Sau khi ra khỏi khách sạn, vợ chồng son liền tự gọi về nhà, báo cáo với cha mẹ hôm nay bọn họ đã đăng ký kết hôn, quả nhiên nhận được một trận kinh hô liên tục, nhưng không quá nghiêm trọng như bọn họ tưởng tượng. Dù sao trải qua khoảng thời gian dài tỏ rõ thái độ cùng tranh thủ, cha mẹ hai bên đã chuẩn bị tốt cho ngày này, giống như lý thuyết nấu ếch xanh, dần dần trăm hay không bằng tay quen.

Nói chuyện điện thoại xong, hai người liền đến trung tâm thương mại dạo cả một buổi chiều, mua sắm đồ dùng cho gia đình mới, không ngờ lại mua đến mỏi tay, thật may là đã gọi tài xế tới giúp đỡ, chiến lợi phẩm chất đầy hai xe.

Sẩm tối, lúc chim bay về tổ, vợ chồng mới cưới liền quay về nhà họ Lưu trước, Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân đang chuẩn bị bữa tối. Mấy ngày qua, họ đều thu những biểu hiện của Triệu Nghị Nhiên vào trong mắt, không thể phủ nhận sự cố chấp và lưu tâm của anh, huống chi hiện tại anh còn thật sự hành động, đã kết hôn rồi chẳng lẽ lại bảo bọn họ ly hôn?

"Cha, mẹ, chúng con về rồi." Triệu Nghị Nhiên kiên trì gọi cha mẹ đã hai năm, cuối cùng cũng đợi được ngày danh chính ngôn thuận này, vì vậy nụ cười của anh vô cùng rạng rỡ, vô cùng sung mãn.

"Hai con xem TV trước đi, đợi lát nữa là có thể ăn cơm rồi, mẹ các con còn làm bánh ngọt cho Mỹ Châu đấy." Lưu Chí Đạt từ phòng bếp đi ra, dùng ánh mắt trìu mến nhìn hai đứa con, cuối cùng đã đợi được con gái có nơi có chốn, hai mươi hai năm trước bọn họ nào có dự đoán được sẽ có ngày hôm nay đâu?

"Cám ơn cha mẹ, hai người vất vả rồi." Triệu Nghị Nhiên dừng lại một chút mới nói: "Con muốn mời cha mẹ con tới đây một chuyến, có được không ạ?"

"Dĩ nhiên rồi, chúng ta cũng muốn hàn huyên với bên thông gia một chút." Lưu Chí Đạt đồng ý ngay, không cần suy nghĩ.

Triệu Nghị Nhiên lấy di động ra gọi cho cha mình, mới biết cha mẹ đang trên đường tới, quả nhiên là tâm ý tương thông, họ cũng biết hôm nay anh sẽ tới nhà cha mẹ vợ nên dứt khoát nắm chắc thời cơ.

Cứ như vậy, cha mẹ hai bên dùng thân phận thông gia để gặp mặt, không có không khí ngột ngạt. Ngày thường bọn họ đều cùng nhau dùng bữa sáng, hiện tại ăn chung bữa tối là rất bình thường, huống chi còn vì hôn sự và sinh nhật của con gái Mỹ Châu, về sau chúc mừng cùng một ngày sẽ tiện hơn.

Sau bữa cơm chiều, lúc ăn bánh ngọt, La Thanh Dao lấy ra một bộ trang sức do chính mình thiết kế, giao cho Mỹ Châu nói: "Đây là quà kết hôn mẹ tặng cho con, có thể mẹ chỉ có một người con dâu là con, mẹ đã hết hy vọng với tên nhóc Thái Nhiên kia, còn Yên Nhiên chắc cũng sẽ không kết hôn. Con cứ nhận đi, về sau tặng lại cho con gái hoặc con dâu của con."

"Cám ơn mẹ, thật sự là quá đẹp, con nhất định sẽ quý trọng ạ." Lưu Mỹ Châu đã từng nhận đồ trang sức của bạn trai tặng, cơ bản sẽ không đặc biệt kích động, nhưng mẹ chồng đưa bộ này có ý nghĩa đặc biệt, cuối cùng cô đã được nhà chồng đồng ý, chính thức trở thành dâu cả nhà họ Triệu.

"Lúc nào thì làm tiệc mừng? Hình thức không được quá tùy tiện, chuyện này hai đứa phải nghe chúng ta." Triệu Cẩm Bằng chỉ sợ vợ chồng trẻ có quan niệm quá tân tiến, đăng ký kết hôn xong sẽ không chịu tổ chức tiệc rượu lớn. Phải biết ông và vợ từng tham gia nhiều tiệc mừng như vậy, nhà mình lại là lần đầu tiên đãi tiệc mừng, nói không chừng còn là lần cuối cùng, đương nhiên phải ăn mừng linh đình một phen.

"Đúng rồi, còn phải gọi Thái Nhiên và Yên Nhiên trở về, nhưng mà bọn nó không thể dẫn theo ai về tham gia, chỉ có thể tham dự một mình, ngàn lần đừng quấy phá." Đến bây giờ La Thanh Dao vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu không gấp gáp thì bà cũng chẳng muốn gọi cặp song sinh về.

Tuy tính cách của Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân có vẻ giản dị, nhưng vừa nhắc tới tiệc cưới liền hào hứng bừng bừng. Họ từng chụp rất nhiều hình của con gái, đến lúc đó cần phải chọn kỹ lựa khéo để trưng bày ra, làm cho mọi người biết trân châu mỹ lệ được nuôi dưỡng như thế nào.

Đối lập nhau, Triệu Nghị Nhiên và Lưu Mỹ Châu có vẻ khá bình tĩnh, nhàn nhã giống như vợ chồng già. Bọn họ chỉ cần người lớn hai bên đồng ý, cho dù là làm bù nhìn trong hôn lễ cũng được, hình thức có long trọng đến mấy cũng chỉ là hình thức, trong lòng nhận định lẫn nhau mới là quan trọng.

Sau khi kết hôn, Lưu Mỹ Châu vẫn không nghỉ việc, vẫn đi làm với Triệu Nghị Nhiên, tổng giám đốc Triệu đương nhiên là chủ tịch, Triệu phu nhân thì là trợ lý đặc biệt của chủ tịch. Tổ hợp như vậy cho dù đi tới chỗ nào đều khiến người khác chú ý, có thể nói là ví dụ tốt nhất cho việc ở văn phòng từ tối đến sáng.

Vợ chồng son vẫn ở lại bên ngoài, cuối tuần liền thay phiên về hai bên nhà dùng cơm, cho đến hai năm sau khi Lưu Mỹ Châu mang thai, Triệu Cẩm Bằng và La Thanh Dao đich thân ra mặt mời ba lần bốn lượt, cuối cùng cũng đón được con trai và con dâu về nhà lớn. Cả nhà trên dưới đều cùng nhau chuẩn bị nghênh đón sinh linh mới.

Lưu Chí Đạt và Lâm Ngọc Trân cũng hết sức khẩn trương, ngày nào cũng tới nhà họ Triệu báo danh, nấu cái này, hầm cái kia cho con gái, mục đích chính là muốn ngoại tôn ra đời bình an. Nhớ lại tình huống sinh non Mỹ Châu năm đó, bọn họ cẩn thận cũng chẳng thừa, mặt khác, Mỹ Châu hoàn toàn bị cấm lái xe, cho dù có Triệu Nghị Nhiên đi cùng cũng không được, có mua thêm bảo hiểm cũng không đền nổi.

Bụng Lưu Mỹ Châu càng ngày càng lớn, thì Triệu Nghị Nhiên dứt khoát mang việc về nhà làm, chỉ sợ có biến hóa lại không có cách nào ở bên cạnh vợ. May mà ông trời phù hộ, mặc dù quá trình sinh vô cùng khổ cực nhưng kết quả lại vô cùng hoàn mỹ. Lưu Mỹ Châu vẫn chưa tới 25 tuổi, Triệu Nghị Nhiên còn chưa tới 35 tuổi thì có hai đứa bé, một nam một nữ tạo thành một chữ "Hảo".

Ngày đó, canh giữ ở bệnh viện, hai nhà đều vô cùng vui mừng, nhất là Triệu Thái Nhiên và Triệu Yên Nhiên còn đang dạo chơi trong giới quý tộc độc thân, chỉ có từ ''mừng như điên'' mới đủ để hình dung tâm tình của bọn họ. Không một ai biết trong lòng Triệu Nghị Nhiên rất rối rắm, chỉ vì anh luôn có chút cảm giác nói không nên lời với các cặp song sinh.

Trong từ điển cá nhân của anh, sinh đôi đồng nghĩa với tự do, tùy hứng, phiền toái. Ở một khoảng thời gian nào đó từng khiến anh vô cùng bất mãn song lại thầm hâm mộ, có lẽ có rất ít người làm cha sẽ có tâm tình mâu thuẫn giống anh, nhưng trời mới biết rốt cuộc anh bị cặp sinh đôi liên lụy biết bao nhiêu, thật sự là về tình có thể tha mà!

Ba tháng sau, vào buổi tối nào đó, Triệu Nghị Nhiên nhìn bà xã cho cặp sinh đôi bú no, liền đặt hai đứa bé vào trong nôi trước mới quay đầu lại, không nhịn được đề nghị bà xã: "Mỹ Châu, anh biết em mang thai rất vất vả, chờ em điều dưỡng tốt thân thể, chúng ta lại sinh một đứa nữa được không? Chỉ cần một, mặc kệ là con trai hay con gái đều được, anh chỉ sinh thêm một đứa thôi!"

"Anh không thích cặp sinh đôi sao?" Lưu Mỹ Châu đã sớm phát hiện, hình như chồng mình có loại khúc mắc kỳ quái.

"Nếu như là nhà người khác sinh đôi, thì tất nhiên là không sao cả, nhưng nhà chúng ta sinh đôi có thể sẽ không nhờ vả được, nếu trưởng thành giống như chú và cô bọn nó thì phải làm sao?" Triệu Nghị Nhiên bắt đầu có cảm giác tự làm tự chịu, ban đầu anh kích động em trai em gái diễn trò lừa gạt cha mẹ, hiện tại anh đã có một cặp nam nữ sinh đôi, có phải là ông trời đặc biệt phái xuống để hành hạ anh không?

Lưu Mỹ Châu thầm buồn cười, ngoài mặt lại cố ý oán trách: "Em mất cả ngày mới sinh được hai đứa bé ra, nếu như anh ghét bỏ cũng đừng quản chúng em, ngày mai em liền mang con về nhà mẹ đẻ ở!"

"Bà xã đừng nóng giận mà! Đều là anh sai, anh xin lỗi nhé!" Công phu dỗ dành bà xã của Triệu Nghị Nhiên tăng lên rất nhiều, đúng lúc thay đổi sách lược nói: "Thật ra trọng điểm là anh muốn mời cha mẹ vợ chuyển qua đây, chỉ có nhờ họ chăm sóc bé con thì anh mới yên tâm. Em cũng biết cha mẹ anh không dạy được trẻ con, em trai em gái anh chính là ví dụ tốt nhất, em cũng không hi vọng bảo bối của chúng ta trở nên phản nghịch như vậy chứ?"

"Mời cha mẹ em chuyển qua đây? Làm quản gia hay là bảo mẫu?" Lưu Mỹ Châu rất có lòng tin với con mình, không hề lo lắng tình huống như lời chồng đã nói, nhưng vừa nhắc tới cha mẹ, cô liền có chút cảnh giác.

"Dĩ nhiên không phải làm quản gia hay bảo mẫu, họ là ông bà ngoại của bọn trẻ mà, chuyển qua chính là cùng chúng ta yêu thương bọn trẻ thôi. Anh hi vọng cả nhà cùng chung sống, điều kiện tiên quyết là họ cũng bằng lòng." Anh nào dám coi cha mẹ vợ thành người làm, anh đâu có bị ngứa da, tuy đôi tay nhỏ bé của bà xã rất mềm mại, nhưng véo lên người cũng rất đau đó.

"Anh nói là hai nhà chúng ta ở cùng nhau? Cùng nhau chăm sóc bọn trẻ?"

"Ừ" Anh gật đầu một cái, mong đợi nói: "Vốn hai nhà chúng ta chính là ở cùng nhau, anh rất hoài niệm cảm giác đó, chỉ có điều trước kia là vì quan hệ công việc, hiện tại chúng ta đã thật sự là người một nhà, tại sao không thể sống cùng nhau?"

Cô không có trả lời ngay, thầm cảm động một lúc mới nói: "Nghị Nhiên, thật ra là anh đang nghĩ cho em hả? Anh biết em rất nhớ cha mẹ, cũng hi vọng ở gần để chăm sóc họ."

"Đều là một mà, cha mẹ em cũng chính là cha mẹ anh." Anh hiểu rất rõ tình cảm cô dành cho cha mẹ vợ, nếu như có thể lựa chọn cha mẹ cho mình, anh cũng khá thích cha mẹ vợ đó, có tình người hơn so với cha mẹ anh, có thay đổi nhiều lắm.

"Để em hỏi cha mẹ trước đã, nói không chừng họ vẫn còn ngại ngùng đấy."

"Nể mặt hai đứa cháu bảo bối, anh tin họ sẽ gật đầu đồng ý. Thật ra thì cha mẹ anh cũng có ý đó, chỉ là bọn họ ngượng ngùng mở lời, liền dứt khoát để anh tới làm người phát ngôn."

"Tất cả đều bị anh nói trúng, anh còn nói với em làm gì?"

Nếu bà xã có chút hoang mang thì anh đương nhiên phải đề xuất phương án giải quyết: "Vậy không thì.....Anh để cho em hôn một cái nhé?"

Lưu Mỹ Châu cười hì hì đồng ý, vì thế, hai người liền ôm hôn thật sâu, hôn đến nỗi anh vùi mặt trước ngực cô, hút vài ngụm lương thực của con trẻ. Mùi vị thật sự rất thơm, đáng tiếc anh không thể thỏa sức uống đến no nê, nếu không sẽ bị bà xã nói anh ngược đãi trẻ con, chiếm đoạt nguồn dinh dưỡng của hai đứa bé.

Sau một hồi ngọt ngào chết người không đền mạng, Lưu Mỹ Châu vừa vuốt chồng tóc, vừa cảm khái nói: "Nghị Nhiên, anh có tin rằng con người có kiếp trước kiếp sau không?"

Triệu Nghị Nhiên là một người theo thuyết vô thần, cũng không tin có kiếp trước kiếp này, chỉ là nhìn dáng vẻ mong đợi của vợ yêu, liền khẽ mỉm cười nói: "Anh không biết, có lẽ có đi!"

"Em nghĩ kiếp trước mình yêu anh nên kiếp này mới có thể cuồng dại với anh như vậy." Ban đầu là mơ mộng hão huyền, hôm nay mộng đẹp đã trở thành sự thật, có lúc chính cô cũng không quá tin tưởng, cuộc sống thật sự là khó có thể đoán trước!

"Có lý, anh đồng ý với quan điểm của em." Triệu Nghị Nhiên cũng tràn đầy đồng cảm, vừa bắt đầu anh còn chưa làm được gì cho cô, vậy mà cô vẫn tin tưởng, yêu thương anh như vậy, tựa như món quà do trời cao ban tặng. Thật may là anh biết quý trọng, biết yêu thương, cuối cùng mới có thể nắm chặt tình yêu chân chính này.

Nếu như cô gặp người đàn ông khác, anh không dám tưởng tượng sẽ là tình cảnh gì, Mỹ Châu đơn thuần nhất định sẽ bị thương tổn. Anh đã từng tự cho là đúng, định giới thiệu đối tượng cho cô, sau lại không nỡ trao cô cho người ngoài, cảm giác sẽ không có ai yêu thương cô hơn anh, cho nên vẫn để mình nhận đi, không thể buông tay thì cứ bảo vệ cho tốt vậy.

"Nếu như có kiếp trước, anh tin là em yêu anh trước, nếu như có kiếp sau, anh bằng lòng yêu em trước có được không?" Phụ nữ hình như rất thích để ý đến trình tự trước sau, cảm giác được yêu có lẽ rất tuyệt mỹ, nếu có cơ hội báo đáp, dĩ nhiên anh sẽ thỏa mãn cô.

"Ừ, anh phải thầm mến em rất nhiều năm, mỗi ngày đều vì em mà viết nhật ký."

"Được, bà xã là lớn nhất, em nói sao anh làm vậy." Anh khó mà tưởng tượng mình sẽ thầm mến người nào đó, nếu thích phải theo đuổi sao? Chỉ có điều bà xã yêu cầu thì ông xã phải có trách nhiệm hoàn thành, chỉ cần cô hạnh phúc thì anh cũng sẽ vui vẻ.

Đêm đã khuya, Lưu Mỹ Châu hài lòng vùi vào lồng ngực chồng, khép mắt lại chìm vào mộng đẹp. Hiện tại cô không sợ mình đang nằm mơ, bởi vì sau khi tỉnh mộng chính là cuộc sống thực tế, tình yêu, tình thân, tình bạn đều quay xung quanh cô, cô là một người có mơ ước, cô đã sống ở trong mộng đẹp.