Dù ánh sáng trong lầu sách chỉ le lói, nhưng dường như ông lão đã quá quen thuộc đường đi lối lại nơi đây, nên lão đi trong đêm tối mà tựa như tản bộ giữa vườn hoa.
Vốn dĩ Lâm Ý đã đứng lên, đang cẩn thận tìm kiếm bút tích của chủ nhân Nam Khê trai khắp ba tầng lầu. Đúng lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân của ông lão.
Lâm Ý nghĩ rằng đây là người gác cửa, nhưng khi hắn xoay người thì ngẩn người ra vì trông thấy một ông lão cao gầy.
Chiếc áo bào trên người ông lão cũng rất cũ kỹ, ít nhất cũng không giống những kiểu dáng thông dụng gần đây ở thành Kiến Khang.
Hơn nữa vẻ mặt của ông lão rất bình tĩnh, toát lên vẻ thanh cao và cổ xưa.
Đây là hơi thở mà trước đây hắn chỉ cảm nhận được trên người một số lão tu sĩ của thư viện Tề Thiên.
Có điều sau khi thư viện Tề Thiên bị phế, những lão tu sĩ này người thì lui về bảo vệ hoàng tộc, kẻ thì chết trận, số khác hoặc thì rong chơi bốn bể, hoặc lại ẩn cư không rõ tung tích. Theo những gì Lâm Ý biết thì không còn ai ở lại thư viện Tề Thiên.
Mà tại thư viện, hắn cũng chưa từng gặp ông lão trước mắt lần nào.
Ông lão có dáng người cao gầy nổi bật, còn cao hơn cả trai tráng bình thường nửa cái đầu, nếu hắn đã gặp trước đây thì chỉ cần nhìn thấy sẽ chẳng quên được.
Tuy chưa gặp bao giờ, nhưng trưởng lão vi tôn, hơn nữa đối phương tuyệt không phải người thường, vì vậy chỉ sau thoáng chốc ngạc nhiên, Lâm Ý đi tới, cúi người chào.
"Ngươi là Lâm Ý, cha ngươi là Lâm Vọng Bắc?" Ông lão mặc áo bào cũ cất tiếng khẽ hỏi.
Ánh mắt lão chỉ lướt qua hai núi sách cổ bên cạnh Lâm Ý, vừa thấy được một vài bút ký mà Lâm Ý chọn riêng ra, trong đáy mắt tĩnh lặng của lão đã chợt lóe sáng.
"Đúng vậy". Lâm Ý ngẩng đầu nhìn ông lão trước mặt hỏi: "Không biết tiền bối là?"
Ông lão không trả lời câu hỏi của hắn mà hỏi ngược lại: "Ngươi cất công nhờ cậy để được vào đây đọc sách, lẽ nào là muốn tìm kiếm những ghi chép liên quan tới tu hành trong thời đại Linh Hoang?"
Lâm Ý hơi nhíu mày, hắn không biết ý đồ của ông lão là gì, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đối phương không hề có ác ý. Nghĩ vậy, Lâm ý im lặng khẽ gật đầu.
Ông lão bình tĩnh hỏi tiếp: "Đã tìm ra gì rồi?"
Nghe được câu này, Lâm Ý càng thêm tò mò đối với ông lão, hắn không do dự đáp: "Linh Hoang tới, mệnh trời đã vậy, vãn bối tất không thể ngồi chờ chết nên muốn tìm kiếm những kinh nghiệm tu hành trong sách cổ. Nhưng không kể là sách cổ ở phía ngoài kia hay trong này, những kinh nghiệm dùng được chẳng có bao nhiêu. Có điều, vãn bối cảm thấy rất hứng thú với sự tích của một người tu hành phương Bắc tên là Đại Câu La."
Ông lão khẽ gật đầu: "Đối với ta mà nói, có thể tìm ra Đại Câu La chứng tỏ ngươi đã thật sự dụng tâm. Mà trong mắt ta, Đại Câu La chính là điểm mấu chốt nhất."
Trong khi nói chuyện, Lâm Ý vẫn quan sát sắc mặt của ông lão.
Lúc này, sắc mặt ông lão bình tĩnh như thường, tựa nhưng đang kể một câu chuyện phiếm không lấy gì làm quan trọng. Giọng nói của ông lão vẫn rất bình thản, nhưng khi lọt vào tai Lâm Ý lại khiến cho tim hắn đập thình thịch.
"Vì sao lại nói Đại Câu La chính là điểm mấu chốt, xin tiền bối giải thích mối nghi hoặc." Lâm Ý cố gắng giữ bình tĩnh hỏi.
Ông lão vẫn không đáp, mà lại hỏi tiếp: "Giờ đây, ngươi đã hiểu biết về Đại Câu La được bao nhiêu?"
"Không nhiều lắm." Lâm Ý nghiêm túc đáp: "Hơn nữa, dường như những ghi chép này có phần mẫu thuẫn với nhau. Phương Bắc có sách viết rằng Đại Câu La tu luyện phương pháp thổ nạp đặc biệt nào đó nên chân nguyên khác hẳn người thường. Nhưng lại có sách ở phương Nam cho rằng y ăn thùng uống vại, luyện hóa tinh hoa của ngũ cốc thành chân nguyên."
Ông lão lại hỏi: "Vậy ngươi nghiêng về bên nào."
Lâm Ý trả lời: "Vãn bối thiên về ghi chép của chủ nhân Nam Khê trai ở phương Nam. Không phải vì vãn bối kỳ thị gì với phương Bắc, mà là đã từng đọc qua bút tích của chủ nhân Nam Khê trai. Hơn nữa những bút ký trước đây của người này đều có tiếng tăm, rất ít sai sót."
Ông lão nhìn Lâm Ý, sự khen ngợi và ngạc nhiên trong mắt càng lúc càng đậm, tới mức lão cũng không muốn dấu giếm.
Mắt ông lão sáng rực lên.
Lâm Ý nhìn cảnh này mà ngây cả người. Hắn tựa như trông thấy ảo giác khiến cả căn lầu tối tăm sáng hẳn lên.
Ông lão chầm chậm xoay người nói: "Thật ra hai giả thuyết này chưa hẳn đã xung đột. Người phương Bắc nói y tự sáng tạo ra phương pháp thổ nạp, người phương Nam bảo y luyện thực đạo khí. Nhưng liệu có khi nào y dùng phương pháp thổ nạp đặc biệt khiến thân thể vô cùng cường tráng, có thể tiêu hóa được một lượng lớn thức ăn, do vậy mà khí huyết lớn mạnh khó ai bì."
Mấy câu nói của ông lão không phải lời chỉ dạy, mà tựa như đang trao đổi nghiên cứu. Nhưng âm thành lọt vào tai Lâm Ý lại tiếng sấm vang rền, không khác gì khi Trần Bảo Bảo khẳng định với hắn thời gian Linh Hoang sẽ tới.
"Quả là chí lý." Lâm Ý thảng thốt đáp. "Khí huyết mạnh mẽ, điều này có thể giải thích cho việc thân thể có lực lượng kinh người, bị thương cũng khôi phục cực nhanh. Nhưng bút ký lại nói rằng chân nguyên của y khác hẳn người thường thì giải thích ra sao? Thân thể có cường tráng cũng không ảnh hưởng tới chân nguyên, càng không có khả năng khiến chân nguyên biến hóa khác thường."
Ông lão lại cất tiếng hỏi thêm: "Linh khi hóa thành chân nguyên, lý do vì sao?"
Lâm Ý khẽ rất mình, nhưng hắn biết câu hỏi này ắt có dụng ý, bèn đáp ngay: "Thu nạp linh khí vào trong cơ thể, dung hợp cùng nội khí mà hóa thành chân nguyên."
Ông lão bâng quơ nói: "Vậy trừ linh khí bên ngoài, có thể nạp những nguyên khí nào khác vào cơ thể?"
Nghe tới đây, hô hấp của Lâm Ý chợt dừng lại.
Câu trả lời trong tiềm thức của hắn tất nhiên là không thể.
Theo những gì hắn đã học được trước đây, hoặc nói cách khác là theo đạo lý mà toàn bộ giới tu hành đều tuân theo, linh khí sở dĩ được gọi là linh khí, bởi vì trong vô số loại nguyên khí trong thiên hạ, chỉ có một loại duy nhất được gọi là "Thiên linh khí", thứ mà người tu hành có thể tiếp nhận, dung hợp.
Khi linh khí chuyển hóa thành chân nguyên, nó có thể bồi dưỡng, giúp thân thể mạnh mẽ, làm cho lực lượng của người tu hành liên tục tăng cường, tạo ra một vòng tuần hoàn có ích.
Còn những dạng nguyên khí khác, chẳng những không cường thân dưỡng thể, mà còn có tác hại tới thân thể.
Nhưng trong đầu Lâm Ý lúc này lại vang lên một âm thanh khác.
Âm thanh này không ngừng nhắc nhở hắn rằng đây chính là điểm mấu chốt nhất.
"Kẻ tu hành đầu tiên trên thế giới vốn chỉ muốn kéo dài tuổi thọ, dùng minh tưởng để bảo trì sự thanh tịnh, khiến cho tâm cảnh rộng rãi sáng sủa, không còn gì trói buộc gò bó, bởi thế mà thân thể tự nhiên khỏe mạnh, sống được lâu hơn." Âm thanh của ông lão tiếp tục vang lên trong lâu sách vắng lặng: "Nhưng trong quá trình tưởng, tu sĩ đầu tiên đã phát hiện ra linh khí có tác dụng tốt với thân thể bên trong Thiên nguyên khí. Bấy giờ mới bắt đầu quá trình tu hành chân chính, dùng linh khí bồi dưỡng, cường thân kiện thể. Sau đó, người này lại mò mẫm ra rất nhiều phương pháp thu nập linh khí. Phương pháp sớm nhất được ghi trên sách cổ là Xan Hà Thực Vân."
"Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu như chỉ ăn đồ ăn bình thường đã có thể bồi dưỡng thân thể, khiến thân thể cường đại. Vậy thì linh khí có thể bồi dưỡng thân thể hay không?" Ông lão dừng lại một chút rồi tiếp tục chậm rãi nói: "Nếu Đại Câu La chỉ cần ăn một lượng lớn đồ ăn tầm thường đã khiến thân thể hắn hùng mạnh, lực khôi phục hơn xa nhưng Đại tu hành giả. Vậy dù hắn có hấp thu một chút ít nguyên khí có hại vào cơ thể thì cũng có thể chịu đựng được. Nếu thật vậy, bất kỳ loại nguyên khí nào trong mắt hắn cũng chẳng khác gì nhau. Mấu chốt ở chỗ loại nguyên khí nào có thể dung hợp với nội khí trong cơ thể hắn tốt hơn, loại nguyên khí nào chuyển hóa thành chân nguyên mạnh mẽ hơn mà thôi."
Những lời này làm thân thể Lâm Ý khẽ rung lên.
Chỉ thoáng chốc hắn đã suy nghĩ rất thấu đào, giả thuyết này rất có khả năng là sự thật.
Ông lão không quay lại nhìn hắn, mà từ từ bước về phía trước.
Phía trước lão là một giá sách. Ngay khi bàn tay ông lão chạm vào, giá sách chợt chuyển động một cách nhẹ bẫng.
Trên bức tường phía sau giá sách là một ô vuông, dường như là chỗ đặt đèn dầu trước kia.
Nhưng hiện tại, trong ô vuông này có một vài bản sách cổ và bút ký.
"Nhưng tất cả điều này đều là suy đoán mà thôi, khả năng thì vẫn chỉ là khả năng." Ông lão đưa những quyển sách này cho Lâm Ý, đoạn tiếp lời: "Giống như những bút ký ngươi đã đọc, có không ít suy đoán về Đại Câu La nhưng chẳng qua chỉ là ghi chép lại chuyện lạ mà thôi. Nào có ai dám truy đến cùng nguồn gốc, nào có ai dám lấy thân nếm trải."
"Những cuốn sách và bút ký này, ngươi có thể mang đi. Chờ ta một lát, ngươi có thư giới thiệu của Nam Thiên viện, phải tới Nam Thiên viện báo danh. Vừa hay lão phu có thư, phiền ngươi giúp ta mang tới đó."
Nói xong câu này, không đợi Lâm Ý kịp phản ứng, ông lão đã quay ngươi bước xuống lầu.