Khi đi ngang qua cửa phòng ngủ của hắn, nàng sợ hãi hắn sẽ đột nhiên mở
toang cửa phòng gọi lại mình, chạy vội đi qua.
Một hơi chạy đến phòng ngủ, tay chân luống cuống khóa chặt cửa, cảm giác vẫn
không quá an toàn, lại đưa ghế chặn trước cửa, thế này mới hơi an tâm.
Buông ba lô xuống, thở phào ngồi xuống ghế, sau đó lại nghĩ ra hắn thường
xuyên dùng di động liên hệ với mình, nhanh chóng khóa máy. Vừa thấy thời gian đã
hơn mười một giờ, ngày mai còn muốn đi tòa soạn phỏng vấn xin việc, vẫn nên đi
nghỉ sớm một chút mới tốt.
Vừa mới chạy làm cả người ra mồ hôi, cảm giác dính dính, nàng cầm một bộ quần
áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, tắm một trận nước ấm, nằm xuống giường.
Nếu hắn gọi điện cho mình, nếu đánh không thông, có thể sẽ đến gõ cửa, nàng
ôm lấy chăn nghĩ ngợi một chút vấn đề này, tinh thần thoáng chốc trở nên khẩn
trương, nằm trên giường nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Thời gian đi qua từng chút một, chuyện gì cũng không xảy ra, không có thanh
âm khác thường nào rơi vào lỗ tai, chỉ còn tiếng đồng hồ báo thức kêu tí tách
đều đặn.
Mí mắt của nàng càng ngày càng nặng, dần dần thiếp đi.
Lúc đang ngủ, cảm giác có gì đó ấm áp chui vào trong chăn. Nàng xoay người,
tiếp tục ngủ, dần dần cảm thấy không thích hợp, thân thể bị cảm giác mát lạnh
xâm nhập, nhưng lại ngửi thấy mùi cồn gay mũi.
Mùi cồn? Nàng mở đôi mắt còn ngái ngủ, qua ánh đèn bên ngoài chiếu vào mà
nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ tà tứ phủ lên mặt mình, hô hấp dồn dập phun lên
mặt.
Doãn Lạc Hàn…Nàng cả kinh định kêu lên sợ hãi, đôi môi vừa mở đã bị hung hăng
hôn lên, cánh tay nóng bỏng giữ chặt eo nhỏ, hai thân thể dính sát vào nhau, cái
lưỡi linh hoạt tiến vào miệng nàng , cuồng loạn đòi lấy vị ngọt ngào của
nàng.
Hắn vào bằng cách nào? Không phải nàng đã khóa chặt cửa, còn chặn thêm cái
ghế vào sao? Nàng dúng hết toàn lực đẩy hắn, giãy dụa khỏi hắn xâm phạm, hắn bị
đau rời đi môi nàng, nàng thừa cơ đẩy ra hắn, xoay người muốn xuống giường.
Tóc truyền đến cảm giác đau đớn sâu sắc, ngăn nàng chạy trốn, hắn dùng lực
kéo lại, nàng lại ngã vào giường.
“Đau quá…” Nàng kinh hô, đau đớn khiến nàng trào cả nước mắt, liều mạng giữ
chặt bàn tay đang kéo tóc mình, “Buông ra… Buông ra… anh muốn làm gì…. Đừng đụng
vào tôi… Bỏ tay anh ra…”
“Không cần tôi đụng, vậy cô muốn ai đụng, hử? Cô nói…” Hắn kéo tóc nàng về
phía mình, mùi cồn nồng nặc xông vào mũi. Hắn uống rượu, hơn nữa uống còn không
ít.
“Không có, không có ai. Anh buông tôi ra trước, tôi đau quá.” Tóc bị hắn kéo
rất đau, ngữ khí của nàng nháy mắt mềm xuống. “Cũng không thể buông tôi ra
trước?”
Giọng điệu mềm mại của nàng hình như cũng không có tác dụng với hắn, da đầu
vẫn truyền đến đau đớn, nàng cắn răng cố gắng chống đỡ.
Dưới ánh sáng lờ mờ, lửa giận thiêu đốt bùng lên trong con ngươi u ám, hắn
giống như một con sư tử tích tụ quá nhiều tức giận, nguy hiểm kề sát vào mặt
nàng.
“Nói cho tôi biết, cô rốt cuộc là cái gì? Vì sao bóng dáng của cô luôn luôn
hiện lên trước mắt tôi? Cô cùng Chính Vũ thực vui vẻ đi. Mỗi ngày hai người đều
gặp mặt sao? Hay là các người cũng giống chúng ta tiếp theo ngã nhào trên
giường, điên cuồng…”
“Câm mồm, câm mồm, câm mồm…” Nàng nháy mắt thở hồng hộc, vung tay đánh tới
tấp lên người hắn, “Anh vô sỉ… Tôi cùng Kim Chính Vũ là trong sạch… Không giống
anh nói như vậy…”
“Trong sạch? Hừ, cô coi tôi thành đứa ngốc sao?” Hắn lạnh lùng cười, coi
ngươi đen lóe lên nhuệ khí lãnh khốc, bàn tay bóp chặt cổ tay nàng, hai chân rắn
chắc ngăn chặn, giam chặt nàng trong người.
“Vốn tôi khinh thường đụng vào cô, nhưng là cô lại chọc giận tới tôi…” Hắn
nheo hai mắt, cố ý nói một chút, phun ra lời nói châm chọc mười phần. “Sau khi
học xong cô luôn làm công khắp nơi, chứng tỏ cô rất yêu tiền. Kim Chính Vũ của
cải phong phú, vì thế cô mới lên giường với cậu ta đi.”
“Câm mồm!” Nàng nhất thời cứng đờ cả người, lớn tiếng hét lên, “Rốt cuộc anh
muốn tôi nói bao nhiêu lần mới chịu tin tưởng tôi, tôi cùng Kim Chính Vũ trong
lúc đó là trong sạch, anh cho là tất cả đàn ông đều ti bỉ vô sỉ như anh sao? Anh
buông ra… Có nghe hay không…”
Nàng dùng hết sức lực vặn vẹo thân thể, nhưng hắn nắm chặt quá, nàng căn bản
không thể động đậy, vì tức giận mà cả người run run.
Hắn hừ lạnh nhìn nàng dưới thân mình, một phen nắm lấy cằm nàng, “Nếu cô là
tình phụ của tôi, cô chỉ có thể là của một mình tôi, hiện tại cô đã xúc phạm tới
giới hạn của tôi, cô nên vì hành vi của mình mà trả giá đại giới.”
“Tôi biết anh coi thường, như vậy xin mời anh đừng đụng vào tôi.” Nàng buông
tự tôn, tự mình nhún nhường, chỉ có thể sử dụng ngôn ngữ tránh khỏi cái hắn gọi
là trừng phạt.
“Không, em sai lầm rồi…” Hắn tà lãnh cười khẽ, bạc môi nở nụ cười mang chút
khinh miệt, “Tôi chưa bao giờ làm giao dịch mà thâm hụt tiền vốn, nếu tôi đã bỏ
ra nhiều như vậy thời gian cùng tinh lực làm cho em ngoan ngoãn thành tình phụ
của tôi, đương nhiên cuối cùng tôi phải nghĩ biện pháp đòi lại một ít. Thí dụ
như, thân mình xinh đẹp quyến rũ của em…”
Hắn một mặt thốt ra những lời tàn nhẫn, một mặt dùng ngón tay thon dài du di
xuống dưới, xẹt qua chiếc cổ mảnh khảnh, xé bỏ áo ngủ trên người nàng, vải dệt
phát ra âm thanh thúy liệt thật dài, nháy mắt đã lộ ra một mảng lớn da thịt
trước ngực.
Ánh mắt nóng rực của hắn dừng trước nơi to lớn đẫy đà, nàng cắn lấy môi, đột
nhiên phát lực, bỏ ra bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình, ý đồ đào thóat, ai ngờ
hắn phản ứng nhanh hơn, chỉ ba giây ngắn sau đã phản ứng lại.
“Em muốn chạy trốn sao?” Thanh âm quỷ mị của hắn vang lên sau người nàng.
Nháy mắt, nàng chỉ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thân thể một lần nữa trở lại
giường, lần này cả người hắn như một tảng núi đè lên, quần lót trong lúc giãy
dụa đã bị hắn rút đi.
“Đồ ma quỷ… Buông…. Anh có nghe hay không… Đồ cầm thú…..”
Hắn không biết lấy một mảnh vải nhỏ từ đâu chói chặt lấy hai tay vung loạn
của nàng, nàng ngẩng đầu nương ánh đèn ngoài cửa sổ nhìn thấy là một chiếc
caravat.