Dương Hạo thấy người đó thu đao bèn tra kiếm vào vỏ, khi đó Thác Bát Hào Phong đột nhiên xông đến trước một bước, Dương Hạo chỉ nghĩ người này gian trá, miệng nói nhận thua lại vẫn muốn đánh lén mình. Nhưng nếu luận đến công phu đánh quyền cước thì Dương Hạo không bằng một đứa trẻ lăn lộn chịu trận, Thác Bát Hào Phong tinh thông công phu đấu vật, huống hồ đánh mất thời cơ rồi, rốt cuộc bị hắn dùng đôi tay to lớn giữ chặt lấy hai vai.
Dương Hạo thầm nghĩ trong đầu, đang định dùng chiêu "cua lột xác" để thoát khỏi sự khống chế thì Thác Bát Hào Phong đã vô cùng xúc động nói:"Thái úy đại nhân, ngài là nghĩa tử của Lý Quang Mục đại nhân, tính ra thì ta và ngài có thể coi là huynh đệ một nhà, huống hồ còn có quan hệ với Nạp Bố Y Nhĩ, hai ta càng thân thiết hơn, hôm nay Thác Bát Hào Phong nguyện quy thuận theo đại nhân, tùy đại nhân định đoạt, dốc sức vì đại nhân, mối thù lớn của tại hạ đại nhân nhất định phải giúp đỡ mới thành."
Dương Hạo nghe xong mới buông lỏng hai vai, nhìn hắn mà hỏi:"Cái gì mà Nạp Bố Y Nhĩ, thân càng thêm thân, ồ..., đó là người con gái của ngươi? Cô nương ấy làm sao?"
Thác Bát Hào Phong cắn chặt răng, căm hận mà nói:"Nạp Bố Y Nhĩ vốn là người con gái của tại hạ, lại bị lão già khốn khiếp Lý Quang Duệ đó cướp mất, người Đảng Hạng tại hạ có ân tất trả, có thù phải báo, thù giết phụ thân, hận cướp thê tử, phàm là nam nhân đại trượng phu đều không thể nhẫn nhục mà bỏ qua, để rửa sạch mối hận này, tại hạ mới nghe theo lời khuyên của Đinh tiên sinh, bí mật đến đây bái kiến đại nhân, xin được theo đại nhân."
Dương Hạo vô thức nghe mối thù không đội trời chung của hắn bèn truy hỏi:"Nhưng Nạp Bố Y Nhĩ đó có quan hệ gì với ta? Sao lại nói thân càng thêm thân?"
Thác Bát Hào Phong vẫn căn chặt răng, nghe đến câu này bèn lớn tiếng cười ha ha, đấm vào vai Dương Hạo một quyền khá mạnh cười mà nói:"Thác Bát Hào Phong hôm nay xuất hiện ở đây chính là thành tâm quy thuận đại nhân, đại nhân cần gì phải giấu diếm? Nạp Bố Y Nhĩ là chị của Nhĩ Mã Y Nạp, Nhĩ Mã Y Nạp là nguời phải được gả cho thái úy đại nhân, theo bên Lý Quang đại nhân mà nói, ta phải gọi ngài một tiếng em rể, ha ha ha, đây không phải là thân càng thêm thân sao?" Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Thác Bát Hào Phong cười lớn một cách sảng khoái, Dương Hạo cũng cười theo vài tiếng, quay lại phía Đinh Thành Tông hỏi:"Thác Bát Hào Phong đang nói gì vậy?"
Thác Bát Hào Phong vuốt bộ râu lớn, nói với Đinh Thành Tông một cách khó khăn:"Phải chăng tiếng Hán của ta nói rất khó nghe?"
Đinh Thành Tông vội nói:"Nạp Bố Y Nhĩ và Nhĩ Mã Y Nạp là con gái của tộc trưởng Ngũ Liễu Thư tộc Tế Phong Thị, ngoại trừ gia tộc họ Lý ở Hạ châu ra thì đó là bộ lạc giàu có nhất trong tám thị tộc của người Đảng Hạng. Họ có thể coi là hai viên minh châu của thảo nguyên, Nạp Bố Y Nhĩ từ nhỏ đã được gả cho con trai tộc trưởng tộc Vãng Lợi, nhưng người Nạp Bố Y Nhĩ thật sự yêu lại là Thác Bát Hào Phong"
Thác Bát Hào Phong ưỡn ngực, nghiến chặt răng mà nói:"Đúng, tộc Tế Phong có thể trở thành tộc giàu có nhất, lớn mạnh nhất ngoài gia tộc họ Lý ở Hạ châu chính là vì có được sự giúp đỡ của bộ lạc ta. Ta vốn định mời phụ thân đứng ra xin được kết thân với Ngũ Liễu Thư đại nhân, tuy Nạp Bố Y Nhĩ đã có hôn ước, theo quy tắc trên thảo nguyên, là kẻ mạnh ta có thể cướp thê tử, huống hồ với sự giúp đỡ của bộ lạc ta cho tộc Tế Phong, Ngũ Liễu Thư đại nhân không thể không hủy hôn tái giá, nhưng... Lý Quang Duệ không biết từ đâu nghe được tin đồn về dung nhan mĩ miều của Nạp Bố Y Nhĩ, liền ra lệnh cho bộ lạc Tế Phong phải dâng hiến mĩ nữ, chính là chọn Nạp Bố Y Nhĩ."
Đinh Thành Tổ vội phụ họa theo:"Lý Quang Duệ là người cai trị ở Hạ châu, những người đứng đầu các tộc ai dám tạo phản? Haiz, chỉ tiếc cho đôi trẻ, do vậy mà..."
Nói đến đây mặt Thác Bát Hào Phong đã đỏ phừng phừng, nghiến răng nghiến lợi đòi báo thù cho phụ thân, hận cướp thê tử, là nỗi nhục không thể nhẫn nhịn của một nam tử, huống hồ truyền thống từ xưa đến nay của người Khương là coi trọng việc có thù tất phải báo, nhưng muốn hắn giết chết tên vua hữu thực vô danh Lý Quang Duệ thì quả thật hắn không có cái bản lĩnh ấy, cho dù có được thời cơ như thế thì hắn cũng phải suy nghĩ đến hậu quả sau này, mạng sống của phụ mẫu huynh đệ, vô số người trong tộc hắn luôn nghĩ đến, tuy hắn rất yêu Nạp Bố Y Nhĩ, lại không dám liều lĩnh, người mình yêu ngày ngày mua vui cho tên béo đen xấu xí Lý Quang Duệ, tim hắn đau như bị nhúng vào chảo lửa, không lúc nào là không phải chịu đựng sự đau đớn ấy.
Đám nội thám mật giám mà Đinh Thành Tổ phái đến Hạ châu lợi dụng các thân phận khác nhau để theo hầu bên cạnh các vị đại nhân Hạ châu, có người giúp chúng vui chơi sa đọa, có người lại giúp tăng thêm ảnh hưởng, không ngừng truyền bá tư tưởng Lý thị không xứng đáng đứng đầu, lại có người gây ra hỏa hoạn ở khắp nơi, lan truyền các tin đồn. Rất nhanh, họ đã chú ý đến Thác Bát Hào Phong.
Các tin tức lần lượt gửi về Lô châu, Đinh Thành Tổ sau khi phân tích nghiên cứu, lập tức coi hắn là tâm điểm, là đối tượng để lôi kéo, Thác Bát Hào Phong vốn có thù với Lý gia ở Hạ châu, Đinh Thành Tổ lại vạch ra tiểu kế, khiến hắn và Lý Kế Quân kết thành thù hận, như thế Thác Bát Hào Phong càng kiên định với phe phản Lý. Đinh Thành Tổ nhiều lần thăm dò,sau khi xác định tâm ý người này mới xin đến bái kiến, cuối cùng dựa vào ba tấc lưỡi của mình mà thuyết phục được Thác Bát Hào Phong, lôi kéo hắn về phía mình.
Trong tổ chức của chính quyền Lý gia ở Hạ châu, bộ lạc của Thác Bát Hào Phong có thể coi là bộ lạc lớn mạnh nhất, mà tác dụng quan trọng nhất của việc lôi kéo được người này chính là lợi dụng người ngựa cuả bộ tộc này để làm phản, phối hợp trong ngoài với Lô châu, lợi dụng thân phận đạc biệt của hắn để có thể hạn chế được tối đa những sự bất mãn phát sinh từ những người trong đẳng cấp quý tộc do trách nhiệm không thể thoái thác của họ trong chính quyền Lý gia.
Lý gia lấy thân phận là đời sau của hoàng tộc Bắc Ngụy trở thành thủ lĩnh cảu tám bộ tộc Đảng Hạngngng, cai trị Hạ châu nhiều năm, rễ bám sâu vào đất, thực lực lớn mạnh, vậy mà Hạ châu ngày nay trong lo ngoài loạn, lại có sự chống đối của 7 thị tộc Đảng Hạng, trước sau gì cũng không thể trụ vững, nhưng nếu tầng lớp quý tộc đứng đầu ở Hạ châu lên tiếng thì việc truất ngôi sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
"Vậy chuyện gì đã xảy ra với Nạp Bố Y Nhĩ?" Dương Hạo tiếp tục hỏi.
Đinh Thành Tông hắng giọng rồi nói:"Là thế này, một năm trước thái úy đến thăm tộc Tế Phong, liên minh bảy bộ lạc, cô nương Nhĩ Mã Y Nạp vừa gặp đã nảy sinh tình cảm với thái úy, Ngũ Liễu Thư đại nhân cũng có ý muốn kết thân với thái úy, ý này...đã từng nhắc qua với thái úy rồi, thái úy lại không có ý kiến phản đối, chỉ là cách đó không lâu,thái úy rời vệ làm quan ở Biện Lương, việc này đành phải tạm gác lại...,nhưng tin đồn mà, đã nhanh chóng bị truyền ra ngoài rồi..."
Nghe câu nói này, Dương Hạo đột nhiên nhớ ra tình cảnh trong tối hôm tổ chức đại lễ của tộc Tế Phong, có rất nhiều mĩ nữ người Khương nhảy múa ca hát trước mặt họ. Giữa các thiếu nữ, có một tiểu cô nương nổi bật nhất, mặc bộ trang phục ngắn, thắt chiếc đai có hoa ván ở ống quần, để lộ sự khỏe khoắn đẹp đẽ, tấm lưng ong tròn lẳn và đôi chân đẹp như màu lúa mạch, chiếc cằm nhọn và chiếc mũi thẳng rất đẹp, trên đầu đội tấm vải hoa xanh rất đặc biệt, trước ngực đeo đồ trang sức bằng bạc nhảy mua hết sức vui vẻ, đôi chân nhỏ trơn láng mềm mại nhảy múa uyển chuyển theo tiết tấu, như một chú ngựa nhỏ đang phóng đi trên thảo nguyên...
Người Khương là đời sau của người Nhung, người Nhung từ thời Xuân Thu chiến quốc đã sản sinh ra nhiều "hồ li tinh", Nhĩ Mã Y Nạp của buổi tối hôm đó chính là một tiểu hồ li tinh, tuy tuổi còn nhỏ đã có dung mạo xinh đẹp khác thường. Tối đó có rất nhiều thiếu niên Đảng Hạngngng tỉ thí võ nghệ chính là vì nàng mà ghen tức nhau. Cũng chính buổi tối hôm đó, tự mình Dương Hạo giành được sự tương trợ của Cung Động binh, theo học được công phu của một vị thánh nhân Đạo gia, cũng phải đến hai năm rồi không gặp lại, chắc vị tiểu cô nương đó đã khác trước nhiều.
Dương Hạo tỉnh lại từ trong hội ức, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Đinh Thành Tông, rồi mới quay sang Thác Bát Hào Phong mỉm cười nói:"Người mà Thác Bát huynh yêu say đắm lại bị kẻ khác cướp mất, vì hồng nhan mà chịu uất hận, Dương mỗ đây có thể lí giải, có điều...nhiều năm như vậy rồi, Thác Bát huynh vẫn ôm hận không giải, rõ ràng là có sự kiêng kị đối với Lý Quang Duệ nếu không đã chẳng đợi đến ngày hôm nay để đối phó với hắn? Huynh tin ta có khả năng đơi phó với hắn? Huynh định làm thế nào để giúp ta?"
Đinh Thành Tông thấy Dương Hạo nghiêm nghị nhìn mình nên không dám tham gia vào câu chuyện nữa, bất giác khẽ thở dài.
Sau khi hắn đến Lô châu, thấy hiện nay Dương Hạo đã gây dựng được ở đây tiềm lực sức mạnh to lớn như vậy, cũng như đã mở ra một thiên hạ mới, rất nhanh hắn đã cảm thấy bất kể giành được phần tài sản lớn hơn đi nữa cũng không nhất thiết phải đánh động đến Dương Hạo, nhưng nếu giúp Dương Hạo xây dựng sự nghiệp thì nhất định có thể khiến Dương Hạo hồi tâm chuyển ý, mà con trai Đinh gia đã không gây dựng được gia nghiệp thì vĩnh viễn chỉ đơn giản là có lớp vỏ bề ngoài giàu có mà thôi, do đó bèn toàn tâm toàn ý giúp đỡ Dương Hạo gây dựng danh tiếng, phát triển thực lực, không tiếc sức mình để lôi kéo những kẻ có thể lôi kéo.
Đến khi hắn đã được bách tính Lô châu đón nhận, cử làm quân sư, hắn sẽ bắt đầu từ những thông tin bí mật lấy được từ chính miệng Lý Quang, chẳng có đạo lí nào là không thể lợi dụng, cứ nói Nhĩ Mã Y Nạp được ca ngợi là con chim bách linh trên thảo nguyên, vô cùng xinh đẹp mĩ miều, thì cho dù cô nương ấy có xấu xí thế nào thì vì đại nghiệp trước mắt hắn cũng sẽ không tiếc công sức tác thành chuyện này, thu được món hời nhất chính là nguyên tắc làm việc của hắn, cái gì mà tâm đầu ý hợp mới có thể kết thành phu thê, đối với hắn mà nói chẳng có ý nghĩa gì cả, Ngũ Liễu Thư cũng là một lão hồ li già, hai bên kết thành phu thê, chuyện vốn dĩ không thể có như thế này chẳng phải đã trở thành hiển nhiên như chuyện phải có mắt và mũi sao.
Thác Bát Hào Phong lớn tiếng nói:"Thực lực Lý Quang Duệ lớn mạnh nhất trong vùng Tây Bắc trù phú, đừng nói Thác Bát Hào Phong ta, nhìn về Tây Bắc ai có thể thắng được hắn? Nhưng hắn lại tự mình tạo dựng nghiệp chướng, gây thù chuốc họa với vô số người, trong tình cảnh như vậy, dân tộc ta Thổ Phiên còn giữ được gì như thuở ban đầu đây? Nhớ lại lúc đầu, dân tộc Thổ Phiên đánh bại hàng trăm ngàn quân Đường, chiếm được bốn trấn Quy Từ, Du Khuất, Yên Giả, Sơ Lặc, hưng thịnh một thời, hùng bá Tây Bắc, kết quả chúng lại đi gây thù chuốc oán khắp nơi, phía Tây giao tranh với đế quốc Đại Thực, phía Bắc thù địch với nước Hồi Nhiễm, phía Nam khiêu chiến với nước Nam Thiệu, còn phía Đông bế quan tỏa cảng với Đại Đường, không giao lưu với bên ngoài, trong ngoài Thổ Phiên khó khăn liên tiếp, chuyển sang suy tàn, cuối cùng trở nên thê thảm như ngày hôm nay."
Cha con Lý Quang Duệ cướp đoạt ngôi vị, ngông cuồng ngang ngược, phía Đông gây hiềm khích với Phủ châu, Lân châu, phía Nam đối địch với Thổ Phiên, Hồi Hất, phía Tây cự tuyệt buôn bán với Ba Tư, Thiên Ta và Đại Thực, gây thù oán khắp nơi, hoàn toàn bị cô lập. cứ nhìn những gì người Thổ Phiên đã phải chịu thì sớm muộn gì tộc Thác Bát ta cũng bị chúng dồn đến bước đường cùng, những người đứng đầu các bộ lạc cũng vì thế mà lo lắng bất an, tiếc là không có ai có đủ tư cách để lên thay thế, vừa đúng lúc đó thì nghe tin nói về tin tức của Lý Quang Bổn đại nhân"
Thác Bát Hào Phong nhìn Dương Hạo,nói một cách thân thiết:"nếu biết người thảo phạt được Lý Quang Duệ là Lý Quang Giới đại nhân, tại hạ đã kêu gọi thủ lĩnh các bộ lạc bất mãn ở Hạ châu không xuất binh, khiến họ đứng một bên, chờ sự việc qua rồi thì cũng không bị làm khó dễ, thuyết khách thích hợp nhất để liên hệ với các bộ lạc về chuyện này không ai khác ngoài Thác Bát Hào Phong ta đây, chỉ có điều...thái úy đại nhân phải làm cho họ phải tâm phục khẩu phục tại hạ, còn phải thể hiện được vũ lực của Lô châu, ngài ở đây càng uy phong, tại hạ càng dễ nói những lời hoa mĩ".
Dương Hạo nghe xong chợt cười lớn:"Diễu võ dương oai sao? Ha ha, cái này thì chẳng có gì khó, trong vòng nửa tháng, ta sẽ cho các người thấy uy lực của Lô châu mạnh đến mức nào, nào đến đây, đến đây, ngồi xuống rồi chúng ta tiếp tục bàn bạc cẩn thận".
Dương Hạo thân mật cầm tay Thác Bát Hào Phong đưa đến chỗ ngồi, có ý lãnh đạm với Đinh Thành Tổ, coi như đó là một sự dạy dỗ nho nhỏ cho hắn. Đinh Thành Tổ cũng không cho đó là hiềm khích vẫn khẽ mỉm cười, tự mình đẩy chiếc xe lăn đi về phía sau Dương Hạo, đứng vào vị trí quân sư phò tá chính là vào lúc này. Bên ngoài hoa viên hình như có động tĩnh, Đinh Ngọc Lạc vội chạy ra xem, trong tích tắc đã quay trở lại, vội vã báo:"Nhị ca, Lân phủ lưỡng châu Dương đô đốc tướng quân đã đến bên ngoài thành rồi, các quan lại đang cho người đi tìm đại nhân để ra nghênh đón".
Dương Hạo nghe xong bèn quay sang nói với Thác Bát Hào Phong:"Không đón tiếp chu đáo Thác Bát huynh, thật là quả thất lễ, chỉ có điều với thân phận của huynh không tiện xuất đầu lộ diện trong ngày hôm nay. Ngọc Lạc, mau đưa Thác Bát đại nhân vào nội viện nghỉ ngơi, cử người tâm phúc nhất đến hầu hạ, bổn quan ra trước để nghênh đón hai vị khách quý".