Nhưng kịch bản đã đưa tới trước mặt, Cố Ngôn không thể không diễn.

Thời gian hắn hẹn thư kí là sau ngày thứ ba, cuối năm mọi việc bận rộn, hắn vừa phải để ý tới chuyện làm ăn trong cửa hàng, vừa phải tham gia mấy lễ trao giải, chỉ có ngày đó là có thời gian. Trước ngày đó, hắn đương nhiên nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, tâm tình một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Tần Trí Viễn thì lại thật tích cực đi siêu thị mua cà, về nhà chuẩn bị, mấy hôm sau đưa tới món thịt kho cà. Món ăn so với mua bên ngoài nhìn không khác mấy, hương vị so với bánh chẻo không kích thích bằng, nhưng tuyệt đối không được gọi là ngon miệng.

Lâm Gia Duệ ở bên cạnh nhìn mà lắc đầu, Cố Ngôn vẫn như cũ ăn hết sau đó gửi đến Tần Trí

Viễn lời nhận xét.

Tần Trí Viễn lúc ấy không kịp trả lời, đến tối gọi điện lại cho Cố Ngôn, hỏi: “Gần đây phim quay thế nào rồi?”

“Vẫn tiếp tục, thuận lợi.”

“Đạo diễn Lâm khi nào thì cho em nghỉ? Lâu lắm rồi không đi ăn cơm với em.”

Cố Ngôn nhớ tới cái hẹn hôm thứ tư, không khỏi cười khẽ: “Anh chậm mất rồi, trước năm mới thì không có thời gian rảnh.”

“Sao vậy? Có hẹn rồi à?”

“Bí mật.”

Tần Trí Viễn không hỏi tiếp, giọng điệu ôn hòa nói: “Ít nhất năm sau dành thời gian cho tôi, chỉ cần một ngày là tốt rồi.”

Cố Ngôn không dám nói chắc, chỉ bảo: “Đến lúc đó rồi tính.”

Tần Trí Viễn kết thúc câu chuyện, mấy hôm sau ngày nào cũng gọi cho Cố Ngôn, cho dù vội đến nỗi không gặp mặt được cũng muốn nói với hắn một câu ngủ ngon.

Đảo mắt tới ngày thứ tư đó.

Cố Ngôn vốn tưởng là đi uống trà, không nghĩ tới Tần lão gia tử thật hiện đại, hẹn hắn ở một quán café. Hắn nghĩ dù sao đối phương cũng là trưởng bối, không dám thất lễ, cho nên cố tình mặc tây trang, lại còn đến trước cả giờ hẹn.

Ai ngờ Tần Kính đến còn sớm hơn cả hắn.

Lúc Cố Ngôn từ xa đi tới, còn tưởng rằng gặp Tần Trí Viễn —- đồng dạng là tây trang thẳng thớm, bộ dáng nhã nhặn, mỉm cười tao nhã, vừa thấy Cố Ngôn liền đứng lên khom người, thực khách khí kêu hắn một tiếng “Cố tiên sinh”. Thái độ lễ phép mà lại xa cách, một chút cũng không có cái vẻ cao cao tại thượng, nhưng lại khiến người ta rõ ràng nhận ra được khoảng cách giữa hai người.

Cố Ngôn dường như hiểu tính cách Tần Trí Viễn là di truyền từ ai, chẳng qua Tần Kính biểu hiện cái sự tao nhã kia tự nhiên hơn, giống như ông ta trời sinh đã có sự phong độ nhanh nhẹn như vậy rồi, không chút kệch cỡm. Tuổi của ông đương nhiên không còn trẻ, tóc mai lâm râm ngược lại càng tăng thêm vẻ mị lực.

Cho dù gộp cả hai đứa con của ông lại cũng không bằng một nửa.

Cố Ngôn ngồi xuống đối diện với Tần Kính, có chút hài lòng, cảm thấy lần này đi một chuyến không uổng.

Tần Kính không nóng lòng, đợi Cố Ngôn gọi đồ uống, mới bình tĩnh mở miệng: “Ta đã xem qua phim cậu đóng.”

Cố Ngôn vội vàng khiêm tốn: “Đáng tiếc là cháu diễn không tốt.”

“Không tồi, cần thực lực, cũng cần một chút kì ngộ.” Tần Kính chậm rãi nhấp một ngụm café, nói: “Cố tiên sinh đã có sẵn một thân tài sắc, chỉ còn thiếu chút kì ngộ thôi, chỉ cần có thể nắm bắt thời cơ, tương lai nhất định trở thành thiên vương.”

Cố Ngôn cảm thấy nên cười một cái, nói: “Tần tiên sinh cuối cùng muốn nói gì với cháu? Cứ nói thẳng đi ạ.”

Tần Kính không hề lòng vòng, nói thẳng: “Ta thường nghe con ta nhắc tới cậu.”

“Tần Trí Viễn?”

“Tần Phong.”

Cố Ngôn “À” một tiếng, đã dự liệu được trước. Đêm ba mốt hôm đó ở cửa khách sạn gặp hắn, ánh mắt Tần Phong nhìn hắn rất kì quái, phỏng chừng là hận đến nghiến răng nghiến lợi.

“Ta có hai đứa con rất nghe lời, cho nên bất luận chúng ở bên ngoài náo loạn thế nào, ta đều có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua. Nhưng nếu đứa nào động tâm với một người đàn ông, thì…” Tần Kính vừa nói vừa nhìn chăm chú Cố Ngôn, “Ta cũng không thể mặc kệ.”

Cố Ngôn lập tức làm sáng tỏ: “Cháu cùng Tần tổng trước mắt là quan hệ bạn bè ạ.”

Tần Kính khoát tay nói: “Ta không cần biết hai đứa hiện tại là quan hệ gì, ta chỉ muốn đảm bảo tương lai, nó sẽ không cùng một người đàn ông dây dưa không rõ.”

“Ý của Tần tiên sinh là…?”

“Cậu nếu đồng ý buông tay, ta có thể cam đoan cậu về sau sẽ tiến xa hơn hiện tại.”

Tần Kính nói lời thật hàm súc, nhưng liên hệ với câu nói trước đó của ông, Cố Ngôn dễ dàng lí giải. Hắn phát hiện, người Tần gia thật hào phóng, chỉ cần hắn quẳng đứa con của ông đi, lão gia tử sẽ đồng ý cho hắn một tiền đồ thật sáng lạn.

Nhưng Cố Ngôn càng để ý một việc.

Lúc này café đã được đưa lên, Cố Ngôn bưng tách nhấm nháp, hỏi: “Tần tiên sinh có phải cảm thấy, tiền có thể mua được tất cả?”

“Ta chỉ cho rằng, mỗi người đều có giá trị riêng.” Tần Kính xem như đồng ý, giọng ông mềm nhẹ, cười rộ lên khiến người ta cảm giác gió xuân.

Cố Ngôn cũng cười theo, “Cháu rất đồng ý với ý kiến của Tần tiên sinh. Trước kia cháu với Tần tổng cùng một chỗ, là bởi vì không có thời cơ, không tìm được người thích hợp nhất.”

Tần Kính nhíu mày.

“Hiện tại cháu đã tìm được rồi.”

Tần Kính lộ ra sắc mặt ngạc nhiên.

“Cháu đối với người kia là nhất kiến chung tình.”

Tần Kính cười có chút cứng nhắc.

“Cháu mà sớm gặp được người ấy, thì sẽ không dây dưa với con người ấy mãi tới bây giờ.”

Mặt Tần Kính bắt đầu tái xanh.

“Nếu Tần tiên sinh cảm thấy mỗi người đều có giá trị riêng, dùng tiền có thể giải quyết tất cả, vậy thật sự không thể nào tốt hơn.” Cố Ngôn rướn người về phía trước, đảo mắt lên xuống trên người Tần Kính, tủm tỉm nói: “Cho dù một đêm thôi cũng không sao, Tần tiên sinh nói giá đi, cháu sẽ kí chi phiếu cho ngài.”