Chương 17 "Cậu bỏ tay ra, sao cậu lại ngang tàng vậy hả! Tôi chẳng biết gì cả!" Giọng Triệu Yên có chút run rẩy. Cô ta tranh chấp với người khác cũng chỉ nói bóng gió nhau thôi, nào có vừa đến đã động thủ như Lục Vãn chứ! Cũng không ngại bị mất mặt sao? "Tôi mặc kệ, bọn họ nói là muốn trút giận cho cô, tôi đương nhiên phải làm phiền cô rồi." Lục Vãn nói một cách điềm tĩnh. Triệu Yên: "..." Bạn học xung quanh cũng đều ngơ cả ra, có mấy người ngày thường có quan hệ không tệ với Triệu Yên muốn tiến lên can ngăn. Lục Vãn mới không cho người khác đến khuyên nhảm: "Đừng tới đây, hôm qua tôi đã tát 12 cái bạt tay, bây giờ có thể muốn làm tròn cho chẵn, không giới hạn đối tượng." ".,." Mấy bạn nữ dừng lại ở chỗ cách đó nửa mét, không tiến lên nữa. Triệu Yên: "... Rốt cuộc cậu muốn làm gì! Cậu làm tôi đau rồi." Bây giờ cô ta cuống lên rồi, cũng rất sợ hãi. "Cậu đoán xem tôi đánh đến cái thứ mấy thì mặt của cậu sẽ sưng lên đây?" Triệu Yên không nói lời nào, cả khuôn mặt kìm nén đến đỏ chót, cái đứa điên này, cô ta không bao giờ dám chọc đến Lục Vãn nữa. Nghĩ đến đối phương sẽ tát vào mặt mình, ngay cả thở cô ta còn thấy khó khăn nữa. Triệu Yên nói trong tiếng khóc nức nở: "Tôi không biết xảy ra chuyện gì nhưng tôi không phải cố ý đâu, lần sau tôi sẽ không như vậy nữa." Tuy rằng không thừa nhận nhưng cũng đã chịu thua cầu xin tha thứ. "Lần này có thể nhớ kỹ lời tôi nói rồi? Những cái tát này tôi cho cậu nợ lại, tuy rằng cậu khiến người khác chán ghét nhưng tôi cũng không thể ức hiếp bạn học." Lục Vãn mỉm cười nói. Đương nhiên cô sẽ không động thủ ở trong trường, sẽ bị phạt trừ điểm nha. Nhưng dọa một chút thì được, bây giờ nhìn dáng vẻ xem ra đã nhớ rõ của người này xem. "Các em đang làm gì vậy hả?" Xung quanh rất yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng nói làm cho các bạn học trong lớp học dồn dập quay đầu lại. Lúc này giáo viên chủ nhiệm đang đứng trước cửa. Lục Vãn buông tay ra, bình tĩnh nói: "Chúng em đang nói chuyện." Giáo viên chủ nhiệm đi vào, nhìn thấy mặt Triệu Yên, lại hỏi: "Mặt em sao vậy?" Mặt Triệu Yên đỏ chót, dấu tay màu trắng rất bắt mắt, yết hầu của cô ta chuyển động, nặn ra một nụ cười gượng ép, hạ giọng nói: "Không có gì, chúng em đang nói chuyện." Hai người đều không muốn cho giáo viên biết chuyện ngày hôm qua. Triệu Yên không muốn làm lớn, ảnh hưởng đến chính mình, Lục Vãn ghét phiền phức, dù sao đánh nhau thì nhà trường nhất định sẽ truy hỏi trách nhiệm đôi bên. Cho nên không cần thiết để cho giáo viên biết. Hơn nữa, cô cũng đánh thắng rồi, chẳng thiệt thòi gì cả. Người trong cuộc đã nói như vậy rồi, những bạn học khác đương nhiên cũng sẽ duy trì im lặng, không đi gây phiền toái. "Không có chuyện gì thì tốt, lập tức bắt đầu học rồi, các em cũng đều chuẩn bị đi." Giáo viên chủ nhiệm nói xong, nghi ngờ nhìn Lục Vãn một cái, lúc này mới xoay người rời đi. Lục Vãn trở về chỗ ngồi, đăm chiêu nhìn vào bóng lưng của Lâm Niệm Niệm. Vừa nãy cô liếc mắt nhìn thấy đối phương đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nhìn về phía mình mấy lần. Giáo viên lại trùng hợp đến nhất định là có người chạy đi báo tin. Lâm Niệm Niệm quay đầu lại, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Lục Vãn. Cô ngớ ra, cũng không nói gì cả, cúi đầu tiếp tục học từ vựng. Vừa nãy nhìn thấy hai người xích mích, cô đến phòng làm việc tìm giáo viên chủ nhiệm nhưng dù có thế nào cô ta cũng không ngờ được là Lục Vãn lại phủ nhận. Không phải là cô ấy không sợ gì cả sao? Nếu như giáo viên biết được thì chuyện này mới có thể được xử lý, Triệu Yên mới không gây chuyện với hai người bọn họ nữa. Đáng tiếc cô ấy không có nói thật. Lục Vãn không có suy nghĩ cùng chung mối thù với đối phương. Lâm Niệm Niệm không tính là người xấu, thế nhưng năng lực gây sự thuộc hàng đầu, không ngừng làm những chuyện ngu ngốc. Có điều khách quan mà nói thì đối phương cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc. Nếu quả như thật là đơn thuần, có tinh thần chính nghĩa cao, trong mắt không thể chứa được hạt cát nào, vậy sao khi chính cô ta bị làm khó dễ lại có thể nhịn được không đi nói cho giáo viên. Trái lại lựa chọn "cầu cứu" lớp trưởng. Có rất nhiều chuyện mách giáo viên chưa chắc là sự lựa chọn tốt nhất. Vu Soái là lớp trưởng, những bạn nữ thường gây sự với Lâm Niệm Niệm nể mặt cậu ta nên cũng dè dặt đôi chút. Đáng tiếc Vu Soái lớn lên không đẹp trai, cả người dự bị cũng không làm được, chỉ có thể làm một trong những kẻ theo đuôi thôi. Đến nửa phần sau tiểu thuyết, nam nữ chính có mâu thuẫn, Lâm Niệm Niệm trốn tránh không muốn gặp Khương Bác Dương, là do Vu Soái chứa chấp cô. Khương Bác Dương vì ép Lâm Niệm Niệm trở lại bên cạnh mình, suýt chút nữa làm cho công ty nhỏ của bố mẹ Vu Soái phá sản. Mãi đến tận lúc Lâm Niệm Niệm do bạn bè bị "ép" trở lại, tình hình mới chuyển biến tốt hơn. Hai người vẫn là bạn tốt. Lục Vãn nghĩ, nếu như con trai của cô vì một đứa con gái mà phá sản, không đập chết cái đứa trẻ trâu đó mới là lạ. Nhưng đám người dự bị lại không nghĩ như vậy, tình yêu chân thành là vô giá, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vì yêu xông pha chiến đấu, bản thân và cha mẹ có tính là gì. Gần đây Lục Vãn còn phát hiện... những người dự bị kia của Lâm Niệm Niệm không có người nào là bạn nam trong lớp cả. Không biết là vô tình hay là cố ý, có điều việc này rất phù hợp với đặc tính chiến lược "gần kết bạn, xa tiến công". Cô ta làm bạn tốt với những bạn nam hay gặp hằng ngày, sau đó đi mập mờ không rõ với những người nằm trong vòng giao tiếp xa hơn, mới không bị lật thuyền. Đương nhiên các bạn nam sẽ không cảm thấy có gì cả, con gái thì không hẳn đâu. Quan hệ với các bạn cùng giới của Lâm Niệm Niệm rất kém, thường xuyên có các loại vai nữ phụ nhảy ra hãm hại, đây chắc cũng là một phần nguyên nhân. Có điều những việc này đứng trước hào quang lấp lánh của vai chính đều không đáng nhắc tới. Mặc kệ như thế nào, "tiểu bạch hoa" cũng là công việc cần có kỹ thuật cao, không phải ai cũng có thể làm. ―― Buổi chiều tan học. Lục Vãn vừa đi vừa nghĩ... phải làm sao mới có thể hoàn toàn kết thúc mối quan hệ với Khương Bác Dương. Mấu chốt là không cần đền tiền. Muốn cô bỏ ra tiền bồi thường, cũng được, thế nhưng loại buôn bán vượt qua mức giá 5 hào thì không cần nói nữa. Lục Vãn rất sốt ruột, khái niệm về tiền bạc của bác cả quá mơ hồ, nhưng không nghĩ tới hiển nhiên có người còn sốt ruột hơn cả cô nữa. Nhìn thấy người đàn ông mang giày da mặc đồ vest trước mặt, Lục Vãn dừng lại. "Chào tiểu thư Lục, bà chủ chúng tôi có vài câu muốn nói với cô, bà ấy đang ở trên xe ngay phía trước, xin hỏi cô có rảnh không? Thiếu gia Khương Bác Dương nhà tôi là bạn học của cô." Thư ký nói rất cung kính. "..." "Nếu cô có thời gian, xin cô hãy sang đó." Lục Vãn hơi nhíu mày: "Được thôi." Xem này, cơ hội đến rồi. Cô đi theo người đó bước vào chiếc xe Limousine màu đen. Giương mắt đã thấy được khuôn mặt đầy khó chịu của Khương Bác Dương. Ngồi bên cạnh Khương Bác Dương là một người phụ nữ ăn mặc già dặn. Chính là mẹ của tên nam chính không hiểu chuyện đời và bá đạo đây. Bà Khương đam mê công việc bỏ bê con trai, sau này vì bà không thích Lâm Niệm Niệm nên quan hệ mẹ con vốn xa cách một lần nữa đi đến đỉnh điểm. Có điều nói thật thì người phụ nữ này đúng là một người rất mạnh mẽ, cả hôn nhân của con trai cũng có thể bình thản mang ra đặt cược. ――― Trong cuộc gọi hôm qua Lục Tân Dã có nói Lục Vãn không thích Khương Bác Dương lắm, nên phải hủy bỏ buổi gặp mặt đã hẹn trước. Bà Khương có chút bất ngờ, cũng rất để bụng. Dù sao đi nữa thì việc kết thành thông gia với nhà họ Lục cũng rất quan trọng. Lục Vãn rất được coi trọng, có thể lôi kéo được cô thì sẽ rất lợi. Bà Khương nhanh chóng nghĩ thông suốt các nguyên nhân trong đó, chính bà đã bảo Khương Bác Dương phải chăm sóc tốt cho con gái nhà họ Lục, nhất định là con trai mình cố ý làm ngược lại. Có điều cũng không phải là không thể cứu vãn, một cô bé mười mấy tuổi dỗ dành một chút là được, con trai của bà vẫn rất được con gái yêu thích. Cho nên hôm nay bà đến trường học. Mới đầu bà Khương còn lo lắng liệu có phải do Lục Vãn nhìn không đẹp hay là có vấn đề gì khác nên con trai mới không bằng lòng hay không. Hiện tại sau khi nhìn thấy người thì thở phào nhẹ nhõm. Khí chất gương mặt đều không tệ, lễ nghi và những cái khác từ từ học thêm là được. Cái mà bà xem trọng không phải là Lục Vãn mà là thân phận tiểu thư nhà họ Lục. Bà Khương cười nói: "Con là Tiểu Vãn sao? Bác Dương hình như đã làm mất lòng con, bác nhận lỗi thay nó, con đừng để bụng nhé." "..." Bà Khương kéo tay Lục Vãn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Vừa nhìn thấy con thì bác liền thích ngay, sau này Bác Dương có làm gì không đúng, con nhất định phải nói cho bác gái biết, bác giúp con dạy dỗ nó." Lục Vãn: "..." Ồ, vậy bà đánh cậu ta đi, ngay bây giờ. Bà Khương quay đầu trừng mắt với con trai: "Con đó, sau này chớ có chọc cho Tiểu Vãn tức giận nữa." Lục Vãn: "..." Chỉ mắng một câu? Bà đây là đang dạy chó sao? Khương Bác Dương thấy rất bất mãn, đến cùng Lục Vãn đang nghĩ gì vậy chứ, vậy mà thật sự đến đây. Hôm đó còn thề non hẹn biển muốn vạch rõ quan hệ với cậu. Chẳng lẽ thực ra cô ta hy vọng được đính hôn với mình? Khương Bác Dương vừa nghĩ như vậy thì có một cảm giác khó diễn tả thành lời. Lục Vãn cúi đầu suy nghĩ không nói lời nào, những người khác trong xe cho rằng cô đang thẹn thùng. Trợ lý ngồi phía trước cười nói: "Bà chủ chúng tôi và cô Lục thật sự rất hợp nhau, chắc là do nhìn cô đã thấy thân thiết." Lục Vãn: "..." Ờ, nếu có mấy tỷ để trước mặt cô, đừng nói thân thiết, cô còn có thể quỳ lạy ngay lập tức. Bà Khương: "Bác rất yêu thích Tiểu Vãn, bây giờ đến giờ ăn tối rồi, để bác dẫn con đi ăn thay cho lời xin lỗi nhé, nếu con cảm thấy ngại thì gọi thêm bác cả con đi cùng, như vậy thì con sẽ thoải mái hơn" Lục Vãn rút tay mình về: "... Được thôi." Khương Bác Dương không thể nào tin được, cô ta đi thật sao? Bà Khương thấy Lục Vãn không nói lời nào, cho là đối phương đã đồng ý, lập tức gọi điện thoại cho Lục Tân Dã. Bà cười nói là khi đi đón con trai tan học, bất ngờ gặp được Lục Vãn, không ngờ cùng cô gái nhỏ này vừa gặp đã thân, hai người nói chuyện khá hợp, cho nên mới muốn cùng ăn một bữa cơm. Bà còn không ngừng khen ngợi Lục Vãn nhìn rất đẹp, tính cách tốt, vừa nhìn đã biết là con gái nhà quyền quý. Lục Vãn nghe mà không nói nên lời, thật cảm thấy còn không có sức thuyết phục bằng khen cô nhìn giống nhân dân tệ nữa. *Nhân dân tệ: tên gọi tiền của Trung Quốc Người phụ nữ này phải nói là áp dụng cái gọi là "bút pháp Xuân Thu"* một cách cực kỳ tuyệt diệu, bịa chuyện một cách đàng hoàng trịnh trọng. *Bút pháp Xuân Thu: còn gọi là "Thư pháp Xuân Thu" hoặc "Vi ngôn đại nghĩa" (lời ít ý nhiều), khi hành văn mặc dù không trực tiếp miêu tả cách nhìn của người viết về nhân vật và sự kiện nhưng lại dùng cách mô tả chi tiết, biện pháp tu từ (ví dụ như cách lựa chọn từ vựng) và chọn lọc tài liệu, uyển chuyển mà tế nhị bày tỏ cách nhìn chủ quan và chủ trương của người viết. Chẳng trách quan hệ của hai mẹ con không tốt, người mẹ thông minh như vậy, con trai lại là một thằng ngốc, không tức chết mới là lạ. Bà Khương này cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho vai nữ phụ trong tiểu thuyết chưa mất hết hy vọng. Nói cái gì mà Khương Bác Dương chỉ là chơi đùa với những đứa con gái khác thôi, Lục Vãn mới là con dâu trong lòng bà. Còn giựt giây để Lục Vãn đi kiếm chuyện với Lâm Niệm Niệm, kết quả Lục Vãn trở thành bia đỡ đạn, bọn họ thì lại thành người một nhà sum vầy bên nhau. Đầu bên kia điện thoại, Lục Tân Dã nói ông sẽ tới ngay. Bà Khương dặn dò trợ lý đặt nhà hàng. Sau khi Lục Vãn ngồi xuống, mười phút trôi qua cũng không nhìn thấy có những người khách khác đi vào, cô hơi bất ngờ. Bà Khương nhìn mặt đoán ý, thấy được đối phương đang thắc mắc, cười nói: "Bác sợ con bị quấy rầy, cho nên hôm nay chỉ có một bàn khách là chúng ta thôi." Bà ta cố gắng thể hiện sự săn sóc, tạo nên hình tượng một bậc trưởng bối dễ gần. "... ?" Đầu Lục Vãn đầy suy nghĩ không ổn rồi, người phụ nữ này bỏ ra vốn lớn bao cả nhà hàng, khẳng định muốn lừa rất nhiều tiền của bác cả! Ba người đợi 15 phút, Lục Tân Dã sải bước đi vào. Lục Tân Dã không hài lòng lắm với việc bà Khương lén lút đi quấy rầy Vãn Vãn. Có điều chuyện đã như vậy rồi, thôi thì trước tới xem tình hình một chút đã, dù sao không thể đưa tay đánh người mặt cười được. "Vãn Vãn, hôm nay đi học có vui không?" Đầu tiên Lục Tân Dã mở miệng hỏi thăm cháu gái, chờ sau khi ngồi xuống, mới chào hỏi với hai người còn lại trên bàn. Lục Vãn: "Cũng được ạ." Mới vừa rồi mặt Khương Bác Dương đầy khó chịu, nhìn thấy Lục Tân Dã đi vào, rõ ràng là đã điều chỉnh nét mặt. Cậu hơi kiêng dè người này. Bà Khương nhìn hết thái độ của Lục Tân Dã đối xử với cháu gái của mình vào trong mắt, càng kiên định phải thúc đẩy đoạn hôn nhân này hơn nữa. Bà cười nói: "Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện đi." Lục Vãn liếc nhìn món ăn trên bàn, vịt quay với lát trứng cá muối thơm đến xỉu, đáng tiếc bây giờ không phải là lúc ăn cơm. Cô trịnh trọng nói: "Có mấy lời nói rõ ràng thì tốt hơn, con mới mười bảy tuổi, là học sinh cấp ba, căn bản không cần chồng chưa cưới, bây giờ con chỉ muốn học tập, chỉ muốn làm sao thi được hạng nhất toàn khối thôi." Ba người trên bàn: "..." Bà Khương bị nói đến ngơ cả người, sau khi lấy lại tinh thần, bà nói với âm thanh rất nhẹ: "Cái này là đương nhiên, có điều các con có thể làm bạn trước, Bác Dương ở trong trường học cũng có thể chăm sóc cho con." Lục Vãn nhìn tên học sinh kém đối diện một cái: "Cậu ta có thể chăm sóc con cái gì chứ, học còn kém hơn cả con nữa." Bà Khương: ". . . . . ." Khương Bác Dương: "Lục Vãn cậu đừng có quá đáng quá." Lục Tân Dã tiếp tục duy trì mỉm cười, cháu gái ông sao lại đáng yêu thế chứ. Bà Khương: "Nếu không thì bác sẽ đốc thúc nó cùng tiến bộ với con, trước mắt chúng ta khoan hãy hủy bỏ hôn ước, dù sao thì các con còn nhỏ, Bác Dương khá là thích con, chờ đến lúc lên đại học nếu con vẫn thấy không thích hợp thì đến lúc đó lại nói tiếp, con thấy thế nào?" Khương Bác Dương hừ lạnh một tiếng, không nói gì. Lục Vãn nhìn không đúng lắm, Khương Bác Dương hôm nay đặc biệt yên tĩnh, hiển nhiên là được mẹ của cậu ta nhắc nhở qua rồi. Xem ra tên nhóc này cũng chưa hẳn là một người lỗ mãng hoàn toàn. Mới đầu cô muốn nói rõ mọi chuyện, nếu như cả hai đều nhìn nhau không thuận mắt thì không cần bồi thường nữa nhưng hiển nhiên là đối phương muốn hất bóng ngược lại, có xu thế muốn lừa cô vào tròng. Vậy thì Lục Vãn không thể chấp nhận được rồi. Vì thế Lục Vãn liền tung chiêu cuối: "Khương Bác Dương cậu ta có bạn gái, hơn nữa cô gái đó còn ở trong nhà của cậu ta nữa, con cảm thấy mọi người vẫn chưa có thành niên, hình như... không được tốt cho lắm." Sống chết mặc bay, Ngọc Hoàng Đại Đế cũng đừng mong lấy được tiền của cô. Bà muốn hại tôi, thì đừng trách tôi xử lại bà. Những người xung quanh đột nhiên yên tĩnh lại. Bà Khương muốn giải thích đây nhất định là hiểu lầm, đây tuyệt đối không thể nào. Vì dù sao cả bà còn không biết chuyện này. Vậy mà Khương Bác Dương lại nhảy dựng lên trước, cậu tức giận vỗ mạnh lên bàn: "Lục Vãn, vậy mà cậu lại dám cho người theo dõi điều tra tôi! Tôi và Lâm Niệm Niệm không phải loại quan hệ đó! Não cậu có bệnh gì không hả!?" Lục Vãn còn sợ Khương Bác Dương thề thốt phủ nhận, bản thân cô không thể đưa ra bằng chứng ngay được. Bây giờ thì thở phào nhẹ nhõm, tên nhóc này tự mình nhảy ra, trái lại đã giúp cô chứng thực chuyện này. Tuy rằng cái tên ngốc này có rất nhiều lời không giống tiếng người, thế nhưng câu này là êm tai nhất. "Cậu mắng tôi làm gì, cậu đi theo đuổi tình yêu của mình, tôi cũng có ép buộc gì cậu đâu." Lục Vãn trợn mắt trắng khinh bỉ trong lòng. Đúng vậy, hai người bây giờ chưa có quan hệ, thế nhưng sau này sẽ có nha! Trong tiểu thuyết, sau khi vợ chưa cưới - bia đỡ đạn biết chuyện này tìm đến cửa, Lâm Niệm Niệm cây ngay không sợ chết đứng nói hai người chỉ là bạn, do đối phương lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Khi đó cô ta thật sự là không thẹn với lương tâm, vì dù sao thật sự không có gì cả. Nhưng nhìn từ góc độ khác, thân là vai phụ, vợ chưa cưới ghen tị bất bình rất bình thường, người con trai mà mình thích và có hôn ước để cho một cô gái khác sống trong nhà mình, cách đối xử với cô gái đó còn khác với người khác rõ ràng như vậy Chỉ cần không phải Thánh Mẫu, thì khả năng trở nên ác độc là rất cao đó. Lục Vãn chờ xem cuộc vui. Nếu như các người đã đều là quân tử không thẹn với lòng vậy thì tôi nói ra chắc không thành vấn đề gì đâu ha. Cô không chỉ chán ghét Khương Bác Dương, còn chán ghét cả bà Khương tính kế con pháo thí này như cô trong tiểu thuyết nữa. Bà Khương cũng không nghĩ tới sẽ là tình huống như vậy, có khôn khéo như thế nào đi nữa thì cũng á khẩu không trả lời được, chỉ có thể tức giận nhìn con trai. Bà mua cho Khương Bác Dương một căn biệt thự gần trường là để cho đối phương đi học thuận tiện, không phải để nó làm loạn ! Hơn nữa còn bị Lục Vãn biết nữa, bây giờ lại nói ra ngay trước mặt của Lục Tân Dã! Đây là tình huống xấu nhất, triệt để làm cho sự việc khó mà kết thúc êm đẹp được! Lục Vãn cảm thấy gần đủ rồi, quay đầu nhìn sang bác cả nhà mình. Cô cố gắng ra hiệu với đối phương: thấy không, chuyện này chính là như vậy đó, mau hủy bỏ hôn ước rồi bắt họ đền tiền đi. Mau, mau, mau lên đi, mấy tỷ đó! Lục Tân Dã đụng phải ánh mắt vô tội mà Lục Vãn quăng tới, trong lòng mềm thành một mảnh, cháu gái thật đáng yêu. Thế nhưng đáng yêu như thế, không nên bị người khác làm thương tổn. Ông nhìn về phía Khương Bác Dương, ánh mắt bất thiện nói: "Cậu đang vỗ bàn trước mặt tôi?" Khương Bác Dương không nói gì. Bà Khương trong lòng lộp cộp một tiếng: "Lục tổng! Chuyện này nhất định có hiểu nhầm!" Giọng Lục Tân Dã lạnh nhạt: "Xem ra bà không đủ hiểu rõ con trai của mình, tôi cảm thấy Vãn Vãn đã nói rất rõ rồi, bữa cơm này không cần ăn nữa." Ông đứng lên, "Vãn Vãn, chúng ta đi thôi." Lục Vãn: "..." Bữa cơm này có thể không ăn nhưng còn chưa nói phải bồi thường bao nhiêu tiền đã đi rồi? Lục Tân Dã vẫy tay: "Vãn Vãn, con mau đến đây." Cô gái nhỏ sao còn mơ màng thế này, thật đáng yêu. Lục Vãn: "... Vâng ạ." Thật sẽ không bị quỵt mất chứ? Mấy tỷ đó, cứ thế bỏ đi không có vấn đề thật sao? "Vãn Vãn." Lục Tân Dã đã đi đến cửa nhà hàng. "Vâng." Lục Vãn gian nan bước đến. Cô thật sự có hơi sốt ruột, mấy việc như viết chi phiếu quăng lên mặt cô, quả nhiên là không thể nào mà.