Buổi tối hôm Tần Trí Viễn bước ra từ phòng bếp rối tinh ấy, gã biết con đường kia khúc khuỷu, chắc chắn sẽ vấp ngã không ít, nhưng gã đã thừa nhận tình cảm đối với Cố Ngôn, và cũng toàn tâm toàn ý tiến về phía trước.

Gã đăng kí lớp học nấu ăn cấp tốc quả nhiên hiệu quả, bớt chút thời gian đi mấy bữa, tay nghề tuy không đột nhiên tốt hẳn nhưng dưới sự hướng dẫn của giáo viên, mấy món rau xào đơn giản làm ra cuối cùng cũng có thể nuốt.

Tần Trí Viễn không dám mơ tưởng gì cao trên phương diện này, gã chỉ chuyên tâm học một món củ cải hầm xương, ngày nào về nhà cũng luyện, lúc mới bắt đầu thì luống cuống nhưng về sau lại càng quen thuộc, cứ thế nửa tháng, cảm thấy có thể mang thành phẩm đi gặp Cố Ngôn.

Bởi vì gần cuối năm, chuyện lớn nhỏ ở công ty không ngừng, Tần Trí Viễn vất vả lắm mới dành ra được chút thời gian buổi chiều, chạy tới chỗ quay phim của Cố Ngôn.

Cố Ngôn gần đây cũng không rảnh, bộ phim tiến vào giai đoạn cổ chai (quan trọng), Lâm Gia Duệ không tìm thấy cảm giác, quay đi quay lại vẫn không vừa lòng. Cậu ta chưa bao giờ ném kịch bản, vẫn giữ thái độ lạnh lùng, chỉ có một lần bàn về nội dung kịch bản với Cố Ngôn, một lần bảo hắn sửa lại, hoàn toàn mặc kệ bao nhiêu lãng phí về nhân lực và vật lực.

Cố Ngôn coi như hiểu Lâm công tử nổi tiếng vì điều gì, diễn viên hợp tác cùng cậu ta, cho dù có bình hoa tới cỡ nào, cũng có thể được cậu ta cọ ra chút diễn xuất.

Lúc Tần Trí Viễn tới, Cố Ngôn đang ở phòng nghỉ xem lời thoại, vừa ngẩng đầu thì thấy trước mắt có một cái túi.

“Giúp tôi nếm thử.” Tần Trí Viễn mỉm cười đưa đồ qua.

Cố Ngôn thuận tay nhận lấy, mở túi lấy ra bình giữ nhiệt, mở nắp thấy canh xương hầm nóng hổi liền hỏi: “Có ý gì?”

Tần Trí Viễn tìm lí do hắn sẽ không từ chối: “Đang có tiết mục mới, liên quan chút tới mỹ thực, muốn nghe ý kiến của em.”

“Tiết mục về đồ ăn không phải chỉ cần giả vờ thôi sao? Chẳng lẽ còn phải nếm thử?”

“Vì đảm bảo tính chân thật, nên sắp xếp người xem ăn thử.”

Cố Ngôn nghĩ cũng thấy có lý, múc một thìa canh, kết quả vừa cho vào miệng, hắn đứng hình một giây.

Tần Trí Viễn ở bên cạnh hỏi: “Vì thế nào?”

Cố Ngôn nếm thêm vài thìa, quay đầu liếc Tần Trí viễn: “Canh này ai làm thế?”

“Tạm thời giữ bí mật, em chỉ cần cung cấp ý kiến thôi.”

Tần Trí Viễn đã nói vậy, Cố Ngôn đương nhiên không khách khí, vừa ăn vừa nói: “Xương chặt quá to, củ cải hầm quá nhừ, gừng cũng cho quá nhiều… lên sóng mà cho người xem ăn thử cái canh này, cam đoan tỉ suất sẽ giảm. Ừ, là cái tỉ suất người xem thấp nhất luôn.”

Tần Trí Viễn nghe thấy cười rộ lên, lấy máy tính ra ghi lại những lời hắn nói, còn hỏi thêm mấy thứ, ai không biết còn tưởng đâu gã đang nghiên cứu cho tiết mục mỹ thực thật.

Thời gian nghỉ trưa trôi mau.

Tần Trí Viễn sợ quấy rầy công việc của Cố Ngôn, không ở lại quá lâu, cùng hắn nói linh tinh mấy câu rồi ra về. Trước khi đi còn không quên dặn: “Hôm nay thật sự cảm ơn em, mấy hôm nữa còn muốn phiền em thử tiếp.”

Cố Ngôn đưa gã ra tới cửa, lơ đãng nói: “Đồ ăn thật sự rất khó nuốt.”

“Ừ.”

“Anh nhất định là làm y chang công thức, ngay cả cho muối cũng đều chuẩn xác phải không?”

Tần Trí Viễn lắp bắp kinh ngạc: “Sao em biết?”

Nói ra rồi mới phát hiện mình sập bẫy.

Cố Ngôn nhẫn cười: “Muốn thể hiện, lần sau nhớ dán thêm mấy cái băng dán cá nhân trên tay ấy, như thế hiệu quả hơn.”

Tần Trí Viễn bị trêu chọc, nhưng không tức giận, chỉ mỉm cười. Đợi đến lần sau mang đồ ăn tới, trên ngón tay gã quả thật có thêm băng dán cá nhân.

Cố Ngôn thiếu chút cười muốn tắc thở, nhịn mãi mới được, ăn thử món thịt kho tàu Tần Trí Viễn vất vả làm, sau đó nghiêm túc cho ý kiến.

Tần Trí Viễn đồng thời không để lọt một từ, ghi lại vào máy, vừa gõ vừa nói: “Năm nay sắp qua rồi.”

Đúng vậy, năm nay hình như trôi qua thật nhanh.

“Ngày 31 công ty có tiệc cuối năm, em có đi hay không?”

“À, có nghe người đại diện nói.” Cố Ngôn nghĩ tới thời gian biểu của mình, hỏi lại: “Có thể xin phép không?”

“Em có thể, nhưng tôi thì không.” Lúc Tần Trí Viễn nói những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Ngôn, ý là, muốn cùng hắn trải qua ngày cuối năm.

Cố Ngôn sao có thể không rõ ý tứ của gã? Nhưng không trực tiếp trả lời, chỉ nhìn nhìn ngón tay Tần Trí Viễn, hỏi: “Vết thương kia là thật hay giả?”

Tần Trí Viễn nhếch mép, sảng khoái đáp: “Giả đấy.”

Cố Ngôn ngược lại không tin, đưa tay nắm lấy tay gã.

Tần Trí Viễn lật tay, giữ chặt tay Cố Ngôn, nhẹ nhàng vuốt vết sẹo xấu xí trong lòng bàn tay.

Tay phải Cố Ngôn run rẩy.

Tần Trí Viễn lại càng nắm chặt, cúi đầu nhìn kĩ vết sẹo, dùng ánh mắt cẩn thận miêu tả lại hình dạng của nó, giống như miêu tả lại trái tim của Cố Ngôn, thấp giọng nói: “Tôi cũng không phải muốn thể hiện gì hết.”

“Hả?”

“Cho dù mùi vị không ngon, tôi cũng muốn để em thử đồ ăn tôi nấu, chỉ là vậy thôi.”