Ai giỏi hơn?

Lựa chọn lúc trước của Thư Tình cũng đã nói lên hết thảy!

Chị dâu nhìn ra tình cảnh khó khăn của Triệu Đông, ở một bên ngắt lời: “Cảm ơn, chúng tôi không có chỗ nào cần giúp đỡ.

Cô ta cũng là nói năng chua ngoa nhưng mềm yếu, lúc trước bảo Triệu Đông đi cầu

người là muốn nhặt tiện nghi.

Ầm ĩ ầm ĩ đó là chuyện của nhà mình, trước mặt người ngoài, cô ta đương nhiên không muốn Triệu Đông lại đi cúi đầu.

Tô Phỉ hít sâu một hơi, cô thật sự không thể nhìn nổi nữa.

Hôm qua không phải Triệu Đông anh rất đàn ông sao?

Sao ở trước mặt người phụ nữ tên là Thư Tình kia, liền không nhắc được nửa tính khí?

Cô xoay người đi vào một bên toilet, đầu tiên là trang điểm trước gương, sau đó lấy ra một lượng son môi hạn chế của Dior, không nhiều không ít, vừa vặn đè ép một cái hào quang của Thư Tình.

Sau đó mím môi, soi gương sửa sang lại tóc một chút.

Chờ lúc cô đi ra khỏi toilet lần nữa, cằm khẽ nhếch lên, lại phối hợp với hai hàng lông mày non đậm nhạt thích hợp kia, khí thế cả người đều thay đổi.

Váy hoa màu đen cùng tường màu xanh nhạt hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, giày cao gót làm nổi bật đôi chân thon dài thẳng tắp.

Theo gót giày thanh thúy ở hành lang đột ngột vang lên, vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn vô số ánh mắt!

Tô Phỉ tập mãi thành thói quen, không để ý tới ánh mắt của người khác, xách túi xách đi thẳng về phía cửa phòng bệnh.

Triệu Đông sững sờ tại chỗ, tuy rằng khí chất loại này tương đối khó nắm bắt, nhưng hiển nhiên Tô Phỉ là một trường hợp đặc biệt.

Biên độ ánh mắt không cao không thấp, góc độ nhếch lên trên khóe miệng phảng phất trải qua tính toán, thậm chí ngay cả khoảng cách mỗi một bước đi đều vừa vặn.

Ưu nhã cùng cường thế đã không đủ để hình dung cô giờ phút này, Triệu Đông còn nhớ rõ, lần trước nhìn thấy cô kinh diễm xuất hiện như thế, vẫn là ở trong bữa tiệc đính hôn kia.

Mặc dù trước mắt không phải sân nhà của cô, nhưng cô vẫn bá đạo cao ngạo như cũ!

Thôi Kiếm cũng sững sờ tại chỗ, đáy mắt hiện lên một tia tham lam cùng dục vọng nóng bỏng.

Đối mặt với một người phụ nữ như Tô Phỉ e rằng không ai có thệ chịu đựng được, mặc dù anh ta che giấu rất tốt, nhưng hơi thở dồn dập kia vẫn bại lộ sự kích động trong lòng.

Thư Tình cảm thấy một trận chán ghét, theo bản năng né tránh tay anh ta, lông mày cũng chậm rãi nhướng lên.

Xuất phát từ bản năng của người phụ nữ cùng ý thức lãnh địa trời sinh, làm cho cô cảm giác được một cỗ địch ý mãnh liệt!

Quả nhiên, trong con ngươi thu nhỏ của Thư Tình, Tô Phỉ đứng vững bên cạnh Triệu Đông.

Khiến cô ngạc nhiên vẫn còn ở phía sau.

Tô Phỉ tự nhiên kéo cánh tay Triệu Đông lại, ngữ khí yên tĩnh hỏi: “Em vừa mới đi

dừng xe, sao anh cũng không đợi em?”