Bình Minh Màu Đỏ

Chương 10: 10 “vậy Còn Anh Thì Sao Đưa Tôi Đến Đây Làm Gì”

Diệp Phi còn chưa kịp đưa ra một đáp án, tiếng gõ cửa vang lên, gõ một cái, tựa như thông báo thường lệ, giây tiếp theo, cửa phòng đã bị đẩy ra.

“Anh Nam, cho em mượn xe anh dùng một chút……”

Giọng nói cà lơ phất phơ của Triệu Tây Chính, nghe có chút lạnh lùng, đẩy cửa đi vào, cũng không ngờ là sẽ nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Phi kéo vạt áo, nói đi cho anh ly nước, không đợi đáp lại, đã đi vào trong phòng bếp bên cạnh trước.

Lê Tiện Nam lấy chìa khóa xe từ trong túi ra ném qua.

Triệu Tây Chính làm mặt quỷ, “Anh Nam thích như vậy à?”

Lê Tiện Nam liếc nhìn anh ta một cái, không nặng không nhẹ, “Còn có việc?”

“Không không không,” Triệu Tây Chính nắm chặt chìa khóa xe, sau khi say rượu bị đau đầu, nhìn thấy trên bàn anh có Ibuprofen, đi qua đi mở ra lấy một viên, thuận tay cầm chai nước khoáng trên bàn uống, hàm hồ nói, “Đừng quá nghiêm túc.

Kỳ thật cũng coi như là điểm dừng, dù sao cũng đã sớm nghe nói chú Lê ở bên kia đã chuẩn bị sắp xếp cho anh, lần trước nghe nói cho anh gặp mặt mấy thiên kim tiểu thư, Lê Tiện Nam cũng không đi, vẫn như cũ đánh bài uống rượu cùng với bọn họ.

Lê Tiện Nam lớn hơn anh ta vài tuổi, cũng là người trầm ổn nhất ở trong giới này của bọn họ, đoán chừng cũng không thể để tình yêu vào mắt, huống chi Triệu Tây Chính cũng không cảm thấy Diệp Phi có điểm nào khác biệt.

Lê Tiện Nam lười đến để ý đến anh ta, Triệu Tây Chính nói, “Em phải đi Thừa Đức một chuyến, chắc là mấy ngày cũng chưa về, giúp em trông chừng Triệu Tây Mi một chút, đừng để cho con bé chạy lung tung làm ra chuyện điên khùng gì.

“Còn chưa chia tay à?” Lê Tiện Nam hỏi một câu.

“Chia cái rắm ấy, người Triệu gia mà lại yêu đương với người như vậy à, thế nào cũng không được là tên đàn ông kia,” Triệu Tây Chính bực bội gãi đầu, “Em đi đây.

Lê Tiện Nam ừ một tiếng, trong phòng rốt cuộc cũng lại có được sự yên tĩnh, Diệp Phi đi rót nước một lúc lâu vẫn chưa quay lại, lúc anh cất bước đi đến, Diệp Phi đang đứng bên cạnh ấm đun nước bằng điện, dường như là đang ngẩn người.

Nước sôi ùng ục, Diệp Phi cầm cái ly thủy tinh, pha nước ấm, vừa quay đầu lại thấy bóng người dựa vào cửa, đưa cái ly cho anh, màu ửng đỏ trên má vẫn chưa phai đi.

Lê Tiện Nam quả thật bởi vì câu “Đừng quá nghiêm túc” kia của Triệu Tây Chính có chút tâm phiền ý loạn, giống như chắc chắn anh khẳng định thế nào, anh cắn điếu thuốc còn chưa châm, thoáng cái công phu thần thánh, điếu thuốc căn trong miệng bị rút ra.

Lê Tiện Nam ngước mắt lên, Diệp Phi bưng nước, “Đừng hút nữa, uống Ibuprofen rồi ngủ một giấc đi.

Giọng nói rất dễ nghe, thật ra là không có gì quá đặc biệt, chỉ là mềm mại lướt qua đầu quả tim, làm cho cảm xúc ngủ đông ở nơi nào đó thức tỉnh.

Lê Tiện Nam bước về phía trước một bước, cao hơn cô một cái đầu, anh nhận lấy ly nước kia, tiện tay đặt ở trên bàn phía sau, không có ý muốn đi, Diệp Phi bị anh vây ở giữa bàn và vòng tay anh, xung quanh cực kỳ yên tính, anh vừa đến gần, nhịp tim đập của cô lập tức bị mất khống chế.

Lê Tiện Nam vòng tay qua eo cô, hơi đè lên một chút, khoảng cách được kéo gần, ngửi được hương vị gợi cảm mát lạnh trên người anh, lòng bàn tay có lực, cách lớp áo len mỏng manh dán lên.

Tựa như ngụm rượu vừa rồi uống kia còn chưa có nuốt xuống, còn ngậm ở trong miệng, sau sự lạnh lẽo là cay, làm cho cả người ngâm mình ở trong hư vô mờ mịt mê say.

Cuộc sống theo khuôn phép đã bị phá vỡ.

Nhưng cô giống như cũng có loại không sợ cảm giác kíc.h thích —— giống một cô gái ngoan ngoãn luôn bị trói buộc, luôn cất giấu một chút phản nghịch không muốn cho ai biết ở trong lòng.

Có lẽ chỉ là một tia lửa, cứ như vậy bị anh đốt lên.

“Ở cùng tôi.

” Lê Tiện Nam dựa vào, giọng nói trầm thấp cọ vào vành tai cô, có một chút ý xấu, nhấn mạnh, giống như một loại dụ dỗ, “Được không?”

Cuối cùng, còn muốn bổ sung một câu như che đậy ——

“Không chạm vào em.

Ban đầu Diệp Phi ngồi trên sô pha bên cạnh giường, Lê Tiện Nam cười hỏi cô, “Em xem như đang trông bệnh nhân qua đêm sao?”

Diệp Phi xấu hổ, “Anh ngủ đi, đợi lát nữa tôi sẽ đến phòng khách ngủ một chút.

Lê Tiện Nam tắm rửa sơ qua, thay một bộ đồ ngủ màu đen, vén chăn lên, giường rất lớn, anh xốc lên lên giường, vỗ vỗ, “Lại đây.

—— thật sự vốn dĩ hẳn là một câu mười rất ái muội, nhưng giọng điệu tùy ý của anh, lại giống như chỉ là một câu nói lại đây.

Có lẽ là Lê Tiện Nam cũng khó để đi vào giấc ngủ giống như cô, hô hấp vững vàng, qua mười phút, anh vẫn không hề buồn ngủ.

Diệp Phi nhìn thấy —— hôm nay cô ngủ đến buổi chiều mới tỉnh, lúc này cũng sẽ không buồn ngủ, cô hỏi, “Có phải là anh nhận giường không?”

“Có chút đi.

” Lê Tiện Nam kéo gối tựa nhét ra phía sau, ngồi thẳng dậy, ánh mắt chuyển qua, nhìn Diệp Phi, một tờ giấy trắng sạch sẽ, nhưng hết lần này đến lần khác lại có thể làm cho anh khôn kiểm soát được tìm tòi nghiên cứu, cũng là lần đầu có loại cảm giác nóng nảy vô cớ.

Cô không chống cự, cũng không tới gần.

Cô muốn cái gì, giống như viết ở trong mắt, anh không cho được, cô cũng không cần không tranh không nói.

“Trở về Tây Giao cùng tôi đi.

” Lê Tiện Nam nhìn cô, ánh mắt trầm giống như ban đêm này vậy, “Đi không?”

“Được.

Đây là lần thứ hai Diệp Phi đến chỗ này, đêm khuya ở Tây Giao yên tĩnh và trống trải.

Lê Tiện Nam đã uống rượu , là Kha Kỳ lái xe, bảo vệ cửa nhìn thấy là anh mới cho đi vào, Lê Tiện Nam chỉ mặc áo khoác ở bên ngoài áo ngủ n, nói, “Tây Giao có hai mươi hộ gia đình, đoán chừng cũng không có được mấy người ở chỗ này.

Rất vắng lặng.

Kha Kỳ tự giác dừng xe ở cửa, Lê Tiện Nam dẫn cô đi vào.

Trong sân đều là tạo cảnh, sân vuông vắn, một cái ao nhân tạo, hai bên đều là cây xanh, phiến đá xanh ở giữa hồ nước phân ra thành một con đường, dòng suối nhỏ lờ mờ.

Diệp Phi dừng bước, khom lưng nhìn một lúc, trong nước có rất nhiều cá Koi, màu vàng, màu đỏ sậm, cá Koi rất mập, nhớ tới trong vòng bạn bè của Bồ Nhạc Sinh đã từng đăng —— đến tuổi này, yêu thích cũng chỉ là uống trà trồng hoa cỏ, lần trước Bồ Nhạc Sinh muốn nuôi cá, có người nói cá Koi này cũng đến xem phẩm tướng, mấy trăm đến mấy vạn, đến mấy trăm vạn cũng đều có.

Diệp Phi ngồi xổm trên phiến đá xanh xem cá, hỏi anh, “Đây đều là cá Koi sao?”

“Có mấy con hồng long cực phẩm.

Lê Tiện Nam dừng bước, nhìn Diệp Phi ngồi xổm ở chỗ đó.

Đèn nhà anh luôn luôn được bật sá, bên ngoài là ánh trăng tịch mịch.

“Phi Phi,” anh đứng ở kia, ánh mắt nhìn cô, giống do dự, ánh mắt của anh quấn chặt lấy cô, hỏi cô, “Không sợ tôi giống như Triệu Tây Chính, không phải là người tốt gì sao?”

Diệp Phi đứng lên, áo khoác dạ bởi vì ngồi xổm xuống trên phiến đá xanh, cô nhẹ nhàng vỗ vỗ, ánh mắt nhìn anh, đôi mắt đen như mực, tĩnh lặng, xoa dịu sự nóng nảy của anh tối nay.

“Vậy còn anh thì sao, vì sao đưa tôi đến nơi này.

Cô muốn bốn lạng đẩy ngàn cân (*), nhưng làm sao có thể được chứ, trong cạm bẫy vô hình này, cô căn bản không phải là đối thủ của anh.

(*) Bốn lạng đẩy ngàn cân: dùng một lực nhỏ để đánh bại một lực lớn bằng cách mượn trợ lực.

Lê Tiện Nam quay lại, đi đến bên cạnh cô, kéo cô đến, bên trong áo khoác của anh chỉ có một cái áo ngủ, lòng bàn tay tỏa ra hơi lạnh, áo khoác của Diệp Phi cũng mở rộng, bàn tay anh từ bên hông cô thăm dò đi vào, lòng bàn tay lạnh lẽo làm cho cô hơi run lên.

Mặt nước bị gió thổi nổi lên từng gợn sóng.

Lê Tiện Nam cúi đầu, chóp mũi chống lên người cô, hô hấp lướt qua môi răng cô, thậm chí cô còn cảm thấy ngay cả hơi thở của anh cũng làm cho người ta mê say.

Quan sát kỹ càng, khuôn mặt của cô gái nhỏ trắng nõn thuần khiết, để sát vào như vậy nhìn, một chút son phấn cũng không có, trên người còn có hương trái cây thoang thoảng.

Lê Tiện Nam đưa một cái tay khác ra, lòng bàn tay lạnh lẽo cọ vào bên môi cô, ánh mắt khóa cô lại, cánh môi hồng hào, cô thu lại ánh mắt, vô tình va chạm với ánh mắt của anh.

“Còn muốn trở về không?” Giọng nói của anh hơi khàn khàn, nhưng làm cho gió đêm nóng lên.

Diệp Phi lắc đầu.

Lòng bàn tay của anh hướng xuống phía dưới, dừng ở trên cổ cô, như là đang quyến luyến vuốt ve nốt ruồi rất rất nhỏ kia.

Diệp Phi cảm thấy rất ngứa, bàn tay lạnh lẽo của anh bị nhiệt độ cơ thể cô làm ấm lên.

Lê Tiện Nam cúi đầu, hôn lên môi cô dễ như trở bàn tay, một cái tay khác đặt ở trên eo cô, áo len bị vén lên một chút, gió lạnh thổi vào bên trong, cô theo bản năng nhích lại gần về phía người anh.

Diệp Phi nghĩ thầm, ly rượu kia…… Rõ ràng là cô chỉ uống một ngụm nhỏ.

Làm sao lại có thể có tác dụng chậm lớn như vậy, làm cho cô có loại cảm giác chết đuối không trọng lượng, dựa vào bên cạnh anh, lại như là bắt được một khúc gỗ trôi dạt.

Lê Tiện Nam đỡ lấy eo cô, lòng bàn tay của anh cũng lạnh, nhưng cô lại cảm thấy rất nóng, chậm rãi cảm giác được tay anh cũng đang nóng lên.

Cá trong hồ nước chậm rãi bơi, khi thì nhảy lên một cái, bắn bọt nước bay ra xung quanh.

Tiếng bọt nước cũng trở nên rất dịu dàng.

Trong hồ nước phản chiếu bóng dáng của bọn họ, oxy của cô bị rút sạch, bóng dáng trong nước là thật, cô lại cảm thấy nụ hôn này triền miên không chân thật.

Đêm mùa đông lạnh lẽo làm cho người ta tỉnh táo, nhưng cô lại sẵn sàng chết đuối ở trong nụ hôn dài này.

Là có thể cảm nhận được sự khác biệt trong nụ hôn này, giống như mang theo tình và dụ.c vọng thẳng thắn nhất giữa người trưởng thành, cô nhắm mắt lại suy nghĩ, sinh mệnh đã đi qua được một phần năm, là tuổi trẻ, sau này rõ ràng có mấy chục năm nữa —— nhưng cô cũng chắc chắn, rốt cuộc sẽ không bao giờ gặp được một người như Lê Tiện Nam.

Chỉ có một Lê Tiện Nam.

Trong một giấc mơ cô gặp năm hai mươi hai tuổi, lý trí làm cho cô tỉnh táo, bản năng làm cho cô chìm đắm.

Biết rõ, giống như Triệu Tây Chính nói —— đừng quá nghiêm túc.

Đáng yêu cũng chỉ yêu một lần, rung động cũng chỉ khi nghiêm túc.

Cũng biết rõ cái giới này của bọn họ rắc rối phức tạp, nhất thời mê luyến có lẽ là quyết định dũng cảm nhất của cô cho đến nay, mà Lê Tiện Nam, lại tình cờ cũng dịu dàng nuông chiều như vậy.

Lúc Lê Tiện Nam buông cô ra, khuôn mặt của Diệp Phi nóng lên.

“Vì sao lại nuôi nhiều cá như vậy?” Diệp Phi cố ý chuyển đề tài, ngửa mặt hỏi anh.

“Có lẽ là hâm mộ ký ức chỉ có bảy giây của cá.

” Lê Tiện Nam cũng tùy ý mà đáp một câu, thật sâu trong đáy mắt bị một chút cảm giác say rượu ngập tràn càng sâu tình.

Tay đi theo eo cô dò xét một chút, là tấm lưng thẳng tắp và tinh tế của thiếu nữ.

Anh cong môi, giọng nói cũng làm cho cô chết đuối, “Con người rất dễ dàng quên gì đó, Phi Phi, tôi sẽ không quên đêm nay, em cũng phải nhớ lâu một chút.

“……”

“Phi Phi, tôi hỏi em ba lần, sau này sẽ không có cơ hội hối hận,” Lê Tiện Nam nói, “E muốn cái gì tôi đều có thể cho em, những ngày ở bên cạnh tôi, đừng để lại tiếc nuối.

Muốn cái gì đều có thể cho —— thật ra Diệp Phi biết, không thể muốn cái gì.

Đừng để lại tiếc nuối, như là một câu, căn bản là không có bất kỳ điểm mấu chốt nào.

“Anh trước kia, cũng nói với người khác như thế này sao?” Diệp Phi thật sự biết những lời này rất gây mất hứng, nhưng không nhịn được theo bản năng hỏi một câu.

“Cái gì mà trước kia, ai có thể có lá gan hỏi tôi có cam tâm tình nguyện nghe em nói tạm biệt hay không?” Lúc Lê Tiện Nam cười rộ lên, giọng điệu cũng ái muội, anh cười vuốt ve cổ cô, vừa cúi đầu, đôi môi đã lập tức dán vào bên tai cô, tê dại ngứa ngáy, anh thấp giọng nói, “Buổi tối nói cho em, em còn còn nhớ rõ không?”

“Anh nói như vậy nhiều……”

“Kiếp trước là người yêu kiếp sau mới có thể vừa gặp như đã quen, tôi cũng không có bản lĩnh lớn làm hoàng đế như kiếp trước, kiếp này thích nhiều người như vậy,” Ngón cái của Lê Tiện Nam cọ vào cánh môi cô, nói, “Ở bên cạnh tôi, em là duy nhất, tôi cũng hy vọng em nhớ rõ em hai mươi hai tuổi, nhớ rõ trong sinh mệnh năm hai mươi hai tuổi của em có Lê Tiện Nam.

Năm nay Lê Tiện Nam ba mươi hai tuổi, cuộc sống của anh cũng giống như cô theo khuôn mẫu, anh chán ghét hiện thực, chán ghét rất nhiều chuyện và con người, trong lòng còn lại một phần trăm hy vọng vào cuộc sống, cho đến ngày nọ, trong đám người thoáng nhìn, cô thẳng thắn lại sạch sẽ, anh lấy tất cả dũng khí và ngoại lệ, tất cả đều cam tâm tình nguyện dành cho cô.

.