Bên trong một nhà ăn Ý tao nhã,
Mân Huyên im lặng, cúi đầu nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, thực không còn tâm
trạng ăn uống.
Tiếng nói chuyện vui vẻ dồn dập đập vào tai, tiếng cười thanh thúy của Chỉ
Dao cùng tiếng nói trầm thấp kia đan vào nhau, tuy rằng từ đầu đến cuối nàng chỉ
cúi đầu, cũng tận lực coi mình như người tàng hình, nhưng luôn có một ánh mắt
sắc bén như vô tình dừng trên người nàng làm nàng vô cùng khó xử cùng bất
an.
Nàng sống hai mươi năm ngắn ngủi, chưa bao giờ sợ hãi như thế này, buổi sáng
tỉnh lại, thoát khỏi khách sạn, bây giờ lại tình cờ gặp lại, thời gian bất quá
chỉ ngắn ngủi vài giờ, người nàng nghĩ từ nay về sau sẽ không xuất hiện trước
mặt nàng lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa thân phận xấu hổ như thế, hắn là người
Chỉ Dao muốn gắn bó cả đời.
Sao lại có thể tình cờ như thế? Dĩa ăn trên tay nàng bất giác cắt mạnh xuống
đĩa salat, bên tai vang lên thanh âm nghi hoặc của Chỉ Dao: “Mân Mân, cậu không
thích salat sao? Có cần gọi bồi bàn đổi món khác không?”
“Không, không cần.” Nàng bối rối lắc đầu, giờ mới thấy trong lúc vô ý, nàng
đã cắt salat loạn thành một đoàn.
“Tớ thấy ăn như vậy cũng không tệ lắm.” Vì che giấu tâm trạng, nàng vội vàng
đưa một miếng vào miệng. Salat bị trộn lẫn với nhau, cho vào miệng tạo ra một
loại hương vị vô cùng cổ quái. Nàng vội vàng cầm cốc rượu, ngấp một ngụm rượu
vang để thức ăn trôi xuống cổ.
“Mân Mân, lâu như vậy, tớ vẫn chưa giới thiệu hai người với nhau đâu.”
Tiếng Chỉ Dao cắt đứt suy nghĩ của Mân Huyên, nàng lặng lẽ thu lại biểu cảm
trên mặt, thật tự nhiên ngẩng đầu lên, cố gắng để mình thoạt nhìn không có bất
cứ điều gì bất thường.
Chỉ Dao quay đầu nhìn hắn, mỉm cười ngọt ngào: “Lạc ca ca, cậu ấy là Lăng Mân
Huyên, bạn thân nhất của em.”
“Mân Huyên, rất vui được gặp, tôi từng nghe thấy tên của em từ miệng Chỉ Dao
không chỉ một lần.” Giọng nói trầm thấp còn mang theo một tầng ám chỉ khác.
Mân Huyên căng thẳng, nâng tầm mắt lơ đãng nhìn lại đôi con ngươi đen ẩn sóng
gầm mãnh liệt, lịch sự gật đầu, rồi lập tức theo bản năng né tránh ánh nhìn sắc
như dao của hắn.
Chỉ Dao là người bạn tốt nhất đời nàng, có thể thấy Chỉ Dao thực sự thích
hắn, nàng không dám tưởng tượng chẳng may Chỉ Dao phát hiện bọn họ đã có tình
một đêm, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.
“Mân Mân, Lạc ca ca không chỉ là bạn từ nhỏ, anh ấy còn là vị hôn phu của
tớ.”
Chỉ Dao tự hào nói xong, không hề phát hiện bầu không khí quỷ dị quanh Mân
Huyên cùng Doãn Lạc Hàn.
Vị hôn phu? Mân Huyên hơi giật mình, nàng nhớ rõ trước khi cùng Chỉ Dao đi
nghe diễn thuyết, Chỉ Dao nói nàng thích người khác, hắn chính là Doãn Lạc Hàn
đang ngồi đối diện, hơn nữa bọn họ còn tính gắn bó cả đời, tháng sau đính hôn,
hiện tại lại…
Trên mặt Mân Huyên ngoài kinh ngạc chỉ có kinh ngạc, Chỉ Dao mím môi cười
nhẹ, “Ha ha… Mân Mân, cậu bị lừa. Kỳ thật chuyện tớ có người khác là tớ cố ý bịa
ra, chỉ vì muốn dụ cậu cùng tớ đi nghe Lạc ca ca diễn thuyết.”