Tiêu Quan bị người Thổ Phiên chiếm cứ bao năm, giờ lại rơi vào tay Dương Hạo, bắc đại môn của Quan Trung thực tế đã mở ra, mà người Thổ Phiên liên miên chinh chiến, sớm đã quen thuộc thủ quân Quan Trung, Dương Hạo đánh bại Thượng Ba Thiên, bởi vì tốc độ quá nhanh, quân Tống Quan Trung còn không hề biết chuyện gì ở nơi đây, cũng không biết Tây Hạ quân đã hùng hổ, hừng hực tiến quân xuôi nam.
Cho đến đại quân Đồng Vũ, Thiết Ngưu và Kha Trấn Ác chậm rãi giết tới Lũng Sơn. Thế núi hiểm trở vô cùng, đông xuất có thể khống chế Quan Trung, nam vọng có thể đoạt Hán Trung, Ba Thục. Lũng Sơn là dư mạch Lục Bàn sơn, kéo dài mấy trăm dặm, có Bửu Kê, Đại Tán quan ải hiểm yếu, chỗ trọng yếu là Quan Trung, Hán Trung, Ba Thục; Kỳ Sơn có Lũng Quan, khống chế được hướng yếu đạo Quan Trung.
Dương Hạo lệnh cho đám người Tiểu Lục, Kha Trấn Ác phải lấy tốc độ nhanh nhất cướp lấy Quan Trung; thì mới giảm thiểu tổn thất, dùng nhiều trí, dùng ít lực, có thể sử dụng thủ đoạn cầu hòa, không động võ nghệ, bởi vì Vĩnh Khánh công chúa vẫn đang băn khoăn về "Kỳ Vương Triệu đức phương" trong đó. Chủ định gây chiến với Tống, vừa đánh lại vừa kéo dài, đây cũng không phải là chinh phục tuyệt đối, giết quá độ, sẽ làm quân Tống quật khởi. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Về phần cách tiến hành cụ thể thì không có, thời cơ chiến đấu thay đổi trong nháy mắt, và Dương Hạo không có khả năng nắm giữ, cho nên đã toàn quyền giao cho ba vị chỉ huy mặt trận, mỗi vị chỉ huy một kiểu không ai giống ai. Triệu Quang Nghĩa chỉ huy trận chiến phạt Liêu, chính là dùng là cách này, hắn có là phật quan âm nghìn tay nghìn mắt, cũng chẳng có cách nào chỉ huy được ba mươi vạn đại quân, cũng chính bởi vì quyền bính cầm giữ quá nặng, cho nên khi Liêu quân đánh bất ngờ vào U Châu, các lộ quân Tống xung quanh không dám làm bừa, chỉ có thể theo dõi bổn trận, trơ mắt nhìn quân địch vào thành, cũng chính bởi vì vậy, Triệu Quang Nghĩa phải nằm bò trên xe lừa bỏ trốn mất dạng, các lộ đại quân như rắn mất đầu, từ bách chiến bách thắng lập tức biến thành thất bại thảm hại.
Dương Hạo vô cùng chú trọng quân quyền quân hữu khi kiến thiết quân đội, hằng ngày kiến thiết huấn luyện quân đội cũng có tham khảo ưu điểm quân Tống, nhưng quyền chỉ huy cụ thể xuất chinh tác chiến, thì tuyệt đối trao quyền cho cấp dưới.
Đồng Vũ dẫn quân một đường xuôi phía nam, vừa mới gặp gỡ Ba Tát áp giải Thượng Ba Thiên bắc phản, lập tức sai người báo cho Dương Hạo, nhận được sự đồng ý của hắn xong, trực tiếp mang Thượng Ba Thiên đi phía Lũng Quan.
Thủ tướng Lũng Quan là Trương Thái, Thượng Ba Thiên tung hoành Lũng Hữu, Đồng Vũ là thuộc hạ của Thượng Ba Thiên lâu như vậy, đương nhiên biết chuyện này, trên thực tế tướng lãnh dân tộc Thổ Phiên Lũng Hữu phần lớn đều biết chuyện này, có cường viện thế này, với kinh nghiệm của Thượng Ba Thiên, hắn há có đạo lý không nói. Là một đại tướng, Trương Thái đương nhiên cũng biết nội tình này, Đồng Vũ thậm chí biết Thượng Ba Thiên mời Trương chỉ huy sứ nhậu một bữa, chơi đùa nữ nhân, còn biếu hắn áo choàng lông chồn quý giá. Lúc này coi Thượng Ba Thiên trở thành nước cờ đầu, ít tổn thất nhất cho Dương Hạo, giành ích lợi lớn nhất.
Trận chiến Lũng Quan, không có bất kỳ trì hoãn nào. Tòa hùng quan này, vì bốn phương tám hướng đều không có cường địch, ngày tháng trôi qua, thủ quân sớm lười biếng, phải nhìn đại quân Đồng Vũ ăn mặc thuần một sắc dân tộc Thổ Phiên, nhìn thấy Thượng Ba Thiên nửa chết nửa sống còn thừa lại một hơi thở, Trương chỉ huy sứ không hề nghi ngờ, lập tức mở chốt cho bọn họ tiến vào.
Lũng Quan dễ dàng rơi vào tay Đồng Vũ, Đồng Vũ để lại chút ít quân đội trông giữ tước vũ khí của quân Tống, không ngừng tiếp tục chạy về phía trước, vòng qua Bửu Kê, thẳng đến Đại Tán Quan.
Hắn biết, ở sau lưng của hắn, các lộ binh mã hội liên tục không ngừng lao đến, mục tiêu của hắn là Đại Tán Quan, một khi Đại Tán Quan tới tay, Lũng Quan và Đại Tán Quan ở giữa Bửu Kê thành, như một chiếc thuyền giữa đại dương mênh mông, có thể lật úp bất kỳ lúc nào.
Đồng Vũ theo Lũng Quan đi ra, tốc độ so với lúc trước chậm hơn rất nhiều, bởi vì ở Lũng Quan chế tạo rất nhiều khí giới công thành, đồng thời cũng đem theo vũ khí hạng nặng như một ít bàn máy nỏ để mà thủ thành. Đại tán quan chỉ có hơn hai ngàn thủ quân, song địa thế hiểm yếu, tấn công khó khăn, Đồng Vũ bắt đầu lâm vào khổ chiến. Phối hợp của Đồng Vũ và Kha Trấn Ác rất hợp nhau, Đồng Vũ ra sơn địa và bình nguyên tác chiến, tuy ở Ba Thục hắn cũng đã từng làm rất nhiều việc công thành cướp trại, kỳ thật cũng không có sở trường công phòng thủ đoạn gì, mà Kha Trấn Ác thì không phải vậy, nhìn toàn bộ Hà Tây, ngoài Dương Kế Nghiệp, nói về phòng ngự không người nào có thể lành nghề hơn so với hắn.
Tinh thông các loại thủ đoạn phòng ngự, cũng hiểu biết nhược điểm của thành trì phòng ngự, còn Đại Tán Quan tuy là Quan Trung trọng yếu quan ải, nhưng thủ tướng trấn thủ quan ải so với hắn không hề kém, Đồng Vũ liền đem quyền chỉ huy giao cho Kha Trấn Ác, do hắn toàn quyền phụ trách phá Đại Tán Quan. Kha Trấn Ác đồng ý, ở Đại Tán Quan triển khai tài nghệ.
※※※※※※※※※※※※※※※※� � �� �※※※※※※※※※※※※※
Quân Tống loạn lạc, thất bại thảm hại, Triệu Quang Nghĩa trúng tên, chạy ra ngoài trốn, quân Tống lập tức giải tán, người nào lo người nấy, vừa đánh vừa lui, phương hướng chỉ có một: phía nam.
Trên đường, Triệu Quang Nghĩa gặp một đám bại binh, chỉ hơn năm trăm người, chủ tướng Dương Duy thấy bệ hạ ở đây, Dương Duy vừa mừng vừa sợ, lại lại lo lắng bị truy binh đuổi kịp, lo mình bảo vệ không chu toàn, làm tổn thương tới tính mạng Thánh Thượng, cho nên lấy ra toàn bộ sức mạnh, che chở Triệu Quang Nghĩa chạy hướng nam, canh chừng các lộ đào binh và truy binh phía trước.
May mắn La Khắc Địch cùng Lý Kế Long mặc dù bại mà không vỡ, hai đường binh mã cố ý áp ở hậu trận, vừa đánh vừa lui, thỉnh thoảng đặt mai phục, đặt bẩy rập, tạo đủ loại chướng ngại cho truy binh, mà Liêu binh lũ chiến lũ bại, lòng vẫn còn sợ hãi, vừa thấy quân Tống cờ tung phần phật, đội ngũ chỉnh tề, rồi thấy truy binh bọn họ tới, trường thương đại kích dày đặc như rừng, cũng không dám bức ép quá mức, đến lúc này cấm quân Tống quốc chiếm được bảo toàn lớn nhất.
Vừa trốn vừa họp, tuy rằng loạn lạc chẳng phân biệt được bên thống trị và bên lệ thuộc, cuối cùng nhân mã cũng nhiều lên, Triệu Quang Nghĩa lúc này mới yên tâm, nằm úp trên xe lừa, cái bại không hề có ai biết, Triệu Quang Nghĩa vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng cũng hiểu được, lần này Bắc phạt thất bại, Liêu quân tất thừa dịp thắng phản công, tiến hành trả thù.
Vì thế ở trên xe, hắn liền bắt đầu định ra sách lược ứng đối, liên tiếp truyền lệnh, lệnh định quốc tiết độ sứ Tống Ác nhanh chóng đến ngã ba, lấy quân vụ tổng lĩnh Thái Hành sơn, lệnh Lý Kế Long chia đều binh quanh quan ải Cao Dương quan, lệnh tiền điện đô ngu hầu Thôi Hàn tọa trấn Hùng Châu, tiết chế Bảo Định. Đương nhiên, những tướng lãnh này còn chưa tìm được, chiếu lệnh phát xuống, còn phải tìm được những người này trước rồi hẵng bàn.
Đúng lúc này, tấu chương triều đình Tống quốc đã nhanh chóng được đưa tới.
Triệu Quang Nghĩa mông và đùi trúng một mũi tên, ngay từ đầu không kịp thời rửa sạch chất độc, nên sưng vù lên, ngày ngày chỉ có thể nằm sấp ở trên xe, nhận được tấu chương triều đình cấp báo, vội vàng giở ra xem nội dung, Triệu Quang Nghĩa không khỏi kêu to lên, vừa sợ vừa giận lại giật mình ngồi dậy, chạm phải vết thương, miệng vết thương vỡ tan, máu chảy ồ ồ, hắn cũng hoàn toàn không có phát hiện ra được, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm phong tấu chương kia, dường như gặp gặp phải ma vậy.
Đó rõ ràng là một phong 《 Thảo Triệu Cảnh hịch 》, Trương Ký tuy rằng thích chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nhưng chuyện như vậy hắn cũng không dám giấu diếm, theo tấu chương sao chép lại toàn văn《 Thảo Triệu Cảnh hịch 》của Dương Hạo.
Trong thảo hịch liệt ra bảy đại tội Triệu Cảnh, một là giết huynh soán vị, hại chết tiên đế; hai là hãm giết Thái Tử Triệu Đức Chiêu; ba là diệt sạch, ý đồ sát hại Tống hoàng hậu, Vĩnh Khánh công chúa và kỳ vương Triệu Đức Phương; bốn là tạo ra đại tàn sát giết Giang Châu; năm là hỏa thiêu Vương Mạnh Sưởng, Lý Dục; sáu phản Ba Thục; bảy là làm trái hứa hẹn tiên đế, chiếm lấy Lân phủ, mưu đồ Tây Hạ.
Cái quan trọng là, phía sau còn có Tống hoàng hậu kêu gọi thần dân, chiếu nguyên văn chém giết kẻ mưu nghịch Triệu Cảnh, mà những điều này tuy là Dương Hạo nói ra, nhấn mạnh đến kỳ vương Triệu Đức Phương, tròng mắt của Triệu Quang Nghĩa đảo nhanh: làm sao có thể? Làm sao có thể? Tuy xác chết của hắn bị hỏa thiêu của không được đầy đủ, nhưng mơ hồ còn chưa công nhận, đúng là Đức Phương, hắn làm sao có thể không chết? Nếu như dựng chuyện thì tì ấn sẽ ra sao? Lúc trước... Lúc trước quả thật không tìm được tỳ ấn của hắn...