gà của bà, không biết thêm thảo dược gì, hương vị rất quái lạ. Hôm nay đã xảy ra thật nhiều chuyện ngoài ý muốn, thực thảm thực không hay ho thực mất mặt...... Nhưng mà, giờ anh biết tôi rồi? Anh có nhớ tên tôi không? Hà Tinh, một nữ sinh rất ngốc......"