35: Muộn Du Bình Bôi Thuốc

Tôi đỏ mắt dùng sức đấm vào giường, muôn vàn cảm xúc uất ức dồn nén trong lòng nhưng không thể nói ra.

Một đấm này lại khiến hoa cúc của tôi phát đau, đau đến mức tôi chỉ có thể nằm yên trên giường mà mắng chửi.

"Tiểu Tam gia, tiểu Tam gia, ngài không nên kích động, bác sĩ nói kích động sẽ khiến vết thương rách ra, ngài phải dưỡng thương cho tốt.........." Vương Minh thấy tình trạng tôi như vậy liền chạy đến đỡ tôi.

Rách......rách.....rách ra.........

Rách cái đầu ba cậu!

Muộn Du Bình, anh mất trí rồi phải không, xem xem có ai hành xử như hay không?

Tôi nhớ là anh giúp tôi mở rộng hai lần, sau đó anh cứng luôn!

Tôi liền nói hay là để tôi làm chồng!

Vì ít nhất tôi cũng xem nhiều tiểu thuyết, vẫn là tôi có khiến thức hơn anh, chứ anh cái gì cũng không biết, mà anh còn mạnh bạo như vậy, anh có tư cách gì để làm chồng!

Thật sự đau lắm luôn.......

Tôi gần như nghiến răng nghiến lợi nói: "Tên nhóc Muộn Du Bình kia đâu rồi?"

Tên nhóc nhà anh, chẳng lẽ anh cảm thấy lần này tiêu rồi, cảm thấy xấu hổ, không chịu được ánh mắt của người trong bệnh viện nên mới bỏ chạy? Cũng tại con chim vô tình ngu xuẩn của anh hại!

"Muộn Du Bình?" Vương không trả lời, tự hỏi.

"Chính là đại Trương ca của cậu đó!"

Vương Minh còn chưa lên tiếng, cửa đã mở.

Tôi nhìn xem thì thấy có cô y tá đẩy xe nhỏ chứa đầy chai lọ tiến vào.

"Giường 46, Vương Minh phải không?" Y tá hỏi.

Tôi nhìn Vương Minh.

Chẳng lẽ hôm qua cậu ta cũng bị hai con chó phê thuốc cắn rách mông?

Nhưng Vương Minh lại hớt hãi đáp: "Đúng đúng, số 46 Vương Minh, ở đây ở đây." Vừa nói vừa quắc quắc y tá lại, vừa cúi người nói vào tai tôi: "Ngày hôm qua đại Trương ca sợ ngài mất mặt nên đã lấy căn cước của tôi làm thủ tục nhập viện."

Tôi...........

Lúc này y tá đã đi tới cạnh giường tôi, sau đó vén chăn lên, tôi luống cuống nhanh chóng giữ chăn lại.

"Muốn làm gì?" Tôi nắm chăn nói.

Y tá dùng ánh mắt nghiền ngẫm sâu xa nhìn tôi, nói: "Vương Minh, cởi quần, nằm sấp xuống, thay thuốc."

Cởi........cởi quần, thay thuốc..........!!!

Đầu tôi uỳnh một tiếng nổ tung, gương mặt cũng lập tức nóng lên!

"Cô, cô để bên cạnh là được, để tự tôi làm!" Tôi gấp gáp hoang mang ra dấu, lắp ba lắp bắp nói.

"Tự anh làm?" Y tá cực kỳ kinh ngạc: "Tự anh có thể bôi thuốc lên mông mình?"

"Đúng, đúng đúng, tự tôi làm được mà!" Tôi khiên quyết gật đầu.

Cô y tá chậc lưỡi, mím môi cười một tiếng, nói: "Vết thương của anh bị rách đó! Tự làm không sợ sẽ chọt hư à? Sẽ nổi mủ, hay là để tôi làm cho.

Cởi quần."

Tôi.......tôi........

"Hay là để tôi giúp cậu ấy." Lúc này tôi lại nghe thấy giọng của Muộn Du Bình vang lên sau lưng cô y tá.

Sau đó liền thấy Muộn Du Bình xách một bình giữ ấm đi tới đầu giường tôi.

..........lúc nhìn thấy anh tôi thật sự thấy thở phào nhẹ nhõm.

Mặc dù trong lòng giận anh, nhưng một khi anh xuất hiện, lòng tôi liền an tâm.

Trừ lúc anh hóa dã thú, thì anh vẫn luôn là người khiến người ta cảm thấy có thể yên tâm.

"Để tôi làm đi." Muộn Du Bình đặt bình giữ ấm lên đầu giường, quay đầu nói với y tá.

Tôi thấy cô y tá nhìn Muộn Du Bình, mặt vừa đỏ vừa có vẻ khó hiểu.

Trông thấy người khác đỏ mặt khi nhìn Muộn Du Bình, tự nhiên tôi lại thấy không thoải mái.

Bộ mặt cô là mông khỉ hả? Nói đỏ liền đỏ! Chưa từng nhìn thấy trai đẹp hay gì? Vậy mà lúc nảy lại hung hăng với tôi như vậy, bộ ông đây thua kém anh ấy dữ lắm sao?

"Anh......anh không có kiến thức chuyên môn, lỡ đâu làm nổi mủ thì........." Y tá ỏng ẹo nói.

Muộn Du Bình vẫn trưng gương mặt lạnh băng ngàn năm không đổi nói với cô: "Cô chỉ tôi là được.

Cậu ấy là người của tôi, cậu ấy không thích để người khác nhìn mình.

Mà tôi cũng không thích để người khác nhìn cậu ấy."

Muộn Du Bình vừa dứt câu.

Tôi lập tức cảm thấy mặt mũi mình càng ngày càng nóng hơn, anh, anh đang nói điên khùng gì vậy, cái gì mà người của anh? Cơ mà tôi thấy mặt của cô y tá kia hình như cũng đỏ hơn rồi.

"Đại Trương ca, anh không thích nhưng chẳng phải tối qua cũng để bác sĩ nhìn đó sao, còn để bác sĩ thay thuốc.

Với lại tiểu Tam gia, mặt ngài với mặt em gái y tá đều đỏ như mông khỉ rồi kia, đang thi xem ai đỏ hơn ai à?" Lúc này Vương Minh lại bắt đầu nói bậy nói bạ.

"Cậu câm miệng cho ông!" Tôi ném gối vào người cậu ta lại bị cậu ta chụp được, giờ còn nhìn tôi cười ha ha nữa chứ.

"Cô tới chỉ tôi đi." Vẻ mặt của Muộn Du Bình vẫn bình thường, tiếp tục nói chuyện với y tá.

Cô y tá mím môi nhìn gương mặt lạnh tanh của Muộn Du Bình hết mấy giây, cuối cùng chịu thua, gương mặt đỏ bừng cầm lọ thủy tinh đưa tới trước mặt Muộn Du Bình, làm mẫu nói: "Vậy trước đó anh làm như vậy........"

Y tá chỉ xong liền bị Muộn Du Bình mời ra ngoài.

Sau đó Muộn Du Bình quay đầu nói với Vương Minh: "Cậu cũng ra ngoài."

Vương Minh vừa chớp mắt với tôi vừa đi ra ngoài, trước khi đi còn nói: "Tiểu Tam gia, ngài không cần sợ, đại Trương ca thông minh lắm, khẳng định là hiểu cách bôi thuốc mà."

Tôi.........

Đến khi trong phòng chỉ còn lại tôi và Muộn Du Bình, anh không nói hai lời, tiến tới vén chăn lên.

"Anh muốn làm gì?!" Tôi liều mạng kéo chăn, rống.

"Đừng la, cậu mà la thì không chỉ Vương Minh mà cả y tá lẫn bác sĩ đều sẽ vào đây đó." Muộn Du Bình đưa tay che miệng tôi.

Tôi bị anh bịt miệng không thể lên tiếng, thấy anh sấn tới nằm đè lên người tôi, nhất thời cả cơ thể đều bị anh kềm lại, hình ảnh tối qua lại tràn vào đầu.

Tôi trừng to mắt nhìn Muộn Du Bình, ra sức lắc đầu.

Không muốn, xin anh đừng mà.........

Muộn Du Bình nhìn tôi, dần dần thả lỏng tay.

"Xin lỗi." Muộn Du Bình cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Đều tại tôi không tốt.

Là tôi, là tôi không biết kiềm chế.

Ngô Tà, thành thật xin lỗi.....xin lỗi.....xin lỗi......"

Anh cứ thế mà cúi đầu, trong mắt toàn là áy náy, giữ nguyên tư thế nói xin lỗi tôi........

Quả thật một giây trước lòng tôi vẫn còn vô cùng phẫn hận anh, hoa cúc của ông đây là bị anh phế tàn! Làm ông đây đau muốn chết luôn!

Nhưng nhìn anh áy náy như thế lòng tôi liền không hận nổi nữa, tôi trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn phải đưa tay sờ đầu anh.

"Được rồi được rồi! Thật ra tôi cũng có sai, tôi không nên quyến rũ anh.

Không, là tôi không nên uống thứ thuốc đó, không đúng không đúng, là tại hoa Cúc đen và dưa chuột lớn, đúng, đều tại hoa Cúc đen và dưa chuột lớn, đều tại thuốc của hắn không tốt! Dòng thứ sản phẩm ba không! Mới tạo nên kết quả như ngày hôm nay!" Tôi nói năng loạn hết cả lên.

"Thuốc, sản phẩm ba không?" Muộn Du Bình nhìn tôi nói: "Vậy rốt cuộc tối qua cậu uống phải thứ gì, tại sao lại.....kích động như vậy?"

Tôi trố mắt nghẹn họng.

Chẳng lẽ muốn tôi nói tôi ở nhà xem truyện H, sau đó nghe lời mời chào của hoa Cúc đen và dưa chuột lớn tốn một ngàn tệ để mua sản phẩm ba không của hắn về XXX anh cho gạo nấu thành cơm, sau đó không biết tại sao anh không bị gì mà người gặp chuyện ngược lại là tôi?

"Tôi........tôi......." Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, nhìn Muộn Du Bình nửa ngày cũng không nói được nguyên do.

Muộn Du Bình thấy tôi như vậy, cười như không cười nhìn tôi, nói: "Cậu không muốn nói cũng được.

Đều là tôi sai.

Cậu chịu nỗi oan ức lớn như vậy, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu."

Tôi.........

Anh lại nở nụ cười mê người như vậy làm gì! Anh là đang cười nhạo tôi sao? Có phải anh đã đoán được sữa bò có vấn đề hay không? Anh đang cười tôi trộm gà không thành còn mất nắm gạo phải không?

Còn nữa, cái câu tôi nhất định sẽ đối tốt với cậu đáng lẽ phải là tôi nói với anh mới đúng chứ!

Sao tôi lại thất bại như vậy hả trời!

Tôi giận bản thân bất lực, cũng không muốn nhìn Muộn Du Bình nữa, cúi đầu nghĩ ngợi.

"Tốt rồi, để tôi tới bôi thuốc cho.

Nằm sấp xuống." Muộn Du Bình nói.

Tôi hoảng sợ ngẩng đầu nhìn anh.

"Tự tôi làm!"

"Cậu........chỗ đó rách.

Tự cậu làm sợ là không điều chỉnh được độ nặng nhẹ, sẽ chọt rách.

Nhưng cậu yên tâm, ở đây là bệnh viện, nếu quả thật chọc thủng một lỗ thì để bác sĩ vá lại là được." Muộn Du Bình cũng không bắt ép tôi, sau khi nói xong liền đưa thuốc cho tôi: "Làm theo những gì y tá vừa nói."

Tôi cầm thuốc, tay run run.......

ĐM! Sao anh có thể vô lương tâm như thế! Dù gì tôi thành ra nông nỗi này cũng do anh hại, nếu anh nói vài lời dễ nghe có lẽ ông đây còn cho phép anh giúp tôi thay thuốc..........nhưng nhìn xem anh làm gì kìa, bình thường có con người nào bá đạo như anh không? Sao lúc này anh không tới cưỡng ép tôi bôi thuốc, ông đây giãy giụa nói không chừng chỉ là để anh........

Tay cầm thuốc của tôi run run nửa ngày, rốt cuộc vẫn phải nhét thuốc vào tay Muộn Du Bình, chấp nhận nằm sấp xuống, mặt chôn vào gối nói: "Còn không mau lên!"

Sau đó anh bắt đầu vén chăn, cởi quần tôi, phần bông gòn dính thuốc nhẹ nhàng chạm vào chỗ kia.

"Phải bôi thuốc vào bên trong." Muộn Du Bình khẽ nói.

Tôi úp mặt vào gối không trả lời.

Tiếp theo tôi cảm giác được bông gòn nhờ có bôi trơn mà dễ dàng đi vào......

Đau lắm........vết thương tét ra........

Tôi cắn gối, cả người đều căng thẳng.

"Thả lỏng Ngô Tà.......!không thì không thể bôi thuốc được." Muộn Du Bình lại nói.

Tôi ngẩng đầu, hít thở đều, đầu đầy mồ hôi, nước mắt cũng chảy ra.

Ngày hôm qua trúng thuốc khiến đầu óc mơ không biết gì, nhưng hôm nay tôi rất tỉnh táo! Nơi tư mật đến chính tôi còn chưa nhìn bao giờ đã bị anh nhìn thấy rõ ràng, còn bị bôi thuốc nữa chứ!

Tôi đau, cũng cảm thấy bị sỉ nhục và bàng hoàng.

Tôi quay đầu hung hăng nhìn Muộn Du Bình.

Anh nhanh lên cho tôi!

Không ngờ Muộn Du Bình lại đưa tay đẩy người tôi qua một bên, giữ tôi trong tư thế ưỡn ẹo có thể gãy xương bất kì lúc nào mà hôn tôi.

Không biết qua bao lâu, trận hôn hít cuồng loạn mới kết thúc.

Muộn Du Bình thở hổn hển nói vào tai tôi: "Ngô Tà, cậu đừng nhìn tôi như vậy.

Tôi cứng rồi.".

36: Tôi Sẽ Luôn Ở Bên Cạnh Em

"Em ngủ đi. Tôi ở đây với em."

———

Nghe hết những lời anh nói, tôi nhất thời cảm thấy hít thở không thông.

Mẹ bà, anh tính làm gì tôi? Ông đây đã bị như vậy mà anh còn phát tình, anh cứng cái quần đùi gì hả!

Tôi đạp anh một đạp, nhưng không ngờ anh lại nắm lấy chân tôi, còn giơ lên cao mà săm soi.

"Đau đau đau đau đau đau đau đau!!!!!" Chân tôi bị anh xách ngược lên, anh còn dùng ánh mắt biến thái nhìn tôi, làm tôi vừa xấu hổ vì nơi riêng tư bị người ta nhìn, vừa cảm nhận được cơn đau vì vết thương rách ra, đau đến nổi tôi phải há miệng rống lớn.

"Cậu chảy máu." Anh nhìn tôi, liếm môi nói.

Tôi nhìn anh mà mồ hôi lạnh toàn thân đều túa ra, anh trưng vẻ mặt biến thái đó là muốn làm cái lông gì tôi? Hiện giờ ông đây đau muốn chết, không thể chịu đựng để anh giày vò được nữa!

Anh đưa chân tôi lên xuống quan sát mấy lần, biểu tình cười như không cười, đến cuối cùng mới chịu thả chân tôi xuống, đắp chăn lại cho tôi.

"Không đươc cử động mạnh, sẽ chảy máu." Anh nhẹ giọng nói.

Tôi nắm chăn, ngây người như phỗng nhìn anh.

.............cuối cùng tôi cũng rút ra được kinh nghiệm rồi.

Lúc Muộn Du Bình động dục thì tuyệt đối không được trêu chọc anh ấy.

Con người thật của anh là dã thú phải không, người bình thường sao có thể vừa thô bạo hung tàn còn thích máu như anh chứ!

Muộn Du Bình xoay người lấy hộp giữ ấm trên bàn.

Lập tức mùi hương hải sản tươi sống bay vào mũi tôi.

Muộn Du Bình đưa hộp giữ ấm đến trước mặt tôi, dùng muỗng múc thức ăn bên trong lên đưa tới miệng tôi, nói: "Đây là cháo tôm tôi làm, vết thương của cậu chưa lành, bác sĩ khuyên nên ăn thức ăn lỏng."

Tôi còn giận anh, tôi muốn từ chối không ăn đồ anh nấu.

Nhưng anh thấy tôi không nhúc nhích, liền đụng nhẹ muỗng vào môi tôi.

Phần cháo kèm thịt tôm trong muỗng sóng sánh mỗi khi anh cử động.

Ông đây rất khó chịu, vốn dĩ ông đây đâu có muốn ăn, nhưng miệng của tôi, nó lại phản bội tôi, bất chấp mà chu ra! Muộn Du Bình nhân cơ hội này liền đút cháo vào miệng tôi!

Thơm quá.......

Vị cháo đậm đà, tôm cũng rất tươi, anh còn cho thêm chút rau thơm, càng làm tăng hương vị cho món ăn.

Tôi yên lặng thưởng thức mùi vị trong miệng, Muộn Du Bình cứ đút từng muỗng từng muỗng cho tôi ăn.

Tôi há miệng ăn một miếng.

Mấy bạn đừng trách tôi không có khí phách, ăn một miếng cũng là ăn, ăn hai miếng cũng là ăn, dù sao cũng ăn rồi vậy chi bằng ăn cho no luôn đi........

Anh cứ đút, tôi cứ ăn, đến khi thấy đáy hộp giữ ấm, ăn xong xuôi, anh đi cất hộp giữ ấm, sau đó dùng tay lau đi chút cháo còn dính trên khóe miệng tôi, rồi thè lưỡi ra liếm sạch cháo trên ngón tay đó.

Tôi...........

"Nghỉ ngơi cho khỏe." Anh chỉnh gối đàng hoàng rồi mới để tôi nằm xuống.

Có lẽ do bị thương, có lẽ do buổi sáng đã quậy một trận lớn, cũng có lẽ do ăn no nên buồn ngủ, vậy nên tôi nằm một lúc thì mí mắt đã sắp dính chặt vào nhau.

"Lát hồi anh phải đi?" Tôi cố gắng mở mắt, nhìn Muộn Du Bình ngồi bên cạnh, hỏi.

Anh vói tay vào trong chăn, cầm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Em ngủ đi. Tôi ở đây với em."

.........

Lần này tổng cộng tôi ở bệnh viện hết một tuần lễ.

Mỗi ngày Muộn Du Bình đều tới đưa cơm, giúp tôi thoa thuốc, trò chuyện cùng tôi.

Y tá trước cửa hình như rất thích anh ấy, có nhiều lần tôi thấy y tá làm nhiệm vụ đổi nước biển cứ hễ bước vào mà nhìn thấy anh thì đều sẽ đỏ mặt.

.............làm gì vậy, mặc dù anh ấy rất đẹp trai, nhưng tôi đây cũng không tệ, bộ các người không phát hiện vẻ đẹp của tôi sao?

Trong lúc nằm viện, Vương Minh tới nói tôi biết người của Giải gia tới để thương lượng chuyện mua lại số hàng của bọn Lưu Nhị.

Tôi để Muộn Du Bình cùng Vương Minh và chị Nha đứng ra thương lượng buôn bán. Sau khi xử lý xong Muộn Du Bình có nói với tôi người bên Giải gia đã mua toàn bộ số hàng, Giải Vũ Thần còn gửi lời hỏi thăm tôi.

Vừa nghe tới Tiểu Hoa, tinh thần tôi tỉnh táo hẳn lên, cũng lâu rồi tôi không nhìn thấy cậu ấy, giờ đây Muộn Du Bình đã trở về, tôi nên đưa Muộn Du Bình đến gặp cậu ấy mới được. Vì vậy tôi gọi điện cho Tiểu Hoa, kể cậu nghe đủ chuyện, còn bô lô ba la với cậu hết nửa ngày, cuối cùng còn nói nếu có thời gian nhất định sẽ đưa Muộn Du Bình và Bàn Tử từ Ba Nãi trở về gặp cậu ấy, xong xuôi mới hài lòng cúp điện thoại.

"Qua vài ngày nữa tôi đưa em đến Bắc Kinh thăm cậu ta." Muộn Du Bình thấy tôi nói chuyện điện thoại xong, cầm hộp đựng cháo gà, nói: "Nói cho cùng cũng rất lâu rồi chưa gặp Bàn Tử."

Tôi uống cháo, nhìn hơi nóng từ hộp bốc lên mặt Muộn Du Bình, chợt cảm thấy gương mặt anh có chút mơ hồ.

Tôi để cháo lên bàn, chăm chú nhìn anh ấy...

Đúng vậy, là anh ấy, anh ấy đang ở bên cạnh tôi.

"Sao vậy, ăn không ngon?" Muộn Du Bình cúi người lau miệng tôi, lại như trước đưa lên miệng liếm.

Tôi lắc đầu, nói: "Không phải. Em cảm thấy có anh ở cạnh thật tốt, em rất sợ đây chỉ là giấc mộng, đột nhiên tỉnh lại thì anh không còn ở đây nữa."

Muộn Du Bình nhìn tôi, nói: "Vậy em không trách tôi làm em chảy máu sao?"

..........tôi.

Cái anh này!

Muộn Du Bình bỗng đưa tay kéo tôi vào lòng anh.

Tôi tựa đầu lên ngực, lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ, ngửi thấy mùi hương ấm áp trên cổ anh.

"Tôi sẽ luôn ở bên cạnh em." Anh nói.

.................

Qua hai ngày, vào hôm tôi được xuất viện, Vương Minh đột nhiên nói với tôi: "Tiểu Tam gia, tình trạng bên ngoài có chút không ổn."

Lúc cậu ta nói như thế cũng vừa lúc Muộn Du Bình rời đi, anh đến chỉ để đưa cháo cho tôi.

Mỗi ngày Muộn Du Bình đều sẽ tới đưa thức ăn, nhìn tôi ăn xong, trò chuyện với tôi, đôi lúc anh còn đợi tôi ngủ rồi mới đi, nhưng hôm nay anh chỉ tới đưa cháo, còn dặn dò tôi nên ăn lúc còn nóng rồi rời đi.

Tôi nhớ tới bộ dạng xơ xác hai ngày nay của anh, vừa uống một muỗng cháo đã buông chén, lau miệng, hỏi Vương Minh: "Có gì không ổn?"

"Chu Năng. Chuyện của Chu Năng, bọn tôi tưởng có thể một lưới bắt hết cả lũ, ai ngờ mấy ngày trước có người lén đưa con trai lớn và con dâu của Chu Năng rời khỏi bệnh viện."

"Sao các cậu không tìm người trông coi cẩn thận?" Tôi nhìn Vương Minh nói.

"Có! Nhưng mấy anh em vừa đi về sinh về đã không thấy người đâu!" Vương Minh nói: "Chân của con trai lớn và con dâu lão đều gãy. Nên chúng tôi mới nghĩ bọn họ chạy không thoát......."

"Chu Năng?" Tôi trầm ngâm một lúc: "Lão có hai con trai, con trai lớn bị chúng ta bắt, con trai nhỏ mới tám tuổi. Là ai ra mặt thay lão?"

"Chúng tôi đang điều tra." Vương Minh nói: "Nói không chừng lão có thân thích."

"Chu Năng là con một trong nhà, cha mẹ lão ly hôn từ sớm, lão làm người vừa xảo quyệt vừa hẹp hòi, làm gì có bà con nào chịu giúp lão, lão tự xui xẻo gãy một chân, bọn họ không nhân lúc lão nằm viện mà khi dễ gia đình lão đã là có lòng tốt rồi." Tôi suy nghĩ nói.

"Hay là vợ lão?". "Không thấy vợ và con trai nhỏ của lão đâu cả."

"Vợ lão là mỹ nhân đầu gỗ, tôi gặp cũng nhiều lần. Bà ta không làm nên chuyện gì đâu. Có điều, trong vòng một ngày mà chồng chết, con trai thì tàn phế, vậy thì mỹ nhân đầu gỗ dù có tìm tôi liều mạng cũng không phải chuyện không thể."

"Vậy việc này do bà ta làm?" Vương Minh dừng một chút, nói: "Thật ra lúc giải quyết Chu Năng chị Nha có đề nghị xử lý luôn cả người nhà lão. Nhưng đại Trương ca không đồng ý........."

Tôi khẽ thở dài, lại múc một muỗng cháo lên thổi thổi, cho vào miệng: "Cô nhi quả phụ sẽ không làm ra chuyện như vậy, sự việc lần này..........chị Nha của cậu rất trung thành với chúng ta, nhưng thủ đoạn có hơi........công việc chúng ta đang làm là việc thất đức. Đại Trương ca bỏ qua cho gia đình lão ta cũng coi như tích đích cho chúng ta." Tôi ngẩng đầu nhìn Vương Minh: "Nếu bà ta muốn tới, cứ để bà ta tới. Tôi không sợ. Vương Minh, cậu phải nhớ, đại trượng phu là phải đỉnh thiên lập địa, người khác hại cậu cậu tuyệt đối không được tha thứ, nhưng một đàn ông sẽ không khi dễ phụ nữ chân yếu tay mềm và trẻ con. Tuy cũng sẽ có người nói, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, như vậy mọi chuyện mới có thể kết thúc, nhưng lời này toàn là nói bậy! Nếu cậu đủ lớn mạnh, vậy cậu còn sợ một người phụ nữ, sợ một đứa trẻ con hay sao?"

"Phải. Tiểu Tam gia." Vương Minh cúi đầu nói: "Đại Trương ca đã sắp xếp không ít anh em bảo vệ cậu 24/24, chị Nha còn thuê nhà ở đối diện để tiện quan sát chúng ta! Chúng ta không sợ bọn họ."

Tôi cười, uống cạn cháo trong hộp: "Đại Trương ca của cậu là đang há miệng chờ sung rụng à, còn muốn dùng tôi làm mồi câu nữa chứ?"

"Câu cá?"

"Phải. Nếu mẹ con bọn hỏ chỉ muốn đưa người đi thì thôi, cứ để bọn họ đi. Chỉ sợ bọn họ không biết tự lượng sức muốn diệt trừ tôi báo thù cho Chu đầu heo thì phiền. Vậy thì phải giáo huấn bọn họ một chút, nếu không tôi ở ngoài sáng, bọn họ trong tối, chung quy là họa. Có điều cậu vừa mới nói, đại Trương ca đã sắp xếp nhiều người ở bệnh viện trông chừng tôi. Vậy chỉ cần não bọn họ không úng nước thì chắc chắn sẽ không dám tới. Cơ hội duy nhất để giết được tôi chính là vào lúc tôi xuất hiện. Khi đó đại Trương ca tất nhiên sẽ ở bên cạnh tôi, hơn nữa anh ấy sẽ tạo hiện trường giả cho đối phương cơ hội, chỉ có như thế đối phương mới chịu lộ diện." Tôi nói.

"Đại Trương ca sẽ làm như vậy?"

"Tôi cảm thấy vậy."

"Tiểu Tam gia!" Hai mắt cậu ta đột nhiên lóe sáng nhìn tôi.

Tôi bị ánh mắt sáng long lanh của cậu ta nhìn đến phát sợ, không kiềm được nói: "Có rắm mau thả!"

"Tiểu Tam gia, cậu nhất định không được giận đại Trương ca nha! Đại Trương ca dùng cậu làm mồi nhử, là vì anh ấy nắm chắc được phần thắng! Ngài đừng nghĩ đại Trương ca không thương ngài! Tôi cảm thấy anh ấy rất yêu ngài, ngài đừng có nghĩ không thông!" Vương Minh liên mồm nói.

Tôi...........

Tôi.........Đ...........M..........cậu!

Hết chương 36.