Miếng thịt bò chuẩn bị nuốt xuống bị nghẹn ở cổ họng, nàng cố nuốt xuống, mở to
mắt nhìn Kim Chính Vũ, tiểu tử này biết mình đang nói gì sao?
“Kính nhờ, sao có khả năng tôi thích anh, anh còn nhỏ hơn tôi một năm ba
tháng, trong mắt tôi, cùng lắm anh chỉ là…”
“Không được nói!” Kím Chính Vũ gầm nhẹ ngắt lời nàng, nhếch môi lộ vài phần
chua sót. “Lại là những lời này, tôi không muốn nghe, không cần lấy những lời
này lừa gạt tôi.”
Kim Chính Vũ như vậy, khác hẳn bình thường, nàng hoàn toàn ngây ngẩn cả
người, hôm nay sao hắn lại khác thường như vậy, mà nàng khi nào thì nói qua
những lời này, nàng không nhớ rõ nha.
Lần trước ở công viên trò chơi, nàng nhìn lén chứng minh thư của hắn, thấy
được năm sinh tháng đẻ của hắn, hắn cũng mất hứng thế này, thật không biết hắn
còn có mặt kì quái.
Dù sao do nàng khơi mào, cũng phải do chính mình kết thúc, nàng lấy lòng cười
cười, thanh âm cố hết sức nhẹ nhàng, chậm chạp, nhu hòa, “Ha ha… Tôi sai rồi,
tôi không nhắc tới còn không được sao?”
“Về sau không nhắc lại?” Hắn không định buông tha nàng, gắt gao hỏi.
Nàng thỏa hiệp thở dài, giơ ba ngón tay lên. “Được, tôi thề, tôi không bao
giờ nhắc lại lại tuổi tác của anh, bằng không đời này liền phạt đời này tôi
không lấy được…”
“Ai muốn em thề độc thế.” Hắn nhẹ nhàng cầm lấy ba ngón tay nàng, vẻ mặt
trách cứ, “Cẩn thật thật sự em ế chồng.”
“Anh không phải lo lắng sao?” Nàng lườm, thật không biết tiểu tử này lại y
hệt con gái, cũng để ý tuổi tác.
Tầm mắt nàng đảo qua một thân ảnh đang bước vào cửa nhà hàng, kia không phải
Chỉ Dao sao, người bên cạnh nắm tay cậu ấy là… Doãn Lạc Hàn.
Nàng hút khí lạnh, sao lại trùng hợp như vậy, hai người kia cũng đến nhà
hàng này dùng cơm. Trăm ngàn cũng không thể để bọn họ nhìn thấy, nàng vội vàng
cúi đầu, cầm lấy khăn ăn làm bộ như đang lau miệng.
Nàng tiếp tục cúi đầu, xuyên qua nhà hàng đông đúc tìm tòi thân ảnh của Chỉ
Dao và Doãn Lạc Hàn, ánh mắt lướt qua chậu cảnh lớn, cuối cùng tìm thấy bọn họ
ngồi ngồi ở bàn ăn sát cửa sổ phía xa xa.
Bọn họ hình như đã chọn xong đồ ăn, Chỉ Dao mỉm cười ngọt ngào nhìn Doãn Lạc
Hàn, hai người vừa cười vừa nói, vui vẻ nói gì đó.
“Mân Mân, sao em không ăn, lúc trước không phải nói em rất đói bụng sao?”
Đỉnh đầu vang lên tiếng Kim Chính Vũ nghi hoặc, nàng nhìn tảng thịt bò mê người
trên bàn, vừa rồi chỉ lo cùng hắn nói chuyện, chỉ ăn một miếng, hiện tại cảm
thấy bụng rất đói.
Cách nhau xa như vậy, trong nhà hàng cũng rất nhiều người, bọn họ không có
khả năng chú ý đến chính mình, nàng thoải mái nghĩ, cầm lấy dao cắt một miếng
thịt bò non mềm bỏ vào miệng.
Mới ăn được một nửa, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về hướng đó, Doãn Lạc
Hàn đang nghe điện thoại, phía đối mặt, không có, Chỉ Dao chẳng biết đi đâu.
Hẳn là đi toilet, nàng biết thói quen rất hay ăn được một nửa sẽ trang điểm
lại của Chỉ Dao.
“Em đang nhìn gì?” Kim Chính Vũ để ý nàng luôn nhìn đi đâu đó, theo tầm mắt
nàng cũng xoay người, kết quả từ góc nhìn của hắn, vị trí của Doãn Lạc Hàn vừa
vặn bị bồn cảnh che khuất.
“Không có gì cả, tùy tiện nhìn xem.” Nàng vùi đầu lại cắt một khối thịt bò,
đột nhiên nghe thấy một giọng nói ngọt ngào truyền vào tai. “Chính Vũ, trùng hợp
quá, sao anh lại ở đây?”
Bàn tay đang cắt thịt nháy mắt cứng lại, giọng nói này rất quen, là Chỉ Dao,
cậu ấy… Biết Kim Chính Vũ? Đúng rồi, sao nàng lại quên chứ, nàng sở dĩ có thể
làm lái xe thuê cho Kim Chính Vũ hoàn toàn nhờ Chỉ Dao giới thiệu.
Kim Chính Vũ nhẹ nhàng buông dao nĩa trong tay, kinh ngạc không thôi. “Đúng
vậy, Chỉ Dao, em cũng đi ăn ở đây à?”
“Đương nhiên là tới ăn chỗ anh, nhà hàng Pháp này không phải là tài sản của
Kim thị sao?” Ngữ điệu của Chỉ Dao thật mềm mại, ánh mắt tựa hồ có chút hứng thú
chuyển từ Kim Chính Vũ sang Mân Huyên, “Đây là bạn gái anh? Sao mà nhìn rất
quen…”
Thấy rốt cuộc không thể dấu giếm nữa, Mân Huyên hào phóng ngẩng đầu, “Chỉ
Dao, là mình.”
“Mân Mân, cậu cậu, sao cậu lại ở chỗ này, cậu…. Chính Vũ… hai người…” Chỉ Dao
giật mình lấy tay chỉ chỉ Kim Chính Vũ, lại chỉ chỉ Mân Huyên.
“Không phải, Chỉ Dao, không phải như cậu nghĩ.” Mân Huyên vội vàng giải
thích, sợ Chỉ Dao hiểu lầm.
“Không phải em giới thiệu cô ấy cho anh làm lái xe sao, bọn anh cùng lắm chỉ
đến ăn bữa cơm thôi.” Kim Chính Vũ hình như nhìn thấy nàng nghĩ gì,vẻ mặt tự tại
thay nàng giải thích.
“Như vậy a!” Trên mặt Chỉ Dao hoàn toàn là vẻ không tin, hướng về Mân Huyên
chớp mắt vài cái, vẻ mặt thần bí đến nói thầm vào tai Mân Huyên, “Mân Mân, không
cần phải khẩn trương. Kỳ thật mình giới thiệu cậu với Chính Vũ, cũng là hy vọng
cậu và anh ấy có thể phát triển, hiện tại gặp hai người ăn ý như vậy, vẫn là rất
có không gian phát triển đó.”
“Chỉ Dao, không được nói linh tinh.” Mân Huyên vỗ nhẹ tay Chỉ Dao, thật không
biết Chỉ Dao miên man suy nghĩ cái gì, nàng không có khả năng thích người nhỏ
tuổi hơn, hơn nữa tình cảnh hiện tại của nàng căn bản không xứng với bất cứ
ai.
Chỉ Dao cười khẽ thè lưỡi, quay đầu, ý cười trong suốt nhìn Kim Chính Vũ,
“Chính Vũ, em cùng Lạc ca ca cũng ở đây, mấy khi gặp mặt, có cần bảo Lạc ca ca
đến đây ngồi, chúng ta bốn người cùng dùng bữa trưa…”
Cái gì mà Doãn Lạc Hàn cũng muốn lại đây, Mân Huyên cảm thấy căng thẳng, tầm
mắt không khỏi liếc về phía dó, người kia còn chăm chú nghe điện, khuôn mặt lạnh
lùng nghiêng nghiêng, hơi nhíu mai, không khó đoán ra hắn đang nói chuyện công
ty.
“Cũng lâu rồi anh không cùng Lạc ăn cơm, vậy cùng nhau ngồi đi.” Kim Chính Vũ
giơ tay gọi bồi bàn, thấp giọng muốn tăng thêm chỗ ngồi cùng thức ăn.
Mân Huyên thấy tim mình như ngừng đập, chỉ nghĩ đến cùng ngồi với Doãn Lạc
Hàn, toàn thân tóc gáy đều dựng đứng cả lên.