“Mạnh dần đến khúc cuối Persis Overture. Bắt đầu từ khúc đó…”

Cathy, đội trưởng bộ gõ, sốt ruột lật tới lật lui cuốn tổng phổ trên giá. Bây giờ nó có nổi điên vứt toẹt cuốn tài liệu xuống đất bọn tôi cũng không ngạc nhiên, thề có Chúa, bởi vì chỉ còn hai tuần nữa là đến buổi hòa nhạc. Nhưng ít ra con nhỏ này còn có tinh thần trách nhiệm, không giống như đứa nào đó lựa ngay một trong những ngày tập hiếm hoi của bộ gõ để “đi làm công chuyện quan trọng”.

“Từ khung 293 hả?”

“Ừ.”

Cả đám đã cố sống cố chết học cho thuộc phần của mình. Horace gõ gõ ngón tay trong không khí bên trên cây đàn chuông, mím môi nuốt cái ngáp dài. Victoria, học năm ba, sẵn sàng chờ lệnh bên cây mộc cầm. Tôi cầm cây trống lục lạc sặc sỡ trong tay, lẩm nhẩm phần của mình trong đầu: cắc-cắc-tùng-cắc-tùng-cắc-cắc-tùng, tới lui y vậy. Rồi, dễ òm.

Tôi quay đầu trừng mắt với dàn trống. Yun, một thằng dở hơi năm hai, đang yên vị tại chỗ của Tate, hai tay cầm dùi đúng y như cách Tate chỉ. Một thằng năm hai, cầm dùi của một thằng năm ba. Còn tôi chết dí chỗ này, ôm một cái lục lạc!

Nói giảm nói tránh thì là, tôi đang tức như bị bò đá.

Cathy gật đầu, cái đuôi gà bóng mượt của nó lúc lắc, rồi vung tay xuống. Yun bắt đầu gõ đều đặn. Horace và Vic tăng tốc. Tôi lơ đãng đập cổ tay vào mặt trống.

Cắc-cắc-tùng-cắc-tùng-cắc-cắc-tùng.

Dù không muốn tôi cũng phải thắc mắc, là tại sao sau khi hai đứa cùng gia nhập hồi năm nhất, tôi chỉ được đụng đến mấy nhạc cụ chưng-chơi-cho-đẹp, còn Tate thì ngon lành ngồi đánh trống. Thôi thì cũng được đi, nó đánh trống nhìn hợp hơn tại nó cao, nhưng không phải tại nó đẹp mẽhay gì sất! Đứa sở hữu mái tóc lãng tử rực cháy là tôi, vậy mà đứa được chơi mấy khúc ngầu lại là nó.

Kể từ đó, tôi bắt đầu tức nó.

Nhưng cũng kể từ đó, tôi hết tức nó, bởi vì Thomas thổi cây tù và Pháp điệu nghệ, và thằng ấy biết thừa lợi thế đó. Tate cũng ghét hắn như tôi, vậy là bọn tôi trở thành anh em. Và khi cô Ridley chỉ định Thomas làm đội trưởng dàn nhạc, hai đứa tôi thề sẽ quyết tử trở thành đệ nhất bộ gõ trường này để quyết sinh lột bộ mặt câng câng của hắn quăng xuống đất mà nhảy cẫng lên đó.

Và dĩ nhiên tôi là đệ nhất. Không ai gõ chuông tam giác nhẹ bằng tôi. Không ai lướt đàn chuông mượt bằng tôi. Chỉ có điều – nếu bắt tôi đứng giữa công viên thoáng gió mà chơi thì trình độ mấy đứa kia sẽ bằng tôi.

Cắc-cắc-tùng-cắc-tùng-cắc-cắc-tùng.

Có một lần, năm bọn tôi mười lăm tuổi, tôi cho Tate xem cái hộp bí mật tôi giấu trong phòng sau khi bị nó nằn nì đến mòn tai. Trong hộp là toàn bộ những “dụng cụ bảo hộ” quý báu của tôi – mắt kiếng, khẩu trang, bao tay, thậm chí cả cái bình nuôi cá thứ hai mà gia đình hàng xóm nhẫn tâm tặng tiếp năm tôi lên mười một. Kể ra thì nó không cười nhiều như những người khác khi biết về chứng sợ gió của tôi, và thứ duy nhất nó cười là cái bình nuôi cá.

“Hỡi ôi chàng thợ lặn nơi đại dương sâu thẳm!” Nó đút đầu vô bình ngồi lảm nhảm. “Vĩnh viễn lăn lê bò toài dưới đáy vì chàng sợ gió biển chứ không phải cá mập!”

Tôi đã đích thân đá đít nó ra khỏi nhà tôi, mặt đỏ như gấc vì phẫn nộ chứ không vì cái gì khác.

Nhưng gần đây thì có cái gì khác. Gần đây Tate chọc phá và giễu cợt và nhạo báng tôi vô cùng nhiệt tình. Gần đây nó hành hạ tinh thần và thể xác tôi bằng những cố gắng vô vọng hòng giúp tôi vượt qua nỗi sợ. Gần đây – chính xác hơn là hai hôm trước – nó đã hăng hái hôn tôi trên một ngọn đồi, viện cớ là vì nó có lòng từ bi giúp người.

Không chừng gần đây nó tự nhiên muốn được tôi để ý.

Không chừng gần đây nó tự nhiên thấy thinh thích tôi.

Mặt tôi nóng hực lên dưới cái nón áo lạnh.

Cắc-cắc-tùng-cắc-tùng-cốp.

Horace và Vic khựng lại như bị điểm huyệt. Yun mơ hồ ngước mắt lên.

Tôi ngó xuống cái trống lục lạc dưới đất. “Ủa.” Mười giây sau, tôi ngạc nhiên thốt lên.

Cathy thở dài não nuột. “Thôi dẹp đi.” Con nhỏ lẩm bẩm, xua xua tay. “Mọi người tự tập.” Nó ra lệnh. Rồi nó đi ra khỏi phòng, tiện thể lôi luôn tôi theo, giống hệt một lần nào đó cùng Tate.

*************

“Tui xin lỗi rồi mà.” Tôi ngượng ngùng cãi. “Bình thường tui đâu có tệ lậu vậy! Tui biểu diễn được mà! Chỉ tại bữa nay… tui hơi… mất tập trung.”

“Chính xác, mất tập trung!” Cathy nạt nộ làm tôi hơi rúm lại. “Tui nhớ hồi đó mỗi ngày thứ bảy với thứ tư ông có bao giờ mất tập trung lúc Tate có trong phòng đâu.”

Mặt tôi ngu đi. “Hử?”

Đột nhiên nó chĩa thẳng một ngón tay đầy tính kết tội vào ngực tôi làm tôi giật mình lùi lại.

“Giữa ông với Tate nhất định đang có chuyện gì.” Nó phán.

Vậy là đùng một cái, mặt tôi thành đỏ lừ. “Không có! Không có chuyện gì hết!” Tôi lớn tiếng chối, có lẽ là hơi hấp tấp quá. “Chỉ là… tại vì… nó không có ở đây. Bình thường đánh trống cho Persis Overture là Tate nên chắc tại tui không quen với Yun, bà biết đó…?”

Thấy mắt con này còn nheo lại hơn, tôi yếu ớt buông thêm mấy tiếng “bà biết đó…” nữa.

Cathy bỏ tay xuống, đứng chống nạnh, cả người toát ra khí thế áp đảo mà dường như chỉ có đội trưởng mới có. “Tui không biết, mà tui cũng không muốn biết.” Nó vặc lại. “Giữa ông với nó có lằng nhằng gì thì giải quyết cho xong trước ngày hòa nhạc. Tui không muốn ông – với cả nó – chỉ vì mất tập trung mà phá hư cả buổi biểu diễn.”

Rồi con bé dịu giọng, thở dài tiếc rẻ. “Ai cũng biết bọn mình chỉ còn năm nay nữa thôi, Rubin, để mà…”

“Vậy là bà biết rồi.” Tôi đau khổ kết luận. Hóa ra con này cùng một giuộc với thằng Lyle. Tôi nào có biết. Lẽ ra tôi đã phải biết trước. Giờ thì cả thế giới sẽ biết…

Biết cái gì kia? Lạy Chúa con, tui chỉ định nói – ý tui là – năm nay là năm cuối của bọn mình, lần biểu diễn này là lần cuối của bọn mình, nên tui muốn nó phải hoàn hảo trước khi mình tốt nghiệp!”

“… Ô.” Tôi từ từ gật đầu nhẹ nhõm. “Vậy là bà không biết…”

Giờ thì Cathy trợn mắt với tôi và chỉ còn cách khoảnh khắc “nổi điên” có vài giây. “Trời ơi là trời!” Nó tức tối gào lên, đùng đùng bỏ về phòng nhạc. Nhưng tôi kéo tay nó và nó quay ngoắt lại, liếc tôi một cái sắc lẻm. “Gì nữa?!”

Tôi nhăn mặt, lập tức buông tay nó ra. “Bà… ừm.” Tôi lúng túng hỏi. “Hồi nãy… hồi nãy bà nói ‘chuyện gì’ giữa tui và Tate… là chuyện gì vậy?”

Con nhỏ vẫn không ngừng liếc. “Tui không biết. Đủ thứ chuyện.” Nó cộc cằn đáp. Rồi nghĩ ngợi một lát. “Như chuyện mỗi lần tập nhạc cứ lâu lâu nó lại liếc ông. Hay chuyện mỗi lần ông quay lại là nó đá trống hoặc rớt dùi.” Nó nghĩ thêm lát nữa. “Tui cá màn rớt lục lạc hồi nãy là của nó dạy ông.”

“… Ô.” Tôi lại từ từ gật đầu, tự nhiên thấy nóng nóng trong người. “Nó có làm vậy hả…”

Sau khi Cathy đã bỏ đi, người tôi vẫn còn nóng nóng. Trong đầu tôi chiếu đi chiếu lại cảnh thằng Tate lóng ngóng đánh rơi dùi, hay cảnh nó đực mặt ra ngắm tôi lả lướt thần sầu trên cây đàn chuông. Tôi còn tự chế ra cảnh nó phủ phục dưới chân tôi, khóc lóc van xin tôi tha thứ cho những trò đùa quá quắt của nó, trong khi tôi điềm nhiên lau chùi cái chuông tam giác và gõ ra câu trả lời “Không” ở đủ mọi nốt.

Tôi phải đút đầu dưới vòi nước một hồi rồi mới dám làm mặt lạnh cun cút quay lại phòng nhạc