Cố Ngôn mơ một giấc mơ thật dài.

Mơ thấy một việc lúc hắn còn trẻ. Khi đó thật khờ dại, đơn thuần đến gần như không hiểu gì, người khác nói gì hắn đều ngốc nghếch tin là thật, nghĩ bước vào giới giải trí có thể kiếm được tiền liền không nghĩ ngợi một bước mà vào… sau đó chính là long trời lở đất.

Kí hợp đồng mới hối hận, nhưng đã kí rồi thì không thoát được, huống chi hắn thật sự cần tiền.

Trước kia, hắn toàn tâm toàn ý muốn làm đầu bếp, hắn căn bản không biết diễn xuất thì phải diễn thế nào. Hắn hở chút là bị mắng, hắn không nhớ được kịch bản, hắn… Tính tình hắn lại quật cường, không hiểu thế nào là chịu thua, yếu thế, cho nên trên người lúc nào cũng có vết thương.

Còn nhớ rõ gian nan nhất là khoảng thời gian đó, hắn ban ngày ở trường quay, buổi tối còn phải làm việc khác, mỗi sáng mua hai cái bánh bao, ăn vỏ ngoài bánh, tối dùng nhân bánh ăn với cơm. Trưa đoàn phim cung cấp bữa trưa, suốt mấy tháng đều là một loại chua ngọt.

Nước sâu như thế, lửa nóng như thế, chỉ có một người vươn tay với hắn.

Hắn mãi không quên được đầu ngón tay ấy truyền đến tia ấm áp. Hắn trước giờ là một kẻ yếu đuối, chỉ vì đã lỡ yêu Tần Trí Viễn nên mới dần trở nên mạnh mẽ hơn.

Hắn kiên định với mục tiêu của mình.

Hắn kiên nhẫn thập phần.

Hắn vất vả đi đến một bước này, chỉ cần duỗi tay ra, có thể nắm chặt được thứ mình đã chờ đợi từ lâu.

Cố Ngôn run rẩy vươn tay, lại chợt thấy lòng bàn tay truyền đến một trận đau nhức.

Sau đó hắn liền tỉnh giấc. Hắn phát hiện mình đang mặc chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình, nằm trong phòng bệnh trắng muốt, tay phải quấn kín băng vải, tay trái đang cắm ống truyền nước.

Kí ức khi bị tai nạn hiện lên trước mắt.

Cố Ngôn hoảng hốt hồi lâu mới chậm rãi phục hồi tinh thần. Tay phải của hắn bị thương, ngay cả nắm chặt cũng không có sức, hắn biết giấc mơ của hắn đã kết thúc.

… hoàn toàn.

Sau, tiểu Trần tới chăm sóc hắn, Cố Ngôn mới biết không lâu sau khi tai nạn, bọn họ nhập viện ở A thị — là người của Tần gia an bài, bệnh viện tốt nhất, phòng bệnh tốt nhất.

Tai nạn kia tuy rằng đáng sợ, cũng may tất cả mọi người còn sống: Triệu Tân bị thương nặng nhất, nhưng đã qua cơn nguy hiểm, hiện đang nằm trong phòng truyền nước. Vị trí của Trương Kỳ cách khá xa, nên chỉ bị xây xát một chút, não chấn động nhẹ. Cánh tay phải của Cố Ngôn bị gãy, bó thạch cao dày, bàn tay bị nhánh cây đâm thủng, phải khâu mất mấy mũi. Tần Trí Viễn hầu như bị bầm tím cả người, nghe nói lúc cứu gã ra, trên đầu toàn máu, rất đáng sợ.

Cố Ngôn nghe đến đó, thở phào. Chờ thân thể hắn tốt lên một chút, trước đi thăm Triệu Tân còn đang hôn mê. Trong phòng bệnh im lặng, một người phụ nữ dịu dàng lặng yên ngồi bên giường, trên tay đeo một chiếc nhẫn giống của Triệu Tân.

Đây hẳn là vị hôn thê trong truyền thuyết.

Cố Ngôn cảm thấy thật may mắn, vụ tai nạn này không tạo thành tiếc nuối không thể cứu vãn, hắn không đi vào quấy rầy, xoay người đến phòng bên cạnh xem Tần Trí Viễn.

Trên đầu Tần Trí Viễn quấn băng trông rất mới mẻ, Cố Ngôn đứng ở ngoài nhịn không được cười ra tiếng. Tần Trí Viễn không thể xuống giường đi lại, gã ngồi dậy, hướng hắn vẫy tay.

Cố Ngôn tiêu sái bước vào.

Ngày mùa thu ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, ánh vàng ấm áp hắt lên giường, không khí ấm áp mà bình thản.

Tần Trí Viễn nhìn tay phải Cố Ngôn hỏi: “Đau không?”

Cố Ngôn lập tức lắc đầu: “Bị thương không nặng bằng anh.”

“Vụ tai nạn này đã lên báo, nhưng không có thông tin thừa nào, em cứ việc yên tâm, không ảnh hưởng đến hình tượng của em đâu.”

Cố Ngôn không quan tâm đến vấn đề này lắm, hắn quan tâm là một việc khác. Công lực giả vờ cưởi của hắn lại cao lên một tầng nữa, lúc này mà cũng có thể cười đuọc: “Tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?”

Tần Trí Viễn sớm đã chuẩn bị việc bị hắn hỏi, dịu dàng nói: “Đương nhiên.”

“Bữa tiệc chúc mừng hôm đó, anh ra ngoài nghe điện, đúng lúc thấy Triệu đạo cầu hôn bạn gái phải không?”

“Ừ, tôi cũng không đoán được lại trùng hợp thế.”

“Anh đêm đó tâm tình không tốt, là vì chuyện này?”

Tần Trí Viễn không trả lời ngay, chỉ nói: “Các nguyên nhân khác cũng có.”

“Anh ở thư phòng dọn dẹp lại sách… bên trong đều là ảnh chụp cùng đạo diễn Triệu?”

“Bọn tôi từ trung học đã quen, ảnh chụp chung rất nhiều.”

“Vậy anh ta có biết…” Cố Ngôn dừng một chút, tiếp tục gian nan nói: “Tâm ý của anh sao?”

“Triệu Tân chỉ yêu phụ nữ.” Tần Trí Viễn cũng trả lời không dễ dàng.

Cố Ngôn gật đầu, cảm thấy nội dung so với vở kịch hắn đoán cũng không khác lắm. Thanh mai trúc mã, hai đứa nhỏ vô tư, một lặng lẽ thầm mến, một không hề phát hiện. Khó trách Tần Trí Viễn chỉ tiêu tiền mua bạn giường, cho tới giờ cũng không thấy gã trả giá tình cảm, gã không phải không tin vào tình yêu, mà là không thể nói ra tình yêu say đắm bí mật trong lòng.

Nhìn như với ai cũng đa tình, thực chất là vô tình.

Cố Ngôn còn lại nghi hoặc cuối cùng chưa được giải đáp, hắn thoáng do dự, cuối cùng cũng hỏi ra miệng: “Anh ngày đó đột nhiên đến A thị, thật sự là đến gặp tôi ư?”

Hay là… vì Triệu Tân?

Tần Trí Viễn im một lúc.

Qua thật lâu, lâu đến mức Cố Ngôn nghĩ gã sẽ không trả lời, gã mới ngẩng lên nhìn Cố Ngôn, giọng điệu dịu dàng lại đầy phiền muộn: “Tôi cũng không phải là không nói thật.”

Cố Ngôn gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Đương nhiên ai cũng không  phải người xấu. Tần Trí Viễn có lí do gì để lừa gạt tình cảm của hắn? Gã chẳng qua là vừa thất tình, chịu không nổi cảm giác đau khổ này mới nhanh chóng tìm người lấp đầy chỗ trống, cho nên, đem dịu dàng tràn đầy chuyển lên người hắn mà thôi. Chẳng qua hắn yêu nhanh quá, ngược lại thành ảo ảnh, chớp mắt liền hóa thành mây khói.

Bên cạnh Tần Trí Viễn có nhiều người như thế, vì sao cố tình chọn Cố Ngôn hắn? Là hắn đặc biệt ngu, là hắn đặc biệt ngốc, hay là bởi vì gã đặc biệt yêu hắn?

Cố Ngôn suy nghĩ nhưng không hỏi.

Nói đến đây là đủ rồi, tiếp tục truy vấn, chỉ khiến hai bên khó xử hơn.

Hắn cẩn thận xẻ mở biểu hiện giả dối của Tần Trí Viễn, đưa tay chạm vào tim gã. Hắn không hề biết rằng trái tim kia đã chứa đựng một người khác.

Hắn nghĩ hắn là nam chính, kết quả, ngay cả nam phụ cũng chẳng phải, chỉ là một kẻ qua đường nào đó.