Đám người Trương Vĩ đi đến trước giường bệnh, nhét tiền trong tay vào trong tay của Trịnh Đồ Phu.

Trịnh Đồ Phu cầm một xấp dày tiền mặt, kích động đến rơi nước mắt, không ngừng nói:

– Cảm ơn, Trương Vĩ, các cậu cũng đều thất nghiệp rồi, trong nhà cũng không giàu có, đã giúp tôi không ít rồi, tôi không thể lại liên lụy mọi người nữa.

Đám người Trương Vĩ mồm năm miệng mười nói:

– Thầy Trịnh, cứu cô quan trọng hơn, nếu không đủ thì chúng tôi lại tiếp tục gom góp.

Trịnh Đồ Phu trả tiền lại cho đám người Trương Vĩ, trong mắt rưng lệ, cảm kích nói:

– Cảm ơn mọi người, thật sự không cần, Trưởng phòng Sở đã hỗ trợ trả giúp phí phẫu thuật, mẹ của tiểu Mẫn lập tức có thể mổ được rồi.

Trương Vĩ đi tới, bắt tay Sở Thiên Thư, kích động nói:

– Cảm ơn cậu, người anh em tốt.

Sở Thiên Thư xua tay nói:

– Nếu là anh em thì sao còn khách sáo như vậy. Huống chi, số tiền này cũng không phải của em, em chỉ là đưa giúp người khác mà thôi.

Cuộc phẫu thuật rất nhanh đã chuẩn bị xong, Trương Vĩ và y tá cùng nhau đẩy mẹ Trịnh vào phòng phẫu thuật.

Trịnh Đồ Phu và Trịnh Tiểu Mẫn canh ở bên ngoài phòng phẫu thuật.

Hướng Vãn Tình lén lút kéo Sở Thiên Thư qua một bên, nói:

– Sở Thiên Thư, anh muốn hại chết em à?

– Làm sao vậy? Làm sao anh hại em chứ?

Sở Thiên Thư bị cô ta hỏi một câu không đầu không đuôi, không biết cô ta có ý gì, vẻ mặt nghi hoặc nhìn cô ta.

Hướng Vãn Tình nhìn bóng dáng rời đi của đám người Trương Vĩ, hỏi:

– Bọn họ là công nhân viên chức thất nghiệp của nhà máy Nghi Biểu, em ở hiện trường gây rối đã gặp qua bọn họ. Cha mẹ của Trịnh Tiểu Mẫn cũng thế, đúng hay không?

Xong rồi! Lộ rồi!

Trong đầu Sở Thiên Thư vang lên những tiếng “oong oong”, hắn cố gắng trấn tĩnh, hỏi:

– Vãn Tình, có vấn đề gì không?

– Đài truyền hình đưa xuống lệnh cấm mới của ban tuyên truyền, để giữ gìn trật tự xã hội ổn định, yêu cầu các công ty truyền thông tin tức tạm dừng đưa tin có nội dung liên quan đến nhà máy Nghi Biểu. Sở Thiên Thư, may mắn tiết mục còn chưa được chiếu, bằng không em sẽ bị anh hại chết.

Trong giọng nói của Hướng Vãn Tình vừa có trách cứ, lại có may mắn.

– Vãn Tình, ý em là sao?

Trong lòng Sở Thiên Thư âm thầm hốt hoảng, theo lời của Hướng Vãn Tình có thể nghe được, hình như cô tính toán vứt bỏ tiết mục này.

– Anh vẫn chưa rõ sao? Đài truyền hình đã nói rõ ràng, huỷ bỏ tiết mục, tuy rằng thời gian rất gấp, nhưng lâm thời đổi chút nội dung còn miễn cưỡng kịp.

Hướng Vãn Tình móc điện thoại ra, chuẩn bị bấm số điện thoại.

Sở Thiên Thư một tay đoạt lại điện thoại di động của cô ta.

– Anh làm gì vậy?

Hướng Vãn Tình tức giận, cô nhào đầu về phía trước để cướp lại di động.

– Vãn Tình, em nghe anh giải thích.

Sở Thiên Thư trốn tránh, cưỡng ép Hướng Vãn Tình đi về cuối hành lang.

Hướng Vãn Tình nổi giận đùng đùng chất vấn:

– Sở Thiên Thư, rất rõ ràng, anh vô cùng thân quen với bọn họ. Em hỏi anh, có phải anh cố ý gạt em phải không?

Sở Thiên Thư gật đầu

– Đúng vậy.

Hướng Vãn Tình chất vấn:

– Anh muốn làm gì?

– Lợi dụng em, lợi dụng lực lượng của truyền thông, lợi dụng em làm đồng lõa với anh để đạt được mục đích giúp đỡ Trịnh Tiểu Mẫn.

– Lợi dụng em? Anh còn dám nói anh đang lợi dụng em sao?

Sở Thiên Thư thẳng thắn khiến cho Hướng Vãn Tình càng phẫn nộ, cảm giác bị lừa gạt khiến người ta quá khó tiếp nhận.

Không nghĩ tới, Sở Thiên Thư còn dám đối mặt thừa nhận việc này.

– Đúng, anh quả thật từ vừa mới bắt đầu đã muốn lợi dụng em.

Quả thực là khinh người quá đáng.

Hướng Vãn Tình không khỏi kêu to lên:

– Sở Thiên Thư, vậy anh có biết cảm giác khi bị người lợi dụng không? Anh không lo lắng em bị khai trừ khỏi đài truyền hình à, anh không sợ em trả thù anh sao?

– Sợ! Rất sợ! Nhưng xin em bình tĩnh một chút, anh không phải muốn hại em mà là đang bảo vệ em.

– Anh… Anh sao mặt dày đến như vậy chứ? Rõ ràng muốn hại chết tôi, còn nói là đang bảo vệ tôi, có phải anh còn muốn tôi phải cảm kích anh hay không? Thật là, Sở Thiên Thư, anh cho là trên đời này chỉ có anh là một người thông minh à, bán đứng người khác, còn muốn người khác kiếm tiền giúp anh sao?

– Vãn Tình, em đừng kích động được không?

– Tôi dựa vào cái gì mà không kích động? Sở Thiên Thư, anh rất buồn cười đấy.

– Vãn Tình, em nghe anh giải thích cho em…

– Tôi không muốn nghe anh giải thích, anh trả điện thoại lại cho tôi.

Hướng Vãn Tình đưa tay đoạt lại điện thoại di động.

Sở Thiên Thư một phát bắt được cánh tay của Hướng Vãn Tình, ngăn cản cô gọi điện thoại, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô.

Cánh tay của Hướng Vãn Tình có cảm giác đau đớn.

– Anh làm đau tôi.

Hướng Vãn Tình bị động tác và ánh mắt của Sở Thiên Thư làm sợ hại, cô nhỏ giọng nói.

Sở Thiên Thư buông lỏng tay, nhưng không buông cánh tay của cô ra.

Lúc này, Bạch Vân Đóa xuất hiện ở sau lưng bọn họ, ho khan một tiếng, trêu chọc nói:

– Ai, hai người trốn ở góc phòng định làm gì vậy?

– Không làm gì, nói chút việc tư.

Sở Thiên Thư lúng túng nói.

– Việc tư?

Bạch Vân Đóa cười cười, nói:

– Anh không phải nói, hai người chúng tôi đều là vợ của anh, có cái gì việc tư mà muốn gạt tôi ra vậy? Tôi xem không phải là việc tư, mà là tư tình ấy.

Hướng Vãn Tình cười khổ nói:

– Vân Đóa, tôi sắp bị người hại chết, cô đừng làm loạn thêm nữa.

Bạch Vân Đóa nhăn mày liễu:

– Cái gì? Ai dám hại cô, xem tôi không xé xác gã.

Hướng Vãn Tình chỉ vào Sở Thiên Thư:

– Hắn!

Bạch Vân Đóa lại cợt nhả nói:

– Không thể nào, hắn làm sao sẽ hại vợ mình chứ?

Hướng Vãn Tình vung tay, lớn tiếng nói:

– Vân Đóa, van cầu cô, đừng nói bậy bạ nữa. May mắn tôi phát hiện ra sớm, bằng không, ngày mai tôi sẽ chết không nhắm mắt rồi.

Gặp Hướng Vãn Tình quả thật không có ý đùa giỡn, Bạch Vân Đóa nhìn thẳng Sở Thiên Thư:

– Là có chuyện vậy sao? Sao anh lại hại Vãn Tình chứ?

Hai đại mỹ nữ vui đùa có thể không biết nặng nhẹ, không ai nhường ai, nhưng trước việc đứng đắn thì sẽ tự động đứng về cùng một phe.

Sở Thiên Thư vội nói:

– Không phải, chúng tôi có chút hiểu lầm, anh đang giải thích với cô ấy.

Có quân đồng minh, oan ức của Hướng Vãn Tình rốt cục có chỗ để kể rồi, cô đỏ mắt nói với Bạch Vân Đóa:

– Không phải là hiểu lầm, chính hắn đã thừa nhận, từ vừa mới bắt đầu chính là trăm phương ngàn kế muốn lừa gạt tôi, hãm hại tôi.

Bạch Vân Đóa chống nạnh, hùng hổ ép hỏi Sở Thiên Thư:

– Thật như vậy sao?

Sở Thiên Thư nói:

– Đúng là có quá trình như vậy, nhưng cũng không phải như em nói.

– Các người rốt cuộc sao lại thế này nha, mau nói rõ cho tôi biết.

Tính tình Bạch Vân Đóa ngay thẳng, cô gấp đến độ chà xát hai tay, ánh mắt chạy tới chạy lui nhìn Sở Thiên Thư và Hướng Vãn Tình.

– Cô ấy muốn huỷ bỏ tiết mục.

Sở Thiên Thư trực tiếp chỉ ra kết quả.

– Vì sao?

Bạch Vân Đóa kinh ngạc hỏi:

– Vãn Tình, đây là do cô không đúng, đừng nói Thiên Thư nóng với cô, mà ngay cả tôi cũng vậy thôi.

Hướng Vãn Tình không vui:

– Vân Đóa, sao cô không hỏi rõ trắng đen mà đã về cùng phe với anh ta rồi?

Thái độ của Bạch Vân Đóa dứt khoát:

– Tình chị em chúng ta tình về tình, lý về lý, mặc kệ vì sao, cô muốn huỷ bỏ tiết mục thì tôi phải đứng cùng phe với anh ấy.

Hướng Vãn Tình oa oa kêu to lên:

– Ai nha, tôi bị hai người làm cho tức chết rồi.

Lúc này, Trịnh Tiểu Mẫn đi tới, cô ấy thấy nét mặt của ba người đều âm trầm, nhút nhát hỏi:

– Anh Sở, chị Tình, mọi người làm sao vậy?

– Không có việc gì, không có việc gì.

Sở Thiên Thư sợ Trịnh Tiểu Mẫn nhạy cảm ngờ vực vô căn cứ, vội vàng cướp lời:

– Bọn anh đang… nói về viện trưởng Chu, vì thế nên hơi căm phẫn.

Hướng Vãn Tình cũng không muốn nói chuyện tiết mục ngay trước mặt Trịnh Tiểu Mẫn, liền nặn ra khuôn mặt tươi cười nói:

– Tiểu Mẫn, mẹ em sao rồi?

Trịnh Tiểu Mẫn nói:

– Đã bắt đầu phẫu thuật rồi, em đã hỏi bác sĩ, mất khoảng mấy giờ, cha em và vài đồng nghiệp đang chờ ở ngoài, để em sang đây xem xem,ông ấy nói em mời các anh chị ăn cơm chiều.

Bạch Vân Đóa nói:

– Tiểu Mẫn, không cần khách sáo đâu, sau khi mẹ em phẫu thuật xong thì còn cần chăm sóc hai mươi giờ liên tục vài ngày, không cần phải để ý chúng ta, em nhanh đi nghỉ ngơi đi. Đừng làm mình mệt chết đấy.

– Vâng, bác sĩ Bạch, em không sao.

Trịnh Tiểu Mẫn nghe lời gật đầu, lại hỏi Hướng Vãn Tình:

– Chị Tình, tiết mục được chiếu vào lúc nào ngày mai vậy chị, em không thể bỏ lỡ được.

Hướng Vãn Tình nhất thời không biết trả lời thế nào.

Sở Thiên Thư nói:

– Tiểu Mẫn, nhiệm vụ chủ yếu của em bây giờ là chăm sóc cho mẹ em thật tốt, chuyện về tiết mục em đừng quan tâm nữa. Đến lúc đó để cho chị Tình ghi lại vào đĩa CD, bất cứ lúc nào em cũng có thể xem. Được rồi, bây giờ các anh chị phải đi thảo luận về chuyện tiết mục,em về chuẩn bị cơm chiều cho cha của em và các chú đi.

– Yes Sir.

Trịnh Tiểu Mẫn nhảy dựng lên bước đi. Dù sao thì cô ấy chỉ là một cô bé hai mươi tuổi, chi phí phẫu thuật của mẹ mình có chỗ trông cậy vào, tiền chữa bệnh sau này còn được nhận quyên góp, tâm tình vốn sầu khổ của cô ta buông lỏng xuống, người lập tức cũng trở nên hoạt bát hơn.