Hai người tựa sát như thế, hơi thở cùng nhiệt độ của phái nam truyền đến khiến toàn thân Lưu Mỹ Châu cứng đờ, cũng không dám rơi lệ, nhỏ giọng yếu thế nói: "Anh buông em ra....Em sai lầm rồi đã được chưa? Anh đừng đụng vào em....."

"Em đừng suy nghĩ lung tung, anh rất vui vì em yêu mến anh, thật đấy." Anh hết vỗ lưng rồi lại vuốt tóc cô, hít sâu một hơi, có mùi thơm ngát thấm vào lòng anh, tựa như cô vậy. Vốn là không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng sống chung lâu ngày mới có thể biết cô rất tốt.

"Thật ạ?" Cô đang nằm mơ sao? Hay là cô nghe nhầm rồi?

"Đợi em ngừng khóc, anh mới nói cho em biết."

"Em.......Em muốn đi rửa mặt."

Cô đoán bây giờ mình nhất định rất xấu, vừa nghẹt mũi vừa đẫm nước mắt, cô không muốn dùng dáng vẻ này đối mặt với anh, vốn đã không phải là mỹ nữ, càng phải chú ý giữ gìn dung nhan.

"Được, anh dẫn em đi."

Nói xong anh liền ôm ngang cô, mặc kệ tiếng thét kinh ngạc của cô, đi vào phòng tắm trước mới đặt cô xuống, mỉm cười nói: "Từ từ thôi, anh đi pha trà cho em uống." -l3qu4d0n-

Anh muốn pha trà cho cô uống? Khách sạn đã chuẩn bị sẵn các loại trà pha, nhưng vì sao cô lại có may mắn được uống trà anh pha?

Mặc kệ Lưu Mỹ Châu kinh hãi như thế nào, Triệu Nghị Nhiên vẫn mở cửa phòng tắm rồi đẩy nhẹ cô một cái, mới xoay người đi pha trà. Trà hoa nhài có thể ổn định cảm xúc, thả lỏng thần kinh, tiêu trừ lo âu, anh không chắc hiệu quả có đúng vậy hay không, tóm lại là trên túi trà đã viết như thế.

Pha xong hai ly trà hoa nhài, anh liền vừa chờ đợi vừa suy tư, bây giờ còn kịp quay đầu, nhưng anh tuyệt không muốn quay đầu. Biết rõ phía trước có bao nhiêu khó khăn, nhưng tim anh vẫn đang nói rằng: nếu như lần này không nắm chặt, sau này sẽ không có cảm giác động lòng như thế nữa.

Lát sau, Lưu Mỹ Châu từ phòng tắm đi ra, trên mặt còn hơi ướt, cặp mắt ửng đỏ nhưng vẫn sáng trong. Cô chậm rãi bước tới trước sofa ngồi xuống, dĩ nhiên không phải là ngồi trên đùi anh, cô còn chưa to gan như vậy.

"Uống trà đi, hết nóng rồi." Triệu Nghị Nhiên nhắc nhở cô.

"Cám ơn." Bất kể anh muốn nói gì, cô vẫn nên quý trọng ly trà này, ly trà đầu tiên anh pha cho cô.

Đợi cô uống cạn nửa ly trà rồi đặt xuống, anh mới thong thả mở miệng: "Mỹ Châu, em mới mười tám tuổi, em có thể xác định cảm giác thích một người là gì sao? Có lẽ anh không tốt giống như em nghĩ đâu."

Giọng điệu của anh thận trọng, cô cũng nghiêm túc theo.

"Em.....Chưa từng thích ai, cũng không hiểu cảm giác thích một người là thế nào, em chỉ biết mình như thế đã rất lâu rồi, chỉ cần có thể làm giúp anh chút chuyện, thấy anh vui vẻ, em liền cảm thấy rất thỏa mãn."

"Nhưng chúng ta hơn kém nhau mười tuổi, kinh nghiệm, tính cách, ý tưởng cũng khác rất nhiều, em đã suy nghĩ qua những vấn đề này chưa?"

Sao mà cô chưa từng nghĩ qua? Kiếp trước chính vì cô suy tính quá nhiều mới phải trơ mắt nhìn anh kết hôn với cô gái khác, kết quả chỉ vì gian tình của bà xã anh mà chết thảm dưới bậc thang, như vậy có thể thấy được an phận thủ thường cũng không nhất định là chuyện tốt.

"Anh quên nói sự khác biệt lớn nhất giữa chúng ta rồi, anh là tổng giám đốc còn em là trợ lý, cha mẹ anh còn là cố chủ của cha mẹ em."

Anh không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, thì ra là anh coi nhẹ cô rồi.

"Đây cũng là một nhân tố phải cân nhắc, em đều nghĩ qua sao?"

"Em có nghĩ tới, nếu như em cố gắng khiến mình trở nên tốt hơn, có năng lực giúp đỡ anh ở mọi phương diện, có lẽ sẽ vượt qua những khoảng cách này. Thế nhưng quan trọng nhất là anh có muốn cố gắng cùng le,lê em hay không?" Cô đã từng là một kẻ ngốc nhát gan, sống lại lần nữa cũng không thể trở nên lợi hại đo,ôn hơn, nhưng ít ra còn có dũng khí nói ra lời thật lòng.

Anh khẽ gật đầu, tán thưởng nói: "Tính đến thời điểm này, em làm khá tốt, với tuổi của em mà nói đã rất hiếm thấy rồi."

"À....Cám ơn đã khen ngợi." Rốt cuộc anh muốn nói gì đây? Chẳng lẽ là khích lệ trước mấy câu rồi uyển chuyển từ chối? Lòng cô giống như chìm xuống đáy biển sâu, cảm giác càng ngày càng hết hi vọng.

"Xin lỗi, anh nói quá xa rồi, thật ra thì anh chỉ muốn nói, mặc dù anh nhìn lén nhật ký của em là sai, nhưng bây giờ anh cảm thấy rất may mắn, bởi vì anh....Giống như hơi thích em."

"Dạ?" Tựa như máy tính bị chập điện, đại não của cô ngừng không đúng lúc rồi.

"Hiện tại anh chưa thể bảo đảm điều gì, cũng chưa xác định nên làm như thế nào. Anh kết giao bạn gái cũng là chuyện của năm năm trước, khi đó anh còn học ở sở nghiên cứu, tình cảm thời sinh viên tương đối đơn giản. Hiện tại cần phải cân nhắc nhiều thứ, còn có một chút là....Anh chưa từng nghĩ sẽ kết giao với nữ sinh kém mình tới mười tuổi, nhất thời vẫn chưa thể thích ứng được."

Cô tiếp tục giữ nguyên trạng thái đờ đẫn, ngơ ngác nhìn anh, mặc dù cô nghe thấy rất rõ nhưng vẫn chưa thể tin tưởng. Cô thích anh nhiều năm như vậy, anh thật sự cũng hơi thích cô ư? Còn nói muốn kết giao với cô?

"Nếu như em không ngại, trước tiên chúng ta cứ thử xem, chờ thêm một khoảng thời gian nữa sẽ công khai, vậy em cảm thấy thế nào?"

Anh kiên nhẫn chờ cô trả lời, cô sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng được.

"Anh nói muốn....Thử xem là sao?"

"Thử kết giao, làm người yêu, bồi dưỡng tình cảm, nếu như có thể ở cùng nhau lâu dài thì chờ em tròn 20 tuổi, chúng ta sẽ nói tới chuyện kết hôn."

Anh không cách nào tưởng tượng nổi mình sẽ kết hôn với thiếu nữ mười tám tuổi, đợi đến khi cô hai mươi tuổi sẽ không có vấn đề gì nữa. Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là bọn họ có thể thuận lợi qua lại đến lúc đó, cũng không ai biết hai năm sau tình hình sẽ như thế nào.

"Như vậy à...."

Cô lại đơ, hơn nữa còn là trúng độc, hoàn toàn không thể khởi động. Thì ra vui mừng quá sẽ tạo thành sự cố, nên làm thế nào mới tốt đây?

Thật ra thì lời anh nói chẳng hề có chút lãng mạn nào, không phải thổ lộ cũng chẳng phải là đề nghị, chỉ là một phần kế hoạch tương lai mà thôi. Nhưng tương lai của anh đã có cô, nếu như cô biểu hiện tốt thì có thể trở thành Triệu phu nhân rồi. Lời tâm tình lý trí còn kèm theo điều kiện như vậy, lại làm cho cô vui mừng đến không biết phải làm sao.

"Em có nguyện ý không?"

"Em....." Tuy chán ghét phải rơi nước mắt, nhưng lúc này chỉ là vui quá mà khóc.

Triệu Nghị Nhiên lại kinh sợ, cô gái trẻ tuổi đều thích khóc vậy sao? Kỳ quái là anh không hề cảm thấy chán ghét, anh lập tức đứng lên đi tới trước mặt cô, ôm cả người cô lên, để cho cô ngồi trên đùi mình. Anh phát hiện mình rất thích tư thế này, có thể hoàn toàn bao quanh cô, cô muốn chạy trốn cũng khó.

Anh nhẹ nhàng gỡ mắt kính của cô xuống, cầm giấy lau đi giọt nước mắt trên mặt cô.

"Đừng khóc, đề nghị của anh bết bát đến thế sao? Khiến em khổ sở muốn bật khóc?"

"Em không phải......Em là.....Em rất vui mừng mà."

"Cho nên em đồng ý kết giao rồi hả?"

"Ừm!" Còn phải hỏi nữa sao? Nếu như hiện tại anh có cầu hôn thì cô cũng sẽ bật khóc đồng ý!

"Tốt lắm, chỉ là em phải chịu thiệt một chút, bây giờ còn chưa thích hợp để công khai. Trước tiên em có thể nói cho Đan Thư và Bỉ Hào biết, nếu như anh có chọc giận em thì em có thể tìm hai người đó chỉnh đốn anh."

Sau khi nói xong, anh không nhịn được cười khẽ hai tiếng, hô hấp phả bên tai cô, hại cô tê dại nửa người một hồi. Cô cúi đầu không nhìn anh, chỉ sợ anh sẽ nhìn ra lòng cô loạn động.

Anh vươn tay nâng cằm cô lên, mỉm cười hỏi: "Sao không nói chuyện thế?"

"Em không biết phải nói gì....." Tình yêu đơn phương bỗng biến thành cảm mến nhau, tất cả tới quá đột ngột, cô phản ứng chậm cũng là bình thường thôi.

"Vậy trước tiên chỉ thảo luận tới đây thôi, em nhắm mắt lại đi."

"Vì sao....." Cô chưa kịp hỏi xong, đã bị nụ hôn của anh ngăn lại.

Mới vừa rồi người đàn ông còn tỉnh táo phân tích, nhưng thật ra thì dục niệm đã sớm rục rịch ngóc đầu dậy, một khi hôn rồi sẽ không khách khí nữa. Môi lưỡi dây dưa nhau, hai tay dao động lên xuống, đã thành tình lữ sẽ phải làm chuyện chàng chàng thiếp thiếp, nếu không sao xứng với ngày tốt cảnh đẹp đây?

Cô lấy lại tinh thần từ trong kinh hoảng, chậm rãi nhắm mắt lại, thả lỏng toàn thân mặc anh đòi hỏi. Anh càng thiết tha thì cô càng an tâm, bởi vì điều đó chứng tỏ anh thích cô, cần cô. Cô vốn luôn tự ti với vẻ bề ngoài của mình, dần dần đã có thể xác định lực hút của mình với anh rồi.

Triệu Nghị Nhiên không định quá mức phóng túng, chỉ muốn tìm về tư vị của tối hôm qua, ai ngờ hơi lơ đễnh liền lau súng cướp cò. -l3qu4đôn- Mới không bao lâu mà mặt anh đã chôn ở trước ngực cô, tay cũng thăm dò dưới váy cô, mà cô không hề có chút kháng cự nào. Cứ ngoan ngoãn như vậy, run rẩy tiếp nhận tất cả, khiến anh có cảm giác như ông chú kỳ quái đang dụ dỗ cô gái nhỏ. lqdn Anh vội vàng sửa lại quần áo cho cô, ôm thân thể nhỏ nhắn mềm mại, rồi thở dài.

"Sao thế? Em.......Em đã làm sai điều gì à?" Cô không biết vì sao anh đột nhiên dừng lại, còn thở dài một tiếng lớn như vậy.

"Là anh không tốt, dọa em sợ rồi hả?" Hôm nay mới nói muốn qua lại đã ăn hơi nhiều đậu hũ của cô bạn gái nhỏ rồi, anh thật không dám tin mình làm ra chuyện như vậy, huống chi cô mới mười tám tuổi, anh còn phải đợi mà!

"Không có ạ......" Cô chưa từng có bạn trai nên không biết tiến triển giữa tình lữ như vậy là quá nhanh hay quá chậm, chỉ vì tin tưởng bề ngoài của anh, nên luôn cảm thấy anh làm gì cũng đều đúng.

Nhìn bộ dạng ngây ngốc của cô, anh liền đặt một nụ hôn lên trán cô, nghĩ thầm đúng là một cô bé ngốc, nguyện ý bí mật yêu đương với anh, tương lai sẽ như thế nào cũng không biết, còn không hiểu phải bảo vệ mình, bảo sao anh có thể không đau lòng? Có lẽ người ngốc có ngốc phúc, cõ lẽ là vì cô không hề giữ lại chút nào, khiến cho anh càng không buông bỏ được.

Đoạn tình yêu này bắt đầu từ phương nam, nóng rực như ánh dương, chờ bọn họ trở lại phương bắc lạnh lẽo, có còn giữ được nhiệt độ giống vậy không? Hơn nữa theo thời gian qua đi, nồng cháy có thể trở nên nhạt nhẽo không? Quyết tâm có thể kiên trì không? Chuyện tình cảm thay đổi trong nháy mắt, tất cả vẫn là ẩn số, anh chỉ hy vọng mình sẽ không tổn thương tấm chân tình của cô.