Thời gian trôi qua cực nhanh, thời tiết dần dần nóng lên, đã là đầu hạ.

Tôi vẫn không có gì thay đổi, mấy ngày hôm trước cắt tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái, bị Lí Phái Nhã gọi là tiểu đẹp trai. Chung quanh mọi chuyện cũng không biến hóa nhiều lắm, Trái Đất vẫn quay với tốc độ vốn có của nó.

Học sinh lớp 11 đã phải tiến vào giai đoạn ôn tập nhỉ? Nhưng vẫn thấy Trình Định Doãn ở trên sân bóng rổ chơi bóng. Có đôi khi, tan học đi trên đường đụng anh, đi cùng nhau một đoạn đường, nói vài câu rồi tự về nhà. Hì hì, hiểu rõ quy luật cuộc sống của anh, liền có vẻ dễ dàng "gặp" anh. Khi đồng hành về nhà, đại đa số thời gian một trước một sau đạp xe đạp, nói chuyện với nhau một vài việc vặt bình thường, khi không có gì nói với nhau cũng sẽ không cố ý đi tìm. Aiz, nhà của tôi cách trường học quá gần, thời gian đồng hành một lát liền trôi qua. Ngày nghỉ cùng bà đi miếu bái phật, cũng cầu nguyện cho anh, hy vọng anh có thể thi đậu đại học.

Lí Phái Nhã vẫn thỉnh thoảng cổ vũ ở bên tai tôi, nói tôi nếu không ra bước kia – một bước bay lên trời, tôi chỉ cười, tức giận giơ chân với cô.

Ngày thật bình yên, nhưng hôm nay rốt cục nổi lên điểm gợn sóng –

Buổi chiều tan học, tôi ở lại phòng học làm bài tập trong nửa giờ, nhìn thời gian, thu thập túi sách đi vào nhà xe. A, không ngoài ý muốn, Trình Định Doãn hẳn là đã chơi xong, hôm nay có thể gặp gỡ hay không?

Phía sau trường học đã có chút im lặng, chỉ có ít ỏi vài người đi đường. Xa xa, tôi liền trông thấy ở góc đường có bóng dáng quen thuộc, tâm vui vẻ, bước chân nhanh hơn. Gần chút mới phát hiện anh đang nói chuyện với người ta.

Tôi bước chậm lại. Làm sao bây giờ? Quấy rầy bọn họ không tốt? Mình nên về nhà trước, hay là ở lại chờ một chút? Đang do dự, bước chân chưa ngừng, chậm rãi lại đến gần một chút, mới phát hiện người nói chuyện với anh là một cô gái rất xinh đẹp.

Ô? Tôi biết cô ta, Triệu Tuyết Phương, là nhân vật phong vân chi nhất của trường tôi, cơ hồ phải dùng đại danh từ là tốt đẹp đến vĩ đại, từng là bí thư đoàn ủy của trường học, lúc ấy còn kiêm nhiệm chức chủ tịch hội học sinh, nổi bật sánh vai cùng Trần Kì.

"Anh có biết em vẫn thích anh không." Lời nói nhiệt tình như vậy được giọng nói trong trẻo nói ra, xinh đẹp tự tin làm cho người ta không thể nhìn thẳng vào.

Gì...... Gì chứ? Wow! Tôi không phải cố ý, không cẩn thận lại nghe thấy! Làm sao bây giờ? Hoảng hốt, vội vàng tiến đến bên đường tránh mặt, tuy rằng cũng không biết mình muốn trốn cái gì.

"Tuy rằng không cùng lớp, lui tới cũng không nhiều. Nhưng tâm ý của em đối với anh đã biểu hiện thật sự rõ ràng, anh hẳn là biết. Nhưng anh chưa từng đáp lại em. Anh luôn luôn quan sát, có phải hay không? Hiện tại kết quả ra sao? Em có tư cách đứng chung một chỗ với anh không?"

Trình Định Doãn không nói chuyện.

Triệu Tuyết Phương nhìn hắn, rành mạch nói tiếp: "Không ai so với em thích hợp hơn với anh, em nghĩ em đã chứng minh điểm này rồi, không phải sao? Quan trọng nhất là, không ai yêu anh hơn em. Em rất có tự tin! Anh là ý nghĩa cuộc sống của em! Vì anh, em có thể trả giá tất cả!"

Ánh mắt xinh đẹp nóng bỏng. Cả người tỏa ra ánh hào quang bức người. Nhìn nam sinh đang nghi hoặc, không hề giữ lại nói ra tình yêu say đắm của mình, đây là thứ mà tôi vẫn không có dũng khí làm được. Trong nháy mắt sự tỏa sáng của cô ta làm cho tôi tự biết xấu hổ!

Tôi không có khả năng làm được như cô ta, tôi không có khả năng vì một người mà trả giá hết thảy, cho dù người đó là Trình Định Doãn. Tình cảm điên cuồng như vậy, tôi nghĩ chỉ xuất hiện ở trong tiểu thuyết. Với tôi mà nói, trừ anh ra, trên thế giới còn có người rất quan trọng, đó là bản thân tôi.

Cho dù không có anh, cũng không phải không thể vui vẻ. Thiếu một người, sẽ thiếu một phần khoái hoạt cùng hạnh phúc, làm cho trong lòng tôi vĩnh viễn để lại một nỗi đau, nhưng — vẫn có thể sống tiếp. Tôi nghĩ, tôi thủy chung đều có vẻ yêu bản thân hơn.

Như vậy, tình cảm của cô ta mới là tình yêu chân chính? Cuồng nhiệt mãnh liệt, mang theo ước số không thể khống chế, giống như đốt cháy tất cả, đẹp mắt xinh đẹp như thế! Như vậy, mới là tình yêu đi?

"Cho em cơ hội, em sẽ chứng minh." Thanh âm của cô chuyển thấp, lại càng kiên định, tiến lên nửa bước đến gần chỗ anh, ngẩng đầu nóng bỏng chăm chú nhìn.

Tôi lui về phía sau, lui tới chỗ con đường nhỏ xa xa vòng qua bọn họ, đi tới góc đường bên kia, lặng lẽ đến gần xe của mình, mở khóa xe. Không ngờ nhẹ tay nhẹ chân, chiếc chìa khóa xe lại văng ra tạo nên một tiếng ‘keng’.

"Hà Tinh." Anh nghe tiếng quay đầu vọng lại.

"A...... Hi! Xin chào! Hẹn gặp lại!" Có chút kích động vẫy vẫy tay với anh, không dám lưu lại, gần như hốt hoảng chạy đi lấy xe, nhảy lên xe đạp nhanh chân.

Bay nhanh ra khỏi trường học, mới chậm lại. Aiz, bỗng nhiên phát hiện chính mính không thể hiểu được bản thân. Lắc lắc đầu, lại dùng lực đạp bàn đạp. Trong lòng rối loạn, không hiểu có con ma nào nhập vào, aiz, về nhà chậm rãi suy nghĩ!

"Hà Tinh."

Đột nhiên, sau lưng một tiếng gọi nhẹ nhàng, làm cho tôi thiếu chút nữa ngã xuống xe.

Trình Định Doãn đạp xe lướt qua nửa đầu xe của tôi, giảm tốc độ xe cùng tôi song song, cười với tôi. "Sao đi nhanh như vậy?"

"Ừm...... à......" Tôi vô ý thức đáp lời, nhìn trái nhìn phải, không thấy bóng dáng Triệu Tuyết Phương, mới định thần đôi chút, "Em muốn về nhà a, anh không phải ở cùng người ta nói chuyện sao? Tại sao lại về?" Kỳ quái, giọng điệu của tôi sao là lạ thế?

"Nói xong rồi." Anh thoải mái quá đáng!

Tôi tự dưng tức giận vô cớ, nhịn không được trừng mắt với anh,"Nhanh như vậy đã nói xong rồi? Hẳn là nên nói thêm lát nữa đi? Cô ấy hình như...... Rất thích anh." Aiz, thích sâu sắc mà mãnh liệt như vậy, mới gọi là tình yêu a.

"Ừ." Anh tùy tiện trả lời, nhìn trước nhìn sau xe trên đường, ý bảo tôi có thể qua đường lớn.

"Kia...... Anh không thích cô ấy sao?" Tôi lại dò hỏi chuyện riêng của người khác, nhưng nhịn không được, "Ít nhất cũng rất cảm động mà."

Anh thật lâu không nói gì, tôi nghĩ anh sẽ không trả lời, nhưng ngay tại chỗ chia tay, anh đột nhiên dừng xe lại, làm hại tôi vừa định chuyển hướng rẽ phải chật vật ngừng xe lại.

"Đúng vậy, anh có chút cảm động." Anh mở miệng,"Có người coi trọng mình như vậy thực đáng kiêu ngạo. Nhưng, anh không cần tình cảm của cô ấy."

Không nói gì, tôi lẳng lặng nhìn anh.

Anh mỉm cười, "Đừng cứ nhìn như thế, về nhà sớm một chút. Trên đường cẩn thận một chút." Nói xong một lần nữa khởi động xe đạp, đi về hướng nhà anh.

Tôi sững sờ nhìn theo bóng dáng của anh, thật lâu.

"Thứ hai, tháng 6 ngày 15. Bà nấu canh mướp đắng với thịt lợn, Thanh Thanh rất thích, nhưng tôi ăn hình như có mùi lạ,quả thực ăn không ra là hương vị gì....... Triệu Tuyết Phương là cô gái rất vĩ đại, lời cô ấy nói cũng rất hay, phản ứng của anh...... Aiz, không biết anh phản ứng thế nào, lời anh nói với tôi cũng kỳ quái,"

Dừng bút, tôi lại ngẩn người. Anh tựa hồ đối với lời nói của Triệu Tuyết Phương không có đặc biệt cao hứng, tuy rằng không rõ ý nghĩ của anh, nhưng cũng có thể đoán ra anh không định tiếp nhận Triệu Tuyết Phương...... Chắc là vậy? Anh không có đồng ý với cô ta — tôi vì thế vui sướng cười trộm khi người gặp họa.

"...... Yêu, có phải sâu đậm hơn mới đúng hay không? Toàn bộ sinh mệnh chỉ kính dâng cho một người, hoàn toàn mặc kệ cái khác, thậm chí ngay cả người thân đều đặt xuống dưới, như vậy là tình cảm sâu sắc sao? Tình yêu đến tột cùng là cái gì? Tình yêu của mỗi người đều giống nhau, hay mỗi người mỗi khác? Có phải hay không mọi người khẩu vị bất đồng? Đối với người này cuồng luyến yêu mới là trân quý, nhưng với người khác lại thích thanh đạm như nước nhỉ?...... Tôi không biết, cũng không rõ, có thể tôi còn chưa đến cái tuổi kia. Nhưng tôi cảm thấy tôi có thể khẳng định, tôi vĩnh viễn sẽ không giống cách Triệu Tuyết Phương yêu một người, cũng như, nếu có một người yêu tôi giống như tình yêu của cô ấy, tôi cũng sẽ không cao hứng, bởi vì tôi không thể đáp lại để công bằng. Như vậy sẽ là gánh nặng quá lớn, đối với hai người đều không tốt....... Gì chứ? Khi nào thì nhật kí của tôi không chỉ là sổ thu chi nữa? Sao lại viết nhiều về loại tình cảm gì đó chứ! A, tôi cảm thấy tôi rất có triết lý nha."

Phát hiện mới! Hóa ra tôi viết văn cũng có vẻ hay! Lật lại những trang nhật kí trước, không khỏi bội phục mình.

Đi ngủ, trong lúc mơ mơ màng màng lại thấy — Trình Định Doãn nói anh không cần tình yêu như vậy, như vậy anh cần tình yêu như thế nào? Còn có, anh sẽ đáp lại tình yêu như thế nào?......