Đi khỏi quán mì, Mân Huyên đột nhiên cảm thấy tâm tình vui vẻ hơn rất nhiều,
kì thật cuộc sống của nàng, trừ bỏ tên ma quỷ Doãn Lạc Hàn kia, vẫn có mấy người
quan tâm đến nàng, ví như Chỉ Dao, Thiếu Đằng, bác chủ quán mì…
Vừa rồi cùng bác chủ nói chuyện, thời gian bị chậm trễ, nàng quyết định đi
vào con đường tắt hẻo lánh hơn.
“Không được chạy…”
“Xú tiểu tử, hôm nay mày chết chắc rồi, không đánh gãy chân mày tao
không…”
Vừa mới đi được mấy bươc, không biết từ đâu vọng đến mấy câu nói uy hiếp, kèm
theo tiếng bước chân ồn ào, nàng chợt ngừng lại, nhìn nhìn nơi phát ra tiếng
nói, thanh âm hình như vọng ra từ ngỏ nhõ trước mặt.
Vùng này an ninh không được tốt, kẻ xấu người tốt lẫn lộn. Nói không chừng
đối phương là xã hội đen, nàng cũng không dám nhìn náo nhiệt, vội vàng rẽ sang
một ngả đường khác.
Phút chốc tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ phía sau, ánh mắt nàng bắt
gặp gương mặt đẹp trai đeo kính Gucci, là hắn, gã đàn ông sáng sớm nay gặp trên
xe taxi.
“Mày cho là mày có thể chạy trốn sao, xem tao không bắt đến mày, cho mày biết
thế nào nào là giáo huấn…”
Tiếng hét to thô lỗ theo tiếng bước chân dần dần chạy tới, nàng theo bản năng
muốn quay đầu, gã kia đột nhiên kéo nàng chạy về trước.
“A… Anh bị người ta đuổi giết, làm gì lôi tôi vào? Mau buông ra…” Nàng bị
hành động đột nhiên kia làm cho ngây ngốc, vội vàng hét to bắt hắn dừng lại,
tiểu tử này bị xã hội đen đuổi giết, hiện tại lại kéo nàng cùng chạy trốn, kia
chẳng phải nàng cũng bị liên lụy?
Tên kia cố tình mắt điếc tai ngơ với lời nàng nói, lực trên tay còn xiết chặt
hơn, tiếng bước chân phía sau gắt gao đuổi theo, dường như chỉ cần bọn họ dừng
lại sẽ bị đánh nhừ tử, nàng đành phải “không trâu bắt chó đi cày”, chạy như điên
cùng hắn.
Chạy trốn thở hồng hộc, thật vất vả ra khỏi ngõ nhỏ, đi tới đường cái ngựa
xe như nước, nguyên tưởng rằng có thể thở phào nhẹ nhõm, mấy tên xã hội đen cầm
vũ khí hẳn là không gan đến mức dám đuổi tới đường cái.
Nhưng sự tình nào có theo ý mình muốn, những người đó vẫn bám sát bọn họ
không nhả, hắn lôi nàng đi không có ý dừng lại, không ngừng chạy về phía
trước.
“Xú tiểu tử, dám câu dẫn con gái ta, chán sống…” Mấy người đuổi bắt bọn họ
chạy một lúc hình như có chút khó nhọc, truyền đến tiếng thở hồng hộc.
Không phải xã hội đen sao? Sao lại có liên quan đến con gái ở đây. Mân Huyên
bị gã đàn ông lôi kéo chui vào dòng người giữa ngã tư, nàng vội vàng quay đầu
nhìn lại những người đó, đối phương ước chừng có bốn năm người, trong tay cũng
không có ống tuýt hoặc trường đao như nàng nghĩ.
Gã kia chạy trốn cũng rất nhanh, nhanh nhẹn luồn lách trong dòng người, rất
nhanh đã không còn thấy bóng dáng mấy người kia, hai người ngồi trên ghế đá
không ngừng thở.
“Này, anh…. anh trêu chọc con gái xã hội đen… Làm cái gì? Anh là ngưu
lang?”
Mân Huyên vỗ vỗ ngực, từng ngụm từng ngụm thở vào, đột nhiên nghĩ vậy, vội
vàng dịch ra một chút, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn đối phương.
Tên kia nhàn nhã dựa vào ghế, nhịn không được gõ đầu nàng. “Ai nói tôi là
ngưu lang, đầu óc em nghĩ cũng thật nhiều. Là đứa con gái kia quấn quýt lấy tôi,
tôi lịch sự lái xe đưa về nhà, ai ngờ đột nhiên biến thành thế này.”
Nàng hơi bĩu môi, ánh mắt không tự giác đánh giá qua hắn, áo trắng tinh, có
ba nút áo chưa cài khuy, bên ngoài mặc một bộ thường phục kiểu tây giá trị xa
xỉ, chiếc quần bò bó sát đôi chân thon dài, mà chiếc kính mát hình giọt nước
trên sống mũi che khuất hai mắt của hắn, nên không thể thấy rõ tâm tình của
hắn.
Cứ nhìn y phục này, khí chất này, thân phận của hắn hoặc là tiểu bạch kiểm
được quý bà bao dưỡng [ trai bao ^.^], hoặc là con cái nhà giàu thích ăn uống
chơi bời, mặc kệ hắn là loại nào, nàng đều nên đứng từ xa mà nhìn.
“Đương đương…” Tiếng chuông ở gác chuông đối diện đột nhiên làm nàng chú ý,
nhìn thời gian, trong lòng lộp bộp một chút, đã muộn gần hai mươi phút.
Nghĩ đến gương mặt cùng mấy lời dạy dỗ của quản lí, nàng hơi cả kinh nhảy
dựng lên, vội vàng chạy đi. Dù sao đã trải qua một trận kinh hãi, ấn tượng của
nàng về tên tiểu tử này đã sớm không còn sót lại chút gì, về sau tốt nhất không
cần gặp lại.
Nàng thở phì phì nghĩ, vừa chạy vài bước xa, chợt nghe thấy tiếng tên kia
truyền vào tai rõ mồn một. “Em bỏ di động sao?”
Đúng rồi, di động, nàng theo bản năng sờ vào túi, trống trơn, vội vàng xoay
người, di động của mình lúc này đang bị đối phương xoay xoay trong tay, khóe môi
cong lên bỡn cợt.
“Anh là trộm đi, sao cứ thích lấy đồ người khác.” Nàng chạy vài bước trở về,
một tay lấy di động đoạt lại.
“Em tin tưởng sao? Đây là duyên phận, ngày hôm nay chúng ta liên tục gặp mặt
hai lần, tin chắc về sau còn có thể nhiều hơn.” Hắn chậm rãi đứng lên, yên lặng
nhìn nàng, nụ cười bên môi hàm chứa ý bí ẩn.
“Quên đi, cảm giác bị người ta đuổi theo thật sự khó chịu, loại duyên phận mà
anh nói vẫn là không cần tốt hơn.” Nàng không dám gật bừa, cau cái mũi, một bên
bắt di động bỏ vào túi, một bên cũng không quay đầu lại , xoay người vội vàng
đến cửa hàng bánh ngọt.
Đều là tại tiểu tử kia làm hại, đến muộn hai mươi phút, hôm nay khẳng định
phải cúi đầu khom lưng trước mặt quản lí mộtt lúc. Nghĩ đến tiền lương sẽ bị
khấu trừ hết, lòng của nàng quặn đau từng đợt.
****
Chạng vạng, cúi đầu về biệt thự, dùng chìa khóa mở cửa, chiều nay nàng bị
phạt khấu tiền lương, lại bị quản lí phạt ở lại dọn dẹp vệ sinh, hiện tại toàn
thân nhức mỏi, đã chỉ muốn nằm trên giường ngủ một giấc.
Đứng ở cửa lớn, nàng nhìn biệt thự huy hoàng ánh đèn, hàn khí liền toát lên,
nghĩ đến khuất nhục ngày hôm qua, ngón tay không khỏi gắt gao nắm chặt ba lô.