Đại hôn hôm nay, Uyển Chỉ U thật sự sắp mệt chết đi được, từ thời điểm trời tờ mờ sáng phải bắt đầu trang điểm, mặc quần áo, mũ phượng trên đầu nặng trĩu, ép cổ nàng vốn mảnh khảnh cơ hồ càng thêm không thẳng. Sau đó Hỉ nương( người chăm sóc cô dâu) lại dặn dò nàng ăn ít đồ một chút, để tránh tí nữa lúc mời rượu sẽ cảm thấy buồn nôn, kết quả nàng liền đói bụng từ buổi sáng đến buổi trưa.

Lay động lắc lư ở trên kiệu, cũng không biết bao lâu mới tới Ngọc vương phủ, lúc hạ kiệu chỉ nghe thấy tiếng pháo, chiêng trống ở bốn phía, làm cho người yêu thích yên tĩnh như nàng cảm thấy phiền não không thôi.

May mắn Long Đồ Bích ở bên cạnh lặng lẽ đỡ lấy cánh tay nàng, thấp giọng nói: “ Nhẫn nại thêm chút nữa, lát nữa chuyện uống rượu cứ để ta, nàng ở trong nhà chờ ta là tốt rồi.”

“ Uống ít một chút.” Nàng thấp giọng dặn dò.

Khi bái đượng, vì song thân( cha mẹ) đều qua đời nên hoàng thượng đích thân tới làm song thân hai bên, vui vẻ nhìn đôi giai ngẫu( đẹp đôi) trước mặt kết thành vợ chồng.

Long Trữ Nam đứng dậy đi đến trước mặt hai người, cầm tay bọn họ, đè lên cùng một chỗ, chân thành mà dặn: “ Về sau hai người các ngươi đã là phu thê, phải hỗ trợ, kính trọng lẫn nhau, trước kia dù có bao nhiêu tâm tư ham chơi nhớ rõ về sau phải thu lại một chút, đừng làm người khác phải thay các ngươi lo lắng.”

Nghe được những lời này trong lòng Uyển Chỉ U không thôi cảm động, nghĩ thầm, những lời này là bệ hạ nói với mình hay đang nói với Long Đồ Bích?

Khắp nơi bên trong hỉ phòng đều là màu sắc đỏ, Hỉ nương lầm nhầm nói xong một đồng lớn lời chúc phúc, may mắn, Uyển Chỉ U nghe mà có chút không yên lòng, nàng đợi một hồi, cảm thấy phía ngoài vẫn cực kỳ ầm ĩ, nhịn không được hỏi: “ Bình thường, tiệc rượu như vậy muốn ép buộc tới khi nào?”

Hỉ nương che miệng cười nói: “ Là vương phi nóng vội thôi? Đây là tiệc đại hôn lần đầu tiên của vương gia, các tân khách khó có thể không làm ầm ĩ một chút, ngày sau vương gia làm hoàng thượng, bọn họ nghĩ muốn nháo cũng không dám nháo a, hôm nay chỉ sợ muốn ồn ào đến canh ba đi.”

Uyển Chỉ U nghe ra y tứ của Hỉ nương, tựa hồ là nói lần sau Long Đồ Bích có cưới thê tử hay nạp thiếp nữa thì cũng không náo nhiệt như hôm nay, nàng không khỏi “ hừ” một tiếng.

Hỉ nương cũng là người thông minh, đoán nàng cũng không quá cao hứng, vội vàng nói: “ Nếu vương phi đói bụng thì trong phòng có chút điểm tâm, thỉnh vương phi ăn trước để lấp đầy bao tử, ta đi ra ngoài nhìn xem, nếu như nhìn thấy vương gia, sẽ mời vương gia sớm trở về một chút.”

Thấy Hỉ nương lui ra ngoài, Uyển Chỉ U khẩn trương lấy mũ phượng xuống, thở ra một hơi dài. Nhìn các loại điểm tâm trên bàn không chỉ tinh xảo mà còn thập phần mê người, nàng cũng bất chấp quy củ, tác phong, vội vàng cầm lấy mấy khối lấp đầy bao tử an ủi bụng đói đang kêu một chút.

Đợi hơn nửa canh giờ, Hỉ nương mới trở về, nói: “ Vương gia bị mấy thủ hạ cũ trước đây ở trong quân đội ngăn trở, đã uống không ít rượu, chỉ sợ hơn nửa khắc nữa cũng không thoát thân được. Sao vương phi lại lấy mũ phượng xuống? Nhanh đội lên, bằng không một chút nữa vương gia vén khăn voan như thế nào.”

“ Quyết định như vậy đi, không đợi hắn nữa.” Uyển Chỉ U đẩy tay Hỉ nương đang muốn đội mũ phượng lên đầu mình ra: “ Thứ này quá nặng, nếu ta mà còn đội xuống cổ ta có thể sẽ gãy.”

“ Đêm tân hôn nếu tân lang không tháo hỉ khăn xuống, cũng không may mắn.” Hỉ nương khó xử mà nói.

Nàng cười: “ Ta là người Thiên Tinh Cung, suốt ngày nhìn hiện tượng bầu trơi, thật không biết hỉ khăn cùng điềm may, điềm xấu cũng có quan hệ, hôm nay ngươi cũng mệt mỏi cả ngày rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, ta không cần ngươi bồi”

Mắt Hỉ nương chuyển động, cười nói: “ Vương phi là muốn ở một mình cùng vương gia đi? Một chút nữa chuyện tốt của các ngươi không nên có những người như chúng ta quấy rầy a.” Nàng nói xong liền thức thời lui ra.

Nàng lo sợ bất an mà chờ đợi một mình ở trong phòng,lại như thế nào đều không thấy được Long đồ Bích.

Lại không biết qua bao lâu, tiếng nhào bên ngoài cũng nhỏ dần, Nghênh Mai chờ đợi ở bên ngoài chạy vào, hợi giận, nói: “ Tiểu thư, vương gia cũng quá quá phận, cư nhiên uống say đến không biết gì, làm cho người ta đỡ đến thiên phòng ngủ.”

Mặc dù có chút thất vọng, nhưng Uyển Chỉ U nghĩ thầm, dù sao cả ngày cũng đều vội vàng, hai người sớm đã thân thiết da thịt, chuyện động phòng cũng không gấp, vẫn là nghỉ ngơi trước rồi nói sau.

“ Các tân khách đều đã đi rồi sao?” Nàng hỏi.

“ Còn có mấy tên gia hỏa chưa ăn uống no vẫn ở trong bữa tiệc không chịu đi a.” Nghênh Mai chu cái miệng nhỏ.

Uyển Chỉ U cười cười, đứng lên: “ Ta đây đi xem hắn, cẩn thận, đừng kinh động khách nhân” Nàng cởi giá y ra, thay đổi quần áo màu tím nhạt, cảm thấy không quá làm người ta chú ý, lặng lẽ chạy ra khỏi phòng.

Nàng không hề quen thuộc vương phủ, hỏi mấy nha hoàn mới biết được Long Đồ Bích được đưa đến toàn nhà kế bên.

Vừa mới đi đến sân toà nhà kế bên, chỉ thấy Nguyệt Lăng Thiên đang ngơ ngác mà đứng trong viện nhớ lại cái gì đó.

Vừa thấy Uyển Chỉ U hắn sửng sốt một phen, đi vài bước qua đây, nói: “ Sao vương phi lại đến chỗ này?”

Không biết có phải nàng quá mẫn cảm hay không, cảm thấy Nguyệt Lăng Thiên tươi cười có chút gượng gạo cổ quái, Như là sợ nàng phát hiện cái gì đó. Nàng hòa ái cười, nói: “ Nghe nói vương gia uống say ta qua xem hắn.”

“ Vương gia….. đã ngủ, vừa rồi lại vẫn ói ra, hôm nay vương phi không nên nhìn, để ngày mai rồi nói sau.” Nguyệt Lăng Thiên cẩn thận nói, biểu tình càng thêm mất tự nhiên.

Nàng không khỏi nổi lên lòng nghi ngờ: “ Chẳng lẽ thân là vương phi, ta không được nhìn trượng phu của mình sao?” Nàng đi vòng qua hắn. tìm kiếm Long Đồ Bích ở khắp nơi trong sương phòng.

Đột nhiên, một tiếng nức nở rất tinh tường của nữ nhân vang lên bên tai nàng------ “ Vương gia, liền tính đây là một lần sau cùng, Lăng Lăng chỉ cầu một đêm nay, không có sở cầu khác.” ( Ngư nhi: ồ la lá là…..)

Nàng như bị sét đánh trúng, đứng yên tại chỗ, sau một lúc lâu không biết phản ứng thế nào, nàng biết đó là giọng nữ của ai, đồng thời cũng nghe ra loại nức nở này đến tột cùng là làm “ chuyện” gì!

“ Vương phi, vẫn là….” Nguyệt Lăng Thiên duỗi cánh tay muốn ngăn nàng, nàng phẫn nộ đẩy hắn ra, chạy vội tới căn phòng chuyền ra thanh âm đó. Mở cửa sổ ra, từ nơi này nàng nhìn thấy rõ mấy bộ y phục tán loạn trên mặt đất, có quần lụa vàng mỏng thuộc về nữ nhân……. Nhất là trường bào màu trắng bạc thêu long văn.

Bất quá trường bào này quá quen mắt với nàng, thời điểm nàng bị nhốt trong lăng mộ, chính trường bào này làm cho nàng ấm áp.

Hiện tại nhìn áo choàng này, lòng bàn chân nàng lại tỏa ra một nguồn lãnh ỹ luồn lên trên.

Trong cửa sổ truyền đến từng đợt thanh âm yêu kiều của nữ tử, lờ mờ có thể thấy được sau màn trướng có bóng người đang lắc lư, lên xuống…… Nàng đờ đẫn rất lâu, bỗng nhiên, cảm thấy đầu ngón tay bị một trận đau đớn kịch liệt, cúi đầu nhìn xuống, nàng cư nhiên lại dùng móng tay đâm vào da thịt trong lòng bàn tay của mình, từng tơ máu tươi dần xuất hiện.

Cũng không dừng lại, nàng quay người cười lạnh một tiếng với Nguyệt Lăng Thiên: “ Ngươi làm ca ca thật đúng là rất chiếu cố muội muội, khi muội muội làm loại chuyện tốt này, ngươi vẫn đứng ở ngoài canh chừng.”

Nguyệt Lăng thiên nghiêm mặt trắng xanh, không trả lời.

Nháy mắt tiếp theo, Uyển Chỉ U như cơn gió lốc chạy ra khỏi sân.

Nói cái gì mà một đời một kiếp bên nhau đến già, liền ngay cả mười ngày ngắn ngủn cũng không thể kiên trì.

Lời ngon tiếng ngọt dưới trăng, hiện tại có thể lấy ra làm truyện cười hèn mọn của mình, ngay cả khi Uyển Chỉ U có cứng cỏi, ý chí, tin tưởng đến đâu, nó cũng không thể so sanh với sự phản bội cùng lừa dối mang lại sự phẫn nộ cùng oán hận sâu sắc mãnh liệt cho chính mình.

Có phải từ trước đến nay tính tình nàng nói nhiều làm ít hay không, làm cho người ta nghĩ nàng lương thiện có thể khi dễ? Hay Long Đồ Bích cho rằng chỉ cần nàng gả cho hắn thì những lời hứa hẹn trước kia đều có thể xóa bỏ?

“ Nghênh Mai?” Nàng cao giọng kêu to.

Còn không biết xảy ra chuyện gì, Nghênh Mai chỉ nhìn thấy sắc mặt xanh mét của tiểu thư nhà mình chạy về, nàng chưa từng thấy tính tình chủ tử phát lớn như vậy, ngay cả hỏi cũng không dám hỏi, chỉ dám lặng lẽ canh giữ ở cửa, sợ có chuyện ngoài ý muốn. Nghe thấy nàng gội, nàng ngay lập tức tiến lên hỏi: “ Tiểu thư, chuyện gì?”

“ Thay ta đi lấy giấy bút tới đây” Uyển Chỉ U lạnh nhạt nói.

“ Giấy bút?” Nghênh Mai sửng sốt: “ Đã trễ thế này, người vẫn còn…….ngâm thơ làm câu đối sao?”

“ Khi nào thì em lại trở nên nói nhiều như vậy?” Nàng không kiên nhẫn, phất tay: “ Nhanh lên đi! Giấy to một chút, càng to càng tốt!”

Giấy bút rất nhanh được mang đến, Nghênh Mai nơm nớp lo sợ, đứng một bên, nhìn tiểu thư tới cùng là muốn viết cái gì.

Chỉ thấy Uyển chỉ U tự mình chà mực, sau đó chấm mực, viết nhanh hai chữ thật to trên giấy: Hưu Thư

Nghênh Mai quá sợ hãi, bổ nhào qua nói: “ Tiểu thư, người nào bảo người viết hưu thư a? Chảng lẽ vương gia mới thành thân lại muốn hưu người?”

“ Tránh ra, là ta muốn hưu hắn!”

Mặt Uyển Chỉ U không chút thay đổi , trước mặt tiểu nha hoàn viết xuống hai hàng chữ, suy nghĩ một chút, lại chấm chấm bút, viết xuống vài tờ giấy giống hệt nội dung hưu thư trước đó.

Nghênh Mai mở to mồm, chấn kinh nhìn chủ tử nhà mình sau khi viết xong, đặt bút xuống, cầm lấy vài tờ giấy kia đi ra khỏi phòng. Khi nàng dự định muốn đuổi theo, chủ tử liền nhảy lên, vút lên nóc nhà vương phủ, nhảy ra khỏi đình viện này.

Ngày thứ hai, toàn bộ Long Cương quốc đều chấn kinh vì bức hưu thư cứ như vậy bị dán tại cửa chính hoàng cung cùng trên cồng hoàng thành, nhất thời, bất luận là dân chúng hoàng thành hay hoàng thân quốc thích, đều sôi nổi nghị luận phong hưu thư này.

Mà Long Trữ Nam lại phá lệ đình chỉ không lâm triều, hạ lệnh Long Đồ Bích cùng Uyển Chỉ U vào cung kiến giá.

Rất nhanh Long Đồ Bích liền lẻ loi một mình tiến đến, sắc mặt ủ dột .

Long Trữ Nam vừa thấy hắn đến liền trực tiếp lên án mạnh mẽ: “ Đồ Bích, hai người các ngươi đã xảy ra chuyện gì? Chà đạp sủng ái của trẫm với các ngươi sao? Viết hưu thư cái gì? Sự việc lại ồn ào lớn như vây, ngươi có biết các ngươi đã thành truyện cười trên toàn bộ Long Cương quốc hay không? Uyển Chỉ U đâu? Nàng còn dám trốn tránh không muốn thấy trẫm sao?”

Long Đồ Bích chậm rãi mở miệng “ Ta cũng không tìm thấy nàng”

“ Không tìm thấy? Thiên Tinh Cung là nhà mẹ đẻ nàng, chẳng lẽ không đi tìm sao?”

“ Đều đã đi tìm nhưng nàng không có ở đó.” Hắn hơi hơi nhíu mi: “ Thủ vệ ở cửa thành phía tây vừa nói, đêm qua có người cưỡng bức ra khỏi thành, bởi vì nàng mang theo lệnh bài vương phủ cho nên thị vệ để nàng đi. Người đó cưỡi một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, người đánh xe giống nữ nhân, bên trong xe còn có một nữ nhân khác.”

Long trữ Nam giận tím mặt: “ Nàng ta rôt cuộc là nháo cái gì? Trẫm vẫn cho rằng nàng là người hiểu biết, tiểu thư khuê các ôn nhu, làm người ta hài lòng, không nghĩ tới thực ra là bà điên!”

“ Bệ hạ hiểu lầm nàng, bên trong…… có một chút phức tạp” Long Đồ Bích chần chờ, hiển nhiên che dấu không ít tâm sự.

“ Phức tạp? Ngươi nói một chút xem, phức tạp như thế nào? Các ngươi mới thành thân một ngày, ngày hôm sau ngươi liền khiến lão bà viết hưu thư? Buồn cười! Từ xưa đến nay, không có nghe nói thê tử lại viết hưu thư cho trượng phu, thật uổng cho trẫm cùng hoàng hậu vẫn xem trọng nàng, còn tưởng rằng nàng có thể phụ tá thật tốt cho ngươi, trợ giúp ngươi qua cái kiếp nạn này-----”

“ Bệ hạ!” Long Đồ Bích rốt cục không nhịn được cắt ngang lời nói của hắn: “ Cái này không nên trách Chỉ U, là ta sai, ta quá sơ suất, để kẻ địch có cơ hội lập bẫy. Tâm địa Chỉ U đơn thuần, hẳn nàng không biết bên trong còn có nhiều điểm kỳ quái.”

“ Ngươi có thể nói chuyện minh bạch một chút được không?” Long Trữ Nam nhíu chặt mày.

Long Đồ Bích thở dài: “ Bệ hạ có nhớ rõ, trước kia ta từng nói, Nguyệt Dương quốc âm thầm phái một nhóm người đến Long Cương quốc không?”

“ Kỳ thật Nguyệt Dương quốc rất cố gắng bồi dưỡng thích khách, không phải vẫn có tin đồn cao tổ hoàng đế sủng ái nhất là Diễm Cơ, kỳ thật Diễm Cơ xuất thân là thích khách của Nguyệt Dương quốc à?”

“ Nói trọng điểm!”

“ Hai năm trước, ta dẫn quân đi đánh trận có đi ngàng qua biên giới hai nước Nguyệt dương quốc cùng Long Cương quốc, nhìn thấy một đám sói đang vây quanh một chiếc xe ngựa, cạnh xe ngựa có hai,ba gia đinh đã chết, trên xe có một nữ tử, ta ra tay giết bầy sói, cứu nàng kia, nữ tử cực kỳ cảm kích ta, nhất định phải đi theo ta, làm tỳ nữ của ta, về sau ta thu nàng làm nghĩa muội.”

“ A…. trẫm nhớ rõ, nữ tử kia kêu Nguyệt Lăng Lăng, thì như thế nào a?”

“ Qua hai tháng, một thanh niên tìm tới cửa, tự xưng là huynh trưởng Nguyệt Lăng Lăng, kêu Nguyệt Lăng Thiên, huynh muội nhận thức nhau sau đó ôm nhau khóc rống một phen, Nguyệt Lăng Thiên nói nhà hắn bị cừu gia ( kẻ thù) diệt môn, hắn muốn mang muội muội trở về báo thù. Ta khuyên hắn không cần oan oan tương báo, đem hắn làm cận vệ bên cạnh ta.”

Long Trữ Nam nghe xong, vẫn không bắt được trọng điểm: “ Hai người kia cùng chuyện này có quan hệ như thế nào?”

Long Đồ Bích nghiêm mặt nói: “ Đêm qua trong lúc đối ẩm cùng bằng hữu cũ bên trong quân đội, ta cào hứng uống nhiều thêm mấy chén. Bệ hạ cũng biết tửu lượng của ta, cho dù không phải ngàn chén không say cũng khống đến mức hơn mười ly rượu liền say khướt.”

“ Nhưng ngày hôm qua ta lại choáng váng, chân cũng đứng không vững. Nguyệt Lăng Thiên qua đỡ ta, nói muốn đưa ta trở về phòng, cũng không phải đưa ta vào tân phòng, chỉ là tìm một chỗ ở toà nhà kế bên cho ta nằm xuống, ta say thành cái dạng này, làm cho Chỉ U nhìn đến bất hảo.”

“ Thời điểm ta mơ màng muốn ngủ, mơ hồ cảm thấy có một nữ nhân vào trong phòng , vừa vào cửa liền thoát y phục ra, kéo màn trướng xuống, cùng ta nằm cùng nhau, tuy ta khống thấy rõ nữ nhân kia, nhưng mùi thơm rất quen thuộc.”

Long Trữ Nam rốt cục cũng hiểu rõ: “ Ngươi muốn nói nữ nhân kia là Nguyệt Lăng Lăng?”

Long Đồ Bích gật gật đầu: “ Ta nghĩ như vậy, hẳn là Nguyệt Lăng Lăng chế tạo cái biểu hiện giả dối gì, làm cho Chỉ U nghĩ lầm ta không trung thành với nàng, không ngờ việc này lại xảy ra tại đêm động phòng hoa chúc, có thể nghĩ nàng hẳn là bị đả kích rất nặng, lúc này mới viết hưu thư cho ta, sau đó trốn đi. Ngàn sai vạn sai, chỉ đổ thừa ta quá sơ suất, không phòng bị đôi huynh muội này.”

“ Ý của ngươi là, kỳ thật đôi huynh muội này là thích khách Nguyệt Dương quốc?”Long Trữ Nam không khỏi mở to hai mắt.

“ Ngươi đã sớm có hoài nghi, vì sao lại vẫn giữ bọn họ ở bên người? Dưỡng hổ vi hoàn ( Ý của câu thành ngữ này là chỉ nuôi hổ để lại tai họa về sau, cũng dùng để ví về việc dung túng cho kẻ địch, tự để lại hậu hỏa)”

“ Bệ hạ nên hiểu rõ một đạo lý, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng ( thủ đoạn ngầm hại người). Nếu ngày ấy ta không phải cố ý mắc mưu dẫn bọn họ hồi vương phủ, có lẽ bọn họ càng ẩn mật hành động. Theo ta quan sát một, hai năm, bọn họ đứng đầu các thích khách, hắn là thích khách đứng đầu tại Nguyệt Dương quốc, vì bọn họ không thuận lợi hành động, tất cả các thích khách đều ám binh bất động.”

“ Buồn cười!” Long Trữ Nam vỗ một chưởng lên bàn “ Nhanh sai người đem nhóm người kia trói lại, mang qua đây, không! Lập tức chém.”

“ Bệ hạ, giết bọn họ cực kỳ dễ dàng, giống như bọn họ giết ta một dạng, nhưng bọn họ tiếp cận ta, cũng không phải vì muốn giết ta, mà là muốn tìm ra sơ hở để triệt để đánh Long Cương quốc. Mà ta giữ bọn họ lại, cũng vì muốn tìm sơ hở phá hủy Nguyệt Dương quốc. Chẳng qua hiện tại, nhiều thêm một việc thù riêng. Tóm lại ta tất phải vội vàng tìm Chỉ U, giải thích rõ ràng hiểu lầm này, để tránh nàng rơi vào trong tay địch nhân, sẽ thiệt thòi lớn.”

Tâm tình Long Trữ Nam vừa mới bắt đầu tức giận liền biến thành thân thiết: “ Kia, ngươi có thể có manh mối?”

“ Trước mắt chỉ biết nàng đi ra từ cửa thành phía Tây, dựa theo thời gian suy tính, nếu là một đường đi xuống, ít nhất cũng phải qua chặng đường ba thị trấn. Chỉ là không biết mục địch của nàng là đến đâu, ta cũng đã hỏi qua người nhà của nàng, xem nàng có đi nương nhờ thân hữu( bạn bè thân thích) hay không?”

“ Hảo, trẫm không lưu ngươi nữa, ngươi nhanh đi làm việc!”

Long Trữ Nam vội vã phất tay, Long Đồ Bích chắp tay cáo lui.

Cảnh sắc tươi đẹp, thời tiết tốt nhưng lại làm cho Long Đồ Bích cảm thấy chân tay lạnh lẽo.

Đạo lý đi sai một nước cờ sẽ thua cả ván cờ hắn đã sớm được lĩnh hội trên chiến trường.

Từng có một lần, bởi vì chọn sai địa phương ẩn núp, dẫn đến tổn thất mấy trăm binh lính, một lần đột kích kai cũng thất bại chấm dứt. Sau đó, trước khi chiến đấu hắn nhất định phải mở hội nghị ba lần, sau khi đem tất cả địa hình chung quanh của đối phương cùng nhân mã bố trí an bài rõ ràng mới hạ lệnh xuất kích.

Là vì mấy năm nay sống an nhàn sung sướng bên trong hoàng thanh nên lười biếng sao? Hay bởi vì trước kia chiến tích luôn luôn huy hoàng liền quá mức tự tin với mình sao? Tự tin đến cuồng vọng tự đại, hiện giờ mới rơi vào trúng bẫy địch nhân.

Bọn họ tất phải biết một trong những nguyên nhân bệ hạ đem Uyển Chỉ U chỉ hôn cho hắn, đó là vì chủ mệnh tinh của nàng tương hợp với hắn, là nữ nhân duy nhất có thể giúp hắn qua cửa ải khó khăn này, bởi vậy sự tồn tại của nàng chính là trở ngại lớn nhất để Nguyệt Dương quốc đánh bại hắn.

Lúc này hắn phải dốc hết toàn lực để tìm Chỉ U, vạn nhất nàng rơi vào trong tay địch nhân, trở thành điểm duy nhất cho lợi thế của hắn, hậu quả khó lường.

Nhưng cái nương tử nổi giận này, trong cơn thịnh lộ rôt cuộc sẽ đi chỗ nào a?

Còn có vì sao nàng lại muốn đi ra từ cửa thánh phía Tây?

“ Cha ta từng gạt ta nói rằng, nếu như ta thuận đường đi về phía Tây, có thể tìm đường đường lên trời, tốc hành ngân hà”…….Đột nhiên giữa não xẹt qua linh quang, những lời này Chỉ U từng nói qua trước mặt hắn. Đây chính là nguyên nhân sao? Nàng đối với hắn thất vọng, hội một lẫn nữa nhắc đến truyền thuyết từ xưa được nghe lúc nhỏ, tin tưởng cái gì đi về phía Tây, có thể tìm đến đường lên trời, ngân hà?

Rời khỏi nhân gian, triệt để rời khỏi thế giới của hắn?

Nhưng nàng cũng không biết, nếu đi tiếp xuống phía Tây, cũng không thể tìm đến đường lên trời hay ngân hà gì, mà là tới ---- Nguyệt Dương quốc.

Uyển Chỉ U biết bởi vì nàng trốn đi mà bên trong hoàng thành sẽ đại loạn, nhưng khi viết hưu thư, lúc xông ra khỏi hoàng thành, sau khi cảm giác được một tia khoái ý, xe ngựa càng chạy càng xa, trong lòng nàng lại hiện lên một loại cảm xúc mất mát.

Nàng không biết mình là người thắng cuộc hay ngược lại, lại giống kẻ đào ngũ, giao chiến cùng đối thủ một chút cũng không thử qua liền yếu đuối chạy trối chết.

Thậm chí lòng của nàng bắt đầu nghi ngờ ánh mắt đã nhìn thấy toàn bộ sự việc của mình.

Dù sao, nàng cũng không thật sự nhìn thấy Long Đồ Bích, dù sao, nghe nói tối hôm qua Long Đồ Bích rất say, dù sao, Long Đồ Bích đã từng đảm bảo với nàng rằng hắn cùng Nguyệt Lăng Lăng không có bất kỳ quan hệ nam nữ tư tình gì. Hắn thất sự không cần diễn trò trước mặt nàng?

Nhưng, nếu hắn sớm biết chuyện Nhật Đế tinh cùng Nguyệt Hậu tinh, hắn có thể vì hóa giải kiếp số của mình mà quyết định nói những lời ngọt ngào đem nàng lừa gạt tới tay, sau đó lại nuốt lời thất tín?

Nghi kỵ, phẫn nộ, ghen tị, hoang mang, đủ loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ làm cho nàng cơ hồ muốn tan vỡ.

“ Tiểu thư, tới cùng là chũng ta muốn đi đâu?” Nghênh Mai vẫn không dám nhiều lời, chỉ nơm nớp lo sợ mà yên lặng đánh xe, mắt thấy đường này càng chạy càng xa, trong lòng nàng vừa sợ lại vừa hoảng. Rốt cuộc tiểu thư cùng cô gia đã xảy ra chuyện gì, cư nhiên lại viết hưu thư, lại còn rời nhà trốn đi? Cô gia chính là vương gia a! Cũng là hoàng thượng tương lai, liền tính nếu tiểu thư không muốn làm hoàng hậu, cũng không nên đắc tội với hắn như vậy đi?

“ Nghênh Mai, ngừng xe ngựa một chút” Bỗng nhiên Uyển Chỉ U thở dài một tiếng.

Nghênh Mai nhận được mệnh lệnh, vội vàng ngừng dây cương lại, quay đầu hỏi lại: “ Tểu thư, có phải đi về hay không?”

Nàng suy nghĩ thật lâu: “ Không, hiện tại không thể trở về.”

“ Tiểu thư, lúc này đừng liều chết sĩ diễn nữa, chẳng lẽ người muốn cô gia đường đường là một vương gia lại tới truy người sao?” Nghênh Mai tận tình khuyên bảo.

Uyển Chi U thật sự bị bộ dạng đùa giỡn của nàng làm cho nở nụ cười: “ Ta là người tính toán chi li sao? Thứ mặt mũi này đều làm cho người khác xem, nếu như ta cho là đúng, hắn cũng không dám mặt dày nói không đúng. Nhưng hiện tại, không phải thời cơ để chúng ta trở về.”

“ Vậy lúc nào mới là thời cơ a?” Nghênh Mai cúi đầu nói nhỏ: “ Nếu hiện tại vương gia đuổi theo, đại khái chính là thời cơ tốt đi.”

Uyển Chỉ U vừa bực mình vừa buốn cười mà liếc nàng một cái, cũng hiểu rõ mình nói chuyện cùng nha đầu này chẳng khác gì ông nói gà bà nói vịt cả, không cần phải nói quá nhiều.

Nàng nhìn sắc trời, hiện tại đang là giữa trưa, chạy một đêm cùng cả buổi sáng, bao tử cũng đã đói, khi đó thậm chí vì xuất môn quá vội vàng, một chút lương thực đều không mang theo. Phía trước tựa hồ có trấn nhỏ, trước đi đến đó lấp bụng rồi nói sau. Trong lòng nàng có quá nhiều bí mật, cũng có quá nhiều kế hoạch, dù sao vẫn nên ăn lo, lúc đó mới có khí lực bắt đầu kế hoạch.

“ Đi thôi, trước đi tìm một quán cơm ăn một chút.” Nàng đá đá xe bàn.

Nghênh Mai ôm bụng mình đang kêu vang, bất đắc dĩ vội vàng rời khỏi xe ngựa.

Khi Long Đồ Bích trở lại vương phủ, một đám người vây quanh nói chuyện với hắn nhưng lại bị hắn thờ ơ đảo qua, lập tức đều thối lui ra bốn phía.

Chỉ có Nguyệt Lăng Thiên đi đến bên cạnh hắn, thận trọng hỏi: “ Vương gia, bệ hạ không làm khó người chứ?”

“ Bệ hạ đang ở giữa cơn thịnh lộ, tự nhiên không có lời hay.” Long Đồ Bích nghiêm mặt lại: “ Còn không có tin tức của vương phi sao?”

“ Không có, quân lính vẫn đuổi xuống phía Tây, nhưng trên đường lại gặp thương gia, bị xe ngựa giẫm lên thành một đoàn rối loạn, lối rẽ lại nhiều, bọn họ không biết nên đuổi theo phía nào, hiện tại hai mươi mấy người chia làm bốn nhóm, dọc theo bốn đường tìm xuống, một khi tìm được sẽ lập tức hồi báo.

Long Đồ Bích gất gật đầu, nhìn thấy Nguyệt Lăng Lăng đang đứng ở phía xa, nhút nhát nhìn mình, liền mỉm cười, ngoắc nói: “ Lăng Lăng, đứng xa như thế làm gì?”

“ Vương gia, ta biết hiện tại trong lòng ngươi đang cực kỳ buồn phiền, cho nên không dám tới quấy rầy ngươi.”

Nguyệt Lăng Lăng từ từ đến bên cạnh hắn.

Long đồ Bích thở dài một tiếng, vỗ nhẹ lên mái tóc của nàng “ Uyển Chỉ U chỉ cần có một nửa điểm ôn nhu, am hiểu lòng người như muội, cũng không đến mức không hiểu gì mà làm cho lòng ta gợn sóng như vậy, đến bây giờ ta vẫn không hiểu rõ, vì sao bỗng nhiên nàng lại viết hưu thư, dư luận xôn xao, còn nói ta lỗ mãng phóng đãng? Chuyện trước đây không phải ta đã giải thích rõ ràng sao?”

Hắn lắc đầu, hướng bên trong phủ đi, lại thuận tiện phân phó, nói: “ Nếu Tả Hướng tướng quân đến đây, kêu hắn lập tức tới gặp ta, hắn từng đóng ở thành phía tây, cũng thông thạo địa hình bên đó hơn, có lẽ sẽ mau chóng tìm được Chỉ U.”

“ Vâng.” Nguyệt Lăng Thiên ôm kiếm trước ngực, cung kính nói.

Nguyệt Lăng Lăng đứng ở bên đó một lúc lâu, nhấc chân đi đến một góc sân, giống như vô ý quay đầu thoáng nhìn: “ Ca, nơi này của ta có một cây mận phát triển rất tốt, ca có muốn qua nếm thử hay không?”

Nguyệt Lăng Thiên không nói gì, chỉ đi theo nàng vào khu tiểu viện độc lập.

Sau khi đóng cửa phòng, sắc mặt Nguyệt Lăng Lăng đột nhiên âm trầm: “ Vì sao lại trở về? Chúng ta không phải đã nói qua, ngươi nắm chắc hướng đi của Uyển Chỉ U? Vì sao ngươi dễ dàng để nàng chạy thoát?”

“ Trong kế hoạch của chúng ta, nguyên bản nàng sẽ đi cáo trạng với hoàng thượng hoặc là hồi Thiên Tinh Cung tránh né, hoặc hồi phủ đệ Uyển gia, ba nơi này chúng ta đều an trí nhân mã, không nên động thủ bắt nàng trong vương phủ, ba chỗ kia đều là chỗ thuận lợi, Uyển Chỉ U có thể bị khống chế ngay trong tay chúng ta, ai có thể dự đoán được nàng lại viết hưu thư, nửa đêm lại ra khỏi thành !”

Nguyệt Lăng Thiên nhìn chằm chằm nàng, trong mắt đều hàm chứa băng lãnh trào phúng: “ Trên đời này có một số việc ta không thể tưởng tượng được, tựa như ngươi lúc trước đã từng hứa trong vòng ba tháng sẽ đánh hạ Long Đồ Bích, kết quả nhoáng một cái đã qua hai năm, hắn vẫn coi ngươi như tiểu muội cho nên ta mới nói truyền kỳ Diễm Cơ không phải ai cũng có thể lặp lại một lần nữa.”

Nguyệt Lăng Lăng hung tợn trừng mát nhìn hắn, cãi chày cãi cối, nói: “ Cái kế hoạch này của thái tử thật kỳ quái, làm chi không một đao giết chết Long Đồ Bích trừ họa về sau, sao lại cần chúng ta bạo lực như vậy?”

“ Một đao giết hắn?” Nguyệt Lăng Thiên như là nghe được truyện cười, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường “Đừng nói lời trái lương tâm, ngươi giết được hắn sao?”

Mặt nàng biến sắc: “ Ngươi…. Có ý gì?”

“ Đừng cho là ta không biết, hai năm qua ngươi đã sớm động lòng với hắn. Tối hôm qua ở trong phòng, nếu như hắn thật sự thanh tỉnh ôm ấp ngươi lên giường, chỉ sợ ngươi sẽ mừng rỡ, cùng hắn làm một đôi uyên ương?”

Nguyệt Lăng lăng đột nhiên dơ tay “ Bốp” một tiếng, hung hăng đánh Nguyệt Lăng Thiên một tát.

Sau đó bên trong liền rơi vào một mảnh trầm tĩnh.