Tôi thật sự bất ngờ khi ông ấy xuất hiện. Tối hôm đó, khi thấy ông ấy với bộ đồ lem nhem và mệt mỏi. tôi biết ông ấy đã rất vất vả để lên đến đây. cảm giác xúc động vô cùng, bao nhiều hờn giận dường như tan đi hết, thay vào đó, cái nỗi nhớ … cái trông mong… và một chút thất vọng vì sợ ông ấy không quay lại… tạo thành cảm giác vui vẻ không tài nào tả được hết. Nhưng tôi ko dám nói ra cũng ko dám thể hiện ra ngoài, tôi lại sợ ông ấy sẽ làm tôi thất vọng. Thà tôi cứ đơn phương đi, vì tôi đã chọn con đường này rồi. tâm lí đấu tranh lại bắt đầu.

Nhưng lần này lên, ông ấy chủ động tiếp cận, chủ động tấn công, chủ động đòi hỏi. bề ngoài thì né tránh, nhưng thật ra trong lòng vui rất nhiều. đã lâu rồi tôi ko có cảm giác mong muốn được nhìn thấy ông ấy nhiều như vậy… tôi muốn nghe ông ấy nói, muốn thấy ông ấy cười, muốn cảm nhận được sự hờn dỗi có chút gì đó rất trẻ con nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Đàn bà con gái.. dù có mạnh mẽ thế nào cũng không thoát được lưới tình bọn đàn ông giăng ra. Mà chiêu cơ bản đấy là cố tỏ ta tội nghiệp. tôi… cho dù biết điều đó nhưng trước con người đầy mưu kế như ông ta vẫn mắc bẫy như thường.

cảm giác ở bên ông ấy… quả thật yên bình vô cùng. Sâu trong tâm trí người phụ nữ. chúng ta, ai cũng mong cho mình một bến đỗ bình yên. Đã có lúc tôi nắm tay Nhân và khao khát được anh che chở, được sớm tối bên nhau… được hiểu nhau và chia sẻ cho nhau mọi chuyện.

Hạnh phúc không nằm ở việc bạn sinh ra ở đâu, cũng không nằm ở việc bạn có nhiều tiền đến cỡ nào… mà hạnh phúc chỉ đơn giản là có một người hiểu bạn, sẻ chia với bạn, và đồng hành cùng bạn trên một quãng đường nào đó của cuộc đời.

Một quãng đường thì không phải cả chặng đường. ngay cả hạnh phúc cũng vậy. nó không tồn tại được mãi mãi. chúng ta không cần phải hối tiếc những gì đã qua, cũng ko thể bắt buộc hạnh phúc phải lâu dài… vì vậy, tôi không trách Nhân về những gì đã xảy ra trong cuộc hôn nhân của chúng tôi… có lẽ đến đây, tôi mới hiểu rằng tôi cũng đã từng được hạnh phúc bên anh ấy, tuy hạnh phúc thật sự ngắn ngủi nhưng tôi đã học được rất nhiều điều. Mãi về sau này Nhân mới hiểu ra những gì mà tôi nói. rằng cuộc sống của chúng ta là những mảnh ghép mà trong mỗi mảnh ghép là một mối tình, một con người, một bài học, một niềm vui hay một nỗi buồn… mà nếu sống trên đời tôi khuyên bạn đừng cố gắng lựa chọn sự an toàn bằng vài ba mảnh ghép đơn giản mà hãy cho mình thật nhiều cơ hội để sau này khi bạn già đi bạn có thể nhìn lại cuộc đời mình… bao nhiêu thằng trầm chính là bao nhiêu mảnh ghép… và lúc ấy bạn mới nhận ra bạn đã mạnh mẽ biết nhường nào.

Bao nhiêu đấu tranh trong tâm trí khiến tôi vừa muốn tới gần lại vừa muốn xuôi đuổi ông ấy… nhưng khi tâm hồn đang đấu tranh thì ông ấy lại là người chủ động phá tan rào cản trong tâm trí tôi…

Đêm đó, tôi vừa muốn được yêu lại vừa sợ hãi, tôi sợ rồi một ngày ông ấy lại bỏ tôi mà đi, tôi sợ phải chứng kiến cảnh chia sẻ ông ấy cho một người đàn bà khác, tôi sợ rồi bố mẹ tôi sẽ biết chuyện, rồi chúng tôi sẽ lại một lần nữa phải đấu tranh.

Không tài nào ngăn cản được con thú hoang trong ông ấy, tôi đành nhắm mắt để ông ấy tùy tiện làm việc trên cơ thể mình… sau một hồi khuấy đảo… có lẽ tôi cũng chẳng còn muốn xua đuổi xa lánh ông ấy nữa… cảm giác ông ấy đây rồi. người đàn ông có thể quan tâm đến cảm xúc của tôi, ham muốn của tôi, người đàn ông cho tôi đủ chứ không khiến tôi sợ hãi vì quá nhiều. tôi ôm ông ấy vào lòng… giờ thì lý trí của tôi thua rồi. tôi thừa nhận là tôi...Tôi yêu ông ấy.

Xa nhau có mấy ngày mà tôi nhớ ông ấy đến cồn cào. Tối nào cũng phải gọi điện để nhìn thấy nhau. Tình yêu giờ cũng ngốc nghếch như cái hồi tuổi trẻ nhỉ… một chút dại khờ, một chút lãng mạn nhưng đâu đó vẫn có chút đề phòng.

Đêm đó trời mưa to. Tôi ngồi ngoài cửa nhìn mưa rơi, sắp đến giờ đi ngủ. Páng lùa bọn rẻ vào nhà. Sóng điện thoại yếu lắm… nhớ ông ấy mà không tài nào liên lạc được. tôi thẫn thờ nhìn điện thoại lòng tự hỏi không biết giờ này ông ấy đang làm gì? Đang ở bên ai… đàn ông hay đàn bà, đã về nhà chưa? Và có mang theo cô nào về. Tự nhiên cơn ghen trỗi dậy.. tôi thấy giận ông ấy. cổ họng nghẹn nghẹn. nếu mà ông ấy lại dở thói trăng hoa, tôi sẽ đánh sẽ mắng… và không thèm quan tâm ông ấy nữa.

Đang suy nghĩ mông lung như vậy thì có bóng dáng cao lớn trong chiếc áo mưa đứng trước mặt tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn, hai mắt vẫn long lanh nước, là tôi nhớ quá nên tưởng tượng ông ấy ở đây thôi. tôi gạt nước mắt.

- sao ngồi đây khóc một mình vậy?

Tiếng ông ấy qua cái áo mưa nghe ồm ồm, tôi đứng bật dậy. không phải tôi mơ, mà ông ấy… ông ấy là thật. ông ấy bước lại phía tôi.

Tôi mấp máy môi vì bất ngờ

- sao lại… sao lại… ở đây?

ông ấy cười. đi vào trong cửa rồi lột bộ áo mưa ra khỏi người. bộ quần áo bên trong cũng đã ướt gần hết.

- Mưa to thật đó.

Tôi tròn mắt nhìn…tôi,,, quá bất ngờ ý chứ.

- sao lại nhìn như thế?

- sao lại lên đây giờ này.?

- đi được nửa già đường rồi, còn có một quãng lên đến đây mà mưa to quá.

- vậy sao không ở đó, rồi sáng mai lên…

- sáng mai thì nói làm gì?

Ông ấy cười tươi nhéo má tôi một cái, nhìn tôi ấu yếm lắm. Páng thấy có tiếng nhí nháu thì đi ra.

- ơ… Cán bộ lên khi nào thế?

- em vừa lên đây.

- ai đưa lên đó.

- anh Xùa, nhưng anh ấy vào bản rồi.

- mưa gió vậy mà đi nguy hiểm, con ma rừng bắt đi đó, ông nên cẩn thận.

- vâng

Ông ấy cười

- thôi, Pìn lấy quần áo cho nó đi rồi đi nghỉ cho sớm nhé.

Páng biết ý nên nhường không gian cho chúng tôi. quay vào nhà đóng cửa lại. tôi đứng đó nhìn ông ấy. Ông ấy cũng nhìn tôi.

- cho mượn bộ quần áo đi, lạnh rồi.

Ông ấy đẩy tôi vào bên trong. Tôi lúc này mới tỉnh ra, đi vào lấy quần áo cho ông ấy rồi lấy khăn mặt ra hứng nước lau mặt cho ông ấy. ông ấy đứng im nhìn tôi, thi thoảng đưa tay lên vuốt vài giọt nước đọng trên khoé mi tôi, nhìn tôi vô cùng hạnh phúc.

- lần sau không được đi mưa như này nha. ở đây dễ lở đất lắm.

- sắp tới nơi rồi.

- tới nơi cái gì.. nhỡ đi đường làm sao?

- không sao… người vẫn khoẻ mạnh đây này.

Tôi lườm ông ấy còn ông ấy cười. nụ cười làm tôi vô cùng xúc động.

- cởi áo cho người ta với

Tôi kéo cái áo ra khỏi người ông ấy, ông ấy ở trần, cơ thể mập lên rất nhiều so với hồi chúng tôi mới gặp lại nhau. thấy tôi dán mắt vào bộ ngực ông ấy nhanh tay kéo tôi lại ôm lấy.

- nhớ muốn chết đi được.

Tôi rúc đầu vào ngực ông ấy, tự nhiên nước mắt lại rơi… tủi thân lắm ý.

- ơ… ai làm gì mà khóc.

- kệ…

- nói xem nào?

- không.

Tôi rúc ngực ông ấy ko chịu ngẩng lên.

- cởi quần ra đi, người lạnh hết rồi đây này.

Ông ấy cười cười, một tay cởi phăng cả hai cái quần trên người. mặt mày hớn hở. tôi thương lắm… nước mưa làm da thịt ông ấy lạnh toát.

- mặc áo vào nhanh lên

Tôi kéo cái áo chùm lên đầu cho ông ấy rồi xỏ tay vào.

- còn quần.

- không cần.

- hâm à?

- mặc làm gì chốc mất công cởi.

Ông ấy cười gian, tôi lườm

- không mặc thì ko được làm gì.

- được rồi, thì mặc

Ông ấy mặc quần xong thì kéo tôi lên giường, đắp chăn rồi ôm lấy rất chặt.

- em… nhớ tôi ko?

- ai thèm nhớ.

- thật ko?

- chả thế

Ông ấy cúi xuống hôn tôi, mút mút cái môi trên rồi môi dưới

- nhớ cái này không?

- không thèm.

Bàn tay lần mò vào áo, tay ông ấy lạnh toát. rồi lại kéo tay tôi vào trong

- thế có nhớ cái này.

Tôi đỏ mặt… mới có một lúc mà quỷ con đã lớn tướng thế này rồi.

- đi cả ngày mệt rồi, ngủ đi.

- ko mệt. lúc nãy ai nói mặc quần vào là cho đó…

- này… ông vừa lên đó, ăn gì chưa?

- ăn rồi.

- vậy ngủ đi, hay nằm im một lúc cho ấm.

- nằm im lâu ấm lắm, làm thế này mới ấm này.

Ông ấy trèo lên hôn tôi… tiếng thở đầy khao khát… tôi không cưỡng lại được mà chủ động đòi lên trên, tôi sợ ông ấy mệt mà giờ từ chối ko được nữa rồi. chúng tôi lại quấn lấy nhau nồng nàn sau bao ngày xa cách.

Sáng sớm ngủ dậy, miệng tôi đắng ngắt, cổ họng khô lắm… cảm giác có gì đó vướng trong họng muốn nôn ra…chắc do đêm qua người ông ấy lạnh, xong lại làm nhiều cho nên tôi mới thấy mình mệt đến như vậy.

Tôi cố quên cái cảm giác ấy đi nhưng sáng nào cũng bị như vậy hết.

Sáng hôm nay tôi mệt mỏi mò ra khỏi giường, tay chân rũ rượi hết cả, cổ họng vẫn đắng và buồn nôn, sau khi đánh răng rửa mặt, tôi đi vào trong nhà, cái mùi cơm sôi khiến tôi thấy khó chịu.

- Páng đi đâu sớm thế ạ?

- Páng cả cán bộ đi vào trong bản rồi.

- làm gì?

- bắt trâu.

- vậy hả?

Tôi ngồi đẩy củi vào bếp mà cái mùi cơm cứ nồng lên mũi khiến tôi khó chịu… đến khi vợ Páng mở cơm ra khuấy thì tôi không chịu được nữa mà ậm oẹ.

- gì thế… máy có chửa rồi đấy Pìn ơi.

- chắc tao đau cái bụng đó, chứ bác sĩ bảo tao không chửa được.

- thế mày với cán bộ có ngủ chung không?

Tôi cười thẹn gật đầu.

- thế thì Giàng cho mày có chửa rồi, mày không tin tao đi nhờ bà xuyến bắt mạch cho mày.

- thật không?

- tao nói thật, tao chửa mấy đứa này đều bị nôn hết, không ăn được cái gì á.

Tôi tự nhiên thấy lòng hồi hộp… từ hồi lên đây, biết tôi vừa mất con nên các Mế trong làng hay lấy lá thuốc cho tôi uống, nói chung tôi không giành về cây thuốc, nghe nói làm thế cho sạch dạ con. nhiều lúc cứ nghĩ giờ ko lấy ai nữa uống làm gì… vậy mà cố đến giờ… tự nhiên lại.

Tôi lấy tay xoa bụng, cảm giác vui mừng khôn ta, nếu đứa nhỏ là có thật, thì đó là con của tôi và ông ấy.

cảm giác hạnh phúc quá, tôi ko biết phải nói thế nào với ông ấy đây.

Tôi đứng lên, chuẩn bị đồ đạc dắt bọn trẻ lên lớp, cả ngày trời cảm giác nó cứ sung sướng thế nào… vừa mừng lại vừa lo. nhỡ mà ko có thì thất vọng lắm.

Tôi định giấu ông ấy để nhờ ai xuống trạm xá thì mua hộ cái que thử, ấy thế mà bữa tối hôm ấy.

- Pìn… bữa hôm nay mừng nhà ta tậu thêm được con Trâu, bọn mình uống với nhau một chén.

Tôi cầm chén rượu suy nghĩ, tính chỉ đưa lên môi thôi chứ ko uống, vậy mà chén vừa chạm môi vợ Páng đã ngăn lại

- đàn bà chửa không được uống rượu đâu. đẻ con ngu đấy.

cả Páng và ông ấy nhìn tôi bằng hai con mắt to tướng. tôi cười ngại, rõ ràng nói vợ Páng là giấu cho tôi mà bà ấy thật thà quá.

- cái gì cơ, cái Pìn chửa hả?

Páng hỏi lại. còn ông ấy đặt ngay chén rượu xuống nắm tay tôi.

- em… em có hả?

Đôi mắt tròn xoe xúc động.

Tôi cười ngại

- cũng chỉ là thấy, buồn nôn thôi. ko có gì.

- Đâu, xem nào?

Ông ấy kéo tay tôi lại bắt mạch như đúng rồi, chả nhẽ bác sĩ đa khoa cũng biết bắt mạch theo kiểu đông y á. Tôi nhìn ông ấy hồi hộp, còn ông ấy cũng chăm chú đưa ngón tay di qua di lại trên cổ tay tôi bất giác nở nụ cười tươi nhìn tôi.

- giờ em đừng đi lại nhiều nhé.

Tôi nhìn ông ấy tròn mắt chờ đợi, ông ấy gật đầu mà tôi thấy sung sướng đến phát khóc.

Ông ấy cũng nhìn tôi xúc động, có lẽ là muốn ôm tôi vào lòng mà vướng nhà Páng ở đây. Hai người họ chạm cốc ăn mừng… sáng mai Páng đi mua con lợn mời cả xóm đến ăn khao mừng tôi có chửa đấy các bác ạ…

Sau khi uống rượu xong, ông ấy dắt tôi vào trong buồng, kéo tôi lại ôm lấy, cảm giác hạnh phúc vô cùng.

- thế mà nói với người ta là không đẻ được nữa, làm người ta cứ lo.

- thì bác sĩ bảo người ta thế.

- thằng nào mất dậy thế không biết, rõ ràng có con rồi còn bảo không đẻ được. thế Bình An kia là con ai?

tự nhiên tôi thấy buồn, tôi thương Bình An quá.

- là của tôi và Nhân.

- thế em bị sao mà Bình An lại bỏ em.

Tôi nghĩ lại khoảnh khắc ấy, ngửi thấy mùi rượu trên người ông ấy lại cảm thấy rùng mình

- là tôi bị ngã đó.

Tôi nói dối, chứ nếu nói thật, tôi sợ ông ấy lại thù ghét Nhân… dù sao thì cũng có ưa nhau bao giờ.

- vậy giờ đi lại ít thôi. tốt nhất là ngồi một chỗ cho tôi, con tôi có sao là cô chết với tôi đó.

Ông ấy nhìn tôi ấu yếm rồi xoa bụng cho tôi,, bế tôi lên đặt vào giường. gối đầu lên tay tôi như trẻ con, vạch áo bụng lên xoa bụng rồi thi thoảng sờ trộm ti.

- sắp không được sờ ti nữa rồi, chán quá.

- sao lại thế.

- thì mân đầu tì nhiều dễ dẫn đến sinh non.

- vậy à?

Tôi ko có kinh nghiệm làm mẹ… thôi thì đành phụ thuộc vào ông bác sĩ này vậy. ông ấy cúi xuống hít hít cái bụng tôi. tôi xoa đầu ông ấy.

- con trai hay con gái nhỉ?

- không quan trọng, con nào tôi cũng yêu, chỉ cần là con của chúng ta.

Ông ấy nhìn tôi hạnh phúc. Tôi nằm trong lòng ông ấy chút đã ngủ say, giờ tôi thèm ngủ lắm rồi. ông ấy tuyệt nhiên cũng không đòi hỏi gì nữa cả.

Đúng là đứa con, chính là sợi dây kết nối lớn nhất của một gia đình.

Thấm thoát, tôi cũng bầu được hai tháng rồi, cái cảm giác ốm nghén khiến tôi luôn rơi vào trạng thái mệt mỏi, tôi gầy đi và xanh xao trông thấy. Ông ấy lúc nào cũng bắt tôi ăn mà tôi thì không tài nào nuốt nổi.

- tôi nghĩ chúng ta về xuôi thôi.

- sao lại về.

- ở đó mọi thứ đều có sẵn, ăn uống nghỉ ngơi, ngay cả việc đi khám bác sĩ cũng tiện.

- ở đây phụ nữ đâu cần khám thai nhiều con họ vẫn khoẻ cả thôi.

- em đừng có nói vậy. họ khác, em khác.

- nhưng mà… tôi, không muốn về.

- sao lại không muốn về.

- ….

- là em sợ bố à, để tôi đến xin bố, nếu bố không đồng ý thì bố trả em cho tôi. còn nếu em lo cho mẹ, tôi sẽ đón mẹ qua nhà ở, em đừng lo, chỉ cần lo cho con thôi.

Tôi cúi xuống.

- không phải?

- vậy vì điều gì?

Tôi ngập ngừng, là tôi sợ quay về, vì rất nhiều thứ, mà quan trọng là những kí ức khiến tôi buồn sẽ hiện về. tôi… ko muốn nghĩ tới nó nữa.

- ông về đi, thỉnh thoảng lên thăm con cũng được. hai mẹ con tôi, lo cho nhau được mà.

- em nói gì vậy? em điên à?

Ông ấy ngồi bật dậy.

- ….

- hay em vẫn giận tôi chuyện đó à… suốt thời gian qua chưa đủ chứng mình cho em thấy tôi yêu em sao?

Tôi nằm im… tôi sợ ông ấy lại cáu lên.

- giờ em muốn thế nào thì em muốn, nhưng nhất quyết phải sinh con cho tôi, trả con cho tôi, rồi đi đâu thì đi.

Ông ấy sau khi thấy tôi sợ lại nằm xuống giận dỗi. tôi sợ… tôi khóc…

Ông ấy nằm cạnh quay sang nhìn tôi, đưa ngón tay gạt mấy giọt nước mắt.

- tôi bốn mấy tuổi rồi, không còn trẻ nữa mà đi lại suốt trên này… nhỡ mẹ con em làm sao lúc không có tôi… thì tôi biết sống thế nào.coi như tôi xin em hãy vì con… em nên nhớ em từng bị xẩy một lần rồi thì dạ con rất yếu, công với tuổi tác nhiều rồi, đâu còn trẻ nữa… nếu ko giữ gìn cẩn thận thì mất con như chơi. Đừng mang con ra để đánh cược như thế.

- nếu như em sợ bố mẹ biết, tôi sẽ thuê môt căn nhà, chỉ có hai chúng ta thôi, tôi cũng không nói cho mẹ tôi biết đâu, em đừng lo nhé.

Tôi nhìn ông ấy có vẻ nghi ngờ…

- hãy tin tôi

Ông ấy nắm tay tôi, ánh mắt rất chân thành.

- để tôi lo cho mẹ con em nốt phần đời còn lại.nhỡ ngày nào tôi chết, tôi ko có gì phải hối tiếc hết.

Tôi lấy tay bịt miệng ông ấy.

- nói nhảm

- thì em chia cách bố con tôi.

- ai chia cách.

- là em…

- vậy ông có hứa sẽ yêu thương người ta suốt đời không?

- tôi hứa,… tôi thề có con tôi… tôi sẽ chung thuỷ với em, nếu không em cứ giết tôi đi.

- giết ông được gì. lại như lần trước.

Tôi chán nản buông tay. Ông ấy kéo tôi lại.

- là hôm đó Uyên nói muốn nói chuyện với tôi lần cuối trước khi giải quyết thủ tục ly hôn, nhưng mà tôi uống quá chén, chứ tôi, ko cố ý…người tôi yêu từ đó đến giờ vẫn là em.

- thế còn cô gái ở quán rượu.

- cô nào?

- à ờ… cô hôm em sắp cưới á…

- không phải, hôm ông uống rượu ngoài quán và có cô gái váy đỏ.

Ông ấy gõ gõ trán

- ông đưa cô ta vào khạch gần chân cầu.

- à…

Ông ấy nhớ ra

- hôm đó tôi đuổi theo em, hoá ra là em thật à? Sao không nói.

- thì tôi để cho hai người tâm sự còn gì?

- hì hì. Hôm đó giải tán luôn lúc ấy.

Ông ấy kéo tôi vào lòng nịnh nịnh

- tôi là đàn ông mà, nếu có em được ăn thịt em đều thì tôi ham cái đó làm gì.đây em bỏ tôi… tôi bí bách lắm. đứa nào nói không đi là nói dối đó… cứ ngày ngày tiếp khách với mấy em chân dài thì không sà vào mới lạ

- thế thì giờ…

Tôi ngập ngừng.

- không không,. giờ tôi có em rồi… tôi ko dám nữa đâu… tôi chừa rồi.

- thật không?

- thật

- thề

- thế nếu bầu không làm được gì thì sao?

- ai bảo không làm gì… vẫn làm bình thường nha. bầu lên đỉnh là tốt lắm đó.

Tôi ngại ngại nép vào ông ý.

- Nói thật còn gì… nếu chỗ đó không làm được thì còn chỗ khác…hí hí… em giỏi lắm mà

Ông ấy lại lên cơn. Mân mê tôi một lượt rồi ôm lấy.

- em… nắng một hai hôm nữa đường sạch chúng ta về nhé.

Tôi nằm im suy nghĩ.

- chúng ta có con rồi, giờ em chỉ cần là một bà chủ ngoan, tất cả, tôi giao lại cho em hết, bà chủ già ạ.

- vâng… ông chú già… cảm ơn ông. Tôi nhận lương trông con được rồi.

- không được… tôi sẽ trả thêm bà tiền chăm sóc thằng em cho tôi nữa.

Tôi cười thẹn, ông ấy thích thú trèo hết lên người tôi, nhẹ nhàng chống tay chứ không đè như mọi khi. Ông ấy hôn tôi, bàn chân kéo kéo cái quần tôi xuống, tách hai chân tôi ra…

- xin phép chưa?

- của người ta mà…

- ai bảo

Ông ấy tự nhiên cười rúc rích thơm lên má lên cổ tôi rồi đưa vào… tôi mê quá mà rên lên.

- chào bà nhé, mừng bà về với đội của ông.

Tôi cười mãn nguyện… đàn bà khờ nhỉ… cứ cho cái đó vào là bảo gì cũng nghe… nhưng sóng gió đã qua đi hêt rồi… giờ còn bố mẹ,tôi tin một ngày nào đó, họ sẽ hiểu cho tôi