Nhìn bộ dạng, Diễm Diễm đúng là chuẩn bị làm mấy món thức ăn, trên bàn đặt mấy món ăn sơn trân hải vị, thủy bộ bát trân, còn có một khối băng, chắc là dùng để ướp cá. Các loại thức ăn đều đợi vào nồi, Diễm Diễm vừa chuẩn bị vừa đợi hắn về.
Đại tiểu thư của Đường gia tùy tòng ra vào như mây, chịu kiên trì làm việc này cho hắn, ái ý trong lòng Dương Hạo đối với nàng ta càng lúc càng đậm. Đầu môi của hắn hôn khẽ lên má của Diễm Diễm.
"Ư..."
Diễm Diễm giãy dụa kháng nghị, nói: "Trên má có dính dầu đấy!" Nàng ta giải thích với Dương Hạo như vậy.
"Ấy, đừng, xấu hổ lắm..." Vạt áo bị vạch ra, áo lót bị kéo xuống, một cặp vú như bát ngọc úp ngược nhảy vọt ra, phần chóp thì có hai hạt mã não hồng hồng. Diễm Diễm xấu hổ không chịu nổi, hay tay hạ xuống chống lên thớt, mắt nhắm chặt đầu ngẩng lên, thân hình hơi run rẩy.
"Đừng động mà, thiếp không cẩn thận dính vào nước đường..." Diễm Diễm chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, sau đó thì một cái lưỡi nóng bóng liếm tới. Nhất thời giống như là giẫm bông vải, thân hình như say, đầu quay quay, mơ mơ hồ hồ đứng không vững.
"A!" Diễm Diễm hét lên kinh hãi, đột nhiên cảm thấy có một thứ lạnh toát chạm vào phần mông của mình. Tay của Dương Hạo thò vào trong quần của nàng ta, ngón tay nhón một khối băng, nhẹ nhàng di động trên da thịt nõn nà của nàng ta. Đi qua nơi nào, đổi lại là tiếng rên run run của Diễm Diễm: "Đừng... đừng..."
Cái miệng thơm rất nhanh bị ngậm lấy, quấn lấy nhau một lúc, nhiệt độ cơ thể của Diễm Diễm tăng cao, lửa dưới bếp lò bập bùng, nước sôi trong nồi tỏa nhiệt khí, ánh lửa chiếu lên da thịt giống như mỹ ngọc của Diễm Diễm, ửng đỏ như hoa đào.
"Đừng, đừng, đừng làm ở đây..."
Diễm Diễm dùng cặp đùi đầy đã săn chắc kẹp chặt ngón tay đang rục rịch của Dương Hạo... dựa vào đầu vài hắn, thở hổn hển kêu. Tiếp sau đó thân hình của nàng ta rơi vào trong đôi cánh tay hữu lực, hơi mở mắt nhìn, đập vào mắt là ánh mắt nóng bỏng của Dương Hạo: "Được, vậy ta cùng nương tử về phòng..."
Mở cửa phòng bếp, Dương Hạo giống như là kẻ trộm, ôm quần áo che cho Diễm Diễm đang xấu hổ, rón ra rón rén bước vào phòng hắn, rồi nhẹ nhàng đưa nàng ta lên giường.
Diễm Diễm ôm mặt, qua kẽ ngón tay lộ ra khuôn mặt đỏ bừng... thân hình thì không ngừng uốn éo: "Đừng...nước đun rồi, phải bắc xuống nồi, người ta... sẽ bị các hạ nhân cười... còn phải làm thức...."
Dương Hạo không biết nàng ta đang nói linh tinh cái gì, nghe nàng ta nói vậy... trước tiên cố nén lửa dục, nói: "Nàng đợi đó, ta đi sai người làm..."
Dương Hạo quay người muốn đi, đột nhiên cảm thấy chéo áo bị thứ gì đó cản lại, quay đầu lại nhìn thì thấy Diễm Diễm dùng hai ngón tay nho nhỏ tóm lấy chéo áo của hắn, mặt xấu hổ đỏ bừng quay sang một bên, nhắm mắt lại không dám nhìn hắn, nhưng ngón tay lại nắm rất chặt... rất có lực.
Môi Dương Hạo không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh nàng ta, thấp giọng nói: "Mặc kệ bếp lò, mặc kệ thức ăn, quan nhân... trước tiên ăn Diễm Diễm đã, được không?"
Diễm Diễm uốn éo người, tựa hồ như kháng nghị... chỉ là không biết cái mà nàng ta phản đối là chuyện Dương Hạo muốn "ăn" mình hay là phản đối hắn coi mình là thức ăn...
Búi tóc của Diễm Diễm bị Dương Hạo xõa ra, tóc mây phi tán... Diễm Diễm hé mở mắt nhìn, từ giữa những sợi tóc liếc Dương Hạo, mắt híp như tơ.
Nữ nhân đều muốn mình thật đẹp ở trước mặt nam nhân mà mình thích. Nhưng duy có trong hoàn cảnh này là bọn họ vĩnh viễn không cần sửa sang quá chỉnh chu, chỉ cần bảo trì sạch sẽ trơn nhẵn là được rồi.
Ánh đèn mờ mờ hắt tia sáng lên giường, đầu tóc tán loạn, mang theo một tia vũ mị, một tia trào dâng, một tia mê mang...
Khi nàng ta búi tóc thì thể hiện ra sự cao quý và rụt rè của nữ nhân, khi nàng ta xõa tóc, thì lộ ra sự gợi cảm và quyến rũ. Lên thính đường, vào khuê phong, phong tình vạn chúng, tóc xanh tán loạn đó, chỉ khiến nam nhân càng nhìn càng loạn. Tim của Dương Hạo giờ cũng đã loạn mất rồi...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diễm Diễm đỏ hây hây, giống như là trát thêm một lớp phấn hồng, khiến người ta yêu vô cùng.
"Chân giò hun khói này thơm ghê..." Dương Hạo cởi quần Diễm Diễm, tay đặt lên quần lót mỏng tang, nhẹ nhàng ve vuốt đôi chân thon dài của nàng ta, cất tiếng khen ngợi, đáp lại hành động này là một cái vỗ nũng nịu của Diễm Diễm.
Dương Hạo nhớ lại cái đêm đầu khó quên ấy, không muốn nàng ta quá khẩn trương, tiếp tục cổ vũ nàng ta: "Diễm Diễm của ta không phải là người gan dạ nhất, đanh đá nhất ư, sao hiện tại lại e sợ như thế này nhỉ? Quan nhân thả mấy con chim nhỏ của nàng đi, giờ trả lại cho nàng một con chim lớn, thế không đủ à?"
Diễm Diễm cắn môi, ngay cả mấy sợi tóc ở khóe môi cũng móc vào trong miệng, ánh mắt mê ly nhìn nam nhân của mình, mang theo một nụ cười ngọt ngào, không nói gì cả.
"Quan nhân thích sự thật thà ngây thơ của Diễm Diễm, sự ngốc nghếch của Diễm Diễm, sự si tâm tình trường của Diễm Diễm, còn thích cả sự lớn gan đanh đá của Diễm Diễm nữa. Vợ ngoan à, hiện tại sao lại biến thành e sợ như thế này, nàng sợ quan nhân của mình à?" Dương Hạo vừa thủ thỉ vừa dùng một tay ôm eo nàng ta, tay kia thì nắm lấy cặp ngực đầy đã trắng nõn của Diễm Diêm: "Quan nhân muốn đền nàng một con chim to thật la to, nàng có muốn không? có dám không?"
Diễm Diễm hừ khẽ một tiếng, dần dần trở nên lớn gan, nói: "Ai sợ chàng chứ..."
"Vậy nàng có muốn không?"
"..."
"Có muốn không nào?"
"..."
Dương Hạo hôn rái tai nàng ta, nói một cách đầy dụ hoặc: "Có muốn không?"
"Muốn!" Diễm Diễm đột nhiên thốt ra một câu, lập tức thấy ở phần bẹn bị thứ gì đó cứng ngắc đâm vào, khiến đùi nàng ta run rẩy, vòng eo của nàng ta bất giác co thắt lại, ôm chặt lấy cổ Dương Hạo, dụi sâu khuôn mặt đang xấu hổ vào lòng hắn, còn cắn một miếng vào bộ ngực săn chắc của hắn để báo thù.
Dương Hạo trong lòng rung động, bất giác nằm xuống, thưởng thức hương vị mê say...
...
"Ha ha ha..."
Triệu Khuông Dận bỏ cung xuống, hay tay chống nạnh ngẩng mặt lên trời cười to.
Nghĩ kỹ lại, bản thân ông ta cũng cảm thấy buồn cười, đường đường là đế vương một nước, hung hoài thiên hạ chi chủ, hiện giờ thế này là ra làm sao, so đo tính toán với một con súc sinh lông lá làm cái gì?
Cơn tức của ông ta đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh... Một khi nghĩ thông, chỉ cảm thấy buồn cười: "Bỏ đi bỏ đi, để nó đi đi."
Triệu Khuông Dận nhìn con chim anh vũ đuôi lớn đang đang đậu trên trần nhà cắm đầy cung tên, bất đắc dĩ cười cười: "Thôi bỏ đi, đây chỉ là một con chim thôi, để nó đi đi."
Một nha giáo ở bên cạnh nói: "Quan gia, con chim này dám khi quân, sao có thể tha cho nó được? Tiểu huyện đã lệnh cho người đi lấy lưới rồi, nhất định có thể bắt được nó."
"Bắt được nó thì sao?" Triệu Khuông Dận trừng mắt lên: "Vặt trụi lông nó, mang nó đi quay à à? Đường đường là hoàng đế một nước lại đi so đo tính toán với một con chim, truyền ra ngoài để người ta cười cho à."
Ông ta ngẩng đầu nhìn con anh vũ hình như đã mắng mệt rồi nên đang nghỉ ngơi, khen: "Ngươi xem, trẫm không mắng nó, nó cũng không mắng trẫm, kỳ thực cũng có chút nhân tính.. Ặc... đoạn này chắc không viết vào khởi cư lục chứ hả (sách ghi chép về sinh hoạt thường ngày của nhà vua?"
Sau khi nhận được câu trả lời, Triệu Khuông Dận cười ha ha, nói: "Bỏ đi, bỏ đi. Điện đường này để ngày mai thu dọn, Vĩnh Khánh, con quản giáo con chim của con cho tốt, nếu còn tái phạm, hừ!"
Vĩnh Khánh còn chưa kịp trả lời thì trên trần nhà truyền tới một tiếng hừ.
Triệu Khuông Dận ngẩng đầu nhìn, chỉ lên trần nhà, mắng: "Con chim... Hừ!"
Ông ta vừa muốn mắng thì đột nhiên nhớ tới tật xấu của con anh vũ vô lại này, hai từ "súc sinh" vừa tới khóe miệng đành nuốt ngược trở lại: "Khởi giá khởi giá, tới Phúc Ninh điện ngủ một giác."
"Khởi giá khởi giá, khởi giá khởi giá..." Con anh vũ đó nhảy chồm chồm kêu... thoáng cái lại chọc cho Triệu Khuông Dận tức điên.
Khi ông ta bước ra khỏi cửa điện thì lại nghe thấy tiếng quát của Vĩnh Khánh côngchúa ở trong điện: "Ngươi câm miệng lại!"
"Ngươi câm miệng lại."
"Ngươi... ta, ngươi không nghe lời thì không cho ngươi ăn, ta có đồ ăn ngon lắm đấy, con chim thối, ngươi có xuống không hả?"
"Con chim thối, ngươi có xuống không hả?"
Triệu Khuông Dận cười khổ một tiếng: "Con chim này... Dương Hạo ơi Dương Hạo, ngươi làm trò gì thế hả?"
…
Quần nhau một phen, Diễm Diễm trước khổ sau sướng dần dần thưởng thức được tư vị của tình ái. Sau khi mưa gió trong phòng qua đi, Diễm Diễm vô lực nằm nghiêng trên giường, lưng hướng về phía bộ ngực săn chắc của Dương Hạo. Hai cánh tay của Dương Hạo thì vòng qua nách nàng ta, hai bàn to thì nắm lấy cặp vú trắn nõn đẫy đà của nàng ta.
Nàng có thể nghe rõ tiếng tim đập bịch bịch, nhưng không phân rõ được là của mình hay là của Dương Hạo.
Dương Hạo đột nhiên cảm thấy có khí lực mạnh mẽ và năng lực cường đại nhờ tu luyện công pháp song tu tựa hồ như cũng không phải là chuyện tốt gì cho cam, sau một màn ân ái hàm sướng lâm li, thân thể vốn nên mệt mỏi, tâm mãn ý túc... nhưng, tựa hồ như bất kể là về tâm lý hay là vè sinh lý, hắn đều cảm thấy còn lâu mới được thỏa mãn.
Nhưng Diễm Diễm vừa trải qua cơn đau sau lần đầu an ái, Dương Hạo thấy nàng ta mềm oặt nằm trên giường, trán lấm tấm mồ hôi, cho nên không muốn đòi hỏi quá đáng. Hắn chỉ nhẹ nhàng mơn trớn thân thể của Diễm Diễm, ve cuốt cái lưng đẹp trơn nhẵn và cặp mông săn chắc đẫy đà của nàng ta, nắm lấy hai quả bóng mềm mại vượt quá kích thước của một thiếu nữ trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng chơi đùa hai hạt anh đào hồng hồng, không hẳn đã không phải là một loại khoái ý.
Diễm Diễm dần dần bình ổn lại hô hấp, khôi phục lại một chút thể lực lười biếng rầm rì một tiếng, dùng ngón chân quặp lấy ngón chân của Dương Hạo, sau đó lại bỏ ra. Động tác khiêu khích này khiến Dương Hạo ý dâm chưa hết lại bắt đầu hưng phấn, tiểu đệ cứng rắn ở bên dưới nhanh chóng bành trướng, đâm vào giữa cặp mông đẫy đà của Diễm Diễm, hai ngón tay cũng dừng sức mà nắn bóp, thịt ngực trắng ngần như mỡ dê thòi ra giữa kẽ tay, mềm mại giống như là có thể ứa ra nước.
Gò mông cũng đá ươn ướt mồ hôi, cái thứ cứng ngắc đó đâm vào cái khe nóng rực, Diễm Diễm không khỏi run rẩy, đầu rướn lên cao, hai tay cũng thò ra sau lưng, nắm chặt lấy tay Dương Hạo.
Dương Hạo cười khẽ: "Tiểu nha đầu, chịu được không đó?"
Hắn hôn một cái lên vài thơm của Diễm Diễm, dừng động tác lại, sau một thoáng yên tĩnh, hắn nói tiếp: "Từ sau lần trước nói cho tam ca của nàng biết, Đường gia một mực không có động tĩnh gì, không biết hắn đang có chủ ý gì."
Diễm Diễm hổn hển nói: "Còn có chủ ý gì nữa, thiếp thấy huynh ấy chẳng có chủ ý gì đâu? Cái cục diện rối rắm này, huynh ấy chỉ có thể tự mình đi thu thập, tam ca tuy có lòng trèo lên chỗ quyền quý, nhưng chuyện đã tới nước này rồi, huynh ấy chỉ có thể đi tới bảo vệ thiếp thôi. Nhưng huynh ấy làm ra chuyện này... hiện giờ... A, chàng đừng có động... hiện giờ huynh ấy ngoại trừ giả câm giả điếc ra thì còn có biện pháp nào tốt hơn đâu..."
"Chỉ hi vọng là vậy..."
Dương Hạo ôm chặt lấy người nàng ta, nói khẽ: "Diễm Diễm, lần trước tương phùng ở Phổ Tế tự, ta nếu không chạy nhanh thì dã bị nàng một kiếm đâm xuyên tim rồi. Lúc đó, ta không ngờ rằng, ta cũng không ngờ rằng chúng ta lại có ngày hôm nay. Lúc trước, làm uổng phí quá nhiều tình ý của nàng, hiện giờ quan nhân lại càng lúc càng thích nàng. Đợi chúng ta tìm được cơ hội thích hợp, chúng ta sẽ bỏ đi. Chỉ là... không biết nàng có thích ứng được với cuộc sống ẩn cư hay không?"
"Có gì mà không thích ứng chứ?" Diễm Diễm ghé sát vào tai hắn, thủ thỉ: "Chúng ta tìm một nơi sơn thủy tú lệ, đổi một thân phận khác mà thôi. Chàng không làm quan thì cũng có nhiều chuyện khác có thể làm. Thiếp không làm Đương gia đại tiểu thư thì cũng có thể khoái hoạt."
Diễm Diễm nắm chặt lấy tay hắn, ôn nhu nói: "Nãi nãi nói, cô cô lúc nhỏ cũng tinh nghịch giống như thiếp, nhưng nàng ta sau khi được gả cho Trình tướng quân, vẫn chẳng phải là thay chồng dạy con, ở suốt trong nhà sao? Nữ nhân luôn có cõi về như vậy... Quan nhân, đừng sợ khiến thiếp phải ủy khuất làm gì..."
"Quan nhân? Nàng gọi ta là quan nhân ư?"
Dương Hạo mừng rỡ, Diễm Diễm thì xấu hổ, gắt khẽ: "Đồ ngốc... chúng... chúng ta đã làm vậy rồi, người ta không gọi chàng là quan nhân thì gọi chàng là gì?"
"Hắc hắc, ở trước mặt người ta nàng có thể gọi ta là quan nhân. Trong khuê phòng thì gọi là một tiếng chim to, ta cũng không trách nàng đâu."
"Xì, ba hoa... tự sướng!"
"Ha ha, không phải sao? Vậy sao người nào đó bị chạm vào một cái là cả người run rẩy, giống như là không chịu đựng nổi vậy. Hiện tại còn nắm tay người ta, chẳng phải sợ ta lại chọc nàng sao?"
"Mới làm xong mà..., ặc, bản cô nương mà sợ chàng á? Đừng hòng!"
"Ồ? Khẩu khí lớn quá nhỉ, vi phu tới nhé?"
"Tới thì tới. Cứ mặc sức mà thả chim ra đi, bản cô nương chấp tất..." Diễm Diễm nói xong, không nhịn được mà bật cười.
"Nương tử, tiếp chim..."
"A..." Thân thể hẵng còn mẫn cảm, giờ cảm giác khoái mỹ lại ập tới, Diễm Diễm không thế khống chế nổi mà bật lên tiếng rên. Nàng ta chỉ có thể nhô cao cái mông tròn trịa, cong lưng, chui sâu đầu vào trong gối, hai tay nắm chặt lấy chăn. Dùng phản ứng thành thực, ngây ngô mà nóng bỏng của mình để đáp lại sự xâm lược của Dương Hạo..."
"Vị đạo thế nào?"
Sau khi mưa gió qua đi, Diễm Diễm cuối cùng cũng kiến thức được sự lợi hại của Dương Hạo, chẳng trách khi ngủ cùng Oa oa, kề gối thì thầm, ngẫu nhiên nhắc tới chuyện xấu hổ này, Oa oa cũng có biểu tình xấu hổ và sợ hãi. Hắn đúng là quá khủng bố. Diễm Diễm dựa sát vào lòng hắn, chú ý thấy hắn hình như ý dâm chưa tận, vội vàng tìm một đề tài khác để phân tán sự chú ý của hắn.
"Đương nhiên là mùi trên người nàng..." Dương Hạo cũng biết nàng ta tuyệt đối không chịu được sạt phát nữa, liều thuận theo đề tài của nàng ta mà nói, hai tay không ngừng vuốt ve người nàng ta.
"Chàng biến đi." Diễm Diễm trợn mắt lườm hắn: "Chàng vẫn coi ta là thức ăn à, rõ ràng là mùi thức ăn..."
"Mùi thức ăn?" Dương Hạo ngây ngốc, đột nhiên thất thanh nói: "Hỏng rồi, chẳng lẽ là có ai đó thổi cơm rồi?"
Hắn vội vàng mặc quần áo, lao ra ngoài xem. Mở hé cửa, thấy Hạnh nhi đang đỏ mặt đứng ở dưới hành lang, mắt nhìn chằm chằm xuống đất, cúi người thi lễ với hắn, nhỏ giọng nói: "Phu nhân đang làm thức ăn, lão gia và đại phu nhân nếu đói bụng thì chúng ta sẽ dọn cơm. Hiện tại lão gia cứ nghỉ ngơi đi..."
"Ặc? A..." Dương Hạo chỉ khoác một cái áo lên người, bên trong thì không mặc gì, gió thổi một cái, hai cái đùi trong áo mát lạnh, khiến hắn xấu hổ vô cùng, vội vàng ừ một tiếng rồi đóng cửa lại.
"Két!" Dương Hạo lại kéo cửa phòng: "Hạnh nhi, cái đó,... ặc..."
"Hả?" Hạnh nhi lui một bước, ánh mắt nhìn hắn dò hỏi.
"Phiền ngươi đi đun nước nóng. Ặc, lão gia ta muốn tắm rửa thay quần áo!"
"Nô tỳ tuân lệnh." Hạnh nhi muốn cười mà không dám cười, quay người hối hả chạy đi.
"Thế có người thổi cơm rồi à?" Diễm Diễm hơn nhổm người dậy, hỏi.
Các một tấm bình phong, thân hình của Diễm Diễm uốn lượn, giống như là một bức tranh sơn thủy ưu mỹ.
Dương Hạo cười nói: " Chúng ta nghỉ ngơi thêm một lát đi, sau đó thì đi ăn cơm..."
...
Tảo triều ngày hôm sau, Dương Hạo đem việc xử lý người bộ tộc Lục Cốc phiên của Thổ Phiên và công tượng hán nhân Lý Hưng đang bị tạm giam thượng triều kiến giá, Triệu Quang Nghĩa và Triệu Phổ hai người âm thầm khua chuông gõ mõ, ngoài mặt thì vẫn vô cùng bình tĩnh, cho nên trong những cuộc họp mấy ngày này đều không có đại sự gì quá quan trọng.
Quan gia thân thể khỏe mạnh, luôn luôn dư thừa tinh lực, tuy phải dậy sớm, nhưng ngồi trên ngự tọa mà vẫn như hổ cứ long lâu, uy phong lẫm lẫm. Có điều hôm nay... Triệu Phổ tính nhẩm... đã ngáp ba cái rồi. Trong chiều gần đây có đại sự gì cần quan gia đêm không ngủ mà xử lý ư? Không có mà... Chẳng lẽ vì chiến sự ở Mân Nam nên khó ngủ? Tin chiến thắng ở Mân Nam liên tiếp báo về, quan gia có gì mà không yên tâm chứ? Không thể nào...
Triệu Quang Nghĩa cũng lặng lẽ quan sát hoàng huynh. Hoàng huynh đêm qua quần nhau với vị ái phi nào quá lâu ư? Không đúng, hoàng huynh tần phi có hạn, rất lâu rồi không nạp phi vào cung. Đã không có người mới, đột nhiên lại hưng phấn như vậy, khoái lạc không biết điều độ. Không được, lúc nào về phải hỏi thăm Trương Đức Quân một chút, xem xem hoàng huynh có phải là có tâm sự gì không.
Hai người tập trung tinh thần phỏng đoán về hoàng thượng, không chú ý tới Dương Hạo đứng trong hành đã ngáp tới năm cái rồi. Triệu Khuông Dận từ trên cao nhìn xuống, vẫn nhìn rất rõ. Vừa thấy Dương Hạo, ông ta không khỏi nhớ tới chuyện tối qua, lập tức trừng mắt lườm Dương Hạo.
Một quan viên vừa đem sự nghị ở sở tị báo cáo xong, một quan viên khác vừa bước ra khỏi hành định bẩm tấu thì Triệu Khuông Dẫn chỉ vào Dương Hạo, gọi: "Dương Hạo."
Quan viên đó nhìn thấy vậy, vội vàng quay về hàng. Dương Hạo vội vàng bước ra vái một cái, nói: "Bệ hạ, thần đã thảo xong thư trả lời cho Thổ Phiên rồi, xin bệ hạ ngự làm rồi đóng dấu."
Nói xong liền lấy thư từ trong ống tay áo ra, tiểu nội thị vội vàng bước lên nhận lấy. Triệu Khuông Dận xua xua tay, nói: "Cái này không gấp, Dương Hạo à..."
"Thần ở đây, không biết bệ hạ có gì cần phân phó?"
Triệu Khuông Dận lại ngáp một cái, lắc đầu nói: "Dương Hạo à, chức quan hiện tại của ngươi cũng không nhỏ. Thân là đại thần triều đình, nên biết kiểm điểm. Có một số chuyện, không nên không phân nặng nhẹ, ngay cả... Trẫm cũng không biết nên nói sao nữa. Ngươi..."
Triệu Phổ và Triệu Quang Nghĩa đứng ở trong hàng, dỏng tai lên nghe, muốn từ bên trong tìm ra một chút manh mối. Thế nhưng những lời này của quan gia không đầu không đuôi, thực sự là không thể nào phỏng đoán được. Dương Hạo nghe vậy cũng không hiểu ra làm sao, lúng túng nói: "Bệ hạ là muốn nói..." Nguồn tại http://TruyệnFULL.vn
Triệu Khuông Dận quả thực là có chút không tiện mở miệng, bất kể Dương Hạo xuất phtát từ mục địch nịnh bợ cũng được, hay là đứa con gái bướng bỉnh của mình đòi chim của hắn cũng được. Một con chim cũng không tính là lễ vật quá quý trọng, đây là chuyện tư, thực sự là không tiến giáo huấn hắn ở trên triều đường. Nhưng con chim đê tiện đó đêm qua làm loạn ở trong cung, khiến cho ông ta không thể nào ngủ được. Nhưng trong cung không quá nghiêm, khó tránh khỏi truyền ra dân gian khiến người ta chê cười. Suy nghĩ cẩn thận, vẫn phải bảo hắn chú ý tới ảnh hưởng một chút, để sau này không hoang đường như vậy nữa là được. Ngươi thực sự muốn tặng thì cũng không sao cả, nhưng không thể tặng một con chim không tri thư đạt lễ như vậy được chứ?
Nghĩ tới đây, Triệu Khuông Dận ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Dương Hạo à, con chim đó của ngươi... đêm qua cứ đi... khụ khụ... Dày vò người ta quá lợi hại..."
Dương Hạo nghe vậy, trong lòng cả kinh: "Chuyện ta cùng Diễm Diễm làm trong khuê phòng, sao ông ta biết được vậy? Chẳng lẽ hoàng thành ti của Triệu Khuông Dận cũng giống như cẩm y vệ của Chu Nguyên Chương, không có chỗ nào là không vào được? Hỏng rồi, ông ta không phải cũng nghe thấy chuyện giả chết thoát thân mà ta thương lượng cùng Diễm Diễm chứ? Không thể, chắc là không thể đâu, nếu nghe thấy rồi, ông ta sẽ không dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với ta đâu. Càng không thể chỉ rõ ra như thế này..."
Suy ngẫm kỹ càng lại, lúc đó mình và Diễm Diễm thân thiết, thanh âm quả thực là không nhỏ. Có điều sau khi ân ái thì châu đầu ghé tai, thương nghị rất nhỏ, chắc không thể nào bị người ta nghe thấy. Nghĩ đến đây tim của Dương Hạo liền bình tĩnh lại.
Triệu Khuông Dận thấy mặt hắn hết đỏ rồi lại trắng, chỉ biết là hắn có chút xấu hổ, liền nói với ngữ khí hòa hoãn hơn: "Như vậy không tốt, rất không tốt. Ngươi là quan viên triều đình, nên biết nặng nhẹ, lần này thôi đấy, lần sau không được nữa. Nghe chưa?"
"Lần sau không được như thế nữa?" Dương Hạo vừa tức giận lại vừa xấu hổ, nói: "Hoàng đế ông quản trời quản đất, chuyện vợ chồng chúng ta thân thiết mà cũng muốn quản luôn ư? Ông rảnh quá nhỉ. Ông là bố vợ ta chắc. Chuyện này không tới lượt ông chỉ trỏ, đúng là ăn no rửng mỡ."
Dương Hạo gân cổ lên cao giọng nói: "Bệ hạ, thần cho rằng, khoái nhạc trong khuê phòng, có gì mà phải chú ý."
"Khoái nhạc trong khuê phòng có gì mà phải chú ý ư? Ngươi nói linh tinh cái gì đó, cây gậy gỗ ngươi lại bắt đầu trích dẫn linh tinh rồi."
Triệu Khuông Dận vừa tức giận lại vừa buồn cười, ông ta đang muốn mở miệng thì Dương Hạo đã nói trước: "Thần cho rằng, cái mà bệ hạ cần quan tâm là xã tắc thương sinh, thiên hạ lê dân. Loại chuyện này không phải là chuyện mà vua một nước nên hỏi!"
Triệu Khuông Dận bực mình: "Cái thằng ngu này, đúng là người gì thì nuôi ra chim nấy..."
Ông ta ưỡn ngực lên, cao giọng nói: "Vậy được, trẫm không dùng thân phận vua một nước nói chuyện với Dương thiếu khanh ngươi nữa, mà dùng thân phận là phụ thân của Vĩnh Khanh, nói chuyện với Dương Hạo ngươi."
"Phát sinh chuyện gì vậy?" Tai của văn võ toàn triều đều dựng đứng lên, tập trung hết tinh thần để nghe ra manh mối trong lời nói giữa hai người.
"Vĩnh Khánh công chúa?" Dương Hạo cũng ngây ngốc: "Có chuyện gì mà liên quan tới Vĩnh Khánh công chúa?"
Triệu Khuông Dận giáo huấn với tư cách là một người cha, nói: "Ngươi tặng con chim bẩn thỉu cứ mở miệng ra là nói những lời ô uế, khiến người ta nghe mà phải tức giận. Ngươi là quan viên triều đình, bình thường cũng nên chú ý ngôn hành của mình, chớ có nói tục. Ngươi xem xem, con anh vũ ở bên cạnh ngươi cũng học theo rồi kìa. Ta bảo ngươi kiểm điểm một chút, có gì mà không thỏa đáng!"
"A?" Dương Hạo mặt đần thối.
Triệu Khuông Dận tức giận hỏi: "Ngươi a cái gì mà a?"
"A..., thân cho rằng bệ hạ nói rất đúng!" Dương Hạo cúi thấp người, giơ cao cái hốt bản to gấp đôi hốt bản của người khác lên che mặt, lau mồ hôi trên trán, nói: "Thần xin thụ giáo, thần biết sai rồi, thần sau này sẽ hối cải..."