*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: tiểu Viên

Đợi đến khi Uất Trì Thụy và những người khác đến bên ngoài viện Phi Yến lo lắng hỏi tình hình bên trong, Kiêu Vương mới nói qua loa rằng có nô bộc muốn trộm đồ, đã bị giải đi gặp quan.

Lúc này Thiệu Quang Kỳ mới hoảng sợ, bởi nô bộc là do lão mang đến, đương nhiên nghĩ rằng mình khó thoát liên can, nhưng thật ra tên nô bộc ấy lão mới thu nhận, vì có mang theo thư hàm giới thiệu của lão hữu, nên cùng nhau vào kinh. không ngờ dẫn sói vào nhà, thật sai lầm.

Uất Trì Thụy càng khỏi nói, nhanh miệng nói rằng đã gặp qua nô bộc này, dẫn đến phong ba, may mắn Kiêu Vương cố tình vô ý liếc bọn họ một cái, cũng không nói gì chẳng qua ánh mắt kia sắc bén khó nóinên lời.

Uyên Ương cũng bị dọa giật mình, vì lúc nãy nghe thấy trong phòng tiểu thư có tiếng động, nàng ấy từng luyện võ nên tay chân nhanh nhạy, vào viện sớm hơn mọi người, đúng lúc thấy Phàn Cảnh đá văng cửa sổ xông ra, sợ đến cả tim cũng nhảy ra cổ họng.

Suy cho cùng hắn ta là danh tướng kháng Tề của Bạch Lộ Sơn,nên vừa rồi Uyên Ương mới theo bản năng giả vờ vấp ngã ngăn cản thị vệ muốn đuổi theo. Nhưng lúc nãy khi Kiêu Vương rời đi, trừ lườm Uất Trì lão gia và Thiệu cữu cữu ra, còn đặc biệt sâu xa liếc nhìn nàng ấy một cái, không biết có ý gì...

Đợi sau khi Kiêu Vương đi khỏi, Uyên Ương mới vội vã hỏi: "Tiểu thư, người không sao chứ? Kiêu Vương kia có hỏi gì không?"

Uất Trì Phi Yến chậm rãi lắc đầu, nhìn ngoài tường không có ai, mới thuật lại lời Phàn Cảnh cho Uyên Ương nghe.

Uyên Ương nghe xong, giận đến trợn mắt:" A Dữ Công Chúa kia vừa nhìn thì biết hồ ly tinh, lúc trước nhìn thấy tiểu thư bao giờ cũng dáng vẻ lạnh như băng, hai con mắt hận không thể biến thành dao phóng tới. Phàn tướng quân thật hồ đồ quá, sao có thể tin tưởng lời hoa mỹ của ả chứ? Ả một lòng muốn chiếm hữu tướng quân, sao có thể dễ dàng buông bỏ ngôi vị chính thê?"

Trong đáy lòng Uyên Ương, vẫn luôn mong chờ tiểu thư và Phàn tướng quân có thể gỡ bỏ hiểu lầm, kết thành lương duyên. Tiểu thư trọng tình, nói buông bỏ, nào có dễ như thế?

Nếu không phải nản lòng thoái chí, thì dù Kiêu Vương kia có tính toán thế nào, thông minh như tiểu thư, sao không nghĩ ra cách thoát thân Suy cho cùng tổn thương quá sâu, thế nên mới trôi theo dòng nước, sống tiêu cực qua ngày.

Thấy trung nô (nô bộc trung thành) của mình tức đầy ngực như vậy, Phi Yến chậm rãi cúi đầu. trên đất vung vãi vụn bánh mật trấp đường cao, giấy gói màu vàng gói bánh cũng bị dấu giày màu đen giẫm lên. Đấy là lúc nãy Phàn Cảnh và Hoắc Tôn Đình đánh nhau, từ trong ngực Phàn Cảnh rơi xuống, chắc hắnta cố ý mua tới, chỉ là chưa kịp lấy ra, đã rơi xuống giẫm nát rồi.

Đây là bánh ngọt trước kia nàng thích ăn nhất. Trước đây ở trên Bạch Lộ Sơn, mỗi lần ngã bệnh, Phàn Cảnh luôn sẽ tìm đủ mọi cách xuống núi mua một gói cho mình. Nhớ một lần đại tuyết lấp núi, gió bắc gào thét, nghìn dặm đóng băng, vạn đường không bóng. Nhưng Phàn Cảnh vì mình sốt cao, nên bất chấp nguy hiểm tuyết lở, đi xuống núi. Nhưng trên đường trở về, móng ngựa giẫm phải kẹp sắt bẫy cáo vùi trong tuyết của thợ săn, con ngựa đau rống lên hất móng, hắn ta ngã từ lưng ngựa xuống, gãy mộtcánh tay, nhưng dù vậy, hắn ta vẫn đi bộ về như cũ, chưa kịp xử lý vết thương, đã lấy bánh ngọt trong ngực áo ra trước, lúc đó mình vươn tay tiếp nhận, vẫn còn nóng hổi như cũ... Khi đó, bánh ngọt vào miệng, mùi vị thơm mịn dường như xen lẫn thân nhiệt, quanh quẩn trong khoang miệng, là ngọt ngào thế nào.

Vì vậy, bây giờ nàng đã rất lâu không chạm vào bánh mật trấp đường cao này. Từng là cảm thụ tốt đẹp nếu thêm vào mùi vị hư thối làm thay đổi mùi vị, thật sự đánh tan trăm nghìn tình nồng ý mật trước đây không thừa một mảnh...

Phi Yến vội vàng ngẩng đầu, nhịn xuống giọt lệ đáy mắt, hít sâu một hơi, nhìn vách tường cao ngăn trở của bầu trời, cuối cùng... không thể trở về.

Ngày thành thân rất nhanh đã tới.

Trời còn chưa sáng, mọi người trong phủ đã rất bận rộn. Phòng bếp đun nước nóng, khói trắng toả ra trong đêm. Uất Trì Phi Yến được Uyên Ương Bảo Châu hầu hạ, sau khi tắm xong hương thang, liền bắt đầu trang điểm.

Tay nghề của thị nữ chải tóc rất linh hoạt, búi cao tóc mây, lộ ra vầng trán xinh đẹp và cần cổ mảnh khảnh của Phi Yến, mỹ nhân tiêm ở mép tóc càng khiến người ta vừa nhìn đã yêu.

Vì làn da Phi Yến vốn trắng nõn như sứ, một lớp phấn mỏng là được, hàng mi cao vút được than chì lướt qua, kéo dài đến tóc mai, hiện lên đôi mắt phượng quyến rũ động lòng người, dán hoa điền lên trán, sau khi thoa chút son lên đôi môi mềm mại, những thị nữ hầu hạ bên cạnh không khỏi thầm thán trong lòng, thảo nào nữ nhân như thế có thể được Nhị Điện Hạ mắt cao hơn đỉnh nhìn trúng, ngày thường lười trang điểm đã là nữ tử thanh tú đáng yêu, nhưng sau khi trang điểm tinh tế, thật giống ngọc trong đá được mài giũa tỉ mỉ lột bỏ lớp vỏ, khiến người khác choá mắt.

Đợi sau khi trang điểm nữ trang hoàn chỉnh, thay xong lễ phục đỏ thẫm, trời đã sáng. Phi Yến mặt không biểu cảm nhìn giai nhân trong gương, mặc cho Bảo Châu cài rèm san hô đỏ trên trán, che dung nhan xinh đẹp lại như thoắt ẩn thoắt hiện.

Uyên Ương đứng bên cạnh bỗng không nhịn được lệ trong đáy mắt mình. Nàng ấy cũng từng nghĩ đến cảnh tượng tiểu thư và Phàn tướng quân thành thân, lúc đấy chắc chắn tiểu thư sẽ là tân nương tử đẹp nhất thiên hạ. Nhưng bây giờ tuy tiểu thư vẫn xinh đẹp không ai sánh bằng, nhưng trên mặt nào có nửa phần vui mừng của tân nương sắp gả?

Ngược lại Phi Yến liếc thấy sự bi thương trong mắt Uyên Ương, khẽ cười rồi nói: "thật là, khóc cái gì, ta cũng không phải lao tới pháp trường, nhưng lần này em không thể theo ta đến Vương phủ, con người thúc bá hiền lành, nhưng có khi lại không hiểu thế sự, có em trong hầu phủ chăm sóc ba phụ nhi (ba cha con) bọn họ, dù ta đi Hoài Nam, lòng cũng yên tâm."

Uyên Ương bi thương khóc thành tiếng: "Tiểu thư, người... không thể dẫn em đi cùng sao? một mình người bơ vơ trong Vương phủ... Sao người ta yên tâm?"

Nếu có thể, nàng cũng luyến tiếc nghĩa nô [1] trung thành tận tâm luôn đi theo hầu hạ bên mình, nhưng hôm qua Kiêu Vương đã phái người đến nhắn, sau đại lễ sẽ đi Hoài Nam, tất cả tuỳ tùng đều giảm lược, nha đầu hồi môn cũng miễn, không thì cũng chỉ có thể ở lại Vương phủ trong kinh thành, không thể mang đến Hoài Nam.

[1] nghĩa nô: nô bộc có tình có nghĩa.

Ngoài ra quan trọng hơn là, tuổi Uyên Ương cũng không còn nhỏ, cứ tiếp tục theo mình chẳng phải sẽđể lỡ chung thân. Nàng bị tổn thương vì tình, không hi vọng kết thành lương duyên, nhưng thanh xuân tuổi trẻ của nha đầu Uyên Ương kia, sao có thể héo úa hoang tàn như mình?

Ở lại trong hầu phủ, thúc bá tất nhiên sẽ tìm một mối hôn sự cho Uyên Ương, nàng ấy có thể gả cho người trong sạch, mình cũng được an ủi trong lòng...

Trong lúc nhất thời, chủ tớ từ biệt, trăm ngàn lời nói trong miệng khó mà nói ra.

Đúng lúc này, giờ lành đã tới, xe ngựa đón dâu của vương phủ đã tới cửa hầu phủ, khi Phi Yến được tiễn lên xe ngựa, Uất Trì Thuỵ dẫn đầu bắt đầu khóc lên.

Ngược lại Phi Yến cười nói: "Hôm nay, là ngày vui của ta, sao mọi người đều như đưa đám, sau khi ta thành thân, qua mấy ngày, còn có cơ hội về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó lại có thể giống như trước, đừng thương cảm."

Sau khi khuyên nhủ một chút, Phi Yến nhấc váy lên xe ngựa.

Lúc xe ngựa đón dâu gần đến Vương phủ, theo quy định, trắc phi nhập phủ, chỉ cần tự bước vào phủ là được, Vương Gia không cần ra đón. Nhưng còn chưa đến ngõ Kiêu Vương phủ, Kiêu Vương cả thân đỏ thẫm, đội nón san hô đỏ khảm bảo thạch trên đỉnh đầu, cả người phong lưu phóng khoáng, trên mặt còn lộ nụ cười mỉm rực rỡ hiếm có, đã đứng trước cửa ngõ.

Trong tiếng pháo ầm ầm xe ngựa đỏ thẫm dừng tại cửa ngõ.

Lúc này Kiêu Vương đã đi đến, vén rèm lên, nhìn nữ tử xinh đẹp rung động lòng người trong xe, đôi mắt thâm thuý kia loé sáng, kế tiếp vươn cánh tay ra. Phi Yến hơi chần chờ, từ từ đặt tay lên bàn tay to lớn của hắn. Kiêu Vương kéo tân nương tử lộng lẫy dậy, bế ngang, đi nhanh đến cửa phủ, Phi Yến khôngngờ hắn sẽ làm vậy, sợ đến cơ thể lảo đảo, rèm san hô trên trán cũng đong đưa theo.

Thuộc hạ bạn tốt ngày xưa của Kiêu Vương và các tân khách, đều trang phục lộng lẫy đứng ngay cửa phủ, vì thành thân ở nơi này, còn có ý nghĩa thực tiễn với Kiêu Vương, nên những người có thể diện trong phủ, tân khách đều đi ra, không thua kém khi cưới chính phi.

Thấy Kiêu Vương ôm tân nương tử vào, mấy lão hữu Tân Dã lập tức cười phá lên.

Tục lệ ôm tân nương tử vào cửa, vốn bắt đầu từ Tân Dã. Biên thành Tân Dã, dân cư dũng mãnh, nữ tử nơi đó cũng nổi tiếng đanh đá. Thẩm Hoàng Hậu và Nhạc Bình Công Chúa đều là bản mẫu phụ nữ có chồng của Tân Dã.

Ở đó có rất nhiều nhà trai xuất thân không cao trèo cao nhà gái, nếu không may lấy phải người có tiếng đanh đá, trước khi vào cửa đều phải do tân lang cõng hoặc bế vào. Để thể hiện thái độ yếu đuối lần cuối cùng, cũng như bày tỏ sự tôn trọng với nhà gái, nhưng sau khi vào cửa, tân nương phải tự mình bước xuống rót một chén rượu cho phu quân để tỏ lòng biết ơn, đồng thời tỏ rõ ý dù xuất xuất cao quý, nhưng đã vào nhà phu quân sẽ thu lại tính tình, một lòng một dạ phụng dưỡng phụ mẫu phu quân.

_________________________________________________________

Bánh mật tráp đường cao

Tắm hương than (nước tắm rải hoa)

Ngâm mình trong bồn nước hoa hồng, vừa giúp bạn thư giãn, vừa giúp cho tinh chất hoa hồng từ từ thẩm thấu vào làn da bạn, giúp bạn loại bỏ tế bào chết, làm mềm, làm mịn da, mờ dần các vết thâm nám. Đây là liệu pháp truyền thống mà các vị vua chúa, mỹ nữ trước kia thường dùng để chăm sóc sắc đẹp làm trắng da.

Hoa điền

Nhưng hôm nay Kiêu Vương cưới chỉ là một tiểu thiếp, mà lại ôm tân nương vào cửa như thế, mà Uất Trì gia của tiền triều bại lụi đương nhiên không hề cao quý gì dáng nói. Thiên hạ này cũng không có nữ tử nào mà đường đường Nhị điện hạ Đại Tề không trèo cao tới. Thế này, chẳng phải ám chỉ rằng cônương này rất nóng nảy?

Tam hoàng tử vẫn chưa rời kinh nên đến đây chúc mừng liền lập tức bừng tỉnh, nhỏ giọng nói với Thái Tử bên cạnh: "Đại ca, tính tình nữ tử này mạnh mẽ, thuần hoá được hẳn có một phen tư vị khác, khó trách Nhị ca luôn không nạp thê thiếp, một mình cô độc lại nhìn trúng Tây Thi bán cháo góc đường này, thật là khẩu vị không giống người thường!"

Thái Tử cười thích thú, mắt thấy Lão Nhị này sắp bị sung quân tới Hoài Nam, xem như đã trị được tâm bệnh, tâm tình lúc này cũng thả lỏng, nhưng khi trông thấy dung nhan yêu kiều thoắt ẩn thoắt hiện của tân nương tử nằm trong lòng Kiêu Vương, trong lòng lại suy tính, nữ tử này thoạt nhìn thì không thu hút lắm, nhưng nhìn mãi lại không chán, so với tương mạo thường thường của Thái tử phi mình, còn kiều diễm hơn vài phần.

Đợi qua xong đại lễ, phải chọn vài thiếp thất kiều mị động lòng người để điều hoà...

Trong tiếng cười ha ha của các tân khách, Kiêu Vương rảo bước bước qua thềm cửa cao cao của Vương phủ. Nhưng cũng không theo tập tục buông Trắc phi xuống, mà vẫn ôm nàng vững chắc bước vào đại đường làm lễ. Cho đến khi tới trước lễ trán dán chữ chữ hỉ to và đỏ thẫm, Kiêu Vương mới chậm rãi buông nữ tử trong lòng xuống, đích thân cầm lấy một chén bạch ngọc tước chi, rót đầy rượu, sau đó đưa cho Phi Yến.

Mọi người trong lễ đường yên tĩnh hẳn, đều không hiểu rốt cuộc Kiêu Vương này trong hồ lô bán thuốc gì? Hành sự như vậy, chẳng phải thể hiện sẽ ăn nói khép nép với Trắc phi nho nhỏ sao?

Phi Yến lại không biết nội tình bên trong, chỉ cho rằng đây cũng là nghi thức thành thân, bèn đưa tay đón nhận chén rượu, uống cạn rượu trong chén.

Trong lòng các nữ quyến tân quý vọng tộc ở đây đều có chút hâm mộ với Uất Trì Phi Yến. Dù thế nào, chắc chắn hiện tại Kiêu Vương rất sủng ái nàng ấy, thử hỏi trên thế gian này có bao nhiêu nữ tử được một nam tử anh tuấn văn võ song toàn như vậy ái mộ sủng ái, dù là một lúc phong hoa tuyết cũng làm người ta cam tâm tình nguyện.

Chỉ có Phò mã Vương Ngọc Lãng, một mình ngồi ở một góc trong hỉ đường, hai mắt nóng bỏng nhìn tân nương tử kiều diễm ấy, siết chặt đôi tay...

Nếu không phải phụ mẫu cản trở, người nên nắm đôi tay ngọc ngà kia, phải là hắn, nhưng bởi mình nhu nhược vô năng, mới khiến chính mình trở thành trò cười của các phủ trạch trong kinh thành như hiệnnay. Ả Công chúa Nhạc Bình điêu ngoa kia, quả thật không nháo Vương gia đến long trời lở đất, thề không bỏ qua. Ngay cả phụ thân cũng thầm nói với mẫu thân đã đi sai nước cờ này rồi. Nhưng, thời gian khó mà thanh toàn chữ "Nếu", Vương Ngọc Lãng liếc nhìn vị Công Chúa cười toe toét miệng bên cạnh, lại si ngốc nhìn nữ tử mày ngài, tóc mây thướt tha, rực rỡ dịu dàng, lại rầu rĩ uống cạn chén rượu...

Sau khi làm lễ xong, Phi Yến được bà hỉ của Vương phủ dìu vào tân phòng, còn Kiêu Vương phải chiêu đãi tân khách bạn bè ở tiền thính.

Đến khi Phi Yến ổn định ngồi lên chiếc tân giường được bọc chăn hỉ đỏ thật lớn, dựa theo quy định, phải ở một mình chờ Vương Gia.

Bảo Châu bưng một đĩa điểm tâm hoa quả được cắt nhỏ lên bàn nhỏ cạnh giường: "Tiểu thư... không, là Trắc vương phi, tiệc rượu ở tiền thính phải còn một lúc, buổi sáng người ăn không nhiều, đừng để bị đói trong ngày đại hỉ, nô tỳ đã cắt những thức ăn thành miếng nhỏ, người dùng cũng không làm hư lớp phấn son."

nói xong lại lấy một hộp nhỏ như bàn tay từ ngực ra, đặt bên người Phi Yến: "trên nắp hộp trang điểm này có khảm gương đồng, bên trong còn chưa son phấn và than chì, nếu trước khi Kiêu Vương vào, phấn son bị phai, xin Trắc vương phi trang điểm lại, một hồi khi Kiêu Vương vào, hai vị quý nhân phải cùng uống rượu và chè nhãn hạt sen, đến đêm mới rửa mặt tháo trang sức, nếu không có tình hình đặc biệt gì, chúng nô tỳ sẽ không thể tuỳ ý mở cửa phòng, để tránh hỉ khí bay mất.

Phi Yến gật đầu, Bảo Châu liền khom người ra khỏi phòng, đóng cửa tân phòng lại, cùng với các mama nha hoàn canh giữ cửa phòng chờ sai bảo.

Đến khi trong tân phòng yên tĩnh lại, Phi Yến mới chậm rãi vén rèm châu treo lên hai giá kẹp tước đầu ở hai bên má.

Từ khi Hoàng Thượng tứ hôn đến nay, nàng luôn chẳng có ngày nào nguyên vẹn. Vì Kiêu Vương trúng kỳ độc, nàng cũng không quá xem trọng hôn sự hoang đường này. Loạn thế tân triều, điều mình gọi là hạnh phúc lương nhân đều bị phủi sạch, sống ở trong nhà thúc bá hay Vương phủ, thật ra về bản chất không có khác biệt gì nhiều.

Nhưng nay ở trong tân phòng giăng đầy hoa chúc, hồng sa chu cẩm, mới lờ mờ hiểu rõ, mình đã khôngthể lui rồi.

Tuy nữ Gia Cát trên chiến trường bày mưu tính kế, nhưng giờ khắc này, ở trong hoàn cảnh đầy vui mừng nhưng thật xa lạ, cũng khó tránh có chút hoảng sợ không rõ.

Nghĩ vậy, khẽ thở dài, Phi Yên lại chậm rãi đánh giá tứ phía.

trên tân giường lớn thế này được bọc chăn hỉ đỏ thẫm, và rãi đầy đậu phộng và táo đỏ như tập tục dân gian. Trừ những thứ này, ở một góc chăn còn đặt một túi vải đỏ. Phi Yến tiện thể mở ra xem, bên trong có một hộp tròn nhỏ bằng đồng khảm tam sắc bích tỳ. Ở trong đều chứa những mỡ cao trong suốt. Tản ra hương thơm thoang thoảng nhàn nhạt. Ngoài hộp bằng đồng này ra, còn có một quyển chiết thử gấm vóc.

Nhàn rỗi không có việc gì, nàng cầm chiết thư kia lên, chậm rãi mở ra, đến khi từng bức hoạ tinh xảo nét vẽ miêu tả tỉ mỉ hiện rõ trước mắt, Phi Yến liền sửng sốt, kế tiếp gò má hồng phấn hiện lên hai luồng mây đỏ.

thì ra chiết thư này là quyển hộp hoan vỡ lòng cho xuân ý động phòng. Nam nữ bên trong đều hở cổ bung áo, đủ loại tư thế... Đến khi nàng ném xuân cung đồ này như ném khoai lang phỏng tay vào hộp tròn bên cạnh, trong lòng đã mơ hồ đoán được thuốc mỡ kia cũng không phải vật tốt gì.

Thái giám (*) đáng chết! Dám sai người chuẩn bị những ô uế bại hoại này, thật sự cho rằng mình còn kiện toàn sao?

(*) chị nghĩ anh trúng kỳ độc nên..khụ... không được. 

Nàng vội vã bọc những thứ này lại như cũ, cũng không để ý phấn son sẽ bị làm lem hay không, cắn môi theo thói quen, thấp thỏm lo về tình hình một hồi Kiêu Vương vào.

Bên cạnh đó, hai ngày nay còn có một chuyện nàng không yên lòng, đó là trước khi Kiêu Vương xông vào, rốt cuộc Phàn Cảnh muốn nói gì?

Đúng lúc này, cửa phòng có tiếng động, Kiêu Vương ngà ngà say, hơi lảo đảo bước vào.

Nhìn thấy mình chưa dùng gậy vén rèm châu, Phi Yến đã tự vén rèm che mặt, không khỏi mỉm cười: "Ái phi thật nôn nóng, không đợi Bản Vương..."

nói rồi lại lảo đảo đi vào, Bảo Châu và hỉ bà tuỳ thị ở phía sau, nhanh chóng chuẩn bị rượu giao bôi và chè hạt sen.

Sau khi uống rượu giao bôi và vài muỗng hạt sen, Kiêu Vương phất tay, ý bảo những người còn lại đều ra ngoài.

Vương phủ không thể như dân gian, tất nhiên sẽ thiếu tiết mục nháo động phòng. Kiêu Vương có vẻ rất vui mừng, ôm Phi Yến chưa cởi y sam, ném nàng lên giường lớn, sau đó tự mình nhào tới ôm Phi Yến đang cố giãy giụa, rồi nhắm mắt ngủ khò khò.

Phi Yến trợn mắt phượng, nhìn tửu quỷ nằm sấp trên người mình, trong lòng liền thả lỏng, vốn nghĩ rằng đêm nay, thái giám đáng chết hẳn sẽ lăn mình qua lại, bây giờ thì tốt rồi, trực tiếp ngủ mê man.

Thử đẩy hắn vài lần, nhưng cơ thể cao to này cứ như bàn thạch, đè một cách vững vàng triệt để, đẩy một lúc cũng không xê dịch.

Nhìn gương mặt ngủ say gần trong gang tấc, bỗng tâm tình Phi Yến khẽ động, thuận lợi cầm lấy hộp trang điểm nhỏ mà trước đó Bảo Châu đã đặt bên giường, lấy hộp màu bạc chứa than chì, so đi so lại, rồi vẽ dưới sóng mũi cao ngất của Kiêu Vương hai mép râu đen hình chữ bát...

Đợi xong nét bút cuối cùng, Phi Yến chỉ cảm thấy toàn bộ máu nóng trong người đều xông lên màng nhĩ, kêu ông ông. Chẳng qua chỉ thêm hai mép râu đen, gương mặt anh tuấn nam tính này và kích chất lập tức thay đổi, nếu ốm chút...

Chẳng phải là cố nhân dưới chân núi Bạch Lộ Sơn, dọc đường luôn quấn quýt si mê mình - Đoan Mộc công tử sao?

Đúng lúc này, tiếng ngáy dần ngưng hẳn, đôi mắt vốn đóng chặt bỗng mở ra, rực rỡ sáng ngời, men say ngất trời cũng bay sạch, như cười như không nhìn mình, môi mỏng khẽ mở, nói: "Vốn cho rằng đêm tân hôn, cho nàng chút tự do, tránh cho mệt nhọc quá mức, không ngờ lại bướng bỉnh như vậy, trời còn chưa sáng đã nhàn nhã trang điểm cho phu quân nàng, muốn gia tăng niềm vui khuê phòng sao?"

Giờ khắc này, Phi Yến chợt hiểu rõ Phàn Cảnh muốn nói gì, nhưng lúc này nàng đã ở trong hang cọp, mãnh hổ đang nằm sấp trên người, lộ ra hàm răng trắng đều mỉm cười với nàng.

"Gia Cát thư sinh, nàng ta xa cách trên sa trường đã lâu, có thể gặp lại như thế này, quả thật duyên kiếp tam sinh."

_________________________ 

bích tỉ tam sắc (đá tourmaline nhiều màu)

______________

Chương 42:

Thể lực Nhị điện hạ thật là tốt, trời cũng sáng rồi, còn chưa nghỉ ngơi, thật không sợ tân nương nũng nịu đến mệt.