Lục Mộng Kỳ buồn bã, không ngừng khóc lóc, cô xoa xoa lên gương mặt, một mảng đỏ ửng hằn dấu bàn tay của Lục Hải, chỗ đó nhói lên đau rát.

Lục Hải luôn tự hào nói cô là công chúa nhỏ của ông ta, thế nào ngày hôm nay lại tát cô ta một cái.

Tất cả đều do Lục Kiều Kiều, chắc chắn bởi vì cô ta được gả cho Mộ Tư Thần, trở nên xuất sắc hơn Lục Mộng Kỳ cô nên Lục Hải mới không cần cô nữa.

Quả nhiên ông ta chỉ coi cô như công cụ kiếm lời.

Điều đó càng khiến Lục Mộng Kỳ thêm căm hận Lục Kiều Kiều, bỏi vì Lục Kiều Kiều thế nào lại may mắn như vậy, cũng chỉ là một đứa con gái chỉ biết đi theo sau hầu hạ Lục Mộng Kỳ cô, làm sao xứng được với Mộ Tư Thần?

Cả cái tên Dương Nhất Hàn kia nữa, cái tên tra nam chỉ yêu thích vẻ ngoài, thấy Lục Kiều Kiều xinh đẹp hơn trước nên giở thói háo sắc, tại sao cô lại từ bỏ tất cả để gả cho tên kém cỏi như thế, đúng thật là hối hận.

Chỉ cần nhìn thấy bản mặt của hắn ta, đến cơm Lục Mộng Kỳ cũng không thể nuốt trôi.

Không lẽ bây giờ ly hôn, nhưng chỉ mới kết hôn chưa đầy một tháng.

nếu chuyện này để truyền thông biết, bộ mặt của cô không biết để vào đâu nữa.

Nhất định phải nghĩ ra cách giải quyết, Lục Mộng Kỳ không thể để mọi chuyện diễn ra thuận lợi với Lục Kiều Kiều, còn cô phải chịu đựng mấy chuyện này.

Nếu Dương Nhất Hàn đã thích Lục Kiều Kiều như vậy, chi bằng dùng kế mượn đao giết người, để Dương Nhất Hàn tán tỉnh Lục Kiều Kiều rồi khiến Lục Kiều Kiều bị Mộ Tư Thần hiểu lầm, Lục Kiều Kiều còn có thể giải thích được với người tàn khốc như Mộ Tư Thần sao, đến lúc đó, Lục Mộng Kỳ cô chỉ cần xuất hiện với tư cách là người chữa lành vết thương bên cạnh Mộ Tư Thần, Mộ Tư Thần còn lạnh lùng từ chối cô?

Đúng rồi, diệu kế đơn giản như vậy mà sao cô không nghĩ ra sớm, để bản thân quá đố kỵ mà lớp mặt nạ suốt 20 năm qua bị rớt ra, đúng là không đáng.

Lục Mộng Kỳ đã đeo trên mình chiếc mặt nạ diễn xuất lâu như thế, vậy mà lại bị Lục Kiều Kiều nhẹ nhàng kích động mà tự thái xuống.

Lục Mộng Kỳ nghĩ nghĩ, Lục Kiều Kiều hóa ra lại không hề đơn giản, không lẽ hình tượng ngoan hiền của cô ta trước kia cũng chỉ là giả? Lục Kiều Kiều đã đợi để có thời điểm đứng lên lật đổ mọi thứ, rồi cướp tất cả của Lục Mộng Kỳ cô? Thế hóa ra Lục Kiều Kiều mới là kẻ lừa đảo thật sự? Càng nghĩ, Lục Mộng Kỳ đâm ra càng tức, vốn nghĩ bản thân đã giỏi diễn, ai ngờ con rối bị mình điều khiển kia mới chính là người thông minh giật dây.

Không thể tha thứ cho Lục Kiều Kiều được, vậy mà lại bị Lục Kiều Kiều lừa suốt thời gian qua.

Lục Mộng Kỳ mau chóng hồi phục lại tinh thần, cô đi đến nhìn lại bản thân mình trong gương.

Dù là trong bất cứ cuộc chơi nào, cô cuối cùng vẫn là người thắng cuộc.

Từ bên ngoài, Lục Chu Mẫn nói vọng vào : " Kỳ Kỳ, mẹ vào được không? "

Lục Mộng Kỳ chậm rãi đi đến mở cửa : " Mẹ.

"

" Kỳ Kỳ, hôm nay làm sao vậy, cảm thấy trong người không khỏe sao? " Lục Chu Mẫn vẫn không tin, con gái bà làm sao có vẻ mặt đáng sợ như vừa rồi, con gái của bà - Lục Mộng Kỳ luôn hiền lành, đáng yêu mà.

" Mẹ, vì sao Mộ Tư Thần lại không để ý đến con? Kỳ Kỳ không xinh đẹp sao, vì sao ngay cả một ánh mắt, Mộ Tư Thần cũng không dành cho con, Lục Kiều Kiều kia làm sao sánh bằng con.

"

" Kỳ Kỳ, mẹ biết là con có tình cảm với Mộ Tư Thần, nhưng không nên gấp gáp như vậy, để chiếm được trái tim của người đàn ông thì cần rất nhiều thời gian, mẹ sẽ giúp con mà.

Kỳ Kỳ của mẹ, chỉ có người đàn ông như Mộ Tư Thần mới xứng với con! "

" Vậy còn Dương Nhất Hàn? "

" Mẹ thấy thằng bé đó vẫn còn thích, chi bằng để nó chia cắt Lục Kiều Kiều ra khỏi Mộ Tư Thần, sau khi mọi chuyện xong xuôi đâu vào đó rồi, Mộ Tư Thần cuối cùng cũng thuộc về con thôi! "

" Vâng, cảm ơn mẹ.

" Lục Mộng Kỳ khóe miệng nhếch lên cong thành nụ cười.

Quả là hổ phụ sinh hổ tử.

Mẹ như thế nào thì sinh con ra thế ấy, ngay cả suy nghĩ trong lòng cũng giống nhau.

Lục Mộng Kỳ bây giờ đã có thêm hậu thuẫn đằng sau, làm sao còn sợ thứ gì, sớm muộn Mộ Tư Thần cũng thuộc về cô.

Sau một lúc, Lục Hải cũng đứng trước cửa phòng, ông giơ tay lên định gõ cửa lại thôi, trong lòng áy náy vô cùng.

Khuôn mặt trông rất buồn phiền.

Thực ra, Lục Mộng Kỳ bên trong đã nghe thấy tiếng động bên ngoài, cô ta biết Lục Hải đang đứng canh ngoài cửa.

* Cạch *

" Kỳ Kỳ....!"

" Cha.

" Lục Mộng Kỳ mỉm cười hòa nhã.

" Kỳ Kỳ, cha xin lỗi, hồi nãy cha đánh con, là do cha không đúng, lúc ấy cha ...!cha...!cha cũng không biết làm sao....!"

Lục Mộng Kỳ lắc đầu, cười ngọt ngào : " Dạ không, là do con, con hồi nãy đã không khống chế được cảm xúc nên đã xử xự không đúng, cha dạy như vậy rất phải! "

Đây rồi, đây mới chính là người con gái hiền lành, ngoan ngoãn của ông chứ.

Chắc chắn là hôm nay con bé đã gặp chuyện gì đó, hoặc cảm thấy khó chịu trong lòng nên mới vậy thôi.

Lục Hải thật sự đã nghĩ như vậy..