“Đây là… bạn của mẹ”, cô nhẹ giọng đáp.

Vương Thuyền Quyên nhìn chằm chằm Tần Cao Văn một lúc lâu, đôi mắt xinh đẹp hơi tối lại, nước mắt lưng tròng, trong lòng chợt bừng tỉnh và có chút khó tin.

Anh thật sự trở về rồi!

Sau đêm mây mưa ấy, cô phát hiện mình mang thai Đóa Đóa, cũng từng có suy nghĩ phá thai.

Nhưng sau này, cảm nhận được sinh mệnh yếu ớt đang lớn lên từng ngày trong bụng, tình cảm cô dành cho nó ngày càng nhiều, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm phá bỏ.

“Anh… anh còn quay lại làm gì?”, giọng nói cô hơi run.

Vương Thuyền Quyên vốn là con gái của nhà họ Vương quyền quý, có năng lực hơn người.

Bởi vì anh trai cô là một kẻ ăn chơi tính tình phóng đãng, cho nên bố cô đã xem cô như người nối nghiệp để đào tạo.

Nhưng đến khi phát hiện ra cô mang thai trước khi kết hôn, bố cô cảm thấy cô phá hỏng nề nếp gia đình, là nỗi sỉ nhục của nhà họ Vương, trong lúc tức giận đã đuổi cô ra khỏi nhà.

Ngay cả ngày lễ Tết cũng không hỏi han nửa câu.

Nhìn dáng vẻ rưng rưng nước mắt vô cùng đáng thương của cô, Tần Cao Văn đau lòng, áy náy nói: “Anh xin lỗi”.

“Chẳng có gì để mà xin lỗi”.

Vương Thuyền Quyên quay đầu sang chỗ khác, giọng nói chất chứa sự tức giận.

Những năm đầu, cô ngày đêm mong ngóng được gặp Tần Cao Văn, ít nhất là có thể cho Đóa Đóa một gia đình hoàn chỉnh.

Sau này cô đã quen một mình chịu đựng nhiều ấm ức, nỗi nhớ nhung Tần Cao Văn cũng biến thành căm hận.

“Anh…”.

“Anh không cần thấy áy náy, tôi và Đóa Đóa sống rất tốt”, Vương Thuyền Quyên ôm con gái vào lòng, ngắt lời Tần Cao Văn.

Sau đó, cô nói tiếp: “Nếu không có việc gì thì chúng tôi về trước đây”.

Nói xong, Vương Thuyền Quyên định rời đi, Tần Cao Văn vội vàng tiến lên, nói: “Để anh tiễn hai người về!”.

“Không cần đâu”.

Vương Thuyền Quyên từ chối một cách dứt khoát.

“Mẹ, hay để chú siêu nhân đưa chúng ta về đi, nếu trên đường gặp phải người xấu thì phải làm sao? Đóa Đóa muốn chú siêu nhân đi cùng con, con mới thấy yên tâm”.

Dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, giọng nói ngọt ngào của Đóa Đóa khiến Tần Cao Văn cảm thấy ấm áp trong lòng.

“Đóa Đóa ngoan, chúng ta đừng làm phiền chú, mình có thể tự về nhà”.

Thái độ của Đóa Đóa rất kiên quyết, lắc đầu nói: “Đóa Đóa không muốn, Đóa Đóa chỉ muốn chú đưa về nhà”.

Biểu hiện của con gái khiến Vương Thuyền Quyên rất bất lực, cô khẽ thở dài, dùng giọng lạnh như băng nói với Tần Cao Văn: “Đi thôi!”.

Khi thấy chỗ ở của hai mẹ con họ, Tần Cao Văn càng áy náy.

Căn nhà khá nhỏ hẹp, chỉ khoảng hai mươi đến ba mươi mét vuông, trông vô cùng chật chội, nhưng lại được dọn dẹp rất gọn gàng.

Về đến nhà đã là nửa đêm, Đóa Đóa ngủ thiếp đi dưới sự vỗ về của Vương Thuyền Quyên.

Tần Cao Văn ngồi đợi trên ghế sofa ở phòng khách, anh có vài lời muốn nói với cô.

“Anh đi được rồi”.

Vương Thuyền Quyên từ trong phòng đi ra, lạnh lùng nói với Tần Cao Văn.

“Anh… anh muốn bù đắp cho hai mẹ con em”.

Trên chiến trường vào sinh ra tử, đối mặt với kẻ địch hung ác tàn nhẫn, Tần Cao Văn cũng không hề sợ hãi, nhưng giờ phút này anh lại có chút quẫn bách.

“Bù đắp?”, Vương Thuyền Quyên cười nhạt, dường như cảm thấy rất buồn cười: “Anh bù đắp được sao? Anh có biết mấy năm qua tôi và Đóa Đóa sống thế nào không? Tất cả bạn bè, người thân, thậm chí là người nhà đều mắng tôi.

Bọn họ cảm thấy tôi là một kẻ đê tiện, một người phụ nữ dâm loạn”.

Cô ứa nước mắt: “Đóa Đóa ở trường càng không ngóc đầu lên nổi, người ta nói nó là đứa con hoang, ngay cả thầy cô giáo cũng lấy nó ra trêu đùa.

Nó thường xuyên khóc hỏi tôi bố nó là ai, tôi không biết nên trả lời thế nào”.

Cô chịu ấm ức bao nhiêu lâu, cuối cùng bây giờ cũng có nơi để phát tiết.

Vương Thuyền Quyên lo sẽ làm Đóa Đóa thức giấc nên vẫn luôn cố gắng đè thấp giọng nói, nước mắt thì lại rơi không ngừng.

Tần Cao Văn đứng dậy, ôm lấy Vương Thuyền Quyên.

Cô cố gắng giãy giụa, phản kháng, muốn thoát khỏi anh, nhưng một cô gái yếu đuối như cô sao có thể thắng được một Tần Cao Văn cao to là thế.

Sau khi giãy giụa vài phút, cô dần dần bình tĩnh lại, đặt hai tay lên vai Tần Cao Văn.

Anh cứ vậy ôm cô vào lòng, hồi lâu không nói gì.

Sau khi buông cô ra, Tần Cao Văn đặt tay phải lên vai cô, nói: “Cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ không để em thất vọng nữa đâu”.

Cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Tần Cao Văn, dù thế nào thì anh cũng là bố ruột của Đóa Đóa, chuyện này không thể thay đổi.

Cô do dự một lúc rồi nói: “Tôi có thể đồng ý với anh, nhưng phải đặt ra ba quy ước”.

“Đặt ra ba quy ước?”, Tần Cao Văn tò mò hỏi: “Ba quy ước nào?”.

Vương Thuyền Quyên nói tiếp: “Thứ nhất, trước lúc Đóa Đóa chấp nhận anh hoàn toàn, anh không được nói cho con bé biết anh là bố ruột của nó”.

Với yêu cầu này, Tần Cao Văn không hề phản bác, anh gật đầu đồng ý.

“Thứ hai…”, thấy Tần Cao Văn đồng ý, cô nói tiếp: “… tuyệt đối không được để người nhà tôi biết anh đã trở về”.

Nhà họ Vương là một trong ba gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu, thế lực cực kì hùng hậu.

Năm xưa, Vương Thuyền Quyên mang thai con của người khác, bọn họ từng lật tung cả thành phố Minh Châu để bắt bố ruột của Đóa Đóa về băm vằm thành trăm nghìn mảnh.

Nếu để bố cô biết được bây giờ Tần Cao Văn đã trở về, với tính cách độc ác của bố cô chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho anh.

Dù anh có tài giỏi thế nào cũng không thể chống lại cả nhà họ Vương.

“Vì sao?”.

Yêu cầu này khiến Tần Cao Văn không hiểu được.

“Tôi chỉ nghĩ cho sự an toàn của anh”, trong đôi mắt linh hoạt của Vương Thuyền Quyên lóe lên sự sợ hãi.

Dường như cô đã có thể tưởng tượng được cảnh bố cô biết chuyện sẽ nổi trận lôi đình với Tần Cao Văn như thế nào.

Tần Cao Văn thầm cảm thấy khinh thường, một thành phố Minh Châu nho nhỏ không thể nào có người tạo nên uy hiếp cho anh được.

Năm xưa, một mình anh ở thế giới ngầm có thể chèn ép khiến nhiều ông trùm không ngóc đầu lên nổi.

Rồng lớn có thể thét gào nơi biển rộng, sao lại sợ tôm cá trong ao hồ cơ chứ?

Nhưng anh vẫn đồng ý với cô: “Được!”.

Vương Thuyền Quyên thở phào một hơi, nói tiếp: “Điều cuối cùng, đồng thời cũng là điều quan trọng nhất”.

Tần Cao Văn yên lặng lắng nghe.

“Gặp người của nhà họ Trương, anh phải tránh đi”.

Vương Thuyền Quyên nghiêm mặt lại, nói: “Vốn dĩ tôi có hôn ước với Trương Thiên Khoát, là cuộc hôn nhân mang tính chất thương mại, nhưng sau đó…”.

Nói đến đây, cô đỏ mặt: “Sau đó, tôi có Đóa Đóa với anh, anh ta biết được thì hận anh đến tận xương tủy, mua chuộc sát thủ ở khắp nơi trên Hoa Hạ tìm tung tích của anh trên cả nước, nhất quyết phải giết anh cho bằng được”.

Theo Vương Thuyền Quyên thấy, tình hình trước mắt khá nan giải.

Chỉ vì một đêm điên đảo năm xưa mà khiến Tần Cao Văn trở thành đối tượng bị hai gia tộc lớn ở thành phố Minh Châu truy sát.

Dù bây giờ anh đã trở về, nhưng vì an toàn cũng không thể xuất hiện quá mức quang minh chính đại, nếu không Đóa Đóa sẽ mãi mãi không còn bố.

Tần Cao Văn không khỏi cười nhạt trong lòng, Vương Thuyền Quyên lo lắng cho anh như vậy là dư thừa.

Nếu hai gia tộc lớn đó muốn ra tay với anh, e rằng người chịu thiệt cuối cùng không phải là anh.

“Thế nào?”.

Thấy Tần Cao Văn không nói gì, Vương Thuyền Quyên lại hỏi: “Anh có đồng ý không?”.

Ánh mắt cô chứa vẻ lo lắng: “Anh đồng ý ở bên cạnh tôi thì có thể sẽ chết bất cứ lúc nào”..