edit. Viên

hắn hài lòng gập đầu, Phi Yến vẽ rất tinh vi, hơn nữa hắn đã tốn số tiền lớn để mời thợ về làm cũ, nếu không phải cẩn thận nghiên cứu đường núi bên trong, nhất thời cũng nhìn không ra.

Chuẩn bị xong bản đồ giả, Kiêu Vương phái một thị vệ đến phủ Nam Lộc Công đưa thư. Nam Lộc Công mở thư ra, bên trên viết "Hai ngày sau, buổi trưa, mang theo bản đồ gặp ở Tam Giang Nguyên, chớ dẫn theo nhiều." Nam Lộc Công đưa thư cho Vệ Tuyên thị xem, nói với thị vệ: "Báo với Kiêu Vương, hai ngày sau, Tam Giang Nguyênkhông gặp không về!"

Tam Giang Nguyên (thượng nguồn ba sông) ở dưới chân núi Tiền cô, có tên này là bởi vì ba con sông lớn sông Kim Thủy, sông Càn Can, sông Lan ở Hoài Nam đều bắt nguồn từ đây. Thượng nguồn này lại từ vô số dòng suối tạo thành, nước sông cạn, không sợ người am hiểu thủy chiến như Đặng Hoài Nhu cho binh mai phục.

Kiêu Vương sắp xếp nơi gặp mặt là một cồn đất nhỏ trên Tam Giang Nguyên, trên cồn đất nhỏ đó có xây một thủy đình, ngồi trong đất có thể nhìn thấy cảnh đẹp hai bên bờ Tam Giang Nguyên.

Lúc này đã vào xuân, nước suối cũng nhiều hơn, tiếng nước róc rách, hai bờ sông đãbắt đầu xanh um. Khi Đặng Hoài Nhu đạp cầu ván đi tới thủy đình thì thấy Kiêu Vươngđã đến trước rồi.

Thân hình cao lớn đang đứng dựa lan can, áo trắng tóc buộc cao, băng buộc tóc và y phục rộng theo gió bay bay.

Đặng Hoài Nhu trong lòng cười lạnh, Kiêu Vương thật biết làm ra vẻ, chỉ mặc bộ y phục rộng bình thường, không có ý dùng võ lực đánh nhau. Trước khi hắn ta tới, đãcho người kiểm tra khắp nơi, bốn phía không hề có binh mai phục, không sợ Kiêu Vương đột nhiên nổi lòng tham cướp bản đồ. hắn ta trời sinh có sức mạnh to lớn, tuy nghe nói Kiêu Vương võ công dũng mãnh, nhưng nếu hai ngươi một đánh một, hắn ta cảm thấy mình sẽ không thua Kiêu Vương.

Kiêu Vương thấy Đặng công đã tới, bước tới cười chào hỏi, mời Đặng công vào đình ngồi bên bàn đầy rượu và thức ăn, sau đó nói: "Ngươi và ta mỗi bên mời một họa sư, đem bản đồ đã ghép vẽ lại, như vậy ngươi và ta mỗi người đều có một phần, cũng xem như công bằng, ngươi thấy thế nào?"

Đặng Hoài Nhu gật đầu đồng ý, lấy hai tấm bản đồ từ trong ngực ra rồi trải chúng lên bàn. Mấy ngày qua đối với việc phân biệt bản đồ da dê thật giả Kiêu Vương đã có nhiều tiến bộ, lướt nhanh qua liền biết đấy là thật, mặt không đỏ tim không run hỏi: "Nam Lộc Công đem theo là bản thật? Đừng có thay mận đổi đào, lấy giả đem tới cho đủ số!"

Đặng Hoài Nhu cười lạnh một tiếng: "Nếu giả sao có thể thoát ánh mắt của Kiêu Vương? Nhưng không biết Kiêu Vương có thật lòng với Đặng hay không?"

Kiêu Vương cũng từ trong ngực lấy ra hai tấm bản đồ trải lên bàn.

Nếu không phải người trong nghề, quả thật khó có thể phân biệt rõ thật giả ngay lập tức, hơn nữa sau khi Phi Yến cẩn thận nghiên cứu bản đồ, suy tính kích thước bản đồ kho báu để vẽ, mặc dù vị trí kho báu bị vẽ linh tinh, nhưng nới tiếp xúc song ngòi đồi núi lại rất chặt chẽ.

Quả nhiên Đặng Hoài Nhu không hề nghi ngờ hắn, sau khi bốn mảnh ghép thành mộtliền hài lòng gật đầu cười.

Kiêu Vương hỏi: "Nếu không có vấn đề, vậy tìm họa sư đến vẽ đi!"

Ngay lúc này Đặng Hoài Nhu đột nhiên cười quỷ dị, vươn tay đè chặt vai Kiêu Vương,nói: "Kiêu Vương là hoàng tử cao quý, nổi tiếng khắp thiên hạ, tội gì phải tranh giành chút lợi lộc nhỏ này với ta?"

Kiêu Vương nheo mắt nói: "To gan! Đặng công muốn đổi ý à?"

Đặng Hoài Nhu cười âm hiểm nói: "Nơi đây đã bị ta bao vây, nếu Kiêu Vương cứ u mê với kho báu, Đặng mỗ khó dám đảm bảo sự an toàn của Nhị điện hạ..."

Kiêu Vương nghe vậy, tức giận dùng sức vỗ bài, bầu rượu ngã ướt hết mặt bàn.

"Ngươi dám!"

Đặng Hoài Nhu nhếch miệng cười: "Ngươi xem ta dám hay là không dám?" nói xong liền giơ tay lên, xung quanh Tam Giang Nguyên lập tức có vô số binh lính từ trong rừng đi ra.

Kiêu Vương cười lạnh trong lòng, đứng dậy: "Đặng công đã không giữ chữ tín đến thế, vậy thì bản đồ này cho người đấy."

Đặng Hoài Nhu thấy Kiêu Vương đứng dậy muốn đi, trong lòng khó tránh khỏi vui mừng đắc ý: "Nhị điện hạ thức thời như thế là tốt, nếu không lỡ xảy ra sơ suất gì, mỹ thiếp trong phủ há chẳng phải phải thủ tiết sao, đến lúc đó chỉ sợ có rất nhiều người muốn mở rộng vòng tay chào đòn đấy!"

Từ khi Kiêu Vương vào Hoài Nam, Đặng Hoài Nhu làm gì cũng bị kiềm chế, chúa mộtcõi quen thói ngang tàng nào chịu nổi? Đột nhiên nhớ tới Phàn Cảnh luôn si mê dung mạo trắc phi liền muốn trêu chọc, phải biết rằng bây giờ hắn ta đang chiếm lợi thế, dùkhông thể tùy tiện giết chết hoàng tử làm triều đình chú ý, nhưng một phen nhanh mồm nhanh miệng cũng thỏa mỗi hận!

Nhưng lần này, hắn ta đánh bậy đánh bạ lại chạm trúng vảy ngược không được chạm vào của Kiêu Vương, mấy ngày qua Kiêu Vương bởi vì sự xuất hiện của Phàn Cảnh đãcó chút không vui nay lại nghe mấy lời này, trong nháy mắt sát khí ngút trời. Mặc kệ xung quanh bị bao vây tầng tầng lớp lớp, xoay ngươi vươn ưng trảo (móng vuốt chim ưng), tấn công vào cổ họng Đặng Hoài Nhu.

Đặng Hoài Nhu không ngờ rằng Kiêu Vương sẽ đột nhiên ra tay, trong lòng cũng tức giận, có chút hiếu thắng, mở miệng nói: "Ai cũng không được ra tay!" Sau đó liền đánh đấm túi bụi.

Đặng Hoài Nhu vốn cho rằng Kiêu Vương chẳng qua chỉ giỏi về điều binh khiển tướng, còn về quyền cước chỉ là khoa chân múa tay thôi, nên chẳng thèm để trong lòng, cũngđang có ý định nhân cơ hội này dạy cho tên Nhị hoàng tử gối thêu hoa này một trận.

Nhưng thật sự đánh rồi mới biết, mỗi quyền mỗi chiêu đều muốn đoạt mệnh, cơ bắptrên người đều do hằng ngày luyện tập không ngừng nghỉ! không cần baao lâu, Đặng Hoài Nhu đã ăn mấy cú đấm sắt từ Kiêu Vương, cánh tay cũng bị cào suýt chút rớt miếng thịt.

Ban đầu còn chút kiêng kỵ, nay hoàn toàn quên sạch, Đặng Hoài Nhu đỏ mắt quát lớn, nhảy ra ngoài thủy đình với Kiêu Vương, rơi xuống dòng sông cao ngang eo, nhìnkhông rõ chiêu thức, hai người hoàn toàn liều mạng đấm đá túi bụi.

Vệ Tuyên thị đứng ở bên rừng, nhíu mày trừng mắt nhìn hai người bên thủy đình vật lộn bọt nước tung téo, thật sự không thể tin, nói: "Đây... Là muốn làm gì! Hai người này đều không có não ư?"

Trận đánh nhau này hoàn toàn vượt xa dự liệu của Vệ Tuyên thị, trong kế hoạch của nàng ta, Kiêu Vương chắc chắn là kẻ thức thời, dù thế nào cũng sẽ không ra sức chống đối khi sức yếu thế đơn, thế này... Phải hạ màn như thế nào mới tốt đây? Tóm lạikhông thể phái người bắt Nhị điện hạ lại, thế thì chẳng phải cho Hoàng đế có cớ xuất binh.

Đúng lúc này, Minh Thiền đã từ thủy đình trở về: "Phu nhân, nô tỳ đã lấy được mấy mảnh bản đồ."

Vệ Tuyên thị gật đầu, nói: "Rút quân!"

"Chính là..." Minh Thiền có chút lo lắng nhìn hai người đánh tới trời đất mù mịt, "Vậy còn Đặng tướng quân làm sao bây giờ?"

Vệ Tuyên thị không hề nhìn bên kia sông: "Đấy là Nhị điện hạ muốn bàn luận với Nam Lộc Công, bọn họ lén so tài, đừng để nhiều người thấy."

Thế là quân mai phục Tam Giang Nguyên đều rút sạch sẽ. Chỉ còn chủ công của bọn họ ở trong sông chơi tát nước.

Kiêu Vương lâu rồi không đánh đã như vậy, dù lúc đầu có ăn mấy cú đấm của Đặng Hoài Nhu, nhưng dần dần cũng chiếm lợi thế, đánh đến Đặng Hoài Nhu nằm sấp trong nước không thể ngẩng đầu.

Chờ đến đánh đã tay, miệng cũng không cam lòng yếu thế, nói: "May mà Đặng bơi khá, nếu không sẽ giống rùa ba ba trốn trong nước thì tôn phu nhân chẳng phải sẽ thủ tiết lần nữa?Nhưng dù có tái giá cũng là ngựa quen đường cũ, Đặng công dưới suối vàng có nhắm mắt không?"

Đây hoàn toàn là chạm vào vảy ngược của Đặng Hoài Nhu! Phun ngụm máu trong miệng rồi nói: "Hoắc Tôn Đình! Ngươi chờ đó!"

Lúc này, Kiêu Vương đã bước tới chỗ nước nông, mang theo mấy thị vệ, nghênh ngang rời đi.

Đặng Hoài Nhu đứng dậy rút bảo kiếm trên người thị về bên cạnh mình định đuổi theo, nhưng thị vệ đã nhỏ tiếng nói: "Vừa rồi phu nhân có nói, nếu ngài tiếp tục dây dưa Nhị điện hạ... thì đừng hồi phủ..."

Sắc mặt Đặng Hoài Nhu khẽ thay đổi, cơ mặt cũng co giật, căm hận ném bảo kiếm trong tay, nhìn bóng lưng Kiêu Vương căm hận phun một ngụm máu...

Kiêu Vương đi lên bờ, xoay người lên ngựa nói: "đã cắt mặt bàn xuống?"

Tiêu Thanh bên cạnh nhanh chóng đáp: "Khi điện hạ đánh nhau với Đặng tặc, thuộc hạ thừa dịp người khác chưa chuẩn bị đã cắt mặt bàn làm hai!"

Hóa ra mấy ngày qua Kiêu Vương cũng không rảnh rỗi, khi Phi Yến vùi đầu vẽ bản đồ, Kiêu Vương sai người chế tạo một cái bàn riêng biệt. Bàn được làm từ gỗ hoa liễu kinh tây, lại mời thợ lành nghề phết một lớp mỏng nhựa cây đặc biệt trên mặt bàn, rồi đưa vào thủy đình Tam Giang Nguyên từ sớm.

Gỗ hoa liễu là khi hắn còn nhỏ, A Đạt làm bảng nhỏ bằng gỗ cho hắn, gỗ này có mộttính chất đặc biệt, phết một lớp nhựa gỗ đặc biệt thì có thể thấm mực, khi đó mỗi lầnhắn tập viết chữ phía trên giấy trắng ở tấm bảng gỗ, mực sẽ tự động thấm vào gỗ ba phân, khi khô rồi, những nới thấm mực sẽ tự động nhô ra, treo lên tường, có chút giống tác phẩm lớn của những đại gia điêu khắc nổi tiếng.

Khi đó, hắn rất thích điêu khắc trên tấm gỗ này, cả phòng đều treo đầy chữ lớn, giờ đãphát huy tác dụng.

Vừa rồi hắn cố tình làm ngã chén rượu, vỗ mạnh vào hai bức bản đồ lên bàn, là để hoa văn của bản đồ khắc lên bàn. Đợi nước trên bàn khô, bản đồ đương nhiên sẽ hiện lêntrên bàn.

Đánh đấm một lúc, Kiêu Vương cũngcố tình dụ Đặng Hoài Nhu xuống nước, tránh cho bàn bị toàn phong cước của Đặng Hoài Nhu đá trúng, đồng thời cũng để cho Tiếu Thanh dễ hành động.

Nhưng khi hắn hồi phủ, Phi Yến đã chờ ở cửa từ sớm thấy khóe miệng hắn bị thương, cả người ướt sũng, thật sự giật mình hoảng hốt.

Đặng Hoài Nhu đúng là liều mạng to gan làm loạn, dám đánh Kiêu Vương bị thương! Khó trách có thể tàn sát cả nhà phủ quận Giang Trung.

Kiêu Vương thay đổi y phục rồi ngồi bên giương, để cho Phi Yến nhẹ nhàng xoa vết thương bên khóe miệng. Nhưng trong lòng lại tức giận ngút trời, từ lâu đã biết Đặng Hoài Nhu chắc chắn sẽ có chuẩn bị đằng sau, lại không ngờ hắn ta lại dám tính kế lên người Phi Yến, tùy tiện chế giễu như vậy, sau này nếu thật sự lấy Phi Yến uy hiếp mìnhthì phải làm sao?

Vốn còn muốn tha mạng hắn ta, đợi hắn ta tới số rồi ra tay. Nay xem ra không cần nữa, vẫn là một đao cắt bỏ diệt trừ khối u ác tính Đặng Hoài Nhu này.

Thuộc hạ của Đặng Hoài Nhu ở Hoài Nam rất nhiều, một khi hắn ta xảy ra chuyện gì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cục diện chính trị, đến lúc đó Hoài Nam sẽ bạo động, tất cả những chuyện mình làm để cải thiện đời sống dân Hoài Nam sẽ thành số không.

Nhưng mà Đặng Hoài Nhu hám lợi, chắc chắn sẽ đến biên cương phía bắc tìm kho báu, đến lúc đó... Trong lòng Kiêu Vương đã quyết, cảm xúc cũng dần trở lại bình thường, vươn tay kéo Phi Yến, ôm chặt nàng vào lòng.

Có hắn ở đấy, kẻ khác đừng hòng mơ tưởng cướp Yến nhi của mình.