Ở New Zealand mười ngày, bởi vì lo lắng cho Mục Dã và Khổng Thu, Cam Y quyết định sớm mang Y Đông trở lại Thụy Sĩ. Từ khi trở về, trên mặt Cam Y luôn tỏa ra nụ cười hạnh phúc ấm áp khiến cho Khổng Thu và Mục Dã không khỏi ngạc nhiên, nếu không phải chắc chắn không có khả năng, thì bọn họ còn nghi rằng Cam Y đã gặp được người hầu của mình ở New Zealand rồi. Mà khi nhìn thấy biểu tình hạnh phúc đó của Cam Y, trong mắt Văn Sâm chỉ có xót xa không nguôi.

Cam Y thực hạnh phúc, chuyến đi này anh rõ ràng cảm nhận được Y Đông đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, Y Đông của anh đã có thể ôm trọn lấy anh ở nguyên hình thú rồi nha. Bất quá còn có một việc làm anh cảm thấy thật khó hiểu, có những lúc nằm trong lòng Y Đông, anh sẽ không tự chủ được mà biến thành hình thú, điều kỳ lạ đó cho tới bây giờ cũng chưa hết. Năng lực của Cam Y tuy không cao, nhưng để khống chế được hình thái của mình là chuyện không khó, nhưng mỗi khi Y Đông phả ra luồng khí nóng rực bên cổ anh, hay là cùng thân thể Y Đông tiếp xúc trực tiếp, anh sẽ không thể khống chế được bản thân mình.

Sau cùng, Cam Y liền quy lại rằng, là do vòng tay của Y Đông vô cùng ấm áp, thoải mái nên anh mới khó có thể kiểm soát bản thân, Cam Y cũng không nghĩ nhiều đến các phương diện khác. Y Đông là đứa con anh yêu nhất, là người cần phải bảo vệ, cần chăm sóc, để Y Đông có thể trở thành một hoàng tử tôn quý.

Cam Y vui vẻ kể rất nhiều chuyện khi ở New Zealand cùng Y Đông. Đối với những hành động thân mật giữa Cam Y và Y Đông, Khổng Thu và Mục Dã đã sớm luyện thành thói quen, mãi cho đến một hôm khi Nữu Nhân đột nhiên xuất hiện với Thụy Văn Ba Địch Ma ở trước cửa, hơn nữa còn gọi một mình Y Đông ra nói chuyện riêng, lúc đó bọn họ mới phát hiện ra điều dị thường.

Nhìn người không ngừng đi đi lại lại trước cầu thang, Khổng Thu nhỏ giọng hỏi: “Mục Mục, Nữu Nhân tìm Tiểu Đông có chuyện gì vậy?” Mi tâm khẽ nhíu lại, Mục Dã thấp giọng nói khẽ vào bên tai Khổng Thu: “Em còn nhớ rõ bảy năm trước Nữu Nhân đã từng nói chuyện riêng với Tiểu Đông không?”

“Anh nghĩ vậy.” Nội tâm Mục Dã thấp thỏm không yên, “Nữu Nhân sẽ không vô duyên vô cớ tìm gặp Tiểu Đông, nhất là nay có cả sự xuất hiện của bác trai. Anh sợ là…”

Khổng Thu hoàn toàn có thể hiểu được nỗi lo lắng của Mục Dã, cậu khẩn trương liếm liếm miệng: “Chẳng lẽ thực sự có biện pháp?”

Đúng lúc này, ngồi cách đó không xa, Văn Sâm nặng nề mở miệng: “Tiểu Đông… phải rời khỏi đây trong một khoảng thời gian.”

“Văn Sâm?” Khổng Thu và Mục Dã đồng loạt nhìn sang, Cam Y đang đứng trước cầu thang trên tầng nghe thấy, sắc mặt kinh hãi chạy tới: “Văn Sâm, Tiểu Đông xảy ra chuyện gì? Anh có biết vì sao mẹ em lại tìm Tiểu Đông không?”

Văn Sâm vỗ vai trấn định Cam Y để cậu ngồi xuống ghế, rồi nắm lấy một tay Cam Y, vẻ mặt thực nghiêm túc nói: “Tiểu Gia Gia, em đã bao giờ từng nghĩ rắng Tiểu Đông có thể là chủ nhân của em chưa?”

Lời nói vừa thốt ra, ba người đồng thời hít một ngụm khí lạnh, còn Cam Y thì bất động thanh sắc.

Lắc lắc người Cam Y để kéo cậu hoàn hồn, Văn Sâm nói tiếp: “Tiểu Gia Gia, Y Đông thích em, không phải kiểu tình cảm cha con, mà là chủ nhân thích người hầu, Tiểu Đông, có dục vọng với em.”

Nghẹn một hơi nơi yết hầu, huyết sắc trên mặt Cam Y nháy mắt biến mất, Cam Y liên tục lắc đầu, không biết cậu không tin hay không thể tin. Mục Dã là người đầu tiên lấy lại được tinh thần, vội hỏi: “Văn Sâm, anh khẳng định sao? Tiểu Đông thực sự là chủ nhân của Cam Y? Không phải nói nhân loại không có khả năng trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc sao?”

Khổng Thu cũng lấy lại tinh thần, nghĩ đến Nữu Nhân đột nhiên tìm đến Y Đông, lại nhớ đến bí mật cuộc nói chuyện bảy năm trước, cậu rùng mình hỏi: “Không lẽ có biện pháp? Có biện pháp để Y Đông trở thành chủ nhân của anh Cam Y?” Khổng Thu muốn hét lên thật to, nếu quả thật có biện pháp, như vậy… như vậy là… Khổng Thu không khỏi ôm lấy Mục Dã, cậu sắp không kiềm chế được kích động trong lòng rồi!

Nhưng trái ngược với biểu tình của Khổng Thu, Cam Y run run từng đợt, hai mắt đỏ hoe, không ngừng lắc đầu: “Không có khả năng… Tiểu Đông sao có thể trở thành chủ nhân của em được? Nhân loại, không thể trở thành chủ nhân… Ngay cả đứa nhỏ cũng biết… Tiểu Đông… Không có khả năng…”

“Anh Cam Y, anh… không muốn?” Khổng Thu sửng sốt hỏi. Còn Mục Dã thì chú ý tới một chuyện khác: “Văn Sâm, Tiểu Đông muốn trở thành chủ nhân của Cam Y hẳn không thể đơn giản như vậy đi.”

Ánh mắt Văn Sâm vẫn không rời Cam Y, cả người Cam Y đều bởi vì sợ hãi quá độ mà phát run: “Không, không có khả năng… Tiểu Đông là con người… Tiểu Đông, Tiểu Đông sao có thể là chủ nhân của em được… Nếu, nếu Tiểu Đông là chủ nhân của em, vậy, vậy…”

Khổng Thu cứ nghĩ rằng Cam Y không thể chấp nhận được việc Tiểu Đông là chủ nhân của mình nên mới vậy, nhưng Văn Sâm và Mục Dã lại nghĩ ra ý tứ khác trong lời nói của Cam Y.

Mục Dã không dám chắc chắn, cậu chỉ hơi hơi hiểu mà thôi, nhưng Văn Sâm lại khác. Văn Sâm ôm chặt lấy Cam Y, tận lực nói: “Loài người muốn trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc khả năng cực kỳ thấp, chứ không phải không có khả năng, và Tiểu Đông chính là một người trong đó.”

Cam Y trừng mở hai mắt, đôi môi run rẩy khép mở. Đến đây, Khổng Thu đã ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Văn Sâm, nếu Tiểu Đông thật là chủ nhân của anh Cam Y, vậy nhóc sao biết được?”

Nhìn Cam Y, Văn Sâm sao cũng không thể nói nên lời, nhưng Văn Sâm không muốn giấu diếm. Hai tay ôm Cam Y càng chặt hơn, thanh âm tràn ngập day dứt, nói: “Tiểu Đông nếu muốn chân chính trở thành chủ nhân Cam Y, Tiểu Đông nhất định… phải trải qua thử luyện.”

Văn Sâm vừa dứt lời, Cam Y liền đẩy Văn Sâm ra, cước bộ chao đảo hướng lên trên lầu, tê tâm phế liệt hô to: “Tiểu Đông! Tiểu Đông! Tiểu Đông!”

Bộ dáng này của Cam Y khiến cho ba người Khổng Thu, Mục Dã và Văn Sâm vội vã đuổi theo. Cam Y đã biến về hình thú, chớp mắt đã chạy tới trước cửa thư phòng tầng hai, dùng thân thể xô cửa.

“Tiểu Đông! Con mau ra! Con mau ra đây! Papa không cho phép con đi! Papa không cho phép con đi! Tiểu Đông!”

“Anh Cam Y (Cam Y)!”

Khổng Thu và Mục Dã xông lên ôm chặt Cam Y tránh cho cậu làm đau chính mình. Văn Sâm cũng tiến lên mạnh mẽ bắt lấy Cam Y. Cam Y liều mạng vùng vẫy, khóe mắt đều mang theo tơ máu. Cửa mở, Cam Y dùng sức đánh bật ba người ra sau, nhoáng cái đã trở lại hình người ôm chầm lấy người vừa mở cửa.

“Tiểu Đông, cùng papa đi, chúng ta đi, không cho phép con đi nơi nào cả, trừ ở bên cạnh papa ra, con không được đi đâu hết, chúng ta đi, chúng ta đi thôi.” Ôm lấy Y Đông, Cam Y muốn rời khỏi nơi này, anh không biết phải đi đâu, chỉ cần rời khỏi nơi này, tránh xa mẹ, thì nơi nào cũng tốt hết.

Chỉ là Y Đông không hề có ý định làm theo yêu cầu của Cam Y, Y Đông vẫn đứng nguyên tại chỗ, cậu nhè nhàng nâng mặt Cam Y lên, lần đầu tiên nghe theo dục vọng của bản thân mà hôi lên môi Cam Y. Vừa mới còn giãy giụa, sợ hãi, tại một giây này, Cam Y như bị đóng băng bất động, ngây ngốc nhìn Y Đông gần trong gang tấc, trong đầu Cam Y chỉ cảm thấy trống rỗng.

Nữu Nhân đứng sau Y Đông, hai mắt nàng đỏ ửng lên, Thụy Văn Ba Địch Ma thì vẫn lạnh lùng vô tình đứng nhìn. Ông vươn tay lên, đi đến đằng sau Cam Y vung một chưởng, Cam Y không hề phòng bị mà ngã sụp trong lòng Y Đông.

“Nữu Nhân?!” Khổng Thu và Mục Dã áp chế kinh hách lên tiếng.

Nữu Nhân nhìn hai người khẽ lắc đầu, vỗ vỗ Y Đông nói: “Ta chờ con dưới lầu.” Nói xong liền kéo áo Thụy Văn Ba Địch Ma rời đi.

Ôm lấy Cam Y khóe mắt vẫn còn vương lệ, Y Đông xoay người vào thư phòng, đặt Cam Y nằm trên salon, đưa lưng về phía Khổng Thu và Mục Dã, nói: “Chú Thu, chú Mục, mong hai chú thay cháu chăm sóc papa.”

“Tiểu Đông, cháu muốn đi đâu?”

Khổng Thu không biết phải phản ứng ra sao, hết thảy mọi việc đều xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ.

Cúi đầu hôn Cam Y thật sâu, Y Đông lấy ra từ trong túi một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út ở bàn tay trái Cam Y, rồi cậu lại hôn thêm một cái, thanh âm khàn khàn nói: “Cháu muốn trở thành chủ nhân chân chính của papa, muốn vậy, trước đó cháu phải tách khỏi papa một thời gian. Cháu không biết lúc nào sẽ trở về, chú Thu, chú Mục, sau khi cháu đi, hai chú hãy ở cùng papa, đừng để papa khóc, nói cho papa biết cháu sẽ nhanh trở lại, sẽ bình an trở về, papa phải chờ cháu.”

“Tiểu Đông…” Nước mắt Khổng Thu không ngừng lăn xuống, tại sao ly biệt lại một lần nữa diễn ra? Lần đầu tiên là Mục Dã, lần thứ hai là mình, lần này lại là anh Cam Y.

Nam nhân kia sẽ không chờ lâu, Y Đông ý thức được thời gian liền xoay người đứng lên, viền mắt đỏ hồng nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, thậm chí còn vô cùng, vô cùng bình tĩnh. Y Đông đi tới trước mặt Khổng Thu và Mục Dã, gắt gao ôm lấy hai người: “Chú Thu, chú Mục, cám ơn hai chú, giúp cháu, chiếu cố papa thật tốt. Cháu có để lại một phong thư dưới gối của cháu, đợi papa tỉnh lại hai chú hãy giao cho papa, những gì cần nói cháu đều đã viết trong đó.”

“Tiểu Đông! Cháu nói rõ ràng lại đi! Cháu cứ như vậy bỏ đi, đợi papa cháu tỉnh lại, bọn chú biết nói như thế nào đây!” Mục Dã lôi kéo Khổng Thu đuổi theo, Y Đông vẫn tiếp tục chạy. Hai người rất nhanh đuổi tới dưới lầu, chỉ thấy Ba Địch Ma lạnh lùng nhìn một vệt đen trong không trung đang khép dần lại che đi góc áo phía sau Y Đông.

“Tiểu Đông!” Khổng Thu ngã ngồi trên mặt đất, trước mắt như hóa dần thành một màu trắng. Da đầu Mục Dã co giật, hai chân đứng không vững, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất. Văn Sâm tiến tới nâng Khổng Thu dậy. Vỗ vỗ tay cậu.

Nữu Nhân cũng tiến tới phía trước nhìn Khổng Thu sắc mặt đã hóa trắng cùng Mục Dã, nói: “Tiểu Đông sẽ bình an trở về, có việc gì các con cứ hỏi Văn Sâm. Tiểu Gia Gia, phiền các con chăm sóc.” Bởi vì có chủ nhân ở đây nên nữu Nhân không tiện nhiều lời, nàng cố chịu đựng đau lòng đối với đứa con của mình, dặn dò một lần nữa: “Hãy chiếu cố thật tốt cho Tiểu Gia Gia.”

“Nhân.” Ba Địch Ma tuyệt đối không kiên nhẫn thúc giục, Nữu Nhân cũng không thể tiếp tục trì hoãn, nàng đã phải bỏ rất nhiều công sức để khuyên Ba Địch Ma đồng ý cho Y Đông trải qua thử luyện.

Vuốt nhẹ lên mặt Khổng Thu và Mục Dã, Nữu Nhân thở dài một hơi, xoay người theo Thụy Văn Ba Địch Ma rời đi. Khổng Thu thẫn thờ nhìn trước mặt, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Văn Sâm đỡ Khổng Thu và Mục Dã ngồi vào ghế salon, Mục Dã vừa ngồi vừa thúc giục hỏi: “Văn Sâm, nói cho bọn em biết thử luyện kia là gì đi!”

Văn Sâm nặng nề thở dài, yếu ớt nói ra. Trong lịch sử của Miêu Linh Tộc, chỉ mới xuất hiện đúng hai con người trở thành chủ nhân. Văn Sâm thật không ngờ rằng, mấy nghìn năm sau lại có một người được định sẽ trở thành chủ nhân của tộc nhân Miêu Linh Tộc, càng không nghĩ đến, người hầu của người đó chính là Cam Y, thành viên trong gia tộc Tát La Cách. Nhân loại muốn trở thành chủ nhân, ngay từ đầu đã định rằng sẽ rất thống khổ.