Dương Hạo đêm hôm tập kích Ngân Châu, hơn bốn vạn quân tinh nhuệ giữ sức dưới sự chỉ đạo của đệ tử Lý gia trong ngoài phối hợp với nhau, tăng tốc chiếm lấy các cửa ải trọng yếu, tiếng chém giết đã truyền vào trong quân doanh của Khiết Đan, Da Luật Tà Chẩn nghe vậy cảnh giác, chỉ thấy trong thành nơi nơi xảy ra chiến loạn, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn vừa phái người liên lạc với Dương Hạo, vừa nhanh chóng tập kết quân đội, những binh sĩ vừa mới nghỉ ngơi được lệnh tập trung, phòng ngừa xảy ra chuyện.

Lúc này Dương Hạo đã phái người nhanh chóng tới gặp hắn nói binh Ngân Châu bất ngờ tạo phản, mở thành nghênh quân Dương Hạo vào thành, bộ đội sở thuộc Lô Châu đang tạo phản chiến đấu với binh Ngân Châu và binh Khiết Đan, tấn công quân thủ đầu thành, Khánh Vương Da Luật Thịnh đã bỏ chạy về tây vực, có khả năng trốn chạy, xin Da Luật đại vương mau chóng viện trợ.

Da Luật Tà Chẩn có sứ mệnh là tiêu diệt tên phản nghịch Da Luật Thịnh, vừa nghe nói có khả năng hắn bỏ trốn, thì không nghĩ nhiều, lập tức huy quân đuổi theo. Hai thành bắc, đông nằm trong tay quân Khiết Đan, nhân nội loạn hắn cố nhiên có thể đắc thủ, nhưng trì hoãn này chỉ sợ Da Luật Thịnh sẽ chạy mỗi ngày, cho nên Da Luật Tà Chẩn huy quân men theo đường sông tới tây vực, đợi hắn đến tây vực một cái, Khánh Vương Da Luật Thịnh vừa ra khỏi thành, Da Luật Tà Chẩn lập tức đuổi theo sau, bám riết không tha và cuối cùng thì quyết chiến với Da Luật Thịnh: "Giết". Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn

Song phương còn có đất hai tiễn, đội quân Da Luật Tà Chẩn đột nhiên lại phân tán, trở thành một mũi tên trúng ba đích, đội hình xung phong thăm dò phía trước giống như con dao sắc bén, bám riết lấy hai bên đội hình của Da Luật Thịnh, bên cánh sườn, mưa tiễn bay đầy trời giết liên tiếp nhân mã của Da Luật Thịnh, liên tục có tên ngã ngựa, trận hình càng vót càng mỏng: "Giết, giết, giết".

Hai bên còn chưa vật lộn đã đỏ cả mắt, cho nên đội quân kỵ sĩ giơ cao mã tấu, quất mạnh roi vào mông ngựa, hai chân đạp mạnh vào hông ngựa, tạo tư thế quyết chiến đến cùng.

Hai đội quân hừng hực khí thế chạm mặt nhau, đánh kiểu giáp lá cà, mũi tên sắc bén bay ra khỏi cung va vào nhau chan chát, tên bay đổi hướng. Tài năng của kỵ binh xung phong thể hiện được uy lực của nó, nhưng tên va chạm mất đi cái đầu thì có ích gì?

Tay Da Luật Thịnh cầm một viên đá, máu chảy, quân địch trước mặt ngã ngựa liên tục vì bị hắn ném cho, tay chân chia lìa. Da Luật Thịnh vốn dùng đại đao, chiến mã thì dũng mãnh vô địch, nhưng ban đầu hắn vào cung hành thích vua bị la Khắc Địch đâm thương thủng vai, dù đã được điều trị nhưng một bên bả vai vẫn không có lực lớn lắm, nên hắn đổi sang dùng mã tấu, như vậy so với võ công lúc trước của hắn đại đả chiết khấu, nhưng so với binh sĩ bình thường vẫn có sức mạnh áp đảo.

Máu tươi phun ra, dựa vào võ công của hắn, khí thế hừng hực và thể lực cường tráng, Da Luật Thịnh vẫn xông lên phía trước hô: "Giết".

Quân địch ngã ngựa liên tiếp, sườn phải của Da Luật Thịnh đã bị tên nào đó đâm cho một thương, chiến mã hí vang, một binh sĩ ngã ngựa chặt chân ngựa, chiến mã hí vang lồng lộn phi về phía trước, Da Luật Thịnh ngồi trên lưng ngựa cố gắng ghìm cương, lúc chiến mã sắp ngã xuống hắn nhanh chóng bay người sang con ngựa khác.

Da Luật Thịnh có ý định quay lại tái chiến, bỗng nhiên nhìn thấy binh lính theo mình phía sau đã không cánh mà bay, mấy thân binh thân cận của hắn đã bị mất tích, trong ánh đuốc tù mù chỉ thấy thương kích như rừng, tiếng hô hoán giết.

Da Luật Thịnh mở to hai mắt, hét lên một tiếng lớn, vứt bỏ mã tấu, cướp lấy một trường thương, tiện đâm một cái vào tên kia, một cái đầu bay lên khỏi không trung, máu tươi ấm nóng phun lên, Da Luật Thịnh ghìm ngựa quay lại, bất chấp có người đuổi theo hay không, chỉ thấy phía trước như có lửa, hắn như con thiêu thân lao về phía đó, múa trường thương, máu bắn tung tóe, quân địch giáp mặt như cỏ bị dẫm nằm rạp xuống.

Binh hai bên nếu so sánh thì còn cách xa nhau, binh Khiết Đan đánh bọc sườn, trong đêm tối như vầng sáng cực đại, dần dần bọc lấy trung tâm, binh mã Khánh Vương ở giữa thì lại giống như đom đóm. Chu kỳ sống của đom đóm rất ngắn, chúng từng con từng con ngã xuống, cuối cùng vòng nhỏ thành vòng to, vô số trung ương vầng sáng chỉ tồn lại một chiến sĩ tuyệt vọng bổ tới, đó chính là Khánh Vương Da Luật Thịnh.

Mồ hôi thấm ướt chiến bào, toàn thân là máu tươi, thực thảm hại, mồ hôi và máu hòa quện trên tóc hắn, rồi chảy xuống trước trán, che tầm nhìn của hắn, nhưng hắn không còn thời gian đâu mà lau đi, cuối cùng thì quân địch cũng đã thối lui, vòng vây mà quân địch vây lấy hắn đã dần lui về phía sau, cuối cùng thì hắn cũng hình thành nên một vòng không một kẽ hở.

Da Luật Thịnh lúc này mới vén mái tóc sang một bên, lau đi máu và mồ hôi chảy xuống mặt, mở to mắt nhìn về phía trước chỉ thấy lửa ở phía trước càng rõ nét hơn, một viên tướng cưỡi chiến mã lớn lạnh lùng nhìn hắn: "Da Luật Tà Chẩn".

Da Luật Tà Chẩn ghì cương ngựa, đần người không nói nên lời, Da Luật Thịnh chỉ cảm thấy cánh tay bủn rủn, không nhấc nổi đao nữa, hắn thở sâu, gắng sức giơ đao lên, mã tấu trở thành đao thép, lớn tiếng quát: "Da Luật Tà Chẩn, ngươi dám chiến với ta hả?" Da Luật Tà Chẩn không đáp, giương cung bắn tên.

Da Luật Thịnh tức giận, cười thảm thấy mình đã lâm vào ngõ cụt, hắn làm rơi đao trong tay, từ từ ngẩng đầu dậy, nhìn lên ánh sao trên trời, nhìn một hồi lâu, bỗng nhắm nghiền mắt lại, nghĩ về biển sao tươi đẹp.

Tiếng dây cung vang lên, vai phải Da Luật Thịnh rung lên một cái, hắn nghiến răng, cười lớn: "Da Luật Tà Chẩn, tài bắn cung của ngươi chỉ như vậy thôi sao? Gọi người của ngươi đến bắn cho ngươi sáng mắt ra đi, nếu không ta sẽ làm ngươi đau đấy".

Da Luật Tà Chẩn im lặng không nói gì, Da Luật Thịnh bỗng phát hiện ra vai phải của mình không đau, ngược lại nó có cảm giác xót xót, hắn vội hiểu ra, từ từ mở mắt, nói: "Tên tiểu nhân, ngươi muốn bắt sống đưa bổn vương tới trước mặt hàng nghìn hàng vạn dân chúng sao?"

Lưỡi đao của hắn buông thõng xuống, rồi cho nó sang bên hông, nhưng trong màn đêm bảy tám con ngựa bị đâm chuẩn xác nằm vật xuống đường. Da Luật Thịnh cố gắng mở to mắt, muốn mắng chửi, muốn giãy dụa nhưng mắt hắn càng ngày càng trĩu lại, hắn bị kéo rê trên mặt đất, thì buồn ngủ vô cùng…

Dương Hạo ghìm ngựa đứng ở trên sườn núi cao, nhìn binh mã Khiết Đan chậm rãi đi về phía bắc, khẽ thở phào.

Suy nghĩ của Tiêu Xước hắn thực sự không thể đoán nổi, đây không phải là người đàn bà có cái đầu sẽ bị hôn mê bởi tình dục và tình yêu, nếu như cô ta muốn đánh rắn động rừng, tiêu diệt Khánh Vương, chiếm lấy Ngân Châu, hai việc này cùng làm, chỉ sợ hắn không kham nổi.

Cho dù hắn đã có địa lợi nhân hòa, một khi đau đầu với cường địch, lúc đó thì không thể không cứng đầu cứng cổ chào hỏi Triệu Quang Nghĩa, may mà Da Luật Tà Chẩn chí chỉ tại Da Luật Thịnh, sau khi bắt sống Da Luật Thịnh, hắn vui vẻ rút binh, xem ra sức chú ý của Bắc quốc một khi hồi lâu sẽ không để ở Tây Bắc.

Trở lại, lại nhìn về Ngân Châu, lòng Dương Hạo cảm thấy vui vẻ vạn phần, chiếm được tòa Ngân Châu là một việc không phải dễ dàng gì, nhưng có thể chiếm được tòa thành ấy thì có hy sinh mấy cũng thấy đáng, một thành phố mới xây dựng được hai năm, sức bắn xa tứ phía, dù thế nào cũng không thể sánh được với thành cổ, chỗ nước cạn chỉ có thể nuôi tôm, nuôi sao được thuồng luồng. Chiếm được Ngân Châu rồi, hắn mới có thể thông suốt được Hoành sơn, thêm Đảng Hạng Bát Thị, Tây lược Thổ Phiên cường ngựa, bắc thu Hồi Hột tinh binh, đông có Hoành Sơn người Khương dũng mãnh, chân chính có vốn địa vị ngang nhau với Hạ Châu Lý Quang Duệ, Phủ Châu Chiết Thị, Lân Châu Dương Thị mới sẽ chân chính theo hắn như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Giờ sông ngòi mênh mông, kéo dài ngàn dặm, cỏ mọc um tùm, dãy núi trùng trùng điệp điệp. Cuộc chiến khói lửa này sẽ mau chóng ngưu dương khắp nơi, trâu bò lợn gà thành đàn, mảnh đất màu mỡ này sẽ là nền tảng căn cơ của hắn, có mảnh đất rộng này, hắn sẽ có một mảnh đất dụng võ. Nghĩ đến đây, Dương Hạo cảm thấy lòng mình lâng lâng, Chiết Tử Du thúc ngựa đi đến bên cạnh hắn, khẽ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt trìu mến.

Dương Hạo ngồi trên lưng ngựa, mắt nhìn về phía xa xăm, lòng tràn đầy hoan lạc, tóc bay theo gió, hồng bào bay phần phật, trông khí khái oai hùng. Hắn ngày càng trưởng thành, không còn là một tiểu gia đinh thích pha trò mà người trong đại viện Trình gia thường thấy nữa, hắn giờ là một thống soái, nắm đại quân năm vạn người có thể xuất binh bất cứ lúc nào, ở Tây Bắc, vũ lực như vậy đã được coi là anh hùng rồi.

Dương Hạo dường như để ý đến cái nhìn của nàng, bỗng quay đầu lại nhìn nàng một cái. Chiết Tử Du không hề trốn tránh, chỉ khẽ hỏi: "Chàng hợp lực với người Khiết Đan chiếm Ngân Châu, tin này sợ đã bị truyền đến Biện Lương rồi, đường đường Tống quốc Hoành Sơn tiết độ sứ, thẩm tra thái úy đối chiếu sự thực, cấu kết với ngoại địch, chàng đoán xem Triệu Quan Gia sẽ nghĩ sao đây?"

Dương Hạo nhìn cô cười, nói: "Ở đâu ra ngoại địch vậy? Khiết Đan và Đại Tống ta vừa mới thiết lập ngoại giao với nhau hai năm, tên phản nghịch Da Luật Thịnh bỏ chạy tới Tây Bắc, giết phòng ngự sử Ngân Châu Đại Tống ta, chiếm lấy Ngân Châu trị dân này, thân là Tống tướng, bổn quan há ngồi đó mà nhìn? Xuất binh đuổi thổ phỉ, đó là chuyện đương nhiên phải làm. Khiết Đan xuất binh tiêu diệt phản nghịch, đó cũng không có gì đáng trách, hai quân chúng ta như trăm sông đổ về một biển, đối phó với thù chung, có gì đáng trách chứ? Quan Gia dựa vào cái gì mà gán tội cho ta đây?"

Chiết Tử Du nhoẻn miệng cười nói: "Thế Đảng Hạng Thất Thị xuất binh giúp chàng thì giải thích sao đây? Đảng Hạng Thất Thị vẫn là bộ lạc dưới quyền Lý Quang Duệ, chàng điều động binh mã Đảng Hạng Thất Thị đã được Lý Quang Duệ đồng ý hay chưa? Vừa mới đến Lô Châu hai tháng, người Khương Đảng Hạng tự hào vì chàng, Triệu Quan Gia không giận gì hay sao? Lý Quang Duệ có chắc chắn rằng từ bỏ ý đồ không?"

Dương Hạo nháy mắt, giảo hoạt nói: "Sự giải thích này dễ thôi, Lý Quang Duệ lại làm sao ư? Lẽ nào không phải là thần của Tống quốc ta sao? Đảng Hạng Thất Thị là con dân của Tống quốc, họ xung phong nhận việc, cùng ta hợp sức đánh đuổi ngoại địch, triều đình nên ngợi khen phong thưởng mới đúng chứ, nếu ngang ngược chỉ trích, há không lạnh lòng của người Khương? Còn về Lý Quang Duệ…"

Dương Hạo cười một cái khinh miệt nói: "Lý Quang Duệ vốn có trọng trách bảo vệ đất đai, song lại để cho quốc thổ rơi vào tay ngoại địch, khiến không biết bao con dân Đại Tống li biệt. Hắn chẳng có năng lực đoạt lại đất đã mất, bổn quan xuất binh, hắn có gì mà dám lên tiếng, Lý Quang Duệ có thể làm được chuyện đó không mà nói?"

Chiết Tử Du rất hài lòng câu trả lời của hắn nói: "Được rồi, chàng ý, Dương thái úy ạ, đại nhân đại nghĩa, đáng được ngợi khen, nhưng… giờ Ngân Châu đã được đoạt về, chàng sẽ giao lại cho Lý Quang Duệ không vậy?"

Dương Hạo đại nghĩa nghiêm nghị nói: "Đó là đương nhiên rồi. Ngân Châu này không phải là mảnh đất vô chủ, giang sơn xã tắc của triều đình, há có thể tự chiếm dụng. Nhưng Tây Bắc không ổn, vì không để Ngân Châu lại một lần nữa rơi vào tay ngoại địch, để bách tính Ngân Châu không phải chịu lầm than một lần nữa, bổn thái úy sẽ cố gắng hết sức, tạm thời sẽ quản lý Ngân Châu, đợi đến khi Lý Quang Duệ đại nhân giải quyết xong việc của Thổ Phiên, Hồi Hột, có khả năng bảo toàn, giữ gìn được Ngân Châu thì bổn thái úy nhất định sẽ giao Ngân Châu lại cho hắn".

Chiết Tử Du lấy tay che miệng cười, nàng mím môi lại để nén cười, Dương Hạo thấy vậy cũng cười theo nói: "Tử Du, thực là khi nàng cười ta rất thích nhìn nàng, miệng nhỏ nhỏ như anh đào, vốn đã đẹp rồi, khi cười nàng không cần che miệng đâu".

Chiết Tử Du trợn mắt lên nhìn hắn, nũng nịu: "Bảo chàng dùng nhân mã của Đảng Hạng Thất Thị, Hạ Châu Lý Quang Duệ một khi mà biết được tin này, sẽ biết thân tín đại hoạn ở Ngân Châu, mà không ở Thổ Phiên và Hồi Hột. Chàng ở Thổ Phiên và Hồi Hột có cái uy nhất định, nhưng dựa vào lực lượng của chàng giờ không đủ để thao túng họ, nếu Lý Quang Duệ không tiếc chi phí và giảng hòa, lại chỉ huy quân tiếp ứng thu Ngân Châu trước, chàng có giao Ngân Châu cho hắn không?"

"Đương nhiên, chẳng có gì phải nghĩ cả". Dương Hạo không chút do dự trả lời rồi lại nói tiếp: "Nhưng…nếu lúc đó quân dân Ngân Châu, người Khương Hoành Sơn, các bộ Đảng Hạng, Thổ Phiên của Ngân Châu, dân chúng Hồi Hột không tin tưởng sự lãnh đạo của Lý Quang Duệ có thể giữ được Ngân Châu, kiên quyết yêu cầu bổn thái úy gánh vác trách nhiệm ấy thì sao, haiz…lòng dân đã quyết thì không thể trái, ý dân đã quyết thì không thể đổi, …bổn thái úy chỉ có gánh vác trọng trách này mới đền trả được sự tín nhiệm của họ.

Chiết Tử Du âu yếm nhìn hắn, mãi sau mới cất tiếng nói: "Dương thái úy, trước đây thiếp thực sự chưa nhìn thấy mặt này của chàng".

Dương Hạo nghiêm túc nói: "Nàng cứ từ từ mà tìm hiểu thì sẽ phát hiện ra, ưu điểm của con người ta không chỉ dừng ở đây đâu".

Chiết Tử Du nhướn mũi, khẽ hừ nhẹ một tiếng không nói gì. Dương Hạo liếc mắt sang nhìn nàng, nói giọng khàn khàn, thủ thỉ vào tai Chiết Tử Du: "Tử Du, nàng có muốn xâm nhập và tìm hiểu con người ta không?"