Lấy ra một bộ dụng cụ mạ vàng, ta bào mỏng từng lớp băng ra khỏi khối băng. Sau đó, dùng tấm gạc lọc cặn thừa của nước nho, hoà thêm nước rồi để vào trong chén. Ta tỉ mỉ làm cho tốt, rồi tự giật mình, do dự không biết làm như thế có tốt hay không nhưng rồi lại sợ mất đi cơ hội tốt này.

Suy nghĩ một chút, rồi quyết tâm mang nước quả ướp lạnh đi ra. Chưa vào đến nơi, ta đã nghe được giọng hắn: “tiến không được tẫn kỳ trung lễ, thối không được bảo kỳ thân gia, phủ ngự quai phương, quân thần lưỡng phụ”, “sát nói tế mà Trường Thành huỷ, hạt tiêu ý mà đông hôn vong, Hồng Vũ lục khai quốc công thân như đồ dương thỉ, tĩnh ban binh khởi mà kim xuyên không tuân thủ, khả thắng khái tai.”

Hắn “hừm” một tiếng, lại nói: “lại nói tiếp, người này như mặc khách, coi việc tận tâm tận sức, tiếc thay lại chọn sai chủ tử.” Thập tam tiếp lời: “Hắn khổ nhọc cai quản cả một tỉnh, nhưng đang tiếc Niên Canh Nghiêu lại không hiểu nổi khổ tâm của hắn. Bất quá, điều đáng trách của hắn chính là, không nên trình tấu những việc như thế này”.

Nguyên do là Niên Canh Nghiêu và Uông Cảnh Kỳ có chút bất hoà. Trước đây đã từng coi qua tư liệu, biết là Uông Cảnh Kỳ có viết ra một quyển sách, cụ thể là vì cái gì thì ta không nhớ rõ. Nói chung quyển sách kia thổi phồng sự thật, đồng thời châm biếm tình hình chính trị hiện thời, lời văn quả thật mang ý trách cứ quân chủ.

Đang miên man suy nghĩ, ta lại nghe hắn nói: “Hoàng đế múa bút không đến tiễn”, “nếu không có kẻ khác chống lưng, một tên mặc khách nhỏ nhoi có mấy lá gan mà dám nói lời xằng bậy, cuồng loạn”

Sau một lúc, hai người nói chuyện đã bớt căng thẳng, ta mới nhẹ nhàng đánh tiếng, bước vào trong.

Đi tới trước mặt hai người, ta nhẹ nhàng dâng nước. Ta chuẩn bị cho Dận Chân nước nho, lại thả trong đó một đoá mộc lan, còn chuẩn bị cho Thập tam một chút nước hoa, thả cùng vài đoá hồng mai. So với lần đi tái ngoại năm đó mà so sánh, vẫn là nước quả đó nhưng chỉ khác chén đựng.

Dận Chân ngưng mắt nhìn chén nước, Thập tam thì nhíu mày nhìn ta. Ta đứng ở một bên, mắt nhìn chằm chằm quan sát thần sắc của Dận Chân, không biết cuối cùng đang đợi cái gì. Hắn ngẩng đầu, nhấp một ngụm.

“Cạch”, tiếng thìa rơi xuống bàn, sắc mặt hắn tái nhợt, thất thần nhìn ly nước quả. Thập tam lo lắng nhìn hắn, ba người lặng yên lúc lâu. Hắn ngẩng đầu, đứng dậy, đi tới trước mặt ta, dùng tay nâng cằm ta. Ta ngẩng đầu, nhìn lại hắn, mắt dần nóng lên cho tới lúc nhìn không rõ gương mặt của hắn. Hai người cứ đứng như vậy. Hắn khẽ thở dài, buông tay rồi bước ra ngoài.

Ta nhắm mắt lại, khẽ cắn môi dưới, nước mắt tuôn rơi. Thập tam vẫn ngồi ngay ngắn, chậm rãi uống từng muỗng. Ta trong lòng thê thảm, đỡ đần ngay ngốc nhìn. Thập tam đứng dậy, đi tới, nhìn ta chằm chằm: “Hiểu Văn, nước quả này…”

Lời hắn còn chưa dứt, đầu óc ta trống rỗng, nhàn nhạt nói: “Sao vậy?” Thập tam cau mày, nhìn ta chằm chằm hỏi: “Ngươi từ nơi nào đến? rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại tới phủ của ta? Ngươi đối với hoàng cung dường như rất quen thuộc, so với những người vẫn sống trong cung chẳng có điểm nào khác.”

Ta biết trong lòng hắn nghi ngoặc, trong lòng ta cũng muốn nói với hắn: “Ta là Nhược Hi, là bằng hữu Nhược Hi của hắn.” nhưng với hiện thực này, hắn nhận định ta là người có dụng tâm kín đáo.

Ta ngẩng đầu, cười khổ nói: “Thập tam gia, nếu ngươi tin tưởng ta, cho ta cùng cách cách tiến cung thì cái gì cũng không nên hỏi. Ngươi tin tưởng ta như tin tưởng Nhược Hi. Người ngươi quan tâm cũng chính là người ta quan tâm.”

Đã giải thích không được, vậy thì không cần giải thích nữa. Nhưng cũng vì ta không thể giải thích, nên Thập tam, Thập tứ có những suy nghĩ khác.

Khôn trữ cung

Ta đến nơi này đã hơn mười ngày mà vẫn không tìm ra manh mối. Ba ngày sau khi dâng nước quả, hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị tới Chân Hi các, nói chuyện hồi lâu cùng Thập tam. Nàng nói là bên người vẫn thiếu môt nha hoàn chu đáo tỷ mỉ, khéo tay thông minh. Thập tam đưa mắt nhìn ta.

Ta ở bên hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị vốn chỉ là phụng trà, cung không cần ta làm những việc khác. Điều này chứng thực suy đoán của ta, nàng vốn không đơn thuần là tìm một nô tỳ. Dựa vào thái độ của Dận Chân đối đãi với hậu cung, nàng không thể biết được chuyện phát sinh tại Chân Hi các. Trong lễ tiệc đếm Trung thu đó, nhất định nàng đã chú ý tới ta, nhưng rốt cuộc nàng có ý gì thì ta vẫn không biết. Ta vài chục năm ở cạnh Khang Hi, cẩn thận đề phòng tâm tư của các a ca, nhưng ta chưa từng tỉ mỉ quan sát nàng. Nàng đối với Nhược Hi là khoan dung, bởi vì nàng biết Dận Chân thật sự yêu thích Nhược Hi. Nhưng hiện tại, ta không phải là Nhược Hi, nàng đối tốt với ta là vì sao? Ta biết nàng yêu Dận Chân, nhưng khi biết một người yêu thương nam nhân của chính mình, là nữ nhân phải làm sao? Ta lắc đầu thật mạnh, không muốn nghĩ tiếp. Bất kể nàng muốn làm gì, ta không phải đang ở đây rất tốt hay sao? Hiện tại hắn đang bận việc gì? từ khi tới đây, ta vẫn chưa gặp qua hắn.

Tuy nói đã vào thu, nhưng khí trời vẫn nóng nực như mùa hè. Ánh nắng chiếu qua lá cây loé sáng, nhìn rất nhức mắt. Tử Cấm Thành tường nội cung rất cao, gió cũng khó lọt. Chỉ cần vào ngày nắng nóng, hoàng cung tựa như một cái lồng hấp người.

Bước ra khỏi Khôn Trữ cung, ta lững thững tiến về phía Dưỡng Tâm Điện. Ngẩng đầu nhìn bức tường hồng hai bên, ta cúi đầu mỉm cười. Trước đây, chỉ muốn chạy trốn khỏi hoàng cùng, giờ lại tự nguyện đi vào.

Nghe tiếng bước chân lại gần, ta ngẩng đầu, trong lòng vừa hối hận vừa đau lòng, ký ức như hiện vè. Biết không thể tránh, ta lập tức tránh sang một bên, khom người: “Vương gia cát tường.”

Bát gia cười yếu ớt: “Ngươi đến Dưỡng Tâm điện” Ta đứng dậy, mỉm cười nói: “Hoàng hậu có một số việc sai nô tỳ bẩm báo hoàng thượng.” Hắn khẽ lắc đầu, cười nói: “Thật sao?” Lòng ta hoảng hốt, vội vàng hỏi: “Thập tứ gia đâu?” Hắn thanh đạm nói: “Trở về rồi.” Ta thở dài, cười nói: “Nô tỳ cung tiễn vương gia.” Hắn liếc mắt nhìn ta, rồi chậm rãi rời đi.

Hắn vừa đi, ta cười khẽ một chút. Thập tứ đã quay về trông lăng rồi.

Ta lặng lẽ, cúi đầu đi tiếp, bỗng đụng phải một người, ngồi luôn trên mặt đất. Trong lòng cả kinh, vốn muốn đứng lên thì nhìn thấy đôi giày thêu màu vàng đang ở trước mắt.

Ta sững người lại, ngồi tại chỗ. “Nô tài to gan, còn không mau tránh ra.” – Cao công công đứng sau hắn cao giọng quát khiến ta bừng tỉnh, vội đứng dậy quỳ xuống: “Nô tỳ thỉnh an hoàng thượng”. Hắn nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi”. Ta liền đứng lên, lui lại một bên.

Hắn đưa mắt nhìn ta, nhàn nhạt hỏi: “Tại sao ngươi lại ở đây?” Ta nói: “Nô tỳ mới vào cung, bị lạc đường.” Hắn lặng im một hồi, mãi sau mới nói: “Ngươi nhập cung khi nào?” Ta ngẩn ra, lập tức hiểu rõ, hắn vốn không biết ta tới đây, liền nói: “Nô tỳ tới Khôn Trữ cung được hơn mười ngày.”

Hai mắt hắn tối sầm lại, lạnh lùng nhìn ta: “Trẫm đang muốn đi Khôn Trữ cung, ngươi đi theo.” Hắn lại dùng ngữ điệu này, không biết với lời nói vừa rồi của ta có chút hoài nghi hay không. Ta đi theo ở phía sau, nhìn chằm chằm vào lưng hắn, trong lòng đau đớn tột cùng. Mỗi ngày, hắn phê duyệt tấu chương hơn ba canh giờ, mỗi một việc đều tự mình giải quyết. Khúc mắc của hắn không cởi ra, là muốn dùng hành động thực tế để cho người ta thấy hắn là một hoàng đế tốt.

Cao công công ở bên huých ta một cái, ta nghiêng người nhìn hắn. Hắn cau mày, nhẹ nhàng lắc đầu, ta nhìn hắn vừa cười vừa gật đầu. Một người cung nữ nhỏ nhoi như ta sao có thể nhìn thẳng vào hoàng thượng được đây. Ta cười thầm trong lòng. Một người đã làm nữ quan trong cung vài chục năm không thể vì mấy quy củ này mà đánh mất cái mạng nhỏ.

Ta nằm trên ghế dài, ngắm trời xanh mấy trắng xuyên qua kẽ lá, trầm mặc suy nghĩ.

Đây là nơi ở của ta cùng Thuý Trúc. Nàng là nha hoàn bên cạnh Na Lạp Thị, thiếp thân nô tỳ trong phủ Ung Thân Vương, cũng là nữ quan đứng đầu Khôn Trữ cung. Tha mặc dù vừa tới Khôn Trữ cung, Na Lạp Thị thậm chí không gọi ta đến gặp, mặc cho người an bài. Mặc dù không biết chủ ý thực sự của nàng, nhưng người sáng suốt đều hiểu rõ, thân phận của ta không giống người thường.

Mọi người đều biết ta xuất thân từ Di Thân Vương phủ, nên cũng không có lời bàn khó nghe nào.

Người khác thì không biết sự tình, nhưng Thuỷ Trúc đi theo Na Lạp thị đã lâu, làm sao không hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng Na Lạp thị. Bởi vậy, ta bắt đầu cuộc sống hằng ngày rất dễ chịu, tất cả đều tự nàng chuẩn bị, không có chậm trễ. Trong cung, mọi người rất khéo léo, tất nhiên đối xử với ta cũng là khách khách khí khí.

Đã như vậy, ta cũng vui vẻ phối hợp. Đã nhiều ngày bị cảm lạnh, đầu đau nhức, ta liền hướng Thuý Trúc xin nghỉ. Chắc chăn Na Lạp Thị đã dặn trước, nàng không chỉ vui vẻ đồng ý, thậm chí còn cho ta nghỉ thêm mấy ngày.

Trời xanh mây trắng, trong vắt cao vợi, không khí thanh mát sảng khoái. Một trận gió nhè nhẹ thổi tới, ta nhắm mắt muốn ngủ.

“Ầm” một tiếng, cửa viện bị đẩy mạnh bật mở, ta âm thầm thở dài, chưa kịp mở mắt thì bên cạnh đã có người nằm xuống cùng. Ta nhíu mày, cằn nhằn nói với Thừa Hoan: “Cửa viện sớm muộn gì cũng bị ngươi phá hỏng.” Khẽ nhích người nhường chỗ cho nàng được thoải mái. Nàng ôm lấy ta dịu dàng nói: “Huỷ đi thì cho người dựng lại. Nhược Hi cô cô thường nói như vậy.”

Ta lấy ra khăn lụa, thấm mồ hôi trên trán nàng. Nàng ngửa đầu, hướng ra ngoài vẫy tay gọi: “Hoằng Lịch ca ca, ngươi đứng ở cửa làm gì, mau vào đi?”

Thì ra Thừa Hoan không đến đây một mình, đưa mắt nhìn qua thì thấy Hoằng Lịch đang đứng ở cửa, ánh mắt lộ ra tiếu ý, hiển nhiên đứng đó lâu rồi, chỉ là đứng đó nhìn ta cùng Thừa Hoan thân thiết mà không ra mặt. Hoằng Lịch trước mắt ta là thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi, nhìn không ra dáng vẻ tiểu hài tử của hai năm trước. Hắn đã cao hơn rất nhiều, mặt mày có nét giống Dận Chân.

Ta vội đứng dậy, hướng về phía hắn hạ thấp người thi lễ: “Nô tỳ thỉnh an Tứ a ca” Trong lúc đó, Thừa Hoan đã chạy vào trong phòng, đem ra một cái ghế cho Hoằng Lịch ngồi.

Hắn xua tay mời ta đứng dậy, đang muốn mở miệng nói thì Thừa Hoan đến trước mặt ta, ngênh đầu nói: “Cô cô, ta nói là đồ ăn người làm ngon hơn của ngự thiện phòng, Hoằng Lịch ca cac không tin, ta đem hắn đến đây thưởng thức tài nghệ của cô cô. Nói xong, liếc mắt nhìn Hoằng Lịch đứng cạnh, đắc ý cười rộ.

Lần này ta vào phủ Thập tam, Thừa Hoan cũng vừa từ trong cung trở về. Trong phủ tuy nhiều người nhưng đối với nàng mà nói, ngoại trừ Thập tam và Xảo Tuệ, những người khác đều coi nàng là người xa lạ. Tâm trạng của nàng không vui, tinh thần suy sụp, cả ngày bám lấy Xảo Tuệ mà hỏi: “Có đúng là Nhược Hi cô cô không bao giờ trở về nữa?”. Ta vô cùng đau khổ, không thể làm gì khác ngoài việc dùng những phương thức nấu ăn hiệu đại, dùng hết tâm tư nấu ra những món ăn đa dạng, khiến nàng không còn tâm tư nhàn hạ mà suy nghĩ tới việc khác. Cuối cùng cũng được như ta mong muốn, Thừa Hoan đã dần khôi phục lại dáng vẻ ngây thơ hoạt bát.

Hoằng Lịch cúi đầu, liếc mắt, khẽ cười làm ta bị lay đồng. Ta nhìn chằm chằm Thừa Hoan mà cười, Thừa Hoan lắc lắc tay áo của ta. Ta ngồi xuống nghe nàng nói nhỏ: “Nếu như hắn công nhận ta nói đúng, hắn sẽ đưa sợi dây kết của hắn cho ta. Dây này là do A Tang làm, là vật hắn quý trọng nhất.”

Ta bất đắc dĩ hướng về Hoằng Lịch thi lễ nói: “Nô tỳ sẽ đi chuẩn bị.” Hắn đưa mắt nhìn Thừa Hoan, cười nói: “Sau này nếu không có người ngoài, không cần đa lễ như vậy. Ngươi ở cùng Thừa Hoan thì sẽ cũng như nhau, nếu không, Thừa Hoan sẽ không được tự nhiên.”

Ta nhẹ giọng nói: “Nô tỳ không dám” Thừa Hoan nhìn hắn, rồi nhìn ta, lại lay lay tay áo nũng nịu nói: “Có gì là không dám chứ. Hắn nếu muốn dùng thái độ A ca với người, ta không chơi với hắn nữa.” Nói xong, nàng trừng mắt nhìn Hoằng Lịch nói: “Ta không chơi với ngươi nữa, ngươi đi đi.”

Ta hiểu tính Thừa Hoan, liền cười làm lành: “Tứ A ca đừng nên để tâm, nô tỳ tuân mệnh.” Hoằng Lịch nhíu mày, nhìn Thừa Hoan lắc đầu cười khẽ. Ta thấy vậy cũng cười cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, không uông công ta xắp xếp, đưa Thừa Hoan thân cận với hắn.

Nhìn thức ăn đa dạng, phong phú trên bàn, Hoằng Lịch kinh ngạc. Thừa Hoan đã ngồi xuống từ lâu, đang gắp một miếng cá định đưa vào trong miệng. Nhìn thấy ta đứng ở một bên, nàng liền buông tay, đứng dậy kéo ta ngồi xuống cạnh nàng: “Cô cô, coi như hắn không ở đây, ngồi xuống cùng ta như trước.”

Mấy món ăn ta làm so với ngự trù trong cung khác xa, làm hắn kinh ngạc. Hắn đang ăn một miếng thịt hầm, đặt vào trong miệng. Nghe Thừa Hoan nói, hắn gật gù nói: “Ngươi đừng câu nệ như vậy, nếu không Thừa Hoan sẽ không bao giờ đưa ta tới đây nữa.”

Thừa Hoan đưa tay ra, nói: “Đưa đây”. Hoằng Lịch tự mình cởi ra sợi dây kết, đưa qua bàn cười nói: “Ngươi quả thực nói không sai, rất ngon miệng.” Thừa Hoan đắc ý cười, tiện tay liền đặt ở trên bàn. Ta cầm lấy trả cho Hoằng Lịch: “Quân tử không lấy vật ưa thích của người khác.”

Thừa Hoan vừa ăn vừa nói: “Ta cũng không phải thấy vật này có gì lạ lẫm. Ta chỉ không thích A Tang, không muốn Hoằng Lịch ca ca mang theo đồ nàng tặng.”

Hoằng Lịch không giận, cười nói: “Cũng không phải vật hiếm lạ gì.” Ta mỉm cười, đem đặt lại bên cạnh Thừa Hoan, yên lặng đứng lên.

Trong trời đêm, trăng rằm tròn vành vạnh, đầy trời sao sáng lấp lánh.

Ta gối đầu lên cánh tay, nằm trên cỏ trong Ngự hoa viên, yên lặng nhìn trời, tâm tư không thể nào tĩnh lặng. Lúc chạng vạng, Thuý Trúc trở về phòng không kiềm chế được sự hưng phấn, nói “Hoàng Thượng đến mấy tháng rồi không lật thẻ bài của vị phi tử nào. Nay vừa qua thời gian túc trực bên lĩnh cữu của Thánh tổ gia, liền tới Khôn Trữ cung. Rõ ràng người Hoàng Thượng nhớ nhất là Hoàng hậu nương nương…”

Ta thu hồi tầm mắt, nhìn sang bức tường cung điện,… Bên trong Khôn trữ cung nhất định là ôn hương mê đắm, hoà thuận vui vẻ. Ta cười khổ, lắc đầu thật mạnh, ngăn không cho mình liên tưởng đến việc hắn đang làm gì lúc này. Khẽ cắn môi dưới, âm thầm suy nghĩ. Thời gian túc trực bên linh cữu của Thánh tổ gia đã qua, hắn lần này tới đây là để…?

Ta vừa nghĩ đến đó, trong lòng lại thoáng khó chịu, nhớ lại một chút rồi mô phỏng giọng nói trầm ấm nhẹng của hắn đọc lên bài từ:

“…

Mộc lan sớm cắt trên đồi,

Ðông thanh chiều hái bên ngoài bến sông.

Ngày tháng vút đi không trở lại,

Vừa xuân qua đã lại thu sang.

Ðoái trông cỏ áy cây vàng,

Sợ con người đẹp muộn màng lỡ duyên!…”

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm lại được, từ khoé mắt khẽ rơi xuống mắt đất. Làm sao bây giờ, nên làm cái gì bây giờ? Hôm nay ta ở Khôn Trữ cung, ngoại trừ gặp mặt Thừa Hoan và Hoằng Lịch, hầu như chưa hề gặp được hắn.

Sao trên trời nhấp nháy như ánh mắt đứa trẻ nghịch ngợm, như đang cười nhạo ta. Ta lấy tay ôm đầu, đau khổ cuộn người lại.

“Ngươi có rất nhiều tâm sự.” Ta hoảng hốt vì đột nhiên có người ở bên cạnh nói chuyện, cả kinh ngồi dậy. Đưa mắt nhin quanh quan sát, Hoằng Lịch đang ngồi bên cạnh, chăm chú nhìn ta. Mấy ngày nay, hắn cùng Thừa Hoan luôn tới chỗ của ta, hai người lúc này đã dạn dĩ quen thuộc hơn nhiều. Ta yên lòng, cố gắng mỉm cười hỏi: “Sao người lại tới đây?” Hắn liếc mắt nhìn ta nói: “Ngủ không được, ra ngoài dạo một chút.” Nói xong, hắn không nhìn nữa, ngả người nằm ra cỏ. Ta cũng nằm xuống, hai người yên lặng nhìn bầu trời đêm, không nói câu nào.

“Ngươi có chuyện thương tâm?” Hồi lâu sau, hắn khẽ khàng nói ta. Đợi 1 lúc ta vẫn không trả lời, hắn nói tiếp: “Nếu ngươi không ngại thì có thể nói ra, xem ta có thể giúp ngươi.”

Ta có thể nói sao? Chỉ đành cười khổ, ta nói: “Vì sao Tứ a ca lại cho rằng nô tỳ có chuyện thương tâm?” Ở trong cung sống nhiều năm như vậy, tự rèn được khả năng bất luận việc gì cũng không hề sợ hãi, nếu vừa rồi hắn nhìn ra được, ta cũng không thể phủ định hoàn toàn.

Hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng hướng về phía trước nhìn chằm chằm: “Mỗi lần Thừa Hoan quấn quít lấy ngươi, ngươi tuy là vẻ mặt sủng nịnh, nhưng vẫn vô tình thoát ra thần sắc đâu khổ. Đây là cảm giác đau nhức đến từ sâu thẳm trong lòng. Việc gì đã xảy ra? Hay ngươi đã mất đi cái gì? Mặt khác, những lúc ngươi ngồi thất thần cũng là vẻ mặt âu sầu đến tột cùng. Vì sao vậy?”

Ta trong lòng khiếp sợ tâm tư kín đáo của hắn.

Ta yên lặng một hồi, rồi cười rộ lên: “Ta làm gì có tâm sự. Tiểu hài tử không nên quan tâm đến chuyện người lớn.” Hắn xoay người ngồi dậy, hơi giận nói: “Ta lần cuối nói với ngươi, từ sau không được xưng hô với ta như thế, ta đã thành niên rồi.” Ta cúi đầu cười khẽ, hắn nổi giần nhìn ta. Ta dáng bộ tươi cười, khẽ hỏi: “Ngươi có tin người chết có thể sống lại?” Hắn giật mình: “Ta không tin chuyện quỷ thần.”

Ta nhìn chằm chằm ngôi sao sáng chói trên trời, trong đâu thầm suy nghĩ, rồi lẩm bẩm: “Một tiểu hài tử cũng không tin, huông chi là hắn.” Hoằng Lịch kinh ngạc nhìn ta chất vấn: “Ngươi nói cái gì?” Ta đờ đẫn cười cười, không nói, mặc hắn doạ hồi lâu, đứng dậy phủi quần áo nói: “Đêm khuya trên mặt đất đầy hàn khí, chớ để khí lạnh xâm nhập cơ thể, về sớm thôi.” Nói xong, ta sải bước đi ra.

Giống như ta đã biết trong lịch sử, trong tháng này, Ung Chính vì Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp Thị cử hành đại lễ sắc phong.

Vốn có Na Lạp Thị nên ta rất ít khi xuất hiện trước mặt mọi người, ta cũng vui vẻ chấp nhận. Từ sau đại lễ sắc phong hoàng hậu, hoàng thân quốc thích, đại thần trong triều đều đến đây chúc mừng liên tục không ngớt. Nếu không phải hầu hạ Khang Hi đã lâu, việc đã quen, chứ không người đến người đi, phụng trà như con quay, chỉ sợ ta không làm nổi.

Hôm nay, người ít, Na Lạp thị mệt mỏi, ăn xong bữa trưa liền phân phối công việc cho mọi người, để lại Thuỷ Trúc ở lại túc trực, mọi người về nghỉ trưa.

Ta nằm trên giường, xoa nhẹ cánh tay, mí mắt dần trĩu xuống.

Khoác áo choàng màu than chì, ánh mắt bàng bạc, hắn từ phía đối diện đi đến. Ta vui vẻ, đón nhận hắn: “Dận Chân” Hắn cung tay gạt ta, lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai mà dám thản nhiên gọi tục danh của trẫm?” Ta lại kéo ống tay áo của hắn, khóc thảm: “Ta là Nhược Hi, Nhược Hi của ngươi đây.” Ánh mắt hắn lạnh lẽo hơn nữa: “Nhược Hi đã mất, nàng không muốn trở thành nữ nhân của trẫm.” Nói xong, hắn cười lạnh gạt tay ta ra, đi thẳng về phía trước. Lập tức, một đám thị vệ vây cản ta lại.

“Cô cô” Giữa lúc ta tuyệt vọng nhìn bóng lưng của hắn dần trở nên mờ nhạt, chợt nghe bên tai truyền đến tiếng kêu lo lắng của Thừa Hoan, ta nhìn quanh nhưng không tìm thấy hình bóng của nàng.

Ta kinh hãi tỉnh dậy, thì ra đó chỉ là một giấc mộng. Ta ngồi ở trên giường, trong khoảnh khắc vẫn thất thần. Thừa Hoan kinh hãi, đứng trước giường nhìn ta chằm chằm, líu lo hỏ: “Cô cô, người làm sao vậy?”

Ta trong bụng tràn đầy sầu khổ, miễn cưỡng nói: “Không có việc gì. Ta gặp ác mộng thôi.” Thừa Hoan gật đầu, trèo lên giường, ngồi cạnh rồi dùng bàn tay nhỏ bé lau nước mắt trên má ta, động viên: “Người giống Nhược Hi cô cô. A mã nói cô cô đã đi đến nơi rất xa, không bao giờ trở về nữa… Ta nghĩ nếu ngươi biết Nhược Hi cô cô ở nơi nào, nói với hoàng bá bá, chúng ta sẽ đem nàng trở về. Ngươi là người Thừa Hoan thích nhất, bọn ta thích, cho nên cô cô cũng nhất định thích ngươi.”

Lẽ nào ta mơ gọi lên tiếng, trong lòng cả kinh, cười hỏi nàng: “Cô cô đã nói gì vậy?” Thừa Hoan nhíu mày nói: “Cô cô còn gọi Dận Chân. Hắn là ai vậy?” Ta vỗ khẽ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nói: “Thừa Hoan, việc ngày hôm nay là bí mật giữa chúng ta, đừng cho ai biết, có làm được không?”

Nàng gật đầu, đột nhiên nhớ tới việc gì, mặt biến sắc, hướng về phía cửa phòng kêu lên: “Hoằng Lịch ca ca, cô cô đã tỉnh, ngươi có thể vào.”

Trong lòng âm thầm cả kinh, không biết hắn có nghe được chuyện gì.

Thừa Hoan nói được hồi lâu, Hoằng Lịch mới xuất hiện tại cửa. Thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, ta cũng thả lỏng dần.

Hắn liếc nhìn ta có chút tâm tư, đi vào trong phòng, đưa khăn tới, cười nói: “Vẫn chưa tỉnh ngủ?” Ta gật đầu, tiếp nhận khăn lau mặt, rồi nói: “Các ngươi sao lại tới lúc này?”

Hắn liếc nhìn Thừa Hoan, ngồi vào cái ghế trước giường, cười nói: “Hôm nay tới Khô trữ cung thỉnh an. Hoàng hậu nương nương nói đêm nay muốn tổ chức gia yến đơn giản. Nàng liền đem ngươi làm vật quý tiến cống, nói khoác một hồi về những đồ ăn ngươi làm. Vốn hoàng hậu cũng không đồng ý, nhưng nha đầu kia cứ thao thao biện giải, nói món ăn ngươi làm chắc chắn hợp khẩu vị của Hoàng A mã. Nghe nàng nói vậy, Hoàng hậu nương nương đành đồng ý, kêu bọn ta nói với ngươi chuẩn bị sớm một chút.”

Quay lại nhì vẻ mặt háo hức của Thừa Hoan, ta đưa tay đẩy trán nàng nói: “Hoàng hậu nương nương đã phân phó, ta chẳng phải không thể kháng chỉ sao.” Nàng vui vẻ, cười ôm lấy cánh tay ta.

Ta cũng cười khẽ, rồi nghiêm măt hỏi nàng: “Lần này ngươi lại đưa ta ra cược cái gì?” Nàng lấy tay che trán, vui vẻ nói: “Nếu như hoàng bá bá thích, ta đây nhất định sẽ cầu xin cho ngươi quay về Viên Minh viên với ta.”

Thì ra nàng nghĩ như vậy. Nàng đang giương mắt nhìn Hoằng Lịch. Hắn suy nghĩ một hồi, nói với Thừa Hoan: “Hiểu Văn là do Hoàng hậu nói với Thập tam thúc đem về. Nếu phải đi, cũng chỉ có thể là do Thập tam thúc mở miệng.” Nghe vậy, vẻ mặt vui thích của Thừa Hoan liền cương lại, nhẹ giọng cầu Hoằng Lịch: “Ngươi nói với A mã ta một chút, để cô cô theo ta trở về.” Hoằng Lịch lắc đầu: “Thập tam thúc không có cách nào nói với hoàng hậu.”

Thừa Hoan lặng lẽ cúi đầu, không nói một lời.

Thừa Hoan ở bên cạnh Na Lạp Thị, Phúc Huệ một bên chẳng nói gì. Thừa Hoan khẽ cù Phúc Huệ cười khanh khách. Phúc Huệ thở phì phì, trừng mắt nhìn Thừa Hoan. Hoằng Nhật vẻ mặt buồn cười nhìn các nàng chằm chằm, mà Hoằng Thời, Hoằng Lịch đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.

Ta khom người nhìn thức ăn bày ở trên bàn, trong lòng hơi do dự, hướng về phía chủ vị rồi khẽ cười. Na Lạp thị từ xa liếc mắt nhìn ta, nét mặt đang tươi cười ngẩn ra, ánh mắt dừng lại ở chỗ ta một lúc.

Hoằng Lịch theo ánh mắt của nàng nhìn theo, lại xem xét đồ ăn trên bàn, trên mặt lộ ra dáng vẻ tán thưởng. Ta cười với hắn, rồi xoay người trở về thì bắt gặp Hoằng Thời đang lạnh lùng quan sát ta. Ta cũng nhìn hắn cười lấy lệ, khẽ gật đầu, quay về vị trí của mình.

Trong phòng lại râm ran tiếng nói chuyện, cười đùa. Ta cũng bình tĩnh đứng đợi.

Sau một lúc lâu, giọng Cao Vô Dung truyền tới, Na Lạp thị dẫn mọi người ra nghênh đón tại cửa cung. Dận Chân cùng Thập tam chậm rãi đi đến, mọi người cúi chào rồi ngồi vào vị trí.

Dận Chân ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn nói: “Thật đúng với khẩu vị của trẫm.” Thập tam gật đầu, cười hỏi Na Lạp thị: “Hương sắc rất tuyệt, không biết vị sẽ thế nào?”

Na Lạp thị đưa mắt về phía ta, cười với Thập tam nói: “Nếm thử biết ngay.” Dận Chân trước tiên nếm thử mật nước tiên đào, Thừa Hoan cầm chặt đũa theo dõi hắn. Dân Chân cười rồi nghiên người phân phó: “Chia thức ăn cho cách cách.” Ta mang qua một cái đĩa nhỏ hình cái lá, đặt nước mật tiên đào trước mặt Thừa Hoan.

Thừa Hoan nhìn ta, bỗng nhiên mở miệng nói: “Hoàng bá bá, đêm nay đồ ăn có ngon không vậy?” Dận Chân nhẹ nhàng ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn Thừa Hoan. Ta đối mặt với nàng, khẽ lắc đầu. Thừa Hoan ngẩn ngơ, cúi mặt bắt đầu ăn. Dận Chân liền đưa mắt nhìn ta, rồi nhìn sang Thừa Hoan, yên lặng đứng lên. Hoằng Lịch xoa bóp mi tâm, lắc đầu chán nản.

Thoáng cái đã qua mùa thu, trời đông giá rét đã tới. Gió lạnh từ phương Bắc thổi về lạnh thấu xương, làm những ý nghĩ trong lòng cũng trở nên lạnh lẽo.

Hoàng quý phí Niên thị bất ngờ qua đời vào cuối năm. Uông Cảnh Kỳ dâng sớ hạch tội Niên Canh Nghiêu, bằng chứng đầy đủ. Dận Chân hạ chỉ cho hắn tự sát, cửu tộc toàn bộ bị cách chức. Thực tế đã nghiệm chứng lời Thập tam nói năm nào: “Trăng tròn sẽ khuyết, thịnh quá tất suy. Nếu đã cao không thể cao hơn, chỉ có thể đi xuống.”

Hai tháng sau khi Niên phi qua đời thì xảy ra chuyện này. Bọn thái giám, cung nữ trong cung đều cho rằng Dận Chân lãnh khốc vô tình, thảm sát công thần.

Thực tế là hắn đau lòng, nhưng ai hiểu hắn đây? Một chiến tướng lợi dụng chiến sự nhận hối lộ mưu lợi ích riêng, lạm dụng công quỹ, dùng tiền tài lung lạc binh sĩ khiến binh sĩ chỉ biết đến chiến tướng, không biết đến triều đình; mặt khác, Niên Canh Nghiêu tự cho mình lập công lớn tại Tây Bắc, tàn nhẫn dị thường, giết chóc tuỳ hứng, bắt đầu cuộc sống xa hoa vô độ. Hắn lại cùng quan viên kết bè đảng, tham ô hối lộ. Vào tháng Giêng năm Ung Chính thứ nhất đã có chỉ dụ, báo cho tuần phủ đề đốc tới bá quan văn võ cần chuyên tâm xử lý chính sự, ngăn chặn tệ nạn hối lộ. Để ngăn chặn hiện tượng quan lại nhận hối lộ, lập nên quỹ Dưỡng liêm, bù thêm vào chế độ lương bổng. Đằng này, Niên Canh Nghiêu là do một tay hắn tiến cử, đào tạo, sự đau lòng của hắn không phải ai cũng có thể lý giải.

Niên Canh Nghiêu là công thần ư? Còn Thập tứ, hắn là ai?

Chậm rãi đi vào Ngự hoa viên, thong thả đi dạo. Trong lúc vô ý thoáng thấy Hoằng Lịch ngồi một mình trong tiểu đình giữa hồ, ta bước về phía đó. Ngồi đối diện hắn, rót một ly rượu đầy đưa lên, thấy hắn vẫn rã rời như cũ, tâm tình rất xấu, ta tiếp tục yên lặng uống rượu.

Sau một lúc lâu, hắn ngưng nhìn mặt hồ, nhìn ta hơi giận nói: “Bọn họ đều cho rằng Hoàng A mã không bao dung đại thần”.

Ta liếc mắt nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Tứ A ca cũng nghĩ như vậy sao?” Sau khi hỏi xong, ta lẳng lặng nhìn hắn. Hắn hừ lạnh một tiếng, giọng căm hận nói: “Lợi dụng chiến sự nhận hối lộ mưu lợi ích riêng, lạm dụng công quỹ, đây là tội lớn nhất của hắn. Hoàng A mã sau khi kế vị đã hạ xuống 11 chỉ dụ, báo cho văn võ bá quan cần phải chăm lo chính sự, ngăn chặn hối lộ. Nếu không phải hắn có chiến công, hắn làm sao sống được đến hôm nay.”

Ta cười cười nói: “Đó chỉ là thứ nhất. Đáng chết hơn nữa, hắn ở nơi đó xác nhận ‘Phân thiểm tinh kỳ chu triệu bá, tòng thiên trống trận hán chiếu tướng’.” Hoằng Lịch ngẩn ngơ, ngưng mắt chăm chú nhìn ta, vẻ mặt như không tin.

Qua hồi lâu, hắn thở dài nói: “Những lời này không nên nói lung tung, cẩn thận lại gieo tai hoạ. Kỳ thực A mã người rất khổ, làm đế vương, người cũng không sai.”

Ta gật đầu, cười nói: “Nếu như hoàng thượng nghe được khẳng định rất vui mừng.” Hắn lắc đầu cười khổ: “Ta cũng chỉ có thể ngồi đây sốt ruột, cũng chẳng giúp gì cho Hoàng A mã được.”

Ta hé miệng cười cười nói: “Vị bất kỳ kiêu, lộc bất kỳ xỉ, người hiểu rõ nhất chỉ có Thập tam gia.”

Hoằng Lịch nhíu mày, vẻ mặt không giải thích được nói: “Hiểu Văn, vì sao ngươi gọi Thập tam thúc là Thập tam gia. Người nên xưng “Vương gia của ta” mới đúng?”

Ta ngẩn ngơ, vội nói: “Từ lúc vào phủ đã xưng hô như vậy, đã thành tập quán.” Hoằng Lịch đang định nâng chén, ngưng lại nhìn ta chằm chằm: “Kiến giải của ngươi không giống những gì một nô tỳ suy nghĩ,. Người bằng tuổi ngươi chưa chắc đã có cùng suy nghĩ như vậy.”

Dung mạo thì hai mươi, tâm tình thì bốn mươi, huống hồ ta biết lịch sử, kiến giải của ta đương nhiên không phải là điều một hài tử mười bốn tuổi có thể lý giải.

Sau sự việc của Niên Canh Nghiêu, Dận Chân chuyển tới Viên Minh viên, tại đó xử lý chính vụ. Lịch sử nói rằng, Ung Chính đến ở tại Viên Minh Viên là do ngại không khí ầm ĩ ở trong cung, trong vườn cảnh sắc hợp lòng người, lại tránh được khí nóng mùa hè. Đối với những người biết rõ, Dận Chân cho rằng Càn Thanh Cung, Dưỡng Tâm điện là nơi Khang Hi qua đời, ở trong lòng hắn vĩnh viễn có một vết sẹo, hắn muốn rời xa. Nhưng cũng kể từ đó, Viên Minh viên trở thành ngự viên của hoàng đế.

Sáng sớm, mở vửa sổ, nhìn tuyết bay lả tả từ trên trời xuống, trên cây, nóc nhà, bậc thang… chỉ qua một đêm, Viên Minh viên đã ngập trong tuyết trắng, toả ánh sáng bạc, cảnh sắc mê hoặc lòng người.

Nghĩ lại chuyện phát sinh trong mấy tháng vừa qua, ta âm thầm cười khổ. Từ phủ Thập tam tới Viên Minh viên, lại vào trong Khôn Trữ cung, rồi vừa trước đó mấy hôm, ta bị điến đến Cần Chính điện trong Viên Minh viên. Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, ta đã thay đổi chỗ ở mấy lần.

Nghe Thuý Trúc nói, Cao Vô Dung tới Khôn Trữ cung thăm Thập lục A ca, thuận tiện nhắc tới việc cung nữ phụng trà đã vài lần mắc sai lầm, bị trách phạt, vừa lúc nghe nói ở chỗ hoàng hậu có một cung nữ thông tuệ linh xảo.

Ta nghe xong, khẽ cười một tiếng. Ngự tiền phụng trà, không có Dận Chân cho phép, Cao Vô Dung làm sao dám tự ý điều phối người đâu. Chỉ là ta không hiểu, đây là chủ ý của Thừa Hoan, hay chính là ý của hắn. Nếu như không phải Thừa Hoan đề nghị, hắn có ý gì đây?

Trầm mặc một hồi, hít thở thật sâu, ta lấy thêm áo choàng, mở cửa bước ra. Chậm rãi đi trong tuyết, ta qua cửa Hiền Lương, hướng về cổng nam của Viên Minh viên đi tới. Ra đến cổng vườn, một lối đi dẫn thẳng tới Sướng Xuân viên.

Còn chưa kịp đi, mấy thị vệ đã quen đã vội bắt chuyện: “Hiểu Văn cô nương. Hôm nay tuyết lớn như vậy, cứ nghĩ ngươi sẽ không tới.” Ta trêu hắn, cười cười, đưa cho hắn một bọc điểm tâm: “Cho các ngươi một chút cao điểm” Bọn thị vệ cười tiếp nhận.

Ta đang mặc bộ y phục màu vàng, áo choàng cùng mầu, yên lặng đứng bên hồ. Trên mặt hồ, băng kết thành một lớp mỏng, trên trải tuyết trắng. Gió cuốn tuyết bay, trông rất đẹp mắt. Trong đầu đột nhiên nhớ tới ngày đó cùng hắn trên thuyền, đi giữa lá sen xanh, lòng lại đau xót, bước đi tới cây cầu nhỏ, không biết thuyền nhỏ còn đó hay không?

Đến gần cây cầu nhỏ, cúi người nhìn xuống chân cầu, bỗng trượt chân cả người rơi vào trong hồ, trong lòng âm thầm kêu khổ.

Đợi một hồi, cũng chưa rơi xuống nước, ta cố mở mắt, thoáng cái sửng sốt. Hắn đang nhìn ta chằm chằm, ánh mắt nghi hoặc.

Qua một lúc, hắn khôi phục lại nét mặt lạnh lùng, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi tại sao tới đây?” Ta bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện hắn đang nâng thắt lưng của ta, tay kia bị ta nắm chặt, cả người dán vào trong lòng hắn. Ta vội vàng đứng dậy, bước lui hai bước, phủ phục người nói: “Nô tỳ hôm nay không có việc gì làm đành đi dạo.” Hắn liêc mắt nhìn ta, rồi lại nhìn về phía mặt hồ: “Nói thật đi.” Lòng ta hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Tới nơi này nhớ lại một chút kỷ niệm.”

Trong mắt hắn có một tia sáng loé lên chỉ trong nháy mắt rồi biến mất, trán cau lại chăm chú nhìn ta. Hai người cứ như vậy, lặng yên đứng nhìn. Miệng hắn lộ ra một tia cười: “Ngươi không sợ trẫm.” Ta sửng sốt, không ngờ hắn nói những lời này, không thể nghĩ ra phải nói cái gì. Khiến ta như vậy, hắn lắc đầu rồi nói tiếp: “Ngươi rất thích mộc lan hoa?”

Ta suy tư một hồi, cười khổ thấp giọng nói: “Ta làm sao chỉ thích những thứ này. Ta còn thích mưa bay lất phất, không thích mặt trời chói chang, thích nhất quả nho, thích chó…”

Ta cứ thản nhiên nói, đột nhiên ngẩng đầu, thấy mặt hắn biến sắc nhìn ta chằm chằm. Ta ngẩng đầu, hắn chậm rãi đi tới, dùng cử chỉ như cũ nâng cằm ta chất vấn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Một chuỗi nước mắt từ từ rơi xuống, ta mỗi chữ mỗi câu đều hướng về hắn nói: “Hoàng thượng có thể tin người chết sống lại hay không?” Hắn trầm mặc nhìn ta một hồi, buông tay ra nói: “Trẫm không tin chuyện quỷ thần.”

Ngũ tạng đột nhiên lạnh giá, đầu óc trống rỗng. Tuy trong lòng đã dự liệu câu trả lời của hắn, nhưng ta vẫn ngồi trên tuyết, càng nghĩ trái tim càng đau nhức, ta đưa tay ôm ngực. Ta rốt cuộc là ai? Nhược Hi, Hiểu Văn, hay là cả hai người?

Ta tập tễnh đứng lên, thất tha thất thểu đi về phía cánh rừng. Tuyết lại rơi nặng hạt, cách vài bước đã không thấy mặt. Đi đến bìa rừng, trên người, trên mặt dính dầy tuyết. Cao Vô Dung đứng ở đó, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, tiến lên nói: “Hiểu Văn, sao ngươi lại ở đây, có gặp vạn…”

Hắn còn chưa dứt lời, Dận Chân đã ở phía sau nói: “Cao Vô Dung, đi chuẩn bị xe.” Cao Vô Dung không lên tiếng, vội chạy đi chuẩn bị. Ta bước chân chậm lại, hắn vượt lên đi trước, tiện đà lướt mắt qua ta. Ta do dự không biết nên chờ Cao Vô Dung hay bước theo.

Hắn quay đầu lại, giọng nói nhàn nhạt: “Nếu như ngươi không cùng đi ra, tin rằng lần sau ngươi không thể lại vào đây được nữa.” Ngẫm lại cũng đúng, ta liền cất bước đi theo hắn.

Tới trước cửa vườn, thị vệ canh cửa sắc mặt hoảng sợ, tưởng ta mạo phạm tới thánh giá. Nhưng rồi thấy ta cùng Dận Chân đi ra, đồng thời lên hai chiếc xe ngựa ở phía trước thì sắc mặt mới dần buông lỏng. Ta quay lại nhìn hai người, áy náy cười cười, hai người liền gục đầu xuống, giả như không nhìn thấy. Ta thầm thở dài trong lòng, thật chẳng biết nên làm sao.

Xe ngựa dừng trước của Hiền Lương, ta vội vàng xuống xe thì phát hiện đằng trước cũng có xe khác đang từ từ đỗ lại. Xe còn chưa dừng hẳn thì mành đã bị vén lên, Thừa Hoan đi ra, thấy ta phẩn khởi nói: “Cô cô” Ta đi lên trước, đỡ nàng xuống xe thì nàng đã kéo tay ta tới trước mặt Dận Chân: “Hoàng bá bá, người cùng Hiểu Văn cô cô đi đâu vậy?”

Dận Chân mỉm cười. Ta ngồi xuống nhìn thẳng vào nàng nói: “Cách cách, không được nói bậy.” Thừa Hoan chậc lưỡi, đang muốn mở miệng, thì phía sau đã có tiếng thỉnh an: “Nhi thần thỉnh an Hoàng A mã.”

Ta nghiêng người nhìn qua Thừa Hoan, thấy Hoàng Lịch, Hoằng Trú đã tới. Dận Chân nhìn bọn họ nói: “Vào trước rồi nói.” Nói xong, hắn xoay người đi vào trong, Hoằng Lịch, Hoằng Trú theo sau. Thừa Hoan nắm tay ta, thì thầm nói bên trong chắc chắn có việc thú vị.

Ngồi trên xe ngựa, ta nhớ lại, từ sau hôm đó, việc gì cũng vẫn như trước, hắn thậm chí không có liếc mắt nhìn ta. Ta âm thầm thở dài, ngồi thẳng dậy, mở rèm cửa, qua song nhìn ngắm. Kinh thành tấp nập người qua lại, hàng quán buôn bán sầm uất, quả là cảnh tượng phồn hoa.

Nhớ những năm Khang Hi. Vì Khang Hi vô cùng chú trọng đến việc lưu danh trong lịch sử, rất nhiều việc đều là một mắt mở một mắt nhắm, tạo nên sự trì trệ hủ bại, không cách nào sửa đổi. Nếu bất đắc dĩ phải xử phạt, thì cũng đem một, hai người ra giết gà doạ khỉ. Mặt khác, chiến loạn ở Tây Bắc khiến gia tăng những khoản chi khổng lồ cho quân đội. Dận Chân kế vị, một quốc gia to như vậy mà ngân khố chỉ dư mấy trăm vạn lượng. Thế nhưng theo những chỉ dụ nghiêm khắc của Dận Chân, sự chấp hành thiết diện vô tư của Thập tam, chỉ trong ba bốn năm đã thu hồi được rất nhiều.

Buông mành, ngả người dựa vào gối lụa phía sau, ta nhắm mắt âm thầm suy nghĩ xem nên làm cái gì. Đây là câu hỏi ta thường xuyên tự hỏi, sớm chiều ở chung, gần trong gang tấc mà không thể gặp nhau. Loại tư vị này có mấy ai hiểu được.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại, ta giật mình. Không thể nào nhanh như vậy đã đến cửa vườn, sao xa phu lại cho xe dừng lại. Ta vén góc rèm nhìn ra, thấy người trên xe ngựa đối diện đang bước xuống, là Bát gia, Thập tứ gia và Hoằng Thời.

Bát gia đi trước, vẻ mặt cười nhàn nhạt. Ta đành vén rèm xuống xe, tên thái giám đánh xe chạy lại đỡ ta.

Thấy người trong xe là ta, ba người vô cùng kinh ngạc. Bát gia vẫn khẽ mỉm cười, Thập tứ nhíu mày, ánh mắt có vể ngơ ngẩn mà Hoằng Thời lại quan sát ta kĩ càng mấy lần, khoé miệng lộ ra tia cười diễn cợt: “Hiểu Văn cô nương đúng là có thể diện, không chỉ cùng Hoàng A mã đi dạo ngắm tuyết trong Sướng Xuân viên, mà hiện tại đi ra khỏi vườn một chuyến cũng rầm rộ như vậy.”

Nghe vậy, Bát gia mỉm cười nhìn ta chằm chằm, nhưng trong mắt có tia lãnh ý. Thập tứ cau mày nhìn ta, ta thản nhiên cười, quay lại hướng Bát gia nói: “Thừa Hoan cách cách sai nô tỳ về phủ lấy đồ. Nếu Vương gia không có việc gì khác sai bảo, nô tỳ xin đi trước.”

Hoằng Thời sửng sốt, hắn chưa từng bị ai cư xử như vậy, trên mặt liền biến sắc, đi tới nắm cánh tay ta, giận dữ nói: “Ngươi thật là to gan, dám đối với ta như vậy.”

Cánh tay ta bị hắn bóp chặt như muốn gẫy ra, liền lạnh lùng nói: “Một người đến phụ thân mình cũng không tôn trọng, cớ gì lại đòi người khác coi trọng mình?”

Bát gia còn chưa mở miệng, Thập tứ đã đi lên, nắm cánh tay Hoằng Thời quát: “Buông tay.” Hoằng Thời liên buông tay, xoa bóp cánh tay nói: “Thập tứ thúc, người…?” Bát gia lẳng lặng quan sát ta một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi đi đi”

Ta dạ một tiếng, bước nhanh về phía xe ngựa.

Vừa đi vừa nghĩ, bọn họ tại sao lại thân mật đến vậy? Thập tứ sao lại xuất hiện ở kinh thành? Đang nghĩ tới đó, đột nhiên nhớ lại phim truyền hình có chiếu Bát gia khởi xướng khôi phục chế độ Bát vương nghị chính, tính ra có lẽ đã đến lúc, lẽ nào việc phải xảy ra như vậy.

Bị ý nghĩ của chính mình làm cho sửng sốt, ta ngây ngốc đứng một chỗ. Qua một hồi thì xoay người nhìn về phía sau, thấy Bát gia và Hoằng Thời đã đi lên xe ngựa, nhưng Thập tứ vẫn đứng tại chỗ nhìn về phía ta, không ngờ tới ta đột nhiên xoay người, trong nhất thời có chút bối rối.

Ta bước nhanh tới trước mặt hắn nói: “Thập tứ gia, nồ tỳ có câu này chẳng biết nên nói hay không.” Hắn ngẩn ra: “Nói đi”. Ta vội vã: “Nếu có những chuyện đã thành sự thật, đúng hay sai cũng nên vì những người bên cạnh chừa đường lui, dù sao các nàng cũng ở cạnh ngươi nhiều năm như vậy…”

Nói xong, không để ý tới phản ứng của hắn, ta xoay người rất nhanh bước lên xe ngựa, giục tiểu thái giám trở về. Những lời vừa nói với Thập tứ, chắc cũng chẳng có tác dụng nhưng ta cũng chỉ có thể cảnh báo hắn như vậy, mong rằng hắn có thể hiểu được ý ta.