Edit. Viên

Lúc này, mặt hoàng đế đã cực kì âm trầm, tình hình lúc này không còn là thê thiếp tranh sủng, mà là liên quan đến quốc gia đại sự, há có thể đem ra vui đùa? Lập tức gọi quản sự đóng thuyền chiến tới, hỏi rõ lỗ hỏng bên trong thật sự như thế nào, mắt báo lập tức trợn to, âm trầm nhìn huynh muội Ngu gia.

Ngu quý phi đương nhiên cũng biết lúc này hoàng đế đang nghi ngờ và tức giận, vừa vừa định mở miệng, lại bị hoàng đế cắt ngang: ‘Thời gian thuyền thử nước không thể trì hoãn, việc này lúc sau hay bàn tiếp.’ nói xong, cũng mặc kệ Ngu quý phi, lập tức đứng dậy đi ra nội sảnh.

Lúc này, Hoàng Hậu cũng mở miệng nói: ‘Đình Nhi, ngươi cũng mang theo Uất Trì thị đi thủy đài ngồi đi, còn về Ngu quý phi... Ngươi đang mang thai, đừng để cảm lạnh động thai khí, vẫn nên theo thị vệ đại nội về cung tịnh dưỡng đi.’

nói xong, cũng không thèm liếc nhìn hai huynh muội Ngu gia một cái, đứng dậy, đi ra ngoài.

Ngày hôm đó, thuyền lớn xuống nước của Đại Tề làm người xem kinh ngạc thán phục, nhưng khôngbiết vì sao thuyền lớn chỉ chạy hai vòng rồi nhanh chóng tuyên bố kết thúc, màn biểu diễn uy lực đạn pháo kinh người cũng hủy bỏ, chỉ dư lại những tấm bia bắn trôi xa xa ám chỉ rằng nên có màn biểu diễn này.

Các sứ giả không tìm ra manh mối, nhưng cũng dường như đoán ra đã xảy ra chuyện.

Hoắc Duẫn ngồi trên long ỷ cao cao, cố gắng tỏ ra vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại muốn lột da huynh muội Ngu gia rồi ném xuống biển sâu cho cá ăn.

Vừa rồi lão đã hỏi thợ công nhân thuyền lớn có thể chịu được bao nhiêu phản lực pháo đạn. Tổng quản công nhân mới ngập ngừng trả lời, nói mấy ngày trước, đã thử bắn đại pháo vài lần, vừa rồi lão lệnh cho thợ cấp dưới xem xét, quả nhiên có mấy đế đỡ đại pháo bị lỏng, nếu tùy tiện bắn, rất có thể sẽgiống như trắc phi Kiêu Vương mô phỏng, toàn bộ đạn pháo bay vào biển rộng. Nhưng bây giờ gia cố thì không còn kịp nữa, cho nên không còn cách nào khác, màn trình diễn pháo đài bị hủy bỏ. Tuy rằng khiến người khác chê bai, nhưng còn đỡ mất mặt hơn đạn pháo bay tứ tung.

Nhưng mà Hoắc Duẫn sĩ diện hảo, định triển lãm khoe khoang một phen, thế mà bị hất một bát nước lạnh, lại nghĩ nếu Uất Trì thị không đứng ra vạch trần sơ hở, mình sẽ bị đám Ngu gia ngu xuẩn kia làm lão liên lụy mất mặt trước mặt quần thần sứ giả các nước, nghĩ đến vận trong lòng càng khó mà bình tĩnh.

Mà lúc này nữ quyến quan lại cũng thì thầm nói khẽ. Có vài người tin tức nhanh nhạy, trước đó nghe tin tiểu thư Ngu gia sắp được tứ hôn làm chính phi Kiêu Vương, phải biết rằng bát tự của hai người họ đều đã tìm người xem, hoàng đế làm mai, bát tự sao có thể không xứng đôi à?

Nghe nói Ngọc Oánh kia là tài nữ, thuyền chiến cũng do nàng ta thiết kế, hôm nay trình diễn xong, hẳn hoàng đế sẽ lập tức ban chiếu thư tứ hôn. Nhưng nhìn trên thủy đài, vẻ mặt huynh muội Ngu gia như xuống mồ, không hề có chút vui mừng, ngay cả có người bên cạnh khen Nhị tiểu thư Ngu gia tài hoa xuất chúng, thiết kế tuyệt vời, Ngu đại nhân càng sợ hãi một cách khó hiểu.

Thuyền xuống nước đã kết thúc, mọi người vẫn không thấy Hoàng Thượng công bố tin vui Kiêu Vương đại hôn, trong lòng dù đoán già đoán non vẫn không ra được manh mối.

Các quan lại ùn ùn rời đi, tổng quản đại nội đi đến gần Kiêu Vương, cười nói: ‘Hoàng Thượng cho mời trắc phi của Nhị điện hạ vào cung một chuyến.’

Kiêu Vương có chút lo lắng, chầm chậm gật đầu rồi định vào cung với Phi Yến, nhưng tổng quản đại nội tổng quản cười nhanh chóng nói: ‘Thánh thượng nói rõ, chỉ mời một mình trắc phi vào cung.’

Kiêu Vương nhíu mày đang định mở miệng, Phi Yến khẽ kéo tay áo hắn nói: ‘Đừng lo, Thánh thượng chẳng qua gọi thiếp vào hỏi chút chuyện thôi.’

Kiêu Vương đương nhiên biết hoàng đế tạm thời sẽ không làm gì Phi Yến, nhưng để nàng một mình vào cung lại không yên tâm. Đành ở thiên điện trong cung chờ nàng.

Trong lòng Hoàng Thượng nghi ngờ điều gì, Phi Yến đoán cái liền biết, tất nhiên nghi ngờ nàng được A Đại truyền thụ, muốn thăm dò một hai.

Quả nhiên khi vào điện, sắc mặt hoàng đế âm trầm ngồi trên nhuyễn tháp. Hoàng đế đơn độc gặp thê thiếp nhi tử thì không hợp lễ nghĩa, thế nên Hoàng Hậu cũng ngồi bên cạnh.

Sau khi Phi Yến hành lễ với Đế Hậu thì cúi đầu ngồi ở ghế nhỏ, chờ Hoàng đế hỏi.

Hoàng đế uống một ngụm trà sâm do Hoàng Hậu sai người bưng vào rồi đột nhiên mở miệng hỏi: ‘Trò mèo hôm nay của ngươi, là do lão Nhị bày mưu bảo ngươi làm?’

Thấy Phi Yến gật đầu. Hoàng đế cười lạnh trong lòng; quả nhiên là vậy, chắc chắn Kiêu Vương theo Đoan Mộc Thắng học chút cơ quan máy móc, nên lừa Uất Trì thị tới giả mạo làm truyền nhân của Hoàng đại sư.

Trong lòng Hoàng Hậu cũng khó chịu: ‘Phụ nhân này sao thành thật đến thế, hỏi một câu liền nói hết?’

Đúng lúc này, Phi Yến ung dung nói: ‘Nô gia không muốn xuất đầu lộ diện, làm vậy há chẳng phải sẽảnh hương danh dự Nhị tiểu thư Ngu gia? Nô gia cũng khó tránh gánh phải tiếng đố phụ ghen tuông. Là do Kiêu Vương phân tích đại sự cho nô gia nghe, mới khiến nô gia đổi ý, đến đây nói rõ với Bệ hạ.’

Hoàng đế khẽ nheo mắt, hỏi: ‘Vậy ân sư của ngươi Hoàng Thiên Kỳ đang ở đâu?’

Phi Yến đã sớm nghĩ ra cách đối phó, từ tốn nói: ‘Năm đó gia phụ qua đời, Phi Yến đi nhờ cậy sư phụ, cùng ông ẩn cư ở Ngọc Hoa Sơn phương bắc dốc lòng nghiên cứu tài nghệ, sau đó gia sư bệnh nặng, nô gia vâng theo di nguyện ân sư rãi tro cốt ông xuống cỏ biếc sông xanh...’

Hoắc Duẫn nghe vậy hừ lạnh một tiếng; đúng là chết không đối chứng, ngay cả cặn cũng không thừa!

Lão cũng không muốn tiếp tục dây dưa việc này, hỏi ra điều trong lòng muốn biết nhất: ‘Lúc ở bến tàu ngươi từng nói, thuyền chiến này là bản thiết kế hỏng, đấy là thật?’

Phi Yến trầm giọng đáp: ‘Thuyền chiến này nhìn sơ thấy rất kiên cố lợi hại, nhưng nếu thật sự áp dụng vào thực chiến, e rằng vô dụng.’

Hoắc Duẫn nhướng mày: ‘nói rõ hơn đi?’

Phi Yến đứng dậy, đến gần bàn có mô hình thuyền chiến, nói: ‘không biết bệ hạ có thể cho phép Phi Yến tiến hành thực nghiệm hay không?’

Hoắc Duẫn gật đầu đồng ý, Phi Yến liền lệnh cho cung nữ bên cạnh ôm thuyền chiến đặt ở giữa ao ngoài điện. Đồng thời, Phi Yến cũng lấy những chiếc thuyền nhỏ trên boong tàu thuyền lớn đặt vào ao.

Hoắc Duẫn cất bước ra ngoài điện, xem Phi Yến ở đó chơi thuyền lớn thuyền nhỏ. Phi Yến nói với Hoắc Duẫn: ‘Xin Bệ hạ điều kiển thuyền lớn, nô gia cả gan điều khiển thuyền nhỏ tấn công.’

Ngón tay thon dài của Phi Yến đẩy mấy chiếc thuyền nhỏ từ xa tiến lại gần, trên đường lần lượt buông ba chiến thuyền nhỏ, mặc cho chúng nó trôi trên mặt nước.

Hoắc Duẫn biết Phi Yến đang mô phỏng thủy chiến. Từ khi các thuyền nhỏ đồng thời chạy đến, bởi vì thuyền chiến tầm bắn xa, lửa đạn mạnh, đến khu vực tầm bắn, chỉ cần ngắm bắn chuẩn, vậy thì thuyền nhỏ sẽ bị bắn chìm.

Vì nên lão thay đổi góc độ thuyền lớn để đại pháo ngắm bắn vào thuyền nhỏ.

Thế nên Phi Yến buông ba chiếc thuyền nhỏ. Lần lượt bị bắn trúng và chìm, Phi Yến lại tiếp tục buông hai chiếc thuyền, thu hút hỏa lực của thuyền lớn rồi tiếp tục đẩy hai chiếc thuyền cuối cùng đến gần thuyền lớn, chạy vây quanh thuyền chiến một lúc, rồi đứng dậy khom lưng hành lễ với Hoắc Duẫn, nói: ‘Bệ hạ, Phi Yến biểu diễn xong.’ 

(*) Hoa cái