Câu chúc "Ngủ ngon" kia lẻ loi trơ trọi nằm trong khung chat của hai người suốt đêm, sáng hôm sau mới được Ninh Dũ nhìn thấy.

Tim anh đập mạnh, chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng lại khiến người ta cảm nhận được chút vị ngọt.

Ninh Dũ nhìn đi nhìn lại, do dự muốn trả lời nhưng sắp đến giờ làm việc nên đành phải đi trước.

Khi đến nhà Lục Ứng Hoài anh mới phát hiện hôm nay Tiểu Hoài dỗi mình, chẳng hiểu sao ngồi xụ mặt trên giường, ngay cả chùm tóc vểnh lên cũng tỏ vẻ "em không vui".

Khuôn mặt nhỏ mũm mĩm ra vẻ lạnh lùng nhưng nhìn như tủi thân sắp khóc.

Ninh Dũ vừa buồn cười vừa đau lòng, đưa tay xoa mặt hắn rồi ôm hắn vào lòng dỗ dành, "Bé cưng sao vậy? Sao lại buồn? Nói cho anh Tiểu Ninh biết đi."

Lục Ứng Hoài vẫn còn giận vì hôm qua Ninh Dũ giả bộ không quen mình vô thức đỏ mặt, sau khi được Ninh Dũ hôn má một cái thì thắc mắc: "Chẳng phải anh thích anh trai em sao?"

Ninh Dũ không ngờ hắn sẽ hỏi chuyện này, sửng sốt một lát mới trả lời, "Đúng vậy."

"Thế sao anh không nói với anh ấy?"

Chẳng những không nói mà còn giả bộ không quen nữa! Lục Ứng Hoài sắp tức chết rồi.

"Ừm......"

Ninh Dũ suy nghĩ rồi mỉm cười xoa đầu Tiểu Hoài, "Biết đâu anh ấy sẽ thấy phiền vì bị theo đuổi thì sao, khi nào lớn lên em sẽ hiểu."

Phiền?

Phiền gì chứ! Còn lâu mới phiền!

Nghe câu trả lời này Lục Ứng Hoài càng tức hơn, rất muốn nói toạc mọi chuyện nhưng lại nhớ đến hình tượng và lòng tự trọng ít đến nỗi đáng thương của mình.

Hắn nghĩ mình là bá tổng cool ngầu cơ mà, sao có thể chủ động theo đuổi người khác được chứ!

Vì vậy......

Tiểu Hoài tội nghiệp kéo tay áo Ninh Dũ nài nỉ: "Anh thử theo đuổi đi mà."

"Năn nỉ anh theo đuổi em...... anh trai em chút xíu được không?"

"Gì vậy em."

Ninh Dũ bật cười đưa tay nhéo má em bé, cũng chẳng để ý mà chỉ nghĩ Tiểu Hoài chưa hiểu gì về tình yêu nên nhất thời tâm huyết dâng trào, vì vậy hoàn toàn không để tâm đ ến lời nài nỉ của Lục Ứng Hoài.

Anh tìm bộ đồ gấu trúc cho Lục Ứng Hoài mặc hôm nay, dặn dò mấy câu rồi xuống lầu làm điểm tâm, bỏ lại Lục tổng ba tuổi tiếp tục giận dỗi một mình.

Chậm chạp mặc xong bộ đồ gấu trúc, Lục Ứng Hoài lơ đãng nghĩ xem mình từng có mối quan hệ nào để học hỏi kinh nghiệm không, nhưng tiếc là năm mười mấy tuổi hắn tự cho mình là học bá cool ngầu, cảm thấy yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến hình tượng đẹp trai của mình nên hoàn toàn không muốn dính vào.

Mặc dù lúc đó hắn hơi xấu tính nhưng cũng may có ngoại hình nổi bật nên không ít người tỏ tình với hắn, ngoài nữ sinh còn có mấy nam sinh, bị từ chối mà vẫn kiên trì theo đuổi làm Lục Ứng Hoài phiền vô cùng.

Bị đeo bám hết lần này đến lần khác, rốt cuộc hắn tìm được một cách giải quyết tận gốc —— Nữ sinh tỏ tình thì nói mình không thích nữ, nam sinh tỏ tình thì nói mình không thích nam, bách phát bách trúng.

Chiêu này quả thực rất hiệu nghiệm, sau khi nói ra chẳng ai mặt dày đeo bám nữa, học bá cool ngầu Lục Ứng Hoài hết sức hài lòng, cảm thấy mình tiết kiệm được không ít thời gian, có thể ăn cơm hoặc làm bài với Ninh Dũ.

Con hẻm nhỏ ngoài cổng trường trung học số 1 là lối tắt dẫn vào tòa nhà giảng dạy, giáo viên ít khi tới nên đây chính là thánh địa để học sinh tỏ tình.

Sau chuyến đi bộ dã ngoại mùa thu, Lục Ứng Hoài và Ninh Dũ trở nên thân thiết hơn, thường xuyên đi ăn chung.

Buổi tự học chiều thứ Tư, Lục Ứng Hoài ra ngoài chơi bóng như thường lệ, thấy sắp đến giờ ăn tối, hắn vắt áo đồng phục lên vai đi về lớp, vừa rẽ vào con hẻm kia thì bất ngờ bị chặn lại.

Nam sinh trước mặt rất gầy, chưa nói gì mà đã đỏ mặt, tay còn cầm vật gì đó giống như giấy viết thư.

Lục Ứng Hoài khẽ nhíu mày, dù nam sinh đối diện không nói thì hắn cũng thừa biết diễn biến tiếp theo là gì, đưa mắt nhìn đồng hồ, chắc Ninh Dũ đã ra ngoài một lát, hắn không rảnh để tiếp tục dây dưa nên lập tức nói ra lời thoại kinh điển của mình.

"Xin lỗi, không thích nam."

Sắc mặt nam sinh đối diện trở nên tái nhợt, ấp úng nói không nên lời, lá thư trong tay bị vò nhăn nhúm, nhìn Lục Ứng Hoài tăng tốc đi xa.

Đi mấy bước tới cuối hẻm, Lục Ứng Hoài vừa rẽ phải đã thấy Ninh Dũ chờ sẵn, cậu mặc đồng phục xanh trắng đứng dưới đèn đường vừa lên, lặng lẽ nhìn về phía hắn, đôi mắt cười cong cong mọi ngày lộ ra vẻ mờ mịt, trên mặt hiển hiện một nỗi hụt hẫng khó tả.

Lục Ứng Hoài mười sáu tuổi hoàn toàn không biết cách an ủi người khác, ngẩn ngơ giây lát rồi mất tự nhiên đi tới, cúi đầu hỏi khẽ Ninh Dũ, "...... Cậu sao vậy?"

Ninh Dũ lắc đầu cười gượng, "Không sao, hôm nay tan học sớm nên ra chờ cậu, đi ăn thôi."

Gió thu lạnh lẽo, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu vào mặt Ninh Dũ, cậu cảm thấy gió đêm nay thật lạnh, lạnh đến buốt tim.

Lục Ứng Hoài mặc áo tay dài màu đen đi bên cạnh quay đầu nhìn cậu, hắn mím môi đưa áo khoác đồng phục sang, thản nhiên nói: "Tớ không lạnh."

Không lạnh?

Nhưng lúc cậu cầm áo đụng phải tay Lục Ứng Hoài rõ ràng cũng lạnh mà.

Trong đầu Ninh Dũ lặp đi lặp lại câu mình vừa nghe lúc nãy, mùi hương quen thuộc trên áo Lục Ứng Hoài bao trùm lấy cậu, hơi ấm khiến mắt cậu ửng đỏ, suýt nữa buột miệng hỏi hắn, "Lục Ứng Hoài, cậu không thích nam sao?"

Nhưng cuối cùng vẫn ngượng ngùng làm thinh, yên lặng nhích lại gần Lục Ứng Hoài thêm chút nữa.

Đến tận bây giờ Lục Ứng Hoài vẫn nhớ rõ dáng vẻ Ninh Dũ hôm đó, ngoan ngoãn đứng cạnh hắn như một chú mèo hiền lành, chỉ cần nhìn cậu thì tim hắn lập tức tan chảy.

Hắn không muốn thấy Ninh Dũ lộ ra vẻ mặt buồn bã hụt hẫng như vậy nữa, một lần là ở con hẻm trong đêm gió lạnh mười năm trước, một lần là khi Ninh Dũ nghĩ đến chuyện hắn rời đi, sợ hắn sẽ quên mình.

Cuộc trùng phùng hôm qua không diễn ra như Lục Ứng Hoài tưởng tượng nên hắn cũng chẳng có cơ hội nói câu "Tớ chưa bao giờ quên cậu cả".

Nhưng không sao, Lục Ứng Hoài nghĩ giờ nói cũng chưa muộn.

Hắn lấy điện thoại ra khỏi tủ đầu giường rồi mở khung chat của hai người, ngón tay ngắn ngủn nghiêm túc gõ chữ.

"Ninh Dũ, lâu rồi không gặp, tớ nhớ cậu lắm."

Bị nỗi nhớ nhung giày vò không chỉ là mười năm của Ninh Dũ mà còn là mười năm của Lục Ứng Hoài.

Ninh Dũ đang pha sữa chợt nghe điện thoại "ting" một tiếng, cứ tưởng là bạn mình, vừa nhìn thoáng qua thì sững sờ tại chỗ.

Mười năm qua, nỗi nhớ Lục Ứng Hoài và nỗi sợ bị Lục Ứng Hoài lãng quên dần bị thời gian làm xói mòn, từ một kẽ nứt nho nhỏ biến thành vực sâu không đáy.

Nhưng giờ Lục Ứng Hoài đích thân nói với anh, thì ra anh chưa bao giờ bị quên lãng, giống như anh chưa bao giờ quên Lục Ứng Hoài.

Vực sâu không đáy nhiều năm rốt cuộc đã có tiếng vọng, vực thẳm được san bằng, nắng chiếu rực rỡ, cỏ cây xanh biếc.

Thấy khung chat cứ mãi hiện câu "Đối phương đang gõ chữ......", Lục Ứng Hoài chờ không nổi nên dứt khoát chạy xuống lầu tìm người.

Trong phòng khách, Ninh Dũ cầm điện thoại đứng cạnh bàn trà, nhìn đi nhìn lại câu kia, ánh sáng trong mắt như sắp tràn ra ngoài.

Anh muốn trả lời nhưng gõ xong lại xóa, cảm thấy từ ngữ không thể diễn đạt hết ý mình.

Lục Ứng Hoài đi tới, vốn định kiễng chân lên nhìn xem Ninh Dũ đang gõ gì, ai ngờ bị Ninh Dũ vui sướng ôm chầm vào lòng.

Mặt hai người kề sát nhau, nhiệt độ trên da Ninh Dũ lan vào tận tim Lục Ứng Hoài.

Đôi mắt xinh đẹp của Ninh Dũ tràn đầy ý cười, khóe môi cũng cong lên, nhịn không được hôn em bé trong ngực một cái, "Tiểu Hoài, anh vui lắm."

Tim Lục Ứng Hoài đập thình thịch, tai hắn ửng đỏ, nhẹ nhàng áp môi vào má Ninh Dũ.

Ninh Dũ, tớ cũng vui lắm.