Tuyết đọng trên thảo dược vì trên đường viễn tống lương thảo và các công cụ khí giới công thành cỡ lớn mà cùng hòa với bùn đất trở thành hỗn tương, sau khi kết đông ở lớp bên trên, miễn cưỡng vẫn có thể mang theo người, nhưng địa hình cao thấp không bằng phẳng, ngã lên ngã xuống, rất dễ bị đổ. Mà những chiếc xe chở đầy lương cùng quân giới là những thứ mà mặt đất bùn lầy không thể tiếp nhận được, xe vừa đi qua, mặt đất lại biến thành bùn, rất khó đi.

Nhưng Tống quân cũng không còn cách nào khác, địa hình Tây Bắc bọn họ cũng không quen thuộc, cả chặng đường lại không có kiến trúc mang tính đánh dấu nào. Nếu như bọn họ tự ý đổi đường đi thì chỉ có trời mới biết phải sẽ đi tới đâu. Hơn nữa, những con đường đầy tuyết mà bề mặt đã bắt đầu biến dạng kia chưa chắc đã dễ đi hơn con đường bùn đất này. Cho nên, bọn họ chỉ có thể kiên trì tiếp tục mà đi theo con đường này.

Con đường mà họ đi có để lại dấu vết rõ ràng, đối với du kỵ Đảng Hạng thất thị mà nói rất dễ dàng có thể bắt được đội ngũ của họ. Trước mắt, trên cả đường đi đến đây đội ngũ vận chuyển khinh trọng cực lớn này đã giao thủ mấy trận với Hạ quân. Hạ quân xem ra thật sự đã bị Tống quân đánh lui rồi. Trải qua một thời gian dài như vậy, số lượng nhân mã du kỵ trên thảo nguyên tiến hành đột kích vào đội ngũ vận lương của Tống quân rất có hạn, rất khó có thể tổ chức được những trận đấu tập kích và ngăn cản lớn.

Có điều, bọn họ nhân số tuy ít, nhưng lại phát huy được đầy đủ ưu thế cơ động của du kỵ binh, không thể biết được bao giờ họ đến, cho nên lúc nào cũng phải duy trì cảnh giác cao độ. Một khi bọn họ gặp cản trở mà bỏ đi thì cho dù chiến đấu lực của bạn có mạnh hơn nữa cũng không thể đuổi kịp tốc độ tháo chạy của bọn họ, cho nên đối với họ chỉ có thể kích thoái, không có cách nào tạo hiệu quả sát thương. Hạ quân đột nhiên đến rồi lại nhanh chóng thoái lui, cho dù vẫn dùng phương thức chiến đấu lướt qua, nhưng lại làm cho đội ngũ Tống quân vận lương vô cùng mệt mỏi.

Ở đây cách thành Hạ Châu chỉ có mấy dặm lộ trình, theo thói quen, du kỵ Hạ quân sẽ không tiến hành công kích ở nơi mà chủ lực của Tống quân đang dựng trại rất gần thành Hạ Châu, đội ngũ Tống quân vận lương không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Quân kỳ bay vù vù, bay lên trong những trận gió lạnh tê buốt, Hoàng Phủ Hương Quân tay cầm thương, ngồi rất ngay ngắn trên ngựa lập tức phấn chấn tinh thần. Vị tướng quân này đầu đội hộ nhĩ thiết giáp, mặc ngư lân giáp, ngực đeo gương bát quái hộ tâm, đầu và vai đều có giáp bọc, phía dưới mặc chiến giáp tám mảnh. Chặng đường này tuy không phải chỉ một lần chiến đấu với du kỵ Hạ Châu, chặng đường lại khó đi, nhưng hắn vẫn không nhiễm bụi trần, uy phong vô cùng.

Tống quân vận lương đều mặc giáp và mang cung nỏ, tay cầm hồng anh thương, đều là những cấm quân tinh nhuệ, chỉ có điều họ cho dù mặc bảy tám lớp áo vải cũng không thể ngăn được những cơn gió lạnh buốt thổi luồn qua cổ và vào trong, người nào người nấy miệng cứng lại, mặt xanh xao, đôi giày dưới chân đã dính một lớp bùn đất dày cộp, trở nên rất nặng nề. Cho dù là đi người không nhẹ nhàng mà phải đi một lộ trình dài như vậy cũng sớm đã kiệt sức, huống hồ với tình hình địa thế và vật dụng mang theo như thế này, nếu như không phải sắp tới thành Hạ Châu, được uống một ngụm nước ấm, nằm trong trướng ấm áp thì bọn họ thực sự không thể kiên trì nổi nữa.

Tống quân chống thương xuống đất, lấy lại tinh thần mà lên đường, cố gắng tối nay có thể đến được đại doanh, không còn phải phơi mặt trên thảo nguyên nữa, không còn phải cảnh giác cả đêm đề phòng đột kích nữa. Nhưng lúc này, con chim ưng đang bay vòng vòng trên không trung có thể nhìn thấy được ở hai bên trái phải bọn họ có hai lộ kỵ binh năm nghìn người giống như một cái bàn kẹp sắt, kẹp ở hai bên con trường long vận lương này.

Hai bên cánh mỗi bên đều có năm nghìn người, cứ một nghìn người lại thành một đại đội, xếp thành năm tầng, tầng tầng tiến lên. Cứ một trăm người lại thành một phân đội, cứ mười người thành một tiểu đội, khoanh vòng đánh bọc sườn. Ở bên ngoài mười dặm, Tống quân do thám lập tức bắn tên về trung quân thị cảnh, tin cảnh báo vừa về đến trung quân thì Hạ quân đã hò hét kéo tới, cự ly chỉ còn khoảng năm dặm, tiếng vó ngựa vang trời theo gió mà đến, đoàn vận lương Tống quân lập tức dao động.

Hạ quân hai bên cánh đều có một vị tướng quân hung hăng như lang sói. Tướng quân phía bên cánh trái mặc một thân bào da sói màu nâu, đầu đội mũ da cẩu, tai mặt đều được che bởi giáp, chỉ lộ ra đôi mắt hung hãn, cánh tay bọn họ cũng được bao bọc bởi vải lông, chỉ lộ ra mười đầu ngón tay để cầm chặt đao, người này chính là thiếu tôc trưởng Dã Lợi thị Tiểu Dã Kha Nhi.

Tiên phong bên cánh phải là Dương Diên Phổ, Dương Diên Phổ mặc một bộ áo giáp, trên đầu đội mũ có gắn lông đỏ như ngọn lửa, tay cầm trường thương, cứ theo tiếng hò mà lao tới, thương trong tay hắn giơ nghiêng chĩa đầu nhọn ra, làm tốt chuẩn bị xung phong.

"Hạ quân còn dám đột kích nữa sao?". Hoàng Phủ Hương Quân vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, đang muốn lệnh cho người công tiến nghênh địch, thì nhìn thấy hai bên cánh trái phải có vô số nhân mã cuồn cuộn tới, so với bảy tám lần địch tới cướp lương trước thì nhiều hơn mấy lần, liền biết được trận chiến này sẽ rất khó khăn, liền lập tức hạ lệnh: "Mau, dựa vào xe lương bố trí tam hoàn sáo nguyệt trận".

Không kịp nữa rồi, tốc độ của Hạ quân quá nhanh, Tống quân dựa vào xe lương vừa hình thành được tam hoàn trận thì Hạ quân đã xông tới trước mặt. Tiểu Dã Khả Nhi ngồi trên chiến mã, thúc ngựa chạy nhanh như tiễn, cương đao trong tay giơ lên cao, máu tươi bắn ra trong tiếng gió lạnh rít gào. Phía bên kia, Dương Diên Phổ tay nắm chặt trường thương, trường thương chĩa ra, vó ngựa đạp đạp, giống như một trận gió cuộn tuyết tới, năm mươi trượng, bốn mươi trượng, ba mươi trượng...

"Phập phập phập...". Tiếng cung huyền vang lên, loạt thương đầu tiên vừa bay tới thì Dương Diên Phổ liền rung trường thương lên, hộ giá trên và hộ giá dưới giơ đao đánh loạn tiễn, tốc độ một khắc không ngừng. Ở phía sau hắn, đám binh sĩ hoặc là dùng binh khí đỡ tên, hoặc lấy thuẫn ra chống chọi với trận mưa tiễn, cũng có một số binh sĩ trong đội xung phong xuống ngựa, nhưng hoàn toàn không có được tốc độ đồng đều như với cả đoàn quân, dưới trận mưa tiễn, họ như một cục đá ném xuống dòng nước chảy cuồn cuộn.

Ở bên cánh kia, nhân mã của Tiểu Dã Khả Nhi không giống nhân mã của Dương Diên Phổ đều có vũ khí đồng đều, thống nhất huấn luyện, mà lại rất đa dạng, mỗi người đều dùng vũ khí thế mạnh của mình, người giơ thuẫn, người giơ khiên, người thì dùng binh khí khua đánh, người thì lại gào thét không sợ chết xông lên, còn có người phản ứng cực nhanh, sớm đã lấy cũng ra phản kích.

Chủ tướng hai lộ đại quân xông lên phía trước, vô số võ sĩ anh dũng gào thét đi theo phía sau họ, trong cơn tuyết bay mù trời giống như có một luồng sát khí bay lên từ những thiên binh thiên tướng. Tiểu Dã Khả Nhi và Dương Diên Phổ phát huy hết năng lực cơ động của kỵ binh, nhanh chóng tập kết, đánh vòng, đột kích xuyên thẳng, chia nhau tác chiến. Đừng nói là Hoàng Phủ Hương Quân đau đầu vì chỉ huy trận này, mà cho dù Phan Mỹ có ở đây, thêm nữa là thể lực dồi dào thì với tình thế tấn công ác liệt như thế này cũng chỉ có thất bại, nhiều nhất cũng chỉ có thể làm cho đối phương phải bỏ ra chút hy sinh mà thôi.

Trên cả chặng đường này, Hạ quân giả cướp lương bảy tám lần, làm cho Tống quân người ngựa mệt mỏi mất hết tinh thần, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện trong lúc Tống quân mệt mỏi nhất, làm cho Tống quân phải tan tác.

Từng tiểu đội mười người của Hạ quân giống như một trăm mũi tên sắc bén, bọn họ xông thẳng qua đội ngũ trường long của đoàn vận lương, hai bên cánh đồng thời xuất kích, giống như hai chiếc răng cưa sắc nhọn đang kẹp chặt lại vào nhau. Hàng phòng ngự của Tống quân hoàn toàn bị chặt đứt, cả đoàn lương bị chia thành những đoạn nhỏ.

Đợt xung phong thứ nhất như sóng thần dâng lên, thích sát làm cho Tống quân người ngựa ngã như ngả rạ. Tiếp theo đó, đợt sóng thứ hai lại trào lên, một nghìn quân Hạ Quốc xếp thành một hàng, hai bên có năm tung đội, sau năm lần hợp lại, Tống quân đã thành một đống thịt băm nhỏ.

Khi đợt kỵ binh xung phong cuối cùng trào lên thì đội xung phong đầu tiên đã trèo lại lên ngựa, bắt đầu cho lượt xung phong tiếp theo, trường thương đại kích, thiết xoa cương đao va đập vào nhau tóe cả chớp lửa ra, đội quân lộn xộn đã để lại vô số thi thể. Đối mặt với sự công kích căn bản không thể địch lại này, Tống quân đã vứt bỏ lương thực, bắt đầu tháo chạy tứ phía, cứ như thế này thì càng dễ dàng trở thành mục tiêu săn bắn của đối phương.

Hoàng Phủ Hương Quân tức giận và kinh hoàng xen lẫn nhau, hắn dũng mãnh khua trường thương lên, chém đông giết tây, nhưng trên trận địa này sức lực của một người quá nhỏ bé. Những đội xung phong mười người một của Hạ quân giống như những cơn sóng triều không bao giờ ngừng nghỉ, Hoàng Phủ Hương Quân chém giết ướt đẫm mô hôi, lại cảm thấy kẻ địch càng lúc càng đông.

Phong thái không dính một hạt bụi vốn có của hắn đã hoàn toàn biến mất, khi mồ hôi hắn chảy ướt nhòa đôi mắt, hai cánh tay đau nhức không nhấc nổi thương thì đột nhiên phát hiện cuộc chém giết đã dừng lại, xung quanh hắn là Hạ quân đang ngồi trên ngựa thành một vòng tròn, đôi mắt hung hãn nhìn chằm chằm vào hắn, một người trong số chúng đang dùng đôi mắt giễu cợt nhìn hắn, giơ nhẹ chiếc đao lên, bảy tám chiếc dây thừng cùng bay lên trời và chụp hướng xuống đầu hắn.

"Mẹ nó chứ, quyên góp nhiều lương thực thế. Ha ha ha, thật là nhiều mũi tên...".

Tiểu Dã Khả Nhi kích động kiểm tra từng chiếc xe lớn một, thuận tay dùng đao chọc vào một bao lương, những hạt gạo trắng bóc chảy tuôn ra, hắn đưa tay hứng lấy một ít, dưới ánh mặt trời, những hạt gạo óng ánh như những hạt trân châu. Hắn lại đi tới một chiếc xe được trùm vải thật kỹ, mở ra thì thấy bên trong có rất nhiều lợi tiễn, lợi vũ trắng như tuyết, những bó tên nhọn hoắt sáng lóe, bên xe tiếp theo lại là đống y phục mùa đông...

"Có tiền này, mẹ nó chứ, còn có cả tiền này". Tiễu Dã Khả Nhi nuốt nước miếng, lập tức ra lệnh: "Mau, mau, mỗi người đều cho những thứ này lên ngựa hết sức có thể. Có thể cầm được bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, chỗ còn lại đều đem đốt hết, mau lên một chút!".

Tuyết lớn rơi ngập trời, cả không gian trở nên mờ mịt, tiếng gió tuyết gào thét thổi vào mặt đau như dao cắt, bộ tốt vận lương của Tống quân đối đầu với phong tuyết gian khổ mà bước đi, bọn họ biết lương thảo đã bị Hạ quân đánh cướp nhiều lần, bọn họ biết kẻ địch lớn nhất mà bây giờ những đồng đội vây thành Hạ Châu đang phải đối mặt không phải là quân đội trong thành Hạ Châu, cũng không phải quân các bộ lạc bên ngoài thành đang không ngừng tập kích quấy nhiễu mà là thời tiết lạnh giá khắc nghiệt và sự thiếu thốn về lương thực.

Từ khi rời Lân Phủ, vượt qua Hoành Sơn, cả đường bọn họ không ngừng bắt được những đội tiểu kỵ quân đến quấy nhiễu không phân ngày đêm, bọn họ biết được mình đã bị Hạ quân nhắm trúng. Họ biết khi bọn họ mệt mỏi mất hết tinh thần thì sẽ có một đội kỵ binh cường đại đột nhiên xuất hiện trước mặt họ, nhưng... Hạ Châu, bọn họ nhất định phải đi, bọn họ không còn sự lựa chọn nào khác.

Mặt đất khẽ rung, phía sau mơ hồ vang lên tiếng vó ngựa, tuy nơi này là đồng tuyết bằng phẳng, nhưng tuyết thổi mù mịt làm trở ngại tầm mắt, cách khoảng trăm mấy mươi mét là đã khó nhìn ra bóng hình người, bọn họ không có cách nào xác định được có bao nhiêu quân địch, chỉ có thể dựa vào độ rung của đất mà ước chừng đại khái.

Bọn họ đã rất cẩn thận rồi, cả đoạn đường cố gắng tận lực tiết kiệm thể lực, đoạn đường hành quân mỗi ngày cực kỳ hạn chế, trong lúc hành quân luôn duy trì trạng thái cảnh giới, bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị tiến vào trạng thái chiến đấu. Vừa nghe thấy âm thanh này, không cần đợi ra lệnh, bọn họ đã bắt đầu làm thành xe lũy, chuẩn bị dựa lũy chống cự. Binh chủng Tống quân luôn lấy bộ tốt làm chủ, trên thảo nguyên như thế này với một phe thế lực đồng đẳng, về mặt chiến thuật chiến pháp họ vốn đã chịu thiệt, hơn nữa nhiệm vụ mà bọn họ phải chấp hành là vận chuyển lương thảo, lương thảo chính là cánh cửa lồng lớn nhất của bọn họ. Kẻ địch có thể công có thể thủ, cũng có thể tiến, thoái, có thể đi bất cứ lúc nào, nhưng bọn họ không thể công cũng không thể đi, chỉ có thể thủ lương thảo mà đánh lại, chiến đấu với kiểu như thế này thì phần thắng của họ là rất ít.

Truy binh như dòng sắt nung đỏ chảy trào ra, đám kỵ binh lạnh lùng vô tình bao vây lấy những chiếc xe lương, tấn công, xung kích, bắn tên, rống như con hổ nhảy vào cắn xé đàn dê. Tấn Ninh lộ phó đô tổng quản Hoàng Đạo Lạc mắt thấy hậu trận có lượng lớn Hạ quân truy đuổi đến, liền trầm giọng nói: "Truyền lệnh, các bộ phòng ngự tại chỗ, không được dao động, tránh để cho địch nhân cơ hội phá vỡ hàng phòng ngự. Long Cản Tình, ngươi hãy dẫn bộ nhân mã của ngươi cứu viện hậu trận...". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Hoàng Đạo Lạc chưa nói hết lời đã nghe thấy tiếng kèn thê lương vang lên một hồi. Từ trong màn tuyết trắng xóa phía trước đột nhiên lại có một đội nhân mã thích sát đến, đội nhân mã mờ ảo còn chưa xông đến trước mặt mà vô số lợi tiễn đã xé rách không trung bay tới, mang đi vô số sinh mạng. Tiếp theo đó, lại là từng đợt sóng Hạ binh ào ào lên. Chưa hết, hai bên cánh lại xuất hiện bóng hình địch, chúng xông lên rất nhanh, máu thịt lại tung bay.

Cánh đồng tuyết như thế này vốn là thiên hạ của kỵ binh, Tống binh lấy sở đoản của mình để nghênh sở trường của địch, lại còn có thêm lượng lớn lương thảo, kết cục của trận chiến này như thế nào còn suy nghĩ nhiều sao.

Tiếng ngựa hí người hô vang lên, lợi tiễn cùng đao tung hoành ngang dọc, không ngừng có người ngã xuống đất, nhưng cũng không có ai để ý tới điều đó, chỉ có xông, chém, chặt, va... Không còn theo một trận thế nào cả.

Binh Hạ Châu điên cuồng xông lên, nhanh chóng phá vỡ được những vòng xe lương tập kết dày đặc trước mặt. Ở chỗ cách người họ hơn mười bước liền vẽ một hình cung hướng về phía điểm yếu kết trận của địch. Trận thế kết thành nhanh chóng xuất kích, Tống quân mở trừng trừng mắt nhìn quân địch muốn lao vào điểm yếu nhất của mình như dùng dao nhọn chọc vào trận doanh, nhưng bọn họ căn bản không kịp qua tăng cường phòng ngự cho chỗ đó, mà cho dù có kịp thì bọn họ cũng không có cách nào qua, chỉ cần trận thế động một cái thì trận hình chặt chẽ cũng sẽ lập tức biến thành điểm tấn công.

Kỵ binh Hạ quân đến và đi nhanh như bay, mà chỉ cần dựa vào đôi chân, trong tình hình tiến thoái lưỡng nan như thế này, Tống quân chỉ có thể đứng nhìn quân địch dắt mũi mà đi.

Một chỗ bị phá thì tất cả mọi chỗ sẽ tan nát, Tống quân với trận hình rời rạc đã bị thiết kỵ Hạ quân nhanh chóng phân cắt, ép sát, xung sát, lại cắt đứt, ép sát... Biến tất cả thành đống hỗn độn người ngã ngựa chết. Hoành Đạo Lạc mắt thấy với sự tấn công cường đại như vũ bão của Hạ quân, các bộ tướng lĩnh bị chia cắt chỉ có thể độc lập tác chiến, tướng kỳ của mình cũng mất đi tác dụng, không khỏi mặt biến sắc vàng như đất, hắn biết bị tiêu diệt chỉ còn là vấn đề thời gian.

*

* *

"Đả pháp của chúng rất đơn giản nhưng lại rất hiệu quả!". Dưới thành Hạ Châu, trong đại doanh trung quân, các tướng lĩnh chia nhau ngồi sang hai bên, ngồi trên cùng là Phan Mỹ và Vương Kế Ân với sắc mặt vô cùng lo lắng.

Phan Mỹ tiếp tục tổng kết nói: "Địa hình đồng tuyết bình nguyên vốn là điểm yếu của quân bộ tốt chúng ta, thêm nữa lại phải lo cho lương thảo và các khinh trọng cần thiết, chỉ có thể đánh bị động, còn Hạ quân lại quen thuộc địa hình, đi lại nhanh chóng, du kỵ của chúng không ngừng tiến hành chiến thuật tấn công trên thảo nguyên làm đội quân của chúng ta mệt mỏi. Đợi đến khi thời cơ chín muồi, sẽ nhanh chóng tập kết binh lực lớn, tốc độ tập kết của chúng vô cùng nhanh, trong cuộc tiến công gây rối không những làm cho quân ta mất hết sức lực và tinh thần, mà còn thăm dò được thực hư quân ta, khi tập kết luôn có thể duy trì được ưu thế binh lực. Cho nên, không đánh thì thôi, mà đánh thì tất thắng. Chúng ta không có cách nào ứng phó được với chiến thuật này của chúng".

Vương Kế Ân cau mày, không vui nói: "Biết rõ âm mưu của chúng ở đâu mà lại không thể hóa giải được sao?".

Phan Mỹ lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Lâm quân đại nhân, cái gọi là biết mình biết ta trăm trận trăm thắng thực tế không thích hợp với cục diện bây giờ. Trên chiến trường, có đủ các loại tình thế có thể xảy ra, quả thật đều có pháp bảo khắc địch để thắng. Nhưng, có những lúc cho dù ngài biết rõ đối phương làm như thế nào, cũng chưa chắc có thể phá giải được sự sắp xếp của chúng, đặc biệt là với tình hình trước mắt".

Vương Kế Ân trầm mặt xuống nói: "Khi binh xuất Hoành Sơn, truy kích Hạ quân, vấn đề này... Lẽ nào chư vị tướng quân không nghĩ tới sao?".

Phan Mỹ đại nộ, hắn thở dài một hơi, cố ép cơn hỏa xuống, rồi nói: "Chúng ta chưa từng có kinh nghiệm tác chiến trên thảo nguyên vào mùa đông ở phương bắc, rất nhiều khó khăn không thể đưa ra hết được. Với môi trường này, tuy độ khó của việc vận lương có thể dự liệu được một chút, nhưng thực thế nó còn khó khăn hơn nhiều so với những gì chúng ta nghĩ. Đây không phải là vấn đề lớn nhất, vấn đề lớn nhất chính là bây giờ có thể xác định được: Hạ quân thực ra không có bại, là bọn họ chủ động vứt bỏ Hoành Sơn, dụ chúng ta đột kích tiến tới, từ đó làm cho việc bổ sung quân nhu trở thành khó khăn lớn nhất của chúng ta".

Phan Mỹ trầm giọng nói: "Nếu như Hạ quân thật sự thảm bại ở Hoành Sơn, hoang mang tháo lui, vậy thì chúng ta khẩn trương truy kích, bao vây lấy Hạ Châu trước khi chúng ổn định chân, ngăn cách nội ngoại, hoàn toàn có thể bao vây đoàn loạn binh, cắt đứt đầu rắn, làm cho chúng không có cách nào tổ chức phản kích có hiệu quả, càng không thể để cho chúng hạ thủ với lương thảo của chúng ta như bây giờ. Chỉ cần quân nhu không thiếu thì chúng ta có thể bao vây vững Hạ Châu, cho dù mùa đông năm nay không thể công khắc thì cũng có thể thủ tiếp, dựa vào thực lực hùng hậu của Tống Quốc chúng ta, Hạ Châu sớm sẽ bị khống chế. Nhưng bây giờ, thực sự chúng ta đã bị vây ở đây, hơn nữa chúng ta cũng không có cách nào chống chọi qua mùa đông này".

Hắn nhìn chúng tướng đang ngồi yên trầm mặc nói: "Kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là Hạ quân mà là thiên uy và lương thực. Trời càng lúc càng lạnh, lại không có đủ áo ấm mang tới, những binh sĩ bị thương bị bệnh càng ngày càng nhiều, đại quân mười vạn của chúng ta chẳng có mấy người có thể dựa vào y phục bây giờ mà chống chọi qua được mùa đông giá rét này. Không có lương thực đưa tới, chúng ta đừng nói là đánh trận, cho dù chỉ cần thủ trong quân doanh cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được qua ba ngày".

Vương Kế Ân không phải là một chút quân sự cũng không hiểu, nghe Phan Mỹ nói rõ ràng như vậy, hắn cũng bắt đầu hoang mang, không nhịn được mà phải bỏ ngạo khí xuống, lo lắng hỏi: "Phan tướng quân, vậy... Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?".

Ánh mắt Phan Mỹ nhìn lướt qua chúng tướng sĩ, trầm giọng nói: "Không còn cách nào nữa, để muốn thay đổi đại cục thì chúng ta chỉ còn cách thoái binh!".

Vương Kế Ân đột nhiên đứng lên, không dám tin nói: "Thoái binh? Dương Hạo đang ở trong thành, hắn đã bị chúng ta vây chặt, bây giờ ngay cả một trận đánh tử tế chúng cũng chưa đánh với ta, vậy mà chúng ta lại chủ động thoái binh sao?".

Mặt Phan Mỹ nhăn lại, lạnh lùng nói: "Lâm quân đại nhân vẫn chưa nhìn ra sao? Dương Hạo không phải là bị chúng ta vây, hắn chỉ là một con mồi nhử, nhử chúng ta tập kết ở thành Hạ Châu này mà thôi. Bây giờ thoái binh chúng ta còn có thể bảo toàn lực lượng, tiếp tục tính kế lâu dài, nếu như khi con mồi đưa móc săn sáng lóa lên thì chúng ta sẽ trở thành đống thịt dưới chân chúng, tùy ý cho người ta chém giết!".

Vương Kế Ân nhìn chằm chằm vào Phan Mỹ rất lâu, mới nói: "Chưa có chiếu dụ, nếu như ta thoái binh, quan gia trách tội xuống thì ai sẽ gánh trách nhiệm đây?". Phan Mỹ ưỡn ngực lên nói: "Bản soái là thống soái tam quân, việc này đương nhiên là do ta gánh trách nhiệm".

Vương Kế Ân thầm thở phào, Phan Mỹ không bận tâm tới hắn, ánh mắt của hắn dần trở nên thâm sâu hơn, một hồi lâu mới lẩm bẩm tự nói: "Ta chỉ lo Dương Hạo không chịu để cho chúng ta lui thôi".