Cuối năm trước cũng có một công tác chạy vội như vậy, so ra lúc ấy thì hiện giờ Đạm Dung có vẻ nhàn nhã hơn rất nhiều. Tối khi đến bữa cơm tất niên, chủ thầu, khách hàng dù sao chiều nào cũng luôn luôn có người thông tri muốn đi về nhà ăn cơm. Một tuần sáu ngày trôi qua, mỗi ngày đều như thế.

Cuối năm cứ trôi qua như vậy, Vạn Tuế cũng đi ra ngoài dự tiệc xã giao về trễ. Vì thế, ý kiến của Vạn Quý Phi là lớn nhất, bởi vì Đạm Dung không ở nhà ăn cơm, thức ăn làm đơn giản, lão ca không có ở nhà, nàng chỉ còn có một mình. Cho nên tối chủ nhật khi Vạn Tuế đang xử lý bữa tối thì Vạn Quý Phi liền sống chết quấn quít lấy Đạm Dung đòi cùng nàng đi ra ngoài thưởng thức một bữa cơm no đủ.

Vạn Quý Phi thích ăn cay, nàng đề nghị ăn lẩu cá, nói xong thèm thuồng chảy cả nước miếng ra. Đạm Dung đành phải nhắm mắt đưa chân xui, lúc nhỏ nàng sợ nhất món cay, thứ hai thịt nhiều xương, nàng muốn cự tuyệt, nhưng lại thấy cô nàng nhảy nhót hưng phấn như vậy đành phải đem đến bên miệng rồi cố nuốt xuống.

Người trong quán không nhiều lắm, phỏng chừng là mọi người đều vội vàng về nhà ăn bữa cơm cuối năm. Hai nữ nhân lui ở một cái góc, đối mặt với một dĩa thịt tươi sống với nồi nước sôi cay xé, một người cao hứng phấn chấn, một người nhíu mi mặt đầy ghét bỏ.

“Ăn đi, thật sự ăn ngon lắm! Chỉ cần ngươi chạm vào, khẳng định sẽ yêu đến chết. Nếu ngươi thực sợ cay, có thể uống nước trước, như vậy sẽ phai đi ít nhiều.” Vạn Quý Phi vừa nói vừa gọi làm mẫu, lấy đến một chén nước sôi, còn gọi Côca, mỗi người một ly.

Đạm Dung thử một lát dưa chuột nho nhỏ, đã muốn cay đến nỗi chảy cả nước mắt.

“Chậc chậc, thật kém cỏi, chỉ như vậy liền chịu không nổi.” Vạn Quý Phi không ngừng đem cá đưa vào miệng, còn chấm thêm cả muối ớt tiêu.

“Ngô, đã lâu chưa được ăn thoải mái như vậy.”

Đạm Dung nhìn nàng ăn lia lịa, lại nhịn không được thử mấy miếng. Ăn ăn, thế nhưng cũng có thể tiếp thụ được hương vị cay nồng kia.

“Thích đi, ta đã nói mùa đông ăn cái này là tuyệt nhất, cay có thể làm ấm bụng.” Vạn Quý Phi uống một hớp Côca sau đó thỏa mãn than nhẹ.

“Ai nha, mỗi ngày đều có thể tự do vui chơi giải trí như vậy thật tốt!”

“Ngươi bị bạc đãi sao?”

“Phốc, mới không phải . Chính là… Ai, ngươi còn không rõ.” Còn không phải là vì muốn giám thị ngươi cùng lão ca? Nhớ tới thần mặt đen kia, Vạn Quý Phi cong cong cái trán.

“Đêm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cái này, trăm ngàn đừng bị ta ca biết.”

Đạm Dung đang ở đối phó với một mảnh bong bóng cá, nghe được lời của nàng dừng lại.

“Vì sao?”

“Ngươi có biết hắn…” Vạn Quý Phi muốn nói xấu lão ca vài câu, kết quả lo lắng hai giây vẫn là từ bỏ.

“Ai nha, dù sao hắn ghét nhất là loại đồ này, nói không vệ sinh.”

“Đúng à.” Nổi trên mặt nước kia có một lớp bọt đục ngầu, có làm sạch sẽ hay không thật sự rất khó biết.

“Tiểu Dung Dung nha, ngươi như thế nào có thể nói hệt như giọng điệu của hắn? Người trẻ tuổi, hẳn là không câu nệ tiểu tiết. Đời người phải thường thử một chút mới gọi là thống khoái, đúng không? Ngươi mỗi ngày công tác vất vả như vậy, còn không phải là vì muốn ăn những món ngon?

Ngươi xem trước đó, ngươi đối với những món này cũng chướng mắt, hiện tại không phải cũng ăn rất vui vẻ sao? Cũng không phải cho ngươi mỗi ngày đều đến đây ăn, chú ý nhiều như vậy làm gì.” Vạn Quý Phi lấy cây tăm rỉa rỉa răng, hơi khịt mũi khó chịu.

Đạm Dung miễn bình luận, có lẽ nàng nói đúng , trước thử qua rồi hãy nói sau. Cái gì vệ sinh hay không vệ sinh, trước kia mỗi lần đựng đồ ăn trong cặp lồng cơm còn không phải đều như vậy sao? Nàng đoán chính mình đại khái gần đây là bị bác sĩ Vạn dưỡng kỹ đến mức thay đổi khẩu vị, cho nên mới nói lời này.

Ăn xong nồi cá, Vạn Quý Phi vẫn thấy không đủ, lại kêu thêm một phần lẩu thịt bò. Thời điểm đồ ăn đưa lên bàn, di động của nàng để ở bên cạnh sáng lóe ,vang lên tiếng chuông. Vạn Quý Phi mắt mở to, không ngờ là điện thoại của lão ca.

Nàng cuống quít nắm lấy điện thoại, đối với Đạm Dung làm cái động tác ra hiệu chớ có lên tiếng, thanh thanh yết hầu, nhu thuận cất giọng, uy [a lô] một tiếng.

“Các ngươi đã chạy đi đâu? Không ở nhà?” Hôm nay tuy rằng là chủ nhật, nhưng bởi vì muốn bù cho ngày nghỉ tết âm lịch, cho nên xem như đi làm như bình thường.

Sau khi tan tầm, viện trưởng gọi hắn cùng vài vị bác sĩ khác ăn cơm, vừa rồi rượu quá ba tuần [?], hắn bởi vì nhớ trong nhà có hai nữ nhân lười, cho nên tranh thủ thời gian chạy ra ngoài hiên gọi điện thoại. Kết quả, điện thoại trong nhà không có người tiếp, gọi cho nữ nhân -nào -đó thì điện thoại lại tắt máy.

“Chúng ta đang ăn cơm ở bên ngoài nha.” Vạn Quý Phi bình tĩnh trả lời.

“Ăn cái gì?”

“Ách?” Vạn Quý Phi sửng sốt một chút.

“Nói!” Vạn Tuế ngữ khí nghiêm túc mà cường ngạnh, nghĩ thầm đừng để hắn đoán trúng.

Vạn Quý Phi run rẩy, thần thôi quỷ sờ [?] trả lời: “lẩu cá.” Nói xong, không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi mình, đau đến nổi khiến cho nàng nhe răng nhếch mép.

Đạm Dung khi thấy nàng trả lời thế thì nghi hoặc ngẩng đầu lên, không phải vừa rồi bảo đừng nói cho hắn sao? Vì sao, bây giờ lại tự mình khai ra?

Vạn Quý Phi vẻ mặt đau khổ nghe lão ca giáo huấn một trận, sau đó đưa qua cho Đạm Dung, môi mấp máy nói: “Lão ca tìm ngươi.”

Tìm nàng? Đạm Dung kỳ quái tiếp nhận điện thoại đặt bên tai.

“Cô sao đi cùng nàng?”

“Ách?”

“Tôi nói, sao lại đi ăn ngoài, mấy loại thức ăn này không được che đậy kín lại chứa nhiều bộ ngọt.”

Nghe ra trong giọng nói của hắn không hờn giận, Đạm Dung tưởng tượng đến bộ dáng hắn hiện tại đại khái gân xanh đang nổi. Nàng đảo mắt, thản nhiên nói: “Chính là ngẫu nhiên một chút.”

“Ngẫu nhiên cũng không được, bên ngoài đồ ăn cho nhiều phẩm màu lại không vệ sinh, đối với thân thể không tốt. Tôi rõ ràng buổi sáng chuẩn bị sẵn khoai tây cho hai người các ngươi làm bữa tối, chỉ cần vo gạo, bắt nồi nước là xong, các ngươi thế nhưng đều lười như vậy!”

Đạm Dung đem điện thoại ra xa tai một chút, bất đắc dĩ nhìn Vạn Quý Phi đang ôm bụng cười đến híp cả hai mắt.

” Lão ca ta thực phiền đi?” Nàng lại mấp máy môi ngữ hỏi, Đạm Dung gật gật đầu, nàng “Phốc xì ” một tiếng cực suýt cười ra tiếng.

“Cô không ăn được cay, không sợ bị đau bụng?” Điện thoại bên kia, quả nhiên Vạn Tuế còn đang oán niệm, Đạm Dung có chút ngạc nhiên.

“Anh làm sao mà biết tôi không ăn được đồ cay?”

“Bình thường uống chén trà gừng cũng không ngừng run rẩy, có thể ăn linh tinh cái gì.”

Được rồi, là nàng sai. Đạm Dung không nói gì nhìn trần nhà.

Tựa hồ ý thức được lời nói của mình hơi quá khích, Vạn Tuế rốt cục thu lại cáu kỉnh, ngừng một lát rồi lại nói: “Ăn xong chưa?”

“Sắp xong rồi.”

“Kia trở về sớm một chút.”

“Ừm.”

Hai người trầm mặc một hồi, Vạn Tuế thanh âm trầm thấp vang lên: “Tôi đây ngắt máy.”

Trò chuyện gián đoạn, Đạm Dung cầm di động trả lại cho Vạn Quý Phi, chỉ thấy nàng cười hề hề giaỏ hoạt, liếc mắt nhìn mình.

“Làm sao vậy?”

Vạn Quý Phi đem ghế dịch sát bên người nàng, tiếp tục cười gian: “Ngươi cảm thấy, ca ta đối với ngươi có phải thực đặc biệt hay không?”

“Đặc biệt?” Đạm Dung nghiêng đầu, nàng không quá để ý lắm hắn đối người khác như thế nào, về phần đối với nàng, hẳn xem như là rất tốt đi.

“Đúng thôi đúng thôi! Ngươi không biết là” Vạn Quý Phi để mặt sát vào nàng, thần bí nói: ” Ca ta thích ngươi.”

Một cỗ nhiệt khí thẳng hướng lên ót, khiến mặt nàng trong nháy mắt phiếm hồng.

“Đừng nói bậy!” Nàng nghiêm mặt vội vàng phủ định.

Vạn Quý Phi nhún nhún vai, ngồi trở lại chỗ ngồi.”Ngươi có thể không thừa nhận, nhưng người ngoài cuộc tỉnh táo, kẻ trong cuộc u mê. Ngươi xem ca ta đâu có đối với nữ hài tử nào cẩn thận quá như vậy? Nấu cơm, hỏi han ân cần cái gì. Thiết! Ta lớn như vậy, hắn cũng chưa từng nhỏ giọng nói với ta một câu!”

“Cho nên, kỳ thật ngươi chính là ở ghen tỵ?” Đạm Dung ngẩng đầu lên liếc nàng, vẻ mặt trêu chọc.

“Ai nha, ngươi đừng cố ý ngăn đề tài. Ca ta nha, bộ dạng suất, lại là đại bác sĩ, tuy rằng bình thường có chút hung dữ, có chút chậm hiểu, nhưng hắn tuyệt đối là nam nhân tốt. Đạm Dung, ngươi có thể suy xét.”

Nếu bị lão ca biết nàng đang đẩy mạnh tiêu thụ hắn, không biết có nổi bão hay không. Không có biện pháp, nếu nàng không chuẩn bệnh, hai người này thời điểm nào mới có thể giác ngộ?

Bất quá nghĩ đến chuyện lão ca đối với chính mình cùng với Đạm Dung đãi ngộ thật sự chênh lệch, Vạn Quý Phi lại có chút khó chịu, cầm lấy chiếc đũa gắp miếng thịt bò nặng nề mà bỏ vào trong miệng, nhai nhai thêm mấy miếng nữa, lấy cái này để hả giận.

Thản nhiên nhìn biểu hiện trẻ con của nàng, chỉ có thể thản nhiên cười. Bác sĩ Vạn thích nàng sao? Đó là chuyện không có khả năng. Hắn đại khái là gà mẹ một chút, hẳn là không đến mức thích đi.

Nhưng là vạn nhất là thật, kia nàng… trong lòng Đạm Dung đột nhiên nhảy dựng, mặt hồ bình tĩnh vô ba đột nhiên rơi xuống một chiếc cây, gợn lên từng đợt sóng.

Hai nữ nhân bụng ăn đều như muốn nứt vỡ mới trở về, đêm đó Đạm Dung mới tắm rửa xong chuẩn bị ngủ, bụng liền quặn đau. Chạy ra phòng, mới phát hiện phòng tắm đã bị Vạn Quý Phi chiếm lấy, nguyên lai nàng cũng tiêu chảy.

Vạn Tuế lúc trở về, liền nhìn thấy hai nữ nhân xanh mặt cuộn mình trên sô pha ở phòng khách .

” Các ngươi làm cái gì quỷ gì?”

“Tiêu chảy! Ai ai nha!” Vạn Quý Phi dứt lời, lại chui đầu vào toilet.

Vạn Tuế nhìn vào trong phòng tắm, lại nhìn xem một kẻ khác. Đã muốn kéo ba lượt, Đạm Dung một số gần như hư thoát, căn bản vô lực đáp lại hắn, một trận nhợn nhụa theo yết hầu nảy lên, trong hơi thở tất cả đều là hương vị món lẩu cá. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nàng vọt nhanh vào phòng bếp, đem tất cả vừa ăn toàn bộ phun ra.

“Cô làm sao vậy?” Theo đuôi vào, Vạn Tuế nhìn nàng ói lợi hại, cảm thấy căng thẳng, vội rót chén nước sôi cho nàng súc miệng.

Đạm Dung chống tay trên bồn thở ra, tiếp nhận ly nước, cừa muốn nhổ ra, bụng lại một trận run rẩy. Nàng lao ra phòng bếp, thấy Vạn Quý Phi còntrong phòng tắm, nàng gấp đến độ trên trán đổ mồ hôi lạnh. Thấy vậy, Vạn Tuế tức thời kéo tay nàng đi đến phòng mình.

“Vào trong toilet phòng tôi.”

Đạm Dung cố chống đỡ đi vào trong. Ngồi ở trên bồn cầu, nàng hoàn toàn cảm nhận được cái loại cảm giác đau đến muốn chết đi sống lại này. Hiện tại khẳng định trăm phần trăm, là do tác hại của món lẩu cá. Nàng cảm thấy dạ dày thật khó chịu, quả thật là chịu không nổi.

Ở trong toilet 5 phút, hầu hết mọi thứ trong bụng đều kéo không ra. Bụng mỗi khi đi một bước liền cảm thấy đau không thôi, nàng đành phải đừng lại.

Đứng trước cửa chờ nãy giờ, Vạn Tuế thấy nàng cước bộ lảo đảo đi ra, sắc mặt tái nhợt giống hệt quỷ , không khỏi phát cáu, ngữ khí nặng nề thêm: “Sớm nói không cần ăn đồ linh tinh, các ngươi chính là không nghe? Tốt lắm, hiện tại gieo gió gặt bão !”

Đạm Dung vốn không thoải mái, bị hắn rống như vậy, cảm thấy càng tích tụ. Nàng nghĩ đến chính mình một thân một mình, khi có bệnh ốm đau không có người quan tâm, nhất thời cảm thấy thật tủi thân, khóe mắt không cẩn thận liền hiện ra hơi nước, chân chạy nhanh ra khỏi phòng.

Vạn Tuế phát hiện chính mình nói hơi quá mức, thoáng nhìn ánh mắt nàng phiếm hồng, tức thời bối rối kéo tay nàng. Nàng vung tay lao ra phòng ngủ, hắn đuổi theo phía sau đem nàng ôm lấy, miệng thì thào nói xong: “Thực xin lỗi… Tôi… Thực xin lỗi.”

Đạm Dung cúi đầu, giọng nước mắt trong suốt lrơi xuống chân. Thân thể không khoẻ, cả người yếu ớt, nàng cắn chặt răng, kiệt lực không cho chính mình bùng nổ cảm xúc.

Cảm nhận được thân thể nàng căng thẳng, Vạn Tuế buông nàng ra, lôi kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo đến ghế nằm làm cho nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt kia tái nhợt, răng cắn môi, không khỏi vừa tức lại đau xót: “Còn rất đau?”

Đạm Dung quay mặt qua một bên, không nghĩ để ý đến hắn, hắn lại càng nóng vội.

“Tôi đi lấy thuốc cho cô.” Nói xong vội vàng chạy vào trong phòng ngủ.

Trong phòng truyền ra âm thanh lục tung đồ đạc, Đạm Dung hít sâu hai lần, vuốt bụng đứng dậy, vừa mới đi vài bước hắn liền trở về.

“Cô như thế nào đi lên?” Hắn đem nàng ấn xuống, đem dược lại.

“Uống hai viên có hơi đắng, để tôi đi lấy nước.” Sau đó lại nhanh chóng biến mất trong nháy mắt.

Đạm Dung sâu kín nhìn phương hướng hắn ly khai, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Hắn, là thật thích nàng sao?

Vạn Tuế nhanh chóng rót nước đi ra, vừa ra phòng bếp liền nhìn đến tiểu muội nhà mình tập tễnh đi tới, cơn tức lại trào lên.

Vạn Quý Phi bắt gặp lão ca mặt đen, vội vàng xua tay: “Đừng mắng ta, ta đã bị trừng phạt rồi!” Nói xong cả người ngã trên sô pha, giống hệt xác chết.

Má ơi, trừng phạt này cũng quá tàn nhẫn. Vạn Quý Phi cầm gối ôm che đầu, hy vọng thân thể đổ nát này có thể khơi dậy đồng tình của lão ca, sau đó đừng giáo huấn nàng a.

“Không cho ngươi một bài học sâu sắc, ngươi sẽ không tỉnh ra !”

Vạn Quý Phi thân mình run lên, khóc không ra nước mắt, vì sao lão ca luôn đối xứ độc ác với nàng như vậy?

Vạn Tuế nghĩ tới Đạm Dung còn ở trong phòng, cũng lười cùng nàng so đo. Trở về thấy Đạm Dung tựa vào trên ghế nằm, mày nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, lông mi nhẹ nhàng run run.

Hắn vỗ vỗ mặt của nàng, lời nói nhỏ nhẹ: “Nước đây, uống thuốc.”

Đạm Dung mở mắt ra, bị ánh mắt hắn tràn ngập thương tiếc cảm động, nghe lời đem viên thuốc nuốt vào.

“Bụng còn đau?”

Đạm Dung nhíu hàng mi gật đầu, Vạn Tuế xoa nhẹ thái dương của nàng, nhìn gương mặt nho nhỏ này cảm thấy ngọt ngào trước nay chưa từng có. Muốn nói vài câu an ủi, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vang.

Hai người đồng loạt nhìn về hướng cửa, chỉ thấy một bàn tay xuất hiện ở cạnh cửa, dùng sức mở ra, ngay sau đó Vạn Quý Phi như quỷ mỵ bàn vươn đầu, khuôn mặt trắng bệch tựa như hấp hối, chiến vừa nói: “Lão ca, ta cũng cần vuốt ve!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Thất Thất chiến vừa nói: Vạn tuế gia, ta cũng cần vuốt ve.

Vạn tuế gia tức thời đem Thất Thất đá bay, Thất Thất đành phải cùng Vạn Quý Phi ôm đầu khóc rống!