*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

**********

Lâm Mộc ngồi trên người Patrick, hết sức đè thấp thân mình, hôm nay gặp phải sự tình không tốt mà mấy ngày trước không gặp – đó là trời mưa.

Chạy dưới trời mưa là một việc làm người ta hết sức khó chịu. Lâm Mộc cảm thấy y phục của mình đã muốn ướt đẫm, cảm giác dính dính làm cho cậu chỉ muốn đi tắm nước nóng ngay lập tức, chính là hiện giờ tìm được sơn động cho bọn họ trú mưa đã là tốt lắm rồi.

Cầu Cầu từ trong ba lô ló đầu ra, chần chờ một chút, nó vẫn là từ trong ba lô chui ra, trèo lên vai Lâm Mộc.

Cảm thấy trên vai hơi nặng, Lâm Mộc đem Cầu Cầu ôm ở trong ngực của mình, tuy rằng Cầu Cầu rất thích tắm rửa, nhưng da lông ẩm ướt sẽ làm cho Cầu Cầu cảm thấy không thoải mái.

Nhìn cơn mưa có xu thế không giảm, Lâm Mộc dùng tay che tại trước mắt, ngăn nước mưa bay vào mắt, không biết Patrick có thể cảm thấy không thoải mái, tuy rằng y là rắn.

“Patrick, khi nào thì chúng ta có thể nghỉ ngơi.”

Patrick trầm mặc một chút, “Đã kêu Matt cùng Carl đi tìm kiếm sơn động, chúng ta chỉ có thể chờ tin tức.”

Lâm Mộc gật gật đầu, Matt, phụ thân của Mischa, sói lớn màu bạc, tuy rằng bình thường thực trầm mặc nhưng rất đáng tin cậy.

“Patrick, cơn mưa này có phải hay không báo hiệu mùa mưa đã tới?” Từng nghe Patrick giới thiệu nơi này có bốn mùa, mà mùa mưa lại là ranh giới giữa hai mùa xuân và mùa hạ, sẽ kéo dài hai mươi mấy ngày, đối với bọn họ – những người không có nơi cư trú – thật sự là phiền toái.

“Không biết.”

“Không biết?” Lâm Mộc vì câu trả lời của y mà lo lắng.

Pitrick không xác định rõ có phải là mùa mưa đã đến rồi, chỉ hy vọng không phải.

Một tiếng sói kêu lên, Lâm Mộc vui vẻ hỏi: “Có phải Matt đã tìm được chỗ ở hay không?”

“Ừ.” Patrick nói xong, theo phương hướng Matt phát ra tin tức bay đi.

Đây không phải là một sơn động thật lớn, mười mấy thú nhân cao lớn đồng thời cùng trụ làm cho sơn động thật chật chội.

Bọn họ đem sơn động đơn giản rửa sạch một chút, lấy cỏ khô trong sơn động nhóm lửa.

Da thú mà Lâm Mộc thường dùng khi ngủ, lúc này đã muốn ướt. Cậu cẩn thận trải ra, dùng khăn tắm trong ba lô cẩn thận mà lau khô.

Lâm Mộc thấy may mắn vì cậu có hai bộ quần áo, cậu thay bộ đồ ướt ra, đương nhiên là khi cậu thay đồ, Pitrick đem cậu che thật kín.

Quần áo của các thú nhân là váy da thú đơn giản, tại thời điểm Lâm Mộc không biết bọn họ cũng đã thay xong, tuy rằng bọn họ không để ý việc Lâm Mộc thấy cơ bắp của bọn họ, nhưng Patrick thực để ý, cho nên bọn họ đã như định trước là thất vọng.

Dùng nhánh cây treo quần áo cạnh đống lửa để hơ, Lâm Mộc ngồi xuống bên cạnh Pitrick. Tất cả mọi người ngồi xuống quanh đống lửa nhưng lại không nói gì với nhau, Lâm Mộc biết bọn họ đều đang lo lắng việc mùa mưa đến.

Lâm Mộc nhìn bộ dáng lo lắng của họ, cho dù Casso lúc nào cũng ầm ĩ lúc này cũng đều ủ rũ, duy nhất không có gì biến hóa hẳn là Cầu Cầu đang trong ngực cậu ăn đến ngọt ngào.

Khi màn đêm buông xuống, Lâm Mộc nhìn Patrick đang đứng trước cửa sơn động nhìn ra bên ngoài. Đêm nay là y gác đêm, đêm nay cậu cũng không ngủ được.

Lâm Mộc đi đến bên cạnh Patrick, cùng y nhìn bầu trời đêm bên ngoài, “Đừng quá lo lắng, mọi việc sẽ tốt hơn. Cuộc sống của chúng ta cũng sẽ tốt lên.”

Patrick quay đầu nhìn về phía Lâm Mộc, Lâm Mộc cho y một nụ cười an tâm.

“Ừ. Nhất định sẽ.”

Vươn tay ra ngoài, làm cho mưa rơi vào tay mình. Ngay tại khi Patrick chuyên chú nhìn cậu, đột nhiên xoay đầu lại vui cười nói với y: “Patrick, tuy rằng chúng ta đều hy vọng tương lai sẽ tốt hơn, nhưng tôi cảm thấy chúng ta vẫn là lên một kế hoạch thật tốt mới được.” Tiếp Lâm Mộc giả vờ nghiêm túc, “Cho nên kế tiếp chúng ta phải thảo luận thật tốt mới được.” Nói xong lôi Pitrick đến vách cửa ngồi xuống, dựa lưng vào vách sơn động.

“Có thể nói với tôi kế hoạch của anh không?”

Patrick thấy Lâm Mộc dùng ánh mắt chờ mong nhìn mình, “Không tính có kế hoạch gì, chỉ muốn tại phương bắc có thể tìm được sơn động thích hợp để chúng tôi cư trú. Dù sao những nơi có thực vật sinh sống đông đúc đều bị các bộ lạc khác đưa vào phạm vị thế lực của mình. Thú nhân đối với lãnh địa của mình đều thực coi trọng, sơn động bị dấu hiệu không thể cư trú, bởi vì đó là khiêu chiến với các thú nhân.”

“Sơn động? Ý của anh là, chúng ta cư trú trong sơn động?” Lâm Mộc cảm thấy lông mày của mình đều nhăn thành một đoàn

Patrick cảm thấy Lâm Mộc phản ứng có chút kỳ quái, bọn họ vẫn không phải là cư trú trong sơn động sao ?

“Các anh không làm nhà sao? Vì sao nhất định phải ở trong sơn động a, cũng không phải người rừng.” Lâm Mộc cũng không hy vọng chính nửa đời sau của mình đều sống trong sơn động, hơn nữa ở tại hoàn cảnh này mà sống trong sơn động đều dễ dàng sinh bệnh.

“Nhà?” Tuy rằng không rõ Lâm Mộc nói chính là cái gì, nhưng y có thể đoán được, bộ lạc của Lâm Mộc không sống trong sơn động, “Nhà mà cậu nói là cái gì?”

“Đương nhiên là chỗ để ở. Nơi của chúng tôi không có người sẽ sống trong sơn động, âm u ẩm ướt, ở nơi đó chúng tôi sẽ làm nhà để ở. Trong phòng sạch sẽ sáng ngời hơn nữa mùa đông cũng rất ấm áp.”

“Cậu biết không? Cậu biết cách để làm nhà không?” Patrick bởi vì Lâm Mộc nói về nhà đã không nén được kích động.

Lâm Mộc không nghĩ đả kích y, cậu biết được quá trình tạo phòng ở là do có hứng thú nên mới học một ít lý luận, nhưng nửa điểm kinh nghiệm đều không có, cho nên Lâm Mộc chỉ có thể có chút chột dạ nói: “Có khả năng. Chỉ là tôi không có kinh nghiệm gì.”

Patrick vui vẻ mà xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Mộc, “Không quan hệ, cậu có thể thử.” Nhìn tay mình ở trên đầu Lâm Mộc, thấy biểu tình mất tự nhiên của cậu, Patrick ý thức được hành vi của mình mang đến xấu hổ, chính là y quen mặt than nên Lâm Mộc không nhìn thấy được biểu tình xấu hổ của y.

Lâm Mộc thật kinh ngạc, Patrick lạnh lùng sẽ nhu đầu mình mà còn dùng giọng nói nhu hòa nói chuyện với mình, cho nên trong nháy mắt cậu ngây ngẩn cả người. Khi phục hồi tinh thần lại, tay của Patrick đã để trên vai mình hơn nữa còn không có ý rời khỏi.

Lâm Mộc ho nhẹ một tiếng làm cho giọng của mình tự nhiên một chút, nói: “A... Vấn đề làm nhà phải nhanh giải quyết mới được, mùa mưa đi qua là phải dự trữ thức ăn cho mùa đông. Chúng ta phải có một nơi chống lạnh mới được. Tôi nghĩ, chúng ta chỉ cần tìm một nơi bí mật làm nhà là được, không nhất định phải đến phương bắc thưa thớt người để ở, dù sao chúng ta cũng cần nơi có thực vật sung túc.”

“Nếu cậu nói nhà có thể cư trú, chúng ta cũng không cần phải đi đến phương bắc.”

“Nhà là khẳng định có thể, hơn nữa nhất định còn tốt hơn cả sơn động. Nhưng mà bây giờ chúng ta còn có vần đề tương đối phiền toái —— đó là muối. Chúng ta phải tìm được muối mới được, người trong một thời gian dài không thể thiếu muối, thú nhân các anh có thể thông qua việc uống máu để bổ sung, nhưng đây không phải là kế lâu dài, nếu muốn kiến tạo bộ lạc chúng ta phải có muối mới được.”

Patrick đương nhiên biết tầm quan trọng của muối, nhưng là thân phận của bọn họ rất xấu hổ. Không có tư cách đi đến hồ mặn lấy muối. Chém giết, đồng nghĩa với việc bị hai cánh thú nhân đuổi giết. (thú nhân bảo hộ hồ nước mặn tự nhiên là cực mạnh.)

Lâm Mộc nhìn thấy khi mà mình nói đến muối, trong mắt Pitrick hiện lên tia ảm đạm, rất không đành lòng, từ những gì bọn họ nói, cậu hiểu được bọn họ đã thừa nhận những khổ cực như thế nào.

“Có thể nói cho tôi biết, muối bị bảo hộ là loại nào không?”

Muối không phải đều là như vậy sao, còn có chủng loại khác sao? Patrick bởi vì vấn đề của Lâm Mộc mà nghi hoặc.

Lâm Mộc nhìn thấu nghi hoặc của y, vì thế giải thích nói: “Nơi của chúng tôi ở có rất nhiều nơi có muối, có mỏ muối, hồ nước mặn, hồ muối, hồ chứa nước làm muối còn có muối biển.”

“Tôi chỉ biết hồ nước mặn.”

“Anh có biết biển không?” Lâm Mộc vui vẻ hỏi, muối biển chính là rất tốt.

“Biển? Tôi chỉ biết hải tộc.”

“Hải tộc? Mỹ nhân ngư sao?” Lâm Mộc hưng phấn. Mỹ nhân ngư, tồn tại trong đồng thoại đó.

“Bọn họ không thích bị người xưng là mỹ nhân ngư, bọn họ thích kêu chính mình thú ngư. Hơn nữa nghe nói bọn họ cũng không mỹ.”

“Theo ai nói?” Lâm Mộc cũng không thích cảm giác đồng thoại tan biến.

“Hùng tộc.”

Lâm Mộc yên tâm, thẩm mỹ của gấu ai có thể tin được.

“Trước mặc kệ bọn họ có đẹp hay không, tôi nghĩ, cái kia... Hải tộc có thể công kích các anh hay không, ý tôi là khi nhìn thấy các anh ấy.”

“Du thú bị toàn bộ thú nhân trên đại lục đuổi đi, nhưng hải tộc mặc kệ việc trên đại lục, chỉ cần chúng tôi không chọc bọn họ, bọn họ sẽ không tập kích chúng tôi. Dù sao bọn họ là am hiểu biển cả, mà thú nhân đại lục lại không am hiểu biển cả.” Thực vật mới là thứ bọn họ tranh đoạt căn bản.

Lâm Mộc vui vẻ nói: “Vậy thật tốt quá, Patrick, anh biết không, trong nước biển có hàm lượng muối rất nhiều, chỉ cần chúng ta đem nước biển phơi nằng là có thể có muối để dùng. Nói như vậy chúng ta có thể giải quyết vấn đề về muối. Trời không tuyệt đường người, thật sự là quá đúng!”

Tựa hồ bị Lâm Mộc vui vẻ cuốn hút, Patricia cũng lộ ra có thể thấy được mỉm cười, nghe Lâm Mộc nói có lẽ thật sự có thể tìm được muối cũng không chừng, như vậy xiềng xích giam cầm trên người du thú bọn họ có thể sẽ được cởi bỏ. Bọn họ không có dã tâm quá lớn, chỉ muốn có chỗ để dung thân mà thôi. Nhìn nhân nhi trước mắt cao hứng kể về cuộc sống trong tương lai như thế nào chậm rãi ngủ, Patrick đem cậu ôm vào trong ngực, điểu chỉnh tư thế làm cho cậu ngủ thật ngọt ngào.

Nhìn nhân nhi trong ngực ngủ say, Patrick cảm thấy có lẽ cậu chính là người cứu chuộc cuộc sống của bọn họ.

Nghe âm thanh ngoài sơn động, hết mưa rồi.