Cố Ngôn nhẹ ngã xuống giường.

Tần Trí Viễn lười động, lấy tay chọc chọc hắn hỏi: “Sao vậy?”

Cố Ngôn vùi đầu trong chăn không chịu ngẩng lên, mãi lâu sau mới thở dài, nửa thật nửa giả bảo: “Xong rồi, xong rồi, tim bị bắn trúng rồi.”

Tần Trí Viễn còn tưởng hắn nói đùa, đưa tay ôm lấy, mới phát hiện thân thể hắn run run.

“Sao thế? Lạnh à?”

Cố Ngôn luôn miệng nói không lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, xoay người đặt Tần Trí Viễn ở dưới, ngón tay xoay tròn trước ngực gã, nhỏ giọng nói: “Tôi đang định lấy thân báo đáp.”

Hắn ở trên giường luôn luôn tích cực, có khi thật không rõ ràng ai mới là người được bao dưỡng.

Nhưng Tần Trí Viễn cũng đang nhớ nhung thân thể hắn, đương nhiên không từ chối nhiệt tình này.

Bọn họ ở trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp của khách sạn mà chiến đấu.

Sau khi kết thúc mồ hôi ướt đẫm, nằm trong chăn không ai động đậy.

Tim Cố Ngôn còn chưa trở về bình thường, sờ chút liền đập thình thịch, hắn đành mặc kệ, kéo cánh tay Tần Trí Viễn qua cọ cọ, hỏi: “Anh ở phòng nào?”

“Tôi không thuê phòng.”

“Hả? Vậy tối anh ngủ đâu?”

Tần Trí Viễn chuẩn bị ngủ, mơ mơ màng màng đáp: “Thì là nằm trên giường của em thôi.”

“Ở khách sạn ra ra vào vào đều là người của đoàn làm phim, anh không sợ bị người ta phát hiện ra à?” Đồn đại trước giờ không phải ít, nhỡ đâu thật sự bị truyền ra chuyện xấu gì đó, vậy thì nguy rồi.

Tần Trí Viễn hôn một cái lên mặt hắn: “Vậy em giấu tôi kĩ vào, đừng để ai thấy.”

Gã hôm nay vừa xong công việc liền lái xe tới đây, thật sự mệt lắm, không lâu liền ôm Cố Ngôn chìm vào giấc ngủ.

Cố Ngôn ngược lại không ngủ được.

Ở trong phòng giấu một người lớn thật không dễ, hắn vì đề phòng mọi người phát hiện, hôm sau cố ý rời phòng sớm, trước khi tiểu Trần qua tìm hắn. Ban ngày ở trường quay cũng mất hồn mất vía, nghĩ tới Tần Trí Viễn giấu trong phòng, bị NG liên tục.

Ngay cả tiểu Trần cũng phát hiện hắn không bình thường, nhân lúc nghỉ trưa liền đi qua nói với hắn: “Anh Ngôn, anh hôm nay có chuyện gì đặc biệt tốt à.”

Cố Ngôn lúc ấy đang uống nước, thiếu chút nữa sặc.

Buổi chiều nhận được tin nhắn của Tần Trí Viễn, đơn giản là các món gã muốn ăn tối nay. Nơi này không có điều kiện để xuống bếp, Cố Ngôn sau khi kết thúc công việc liền mua chút đồ bên ngoài mang về, mở cửa phòng liền thấy Tần Trí Viễn nhàn nhã nằm trên giường xem TV. Gã nói vì Cố Ngôn mà đến, thật sự làm gì cũng không làm, cả ngày ngốc trong phòng, ngay cả rừng trúc đẹp thế cũng không liếc mắt lấy một cái.

Vài ngày tiếp theo đều như vậy.

Cố Ngôn giống như trở về ngày xưa, gạt cha mẹ nuôi thú cưng trong phòng, cẩn thận sợ bị phát hiện, rồi lại không áp chế được chút ngọt ngào trong lòng. Nếu đây là cảnh trong mơ, vậy thì hắn bằng lòng không tỉnh dậy.

Hai ngày sau, bởi vì quay thuận lợi, Cố Ngôn trở về sớm hơn so với bình thường, từ xa thấy Tần Trí Viễn đứng bên ngoài khách sạn, cùng một chỗ với gã còn có một người quen cũ — Triệu Tân Triệu đạo diễn.

Cố Ngôn tuy rằng cảm thấy ngoài ý muốn, nhưng vẫn theo lẽ thường đi lên chào hỏi.

Triệu Tân từ trước tới giờ có chút sợ hắn, chỉ nói qua vài câu liền vội vàng cáo từ.

Cố Ngôn liếc mắt thấy trên ngón áp út của anh ta có một chiếc nhẫn, về phòng liền hỏi Tần Trí Viễn: “Đạo diễn Triệu sao ở A thị vậy?”

“Cậu ta đến chụp ảnh tuyên truyền, tôi vừa lúc gặp liền đứng tán gẫu mấy câu.”

“Anh ta đã đính hôn rồi à?” Nhớ rõ tiệc chúc mừng lần trước bên tay trái Triệu Tân còn chưa có vật đó.

“Ừ” Tần Trí Viễn gần đây đặc biệt dính Cố Ngôn, vừa nói vừa ôm: “Cụ thể thế nào, tối mai em hỏi cậu ta đi.”

“Tối mai?”

“Tôi hẹn cậu ta đi ăn cơm.”

“Các anh bạn học ôn chuyện, tôi đi làm gì?”

Tần Trí Viễn vén tóc Cố Ngôn, trái nhìn phải nhìn, nhìn thế nào cũng không chán, cười: “Sao có thể thiếu nam chính giỏi nhất được?”

Cố Ngôn ngẩn người, cuối cùng cũng hiểu ý của gã. Thì ra Tần Trí Viễn vẫn nhớ, phải kiếm bằng được vai nam chính trong phim của Triệu Tân cho hắn.

“Cũng không phải không làm diễn viên trong phim của Triệu đạo thì không được.”

“Tôi nói rồi, phim điện ảnh lần này có thể kiếm được giải thưởng.” Giọng Tần Trí Viễn chắc chắn.

Nhưng, tài năng của Triệu Tân rõ như ban ngày, trước đó không lâu đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, kịch bản lần này nếu như lời gã nói, quả thật rất có khả năng. Cố Ngôn đóng nam chính nhiều như vậy, nhân khí tuyệt không tồi, chỉ kém là chưa có giải thưởng thôi.

Quan trọng nhất là, Tần Trí Viễn nói hắn có thể giành giải, thế thì không cần lo lắng lắm.

Nhưng…

“Yêu cầu của Triệu đạo diễn cao như vậy, có thể đồng ý cho tôi làm nam chính sao?” Lần trước thiếu chút làm hỏng phim của anh ta, khiến cho Triệu Tân giờ thấy hắn liền chạy trốn.

“Không sao, tôi uy hiếp cậu ta rồi, nếu không cho em diễn, thì đừng nghĩ kiếm nhà tài trợ.” Tần Trí Viễn nhíu mày, một bộ dáng hôn quân đam mê sắc.

Cố Ngôn bị chọc cười ha ha.

Hắn Biết Tần Trí Viễn khẳng định có biện pháp của chính mình, cho nên cũng không hỏi nữa, cười xong bước đến giường đọc kịch bản. Ngày mai hắn có cảnh quay, lời nói và biểu cảm rất quan trọng, là cảnh cao trào của phim, cho nên thừa dịp còn sớm muốn tự mình nghiên cứu.

Tần Trí Viễn cũng dựa vào xem, nhìn nhìn liền ho khan hai cái, nghiêm trang nói: “Cố đại minh tinh, ngày mai em có cảnh hôn kìa.”

“Thì sao?” Cố Ngôn nghe xong nở nụ cười, “Tần tổng muốn đến trường quay giám sát không?”

Tần Trí Viễn đúng thật có lo lắng chút, “Mai rồi tính.”

Sau đó đưa tay chỉ vào kịch bản: “Em đọc một đoạn cho tôi nghe đi.”

Cố Ngôn thấy gã tâm huyết dâng trào, không suy nghĩ gì máy móc đọc. Hắn chẳng những diễn không biểu tình, đọc kịch cũng thế, chẳng có nhịp điệu gì hết, mãi khi nhìn thấy ba chữ chói mắt kia mới dừng lại.

Tôi yêu em.

Đây là lời thổ lộ của nam chính với với nữ chính.

Giấy trắng, chữ viết rất rõ, tuyệt đối không phải hắn hoa mắt.

Cố Ngôn không xác định được có phải là Tần Trí Viễn cố ý hay không, ngảng đầu liền thấy gã cười như không cười nhìn mình, hỏi: “Làm sao vậy? Đại minh tinh cũng có lúc ăn phải ốc sao?”

Có chút không thật.

Gã là thật lòng muốn nghe hắn nói câu kia, hay chỉ là muốn đùa một chút?

Cố Ngôn đoán không ra tâm tư của Tần Trí Viễn, đắn đo không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng ném kịch bản qua một bên, nói: “Ăn cơm đi.”

Tần Trí Viễn không chút dị nghị.

Biểu hiện của hai người rất bình thường, sau khi ăn cơm tối thì xem TV một chút, sau đó đắp chăn ôm nhau ngủ.

Nhưng Cố Ngôn ngủ không yên. Hắn biết Tần Trí Viễn cũng không ngủ, nghĩ đi nghĩ lại, trở mình, nhắm mắt hỏi: “Anh thật sự muốn nghe tôi đọc thoại sao?”

Tần Trí Viễn đáp khéo léo: “Lúc nào cũng được, không phải rồi cũng nói ư.”

Ý là, sớm hay muộn, thế nào cũng nghe được hắn nói câu kia.

Cố Ngôn không hình dung nổi cảm giác trong lòng, giống như có gì đó rục rịch chui ra. Giống trước đây ăn loại đường đủ màu sắc, rất ngọt, ngọt đến đắng miệng, vẫn không muốn dừng lại, nhịn không được hết một viên lại tới một viên cho vào miệng.