Chương 53:

Thẩm Hiếu rời khỏi Hàm Nguyên Điện, đúng lúc Thôi Tiến Chi bị Chính Nguyên Đế triệu vào.

Hai người gặp nhau ở ngưỡng cửa.

Thẩm Hiếu quan giai thấp hơn, nên nói câu vấn an trước:

"Chào Thôi thị lang."

Hai người đều có vóc dáng cao lớn, chẳng qua Thẩm Hiếu gầy hơn một chút, còn Thôi Tiến Chi vì mấy chuyện gần đây mà sắc mặt xám xịt, dáng vẻ rầu rĩ.

Thẩm Hiếu đứng trước mặt y dù quan giai thấp hơn nhưng lại mơ hồ có tư thế của người chiếu trên.

Thôi Tiến Chi không đáp lễ, đến một cái nhìn cũng khinh thường không muốn cho.

Thẩm Hiếu cũng không giận, liền nhấc bước đi khỏi.

Cửa điện phía sau chàng đóng lại, Thẩm Hiếu nghĩ nghĩ trong lòng —— bệ hạ rất không vừa lòng với thân phận phò mã của Thôi thị lang.

Chàng muốn đi Đan Phượng Môn, cung nhân được bệ hạ sai truyền lời đến Bình Dương công chúa cũng chung đường, nhưng hắn thập phần vội vã, chạy như bay.

Thẩm Hiếu đi ra Đan Phượng Môn thì cung nhân kia đã làm xong nhiệm vụ chạy về, mồ hôi còn chẳng kịp lau, miệng lại cười toe toét, trên tay còn cầm một khối ngọc quý giá —— nhìn dáng vẻ chắc là truyền được tin tốt nên được thưởng đây mà.

Thẩm Hiếu không biết cụ thể là tin tốt gì, nhưng cũng không nhịn được cong môi cười—— nàng hẳn là đang rất vui nhỉ.

Chàng nhìn về phía hơi xa, chiếc xe ngựa của Bình Dương công chúa dừng bên ngoài mấy trăm bước, có vẻ phải về phủ.

Có thị vệ tiến lên nói với Thẩm Hiếu:

"Thẩm đại nhân, công chúa nhà ta cho mời."

*

Vén rèm lên, Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu đến gần.

Từ Hàm Nguyên Điện ra đến Đan Phượng Môn cùng lắm chỉ mười lăm phút, nhưng Lý Thuật cảm thấy tâm tình của mình vừa như ở vực thẳm, lại như ở trời cao, chưa bao giờ dao động lớn như thế.

Nàng cho rằng mình sẽ mãi mãi bị giam cầm bên cạnh Thôi Tiến Chi, ai ngờ nháy mắt phụ hoàng đã đổi ý rồi.

Thiên tử nhất ngôn, đã nói ra thì không thu lại, nếu không chính là thất tín với thần hạ.

Phụ hoàng có thể đổi ý, thật sự không dễ dàng.

Nàng từ Hàm Nguyên Điện đi ra phụ hoàng chỉ cho gặp mình Thẩm Hiếu, là chàng đã tác động đến phụ hoàng ư?

Thẩm Hiếu đến gần, cách cửa sổ xe ngựa chào hỏi nàng: "Tham kiến công chúa."

Thẩm Hiếu ngước mắt nhìn thoáng qua búi tóc của Lý Thuật, cây trâm vàng mộc mạc cắm nghiêng, dẫu không sang quý nhưng cũng khá đẹp.

Diện mạo Lý Thuật thiên hướng lạnh lùng, ánh mắt đạm bạc, rất hợp với trâm vàng bộ diêu, không hề tục tằn phù hoa mà càng có vẻ cao quý mỹ lệ.

Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật một cái, không đầu không đuôi nói một câu:

"Tâm tình công chúa rất tốt."

Lý Thuật nghe vậy không tự chủ được mà sờ sờ mặt, mình cũng có cười ra đâu.

Nhưng tâm trạng của nàng tốt là thật.

Sau khi chịu đựng đau khổ chua xót, niềm vui luôn được phóng đại lên, vừa rồi nàng rất tuyệt vọng, nhưng ngay sau đó phụ hoàng lại cho nàng hi vọng, mà niềm hi vọng này thực sự trân quý.

Có thể nhận được một phần yêu thương từ phụ hoàng, nàng đã rất vui vẻ rồi.

Bởi vì thiếu thốn, nên nàng càng trân trọng hảo ý của người khác dù chỉ là một phần nhỏ.

Nếu không hòa li với Thôi Tiến Chi xác thật phụ hoàng có thể kiếm từ chỗ nàng càng nhiều lợi ích.

Nhưng phụ hoàng trước mâu thuẫn quyền lực và tình thân vẫn chọn nàng, nàng vô cùng cảm kích và trân trọng.

Lý Thuật hỏi: "Ta biểu hiện rõ thế à?"

Nàng tự nhận lòng dạ không cạn, cảm xúc sẽ không dễ để người ta nhìn ra như thế.

Nhưng Thẩm Hiếu lại nhạy bén hơn người khác rất nhiều, chàng gật gù:

"Mắt của công chúa đang cười đó."

Lý Thuật cong môi: "Mắt ta cười á?"

Lần đầu tiên có người hình dung nàng như vậy, người khác không nói mắt nàng như dao găm đã là nhân từ rồi.

Nàng ngó Thẩm Hiếu, sắc mặt chàng vẫn lạnh nhạt như thường, cũng khoogn biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Lý Thuật cũng cảm thấy tâm trạng chàng tốt.

Vì thế nàng học theo:

"Thẩm đại nhân tâm tình cũng tốt."

"Đôi mắt của Thẩm đại nhân cũng đang cười kìa."

Trả lại lời y nguyên.

Thẩm Hiếu nghẹn, không khỏi bật cười, ý cười nhảy ra từ ánh mắt, lan ra cả khuôn mặt.

Lúc chàng cười có cảm giác như mây tan trăng sáng.

Lý Thuật cũng cười theo.

Thật kì lạ, lúc ở cạnh Thẩm Hiếu nàng rất dễ nở nụ cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng thư thái, mà rõ ràng Thẩm Hiếu luôn mang bộ mặt Diêm Vương.

Lý Thuật hòa hoãn tâm tình, lúc này mới nói đến chuyện chính:

"Thẩm đại nhân giúp ta, ta còn chưa cảm ơn đàng hoàng, giờ có tiện uống vài ly rượu nhạt?"

Thẩm Hiếu không từ chối: "Được."

Vì thế xe ngựa đi trước, cỗ kiệu theo sau, một đường từ Đan Phượng Môn rời đi, tới Tiên Khách Lai, hai người lên thẳng lầu ba, vào Kim Ngọc Các.

Thị nữ vây quanh Lý Thuật, Thẩm Hiếu lại đứng yên bên ngoài bậu cửa không bước vào, có chút thất thần.

Đây là lần thứ ba chàng tới Kim Ngọc Các.

Lần đầu tiên là chàng buộc tội nàng, đôi mắt nàng lạnh băng, chất vấn.

Lần thứ hai là chàng muốn trốn Khang Ninh trưởng công chúa, nàng đẩy chàng vào tuyệt lộ.

Vật đổi sao dời, lần thứ ba, không ngờ có ngày hai người có thể cùng nhau uống rượu.

Thẩm Hiếu chợt cảm thấy khoảng cách giữa bọn họ đã rất nhỏ, nhỏ đến mức dường như duỗi tay là có thể chạm vào.

Lý Thuật xoay người, thấy Thẩm Hiếu vẫn đứng đực ngoài đó không vào, ngẫm một chút cũng đoán được chàng đang nghĩ gì.

Hai lần tới Kim Ngọc Các đối với chàng đều không phải kí ức vui vẻ gì, mình lại chọn nơi này, không khỏi chọc đến vết sẹo của người ta.

Lý Thuật thực sự muốn cảm ơn Thẩm Hiếu, thầm trách mình sai lầm, vội nói:

"Hay là nay đổi khẩu vị, đi chỗ khác ăn."

Nói đoạn liền muốn đi:

"Ta nhớ đằng trước cũng có một chỗ không tệ lắm, đến An Lạc kén ăn như thế mà còn rất hay ghé qua."

Thẩm Hiếu lại chặn ở cửa: "Không cần đâu, ở đây cũng được."

Nàng thích tửu lâu này, không cần vì chàng mà nhân nhượng.

Nàng có thể suy nghĩ đến chàng là đã đủ rồi.

Hai người ngồi xuống, hẳn là đã được dặn trước, các món dâng lên đều là món Hoài Dương, rất thanh đạm.

Lý Thuật bị thương ở tay, cầm không được đũa, ngoài ra không thích đồ thanh đạm cho lắm, không ăn gì cả.

Ngón trỏ với ngón giữa miễn cưỡng kẹp một ly rượu, Hồng Loa đổ đầy rượu Thạch Đống Xuân, nàng chậm rãi uống.

Thẩm Hiếu thấy nàng như thế, gắp mấy đũa đồ ăn rồi cũng buông.

Đám thị nữ đã lui ra hết, chỉ còn Hồng Loa hầu hạ, hai người nói chuyện cũng không cần kiêng dè.

Lý Thuật nâng chén, kính Thẩm Hiếu:

"Đầu tiên cảm ơn Thẩm Đại nhân chuyện lương thảo."

Thẩm Hiếu bồi một ly.

Lý Thuật lại kính: "Sau đó cảm ơn ngài đã cứu ta lúc rơi xuống núi."

Lại uống một hơi cạn sạch.

Thẩm Hiếu nhấp một ngụm nhỏ, tửu lượng không tốt, sau khi vào quan trường cũng vì không giao hảo với ai, cũng không tham gia nhiều yến hội, tửu lượng chẳng được tôi luyện bao giờ.

Huống chi Thạch Đống Xuân cũng nặng, tay mơ uống nhiều không tốt.

Chàng muốn từ chối uống rượu, nói:

"Công chúa không cần đa tạ, chuyện lương thảo không phải chỉ là giúp cô, mà là giúp chính ta, và những người dân bị nạn.

Là chuyện hợp lí cần làm."

"Còn chuyện xuống núi cứu người, nếu là người khác ta vẫn làm như thế, đây là nhân chi thường tình."

Lý Thuật dựa vào lưng ghế, nghe vậy cười khẽ:

"Chuyện lương thảo hợp lý, chuyện cứu người hợp tình, Thẩm đại nhân nói đúng.

Nên dù có là người khác ngài vẫn cứu giúp không?"

Thẩm Hiếu nghe vậy ngẩn ra, nhưng Lý Thuật dường như cũng chỉ là tùy ý nói một câu, nàng lại giơ chén rượu:

"Ly thứ ba, cảm ơn ngài tìm giúp ta tìm trâm."

"Ly thứ tư......"

Nàng chần chờ một lát, nói tiếp:

"Ta không biết vừa rồi ở Hàm Nguyên Điện ngài đã nói gì, tóm lại sau khi ngài đi ra, phụ hoàng đã đồng ý cho ta hòa li."

Có lẽ sau khoảnh khắc sung sướng, những cảm xúc phức tạp khó phân biệt mới chậm rãi dâng lên, Lý Thuật lại uống một ly rượu, ánh mắt dừng vào khoảng không, nàng lặp lại: "Ta hòa li với Thôi Tiến Chi."

Thẩm Hiếu kinh ngạc.

Chàng chỉ nghĩ Hoàng Thượng có bất mãn với Thôi thị lang, không ngờ đến mức phải hòa li.

Thẩm Hiếu không biết nên nói gì, muốn chúc mừng, lại thấy thần sắc nàng có chút ảm đạm, muốn an ủi, lại thấy nàng không quá thương tâm.

Chẳng qua nhớ lại quá khứ mà thôi.

Thật ra không cần Thẩm Hiếu nói gì cả, Lý Thuật bị hơi rượu bốc lên tự giãi bày:

"Ta quen y năm mười lăm tuổi, nay cũng đã hai mươi lăm.

Mười năm nay, năm năm trước chưa có tình cảm nam nữ, lại thật tâm vui vẻ, năm năm sau, thành thân với nhau lại buồn bực trong lòng."

"Lúc ta biết y, trong đám hậu duệ thế gia ở Trường An y là đệ nhất quý công tử, bao nhiêu cô nương đều muốn gả cho y.

Ta ở trong cung không ai thương xót, chỉ có y bất kể được mất mà rất tốt với ta, một chút hồi báo cũng không cầu.

Ta muốn đọc sách, y mang đến cho ta; ta muốn luyện chữ, y tự tay dạy ta; ta nói ta muốn rời khỏi lãnh cung, y nói được rồi mang ta ra ngoài."

"Cho nên ta cũng muốn gả cho y.

Bên cạnh y có rất nhiều người, ta dùng thủ đoạn đuổi hết đi, cuối cùng y cũng cưới ta.

Nhưng......!dưa hái xanh không ngọt, thì ra tình cảm không thể cưỡng cầu, hiện tại hai người chúng ta đã lật mặt với nhau, đừng nói làm bạn, ngay cả người xa lạ cũng không thể."

Một bình Thạch Đống Xuân chớp mắt liền thấy đáy, Hồng Loa đổ giọt cuối cùng vào ly của Lý Thuật, sau đó đi ra ngoài gọi thêm.

Lý Thuật bưng chén rượu đứng lên, sắc mặt nàng vì rượu mà có màu đỏ nhàn nhạt, nhưng bước chân lại không hề lắc lư, nàng đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Phía bắc thành Trường An có rất ít đình đài lầu các, bởi hướng đó gần hoàng cung, kiến trúc cao lớn dễ che mất thiên uy hoàng thất.

Do đó giờ tuy rằng nàng chỉ ở lầu ba, tầm nhìn bên ngoài lại rất trống trải, phía bắc kia nhìn qua là thấy tường đỏ ngói lưu ly của hoàng cung.

Lý Thuật chỉ tay về phía đó: "Khi còn nhỏ ta sống ở kia."

Thẩm Hiếu đến bên cạnh nàng nhìn theo hướng nàng chỉ, nhưng trước mắt là trùng trùng điệp điệp mái ngói, chàng chẳng phân biệt được đâu là lãnh cung.

Lý Thuật nói: "Ta từ lãnh cung đi được đến Hàm Nguyên Điện, Thôi Tiến Chi giúp ta rất nhiều.

Nhưng hôm nay chúng ta cuối cùng lại đường ai nấy đi."

Ánh mắt nàng mênh mang: "Con đường sau này chỉ có thể dựa vào bản thân ta."

Có thể bước lên những vị trí cao hơn, hay là một lần nữa bị đày về lãnh cung, thậm chí là mất mạng, đều phải dựa vào chính mình.

Thôi Tiến Chi không thể giúp nàng nữa, ngược lại sẽ tìm mọi cách để đạp nàng xuống, cùng nàng đấu đến cùng.

Đông Cung sẽ không buông tha cho nàng.

Nàng cũng sẽ không bỏ qua cho Đông Cung.

Lý Thuật uống sạch ly rượu trong tay, uống đến nóng nảy, men say lại nồng thêm, trong nháy mắt muốn choáng váng.

Tửu lượng của nàng xem như không tồi, không ít thế gia mệnh phụ đều không uống lại nàng, nàng chỉ tạm thời dựa đầu vào cửa sổ, đợi cơn váng đầu đi qua.

Tại sao bỗng dưng lại nói với Thẩm Hiếu nhiều thứ không liên quan như vậy.

Lý Thuật nhắm mắt nghĩ, chàng ta có phải tu tà thuật gì không mà khiến người ta chớp mắt đã muốn giãi bày tất cả.

Rõ ràng hôm nay nàng mời chàng uống rượu chỉ là muốn nói một lời ——

Nàng muốn cùng chàng hợp tác.

Con đường phía trước còn dài, phải đối phó Đông Cung như thế nào, một mình nàng chiến đấu là chuyện bất khả thi.

Huống hồ dù thế nào đi nữa nàng cũng chỉ là một nữ tử, có thể giúp Chính Nguyên Đế phân giải chút ít, chuyện trong triều cần người có quan phẩm thực hiện.

Thái Tử dựa vào thế gia, muốn đẩy ngã Thái Tử thì cũng phải lật đổ thế gia.

Thẩm Hiếu xuất thân hàn môn, là đồng minh hoàn hảo nhất.

Chỉ là không biết chàng có muốn hay không.

Cơn choáng tan đi, Lý Thuật đang muốn mở mắt ra hỏi Thẩm Hiếu có muốn hợp tác với mình không.

Bỗng cảm thấy ——

Thẩm Hiếu cẩn thận chạm tay lên tóc nàng.

Động tác rất nhẹ, như là chỉ chạm một chút.

Nếu nàng thật sự say rồi thì sẽ không thể nào cảm nhận được.

Chàng khẽ khàng dùng ngón tay vuốt ve, mân mê tóc nàng, dường như an ủi.

Lý Thuật dựa vào cửa sổ, ngẩn người ——

Chuyện gì đây? Đối tác nàng định mượn sức lại đi sờ đầu nàng, nàng có phải mèo đâu!

Nàng nên giả vờ nhắm mắt tiếp hay nên tỉnh đây nhỉ! Lý Thuật phát ngốc luôn rồi.

Nàng cũng không phải xấu hổ, mà nàng cảm thấy Thẩm Hiếu sẽ xấu hổ.

Nàng mà mở mắt ra, Thẩm Hiếu sợ là sẽ trực tiếp tông cửa tháo chạy, hoặc là nhảy từ cửa sổ xuống mất!

Nàng là đang suy nghĩ cho tính mạng của Thẩm đại nhân đó nha..

Chương 54:

Lý Thuật vòng vo trong đầu một lúc lâu, vẫn không biết nên ngủ hay tỉnh.

May mắn đúng lúc Hồng Loa mang thêm rượu lại vào phòng, cái tay trên đầu cũng rụt về.

Lý Thuật trong lòng thả lỏng.

Hồng Loa định tới rót thêm rượu cho Lý Thuật lại thấy nàng dựa vào cửa sổ nhắm mắt, tưởng nàng say nên vội tới đỡ: "Công chúa?"

Lý Thuật lúc này mới chậm rì rì mở mắt ra, giả bộ bị Hồng Loa đánh thức, nhờ có nàng ta đỡ mà lắc lư di chuyển về phía giường mềm, ngồi thụp xuống.

Say có tí mà bắt người ta diễn thành say ngoắc cần câu, nàng dễ dàng lắm hả.

Hồng Loa biết sức uống của Lý Thuật thế nào, chỉ một bình Thạch Đống Xuân căn bản là sẽ không say, nếu không nàng ta đã chẳng lấy thêm một bình về. Hôm nay làm sao vậy?

Hồng Loa đang nghĩ không biết có nên pha một bình trà giải rượu không, ai ngờ Lý Thuật ngồi ở trên giường rồi lại chỉ chỉ chén rượu. Hồng Loa nhìn vào mắt công chúa, mới thấy mắt nàng thanh tỉnh, vội vàng rót đầy rượu.

Lý Thuật uống một ngụm.

Người khác đều là mượn rượu tiêu sầu, nàng đây lại mượn rượu tiêu xấu hổ.

Lại một chén rượu muốn xuống cổ, một bàn tay từ đây vươn tới cướp chén rượu đi.

"Rượu này nặng lắm, không có lợi cho vết thương, lại kháng tác dụng của thuốc, công chúa đừng nên uống nhiều."

Thẩm Hiếu cầm chén rượu, đứng bên cạnh giường mềm.

Lúc này Lý Thuật mới dám nhìn Thẩm Hiếu.

Chàng vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt thường ngày, vô cùng nghiêm túc, như thể cái người vừa sờ đầu nàng như sờ lông mèo không phải mình.

Trước đây không phát hiện ra Thẩm đại nhân chỉ là một người thích ra vẻ đạo mạo!

Đáng xấu hổ.

Lý Thuật chửi thầm.

Thôi, chẳng qua chỉ là bị sờ đầu một cái, Lý Thuật không sao cả. Phỏng chừng là chàng cảm thấy nàng hòa li nên trong lòng khó chịu, muốn an ủi nàng đi.

Thật ra thời gian nàng khó chịu nhất đã qua rồi.

Nàng là người phân rõ cảm xúc.

Lý Thuật nói: "Thẩm đại nhân ngồi đi."

Hai người ngồi cách nhau một cái bàn.

Lý Thuật khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, đây là biểu cảm tiêu chuẩn của nàng mỗi khi nói chính sự.

Thẩm Hiếu thấy nàng như thế, vô ý thức nắm lòng bàn tay, dường như vương lại cảm giác khi vuốt tóc nàng.

Tóc mềm thật.

Thẩm Hiếu khẽ cười.

Lý Thuật bày ra vẻ mặt bàn chính sự lại thấy Thẩm Hiếu cười một cách thần bí, lại còn là nhìn nàng cười.

Nàng nhíu mày: "Ngươi cười cái gì?"

Nàng cúi đầu nhìn lướt qua y phục của bản thân, lại sờ sờ mặt: "Có gì sai sai hay sao?"

Thẩm Hiếu lắc đầu, vội vàng thu lại ý cười quá rõ, chỉ là đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui gì đó, nhìn qua lại có vẻ rất mực ôn nhu.

Chàng cảm thấy Lý Thuật thật thú vị, sắc mặt cứ đổi như chong chóng.

Bên kia Lý Thuật đã bắt đầu nói chuyện chính:

"Thẩm đại nhân hiện tại là người rất có mặt mũi, lại phải nghe ta lải nhải cả buổi, đúng là làm ngài mất thời gian. Ai không biết bây giờ ngài là hồng nhân trước mặt ngự tiền chứ, chắc vì ta mà chậm trễ không ít chuyện rồi."

Thẩm Hiếu đáp: "Hôm nay ta trộm được nửa ngày nhàn rỗi, không đến mức chậm trễ chính sự đâu."

Lý Thuật cười: "Ngài nhiều lần giúp đỡ ta, ta cũng nên báo đáp ngài mới phải. Thẩm đại nhân, ta có một câu muốn khuyên ngài."

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu, đôi môi cong lên, dáng vẻ nắm chắc thắng lợi: "Thẩm đại nhân, ngài đang gặp nguy hiểm đến tính mạng đó."

Ai ngờ Thẩm Hiếu nghe xong lại không kinh ngạc lắm, chàng chỉ nhìn lại Lý Thuật bằng đôi mắt đen sâu thẳm, nhẫn nại im lặng chờ nàng nói tiếp.

Lý Thuật nhíu mày: "Ngài không muốn biết nguy hiểm gì à?"

Thẩm Hiếu rất bình tĩnh:

"Công chúa muốn thì sẽ nói. Công chúa không muốn, ta có hỏi cũng vô dụng."

Thẩm Hiếu đoán được Lý Thuật muốn nói gì, chỉ là chàng không thể hiện vội vàng hấp tấp, ai mở miệng trước thì người đó thua.

Chính trị không giống tình cảm, chuyện chính trị kéo theo tương lai mấy chục năm sau, có khi còn là tính mạng.

Nói đến chuyện triều đình, trước nay chàng đều vô cùng điềm tĩnh.

Lý Thuật dựa vào đệm phía sau, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Thẩm Hiếu đang nhìn nàng một cách chính trực không siểm nịnh.

Thẩm Hiếu đúng là trời sinh làm quan, chàng vào triều mới hơn ba tháng mà sự điềm tĩnh này hơn hẳn những quan viên lăn lộn lâu năm.

Sau này chàng nhất định không chỉ dừng lại ở một chức quan ngũ phẩm. Chàng có dã tâm.

Có dã tâm thì tốt, có dã tâm thì mới có thể hợp tác với nàng.

Lý Thuật:

"Thẩm đại nhân là người thông minh, ta và ngài cũng coi như từng cùng chung hoạn nạn nên ta cũng không vòng vo nữa."

"Tính mạng ngài nguy hiểm, là bởi bản thân ngài đó."

Đôi mắt nàng sắc bén như có thể thấu tỏ lòng người.

"Một người một ngựa, có thể trong triều đi được bao xa?"

Cả triều văn võ chàng đã đắc tội xong rồi, người duy nhất ủng hộ chàng là hoàng thượng. Nhỡ đâu ngài nào đó phụ hoàng bỏ rơi chàng thì sao? Một khi bị thất sủng, chàng liền vạn kiếp bất phục.

Thẩm Hiếu dường như không hề lo lắng: "Bệ hạ thích cô thần(*)."

*cô thần: ý chỉ thần tử làm quan trung lập, không theo phe phái chính trị nào.

Thái Tử và Nhị hoàng tử tranh đấu nhiều năm, cả triều văn võ cũng chia bè kéo phái, cũng đừng quên, Hoàng Thượng còn một ngày khoẻ mạnh, trạm đội đều có thể bị phá vỡ. Thà đứng về phía Hoàng Thượng, có thánh sủng rồi còn lo gì tiền đồ.

Bình Dương công chúa và Thái Tử đã hoàn toàn lật mặt với nhau, công chúa hiện giờ thế đơn lực mỏng, muốn tìm người hợp tác. Cho nên, nghiêm túc mà nói, nàng muốn hợp tác với chàng.

Thẩm Hiếu cười, chàng thích thế này, bởi vì chỉ như vậy chàng mới có cảm giác mình và Bình Dương công chúa là bình đẳng, không phải vì cầu quan mà khom lưng uốn gối thị tẩm cho nàng, không phải vì chuyện lương thảo cùng đường đành để nàng lợi dụng.

Hiện giờ bọn họ bình đẳng, giống kỳ phùng địch thủ.

Bình Dương công chúa là chính khách, có thể lọt vào mắt của một chính khách chỉ có hai loại người, một là có thực lực ngang ngửa với nàng, hai là khi nàng tuổi nhỏ yếu ớt mang lại cho nàng hơi ấm.

Thôi Tiến Chi là loại thứ hai, Thẩm Hiếu phải là loại thứ nhất.

Lý Thuật nghe được Thẩm Hiếu nói "Bệ hạ thích cô thần", liền biết Thẩm Hiếu không thực sự có hứng thú với việc hợp tác với nàng. Chàng ta đang đúng lúc chạm tay liền bỏng mà.

Thì nàng nỗ lực hơn vậy.

Lý Thuật thở dài, không đầu không đuôi nói một câu: "Hoàng tổ phụ thiên mệnh ngắn ngủi."

Hàm ý là bệ hạ năm nay cũng đã hơn bốn mươi.

Tính toán đâu ra đấy thì Thẩm Hiếu có thời gian mười năm làm cô thần. Mười năm, chàng có thể có được vị trí cao bao nhiêu? Chức vị càng lên cao càng khó, bao nhiêu người lăn lộn cả đời chỉ nhặt được một chức quan ngũ phẩm, như thế đã là vẻ vang với tổ tiên rồi.

Đến lúc tân đế đăng cơ, bên cạnh còn một đám thần tử có công phò trợ cần ban thưởng, một đời vua một đời thần, Thẩm Hiếu còn có thể có tiền đồ như hôm nay sao? Hơn nữa chàng đã đắc tội hết quan lại trong triều, sợ là sau này còn bị trả thù.

Bởi vậy Lý Thuật mới nói, Thẩm Hiếu đang gặp nguy hiểm tính mạng.

Thẩm Hiếu nghe vậy, siết chặt chén rượu trong tay. Chàng đã bước đến được vị trí như hôm nay, không cho phép mình rơi xuống.

Sườn mặt chàng căng ra, nửa ngày sau bỗng nhấc chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chàng sẽ không phản bội Hoàng Thượng, làm mấy tròì mưu quyền soán vị, Bình Dương công chúa muốn hợp tác, cũng không phải người có suy tính cấp thấp như vậy. Phải đi đường lớn, hai người họ sẽ đồng lòng đẩy một vị hoàng tử có năng lực lên long ỷ.

Lý Thuật nhìn Thẩm Hiếu uống rượu, lông mày nhướng lên, há miệng muốn nói gì đó lại bị Thẩm Hiếu ngắt ngang.

Thẩm Hiếu nói:"Ta có một chuyện không rõ."

"Chuyện gì?"

"Ngài là công chúa, một công chúa trung lập không phải điều gì xấu, thậm chí còn là ưu điểm. Ngày sau bất luận ai nào thượng vị, đều sẽ không bạc đãi công chúa. Vì sao phải cố hết sức lực như vậy?"

Kỳ thật ngay từ đầu nàng không nhập vào phe phái nào cả, căn bản không cần bám vào Thái Tử, cứ yên phận làm một cô công chúa bình thường là được. Tất nhiên sẽ không có quyền thế như hôm nay, nhưng so với thường dân đã là vô cùng tôn quý. Chỉ cần không tìm đường chết, cả đời đều có thể sống an nhàn.

Vì sao phải nhảy vào vũng nước đục này, khiến mình phải khó khăn chật vật.

Lý Thuật im lặng một lát, nhớ tới Kim Thành công chúa trong hậu cung. Nàng không tranh, chắc tốt nhất cũng chỉ được như Kim Thành.

Nàng trả lời:

"Trên đời này có nhiều cách để sống...... Nhưng ta lại muốn cách tốt nhất."

Chỉ để sống thì có nhiều loại, như An Lạc sống rất tốt, cuộc sống của Kim Thành cũng được, thậm chí ở lãnh cung người ta cũng có thể tồn tại. Nhưng nàng không cam lòng, khi còn nhỏ càng thiếu cái gì, trưởng thành rồi càng muốn có cái đó.

Đó là chấp niệm của nàng, cũng là tâm ma. Nàng muốn đứng trên đỉnh quyền lực, không ngại trả giá tất thảy.

Chẳng qua...... chỗ sâu nhất trong lòng mơ hồ có thanh âm chất vấn. Nếu vì để có được quyền lực tột đỉnh mà vứt bỏ mọi thứ, nàng và Thôi Tiến Chi có gì khác nhau.

Lý Thuật chưa từng tự hỏi.

Nàng bị suy nghĩ của chính mình dọa cho ngơ ngẩn, lúc phục hồi tinh thần lại bèn hỏi ngược Thẩm Hiếu:

"Ngài thì sao, Thẩm đại nhân, ngài vì điều gì?"

Thẩm Hiếu im lặng chốc lát rồi cười:

"Nói ra sợ công chúa cười chê."

"Bởi vì thế đạo này không công bằng."

Thế trụ nhϊếp cao vị, anh tuấn trầm hạ liêu (*). Thế đạo này không công bằng, có người ở dưới đáy muốn bò lên trên mà không được. Kẻ sinh ra phú quý thì mãi mãi vinh hiển, người bị coi là bần hàn thì muôn đời ti tiện. Thật bất công.

* hai câu trong bài thơ Vịnh sử thi kỳ 2 của Tả Tư thời Tấn: Dòng quan luôn ở ngôi cao, kẻ có tài thì bị vùi dập.

Thẩm Hiếu từ nhỏ đã có thiên phú đọc sách, nhưng không có ai thưởng thức tài năng của chàng, ngược lại đám quan lại bên trên, ai nấy không phải kẻ tàn nhẫn si đần.

Lý Thuật nhướng mày: "Thật là một lí do cao thượng."

Thẩm Hiếu lắc đầu: "Không cao thượng, ta cũng có tư tâm, chỉ là tư tâm và công tâm vừa hay hợp nhất thôi."

Chàng cũng có dã tâm quyền lực, thế gian này ai lại không muốn có quyền lực chứ? Nhưng chàng sẽ không để bản thân bị quyền lực thuần túy lôi kéo.

Thẩm Hiếu chọn làm thần tử độc lập, một nửa nguyên nhân là bởi vì chàng không có lựa chọn, đám thế gia kia không một ai muốn dây dưa gì với chàng; một nửa nguyên nhân lại là chàng cảm thấy Chính Nguyên Đế là minh quân, chàng nguyện ý đi theo Hoàng Thượng. Hoàng Thượng muốn làm suy yếu thế gia, đề bạt hàn môn vào triều, Hoàng Thượng có mục đích gì đi nữa thì cũng là để cho thế đạo này công bằng hơn dù chỉ một chút. Cho nên Thẩm Hiếu nguyện ý trung thành với hoàng thượng, trở thành thanh đao sắc chiến đấu với thế gia.

Lý Thuật nhún vai: "So sánh với ngài ta có vẻ khá ích kỉ nhỉ."

Nàng thuần túy vì chính mình, Thẩm Hiếu lòng mang thiên hạ. Điều này được quyết định bởi xuất thân.

Lý Thuật xưa kia không được sủng ái, lớn lên ở lãnh cung, nhưng nếu so với dân chúng thì tốt hơn vạn lần. Thân phận khác biệt quyết định quan điểm sẽ không giống nhau.

Không biết sau này liệu có vì vậy mà phân tranh với nhau hay không, ít nhất trước mắt bọn họ hai người có thể hợp tác, vậy là đủ rồi.

Nếu có thể hợp tác, vậy bắt đầu nói đến bước tiếp theo thôi.

Tòng long chi công, ai sẽ là con rồng kia?

Thẩm Hiếu nhìn Lý Thuật: "Công chúa đã chọn được người?"

Lý Thuật không trả lời, nhìn lại chàng: "Thẩm đại nhân chủ động hỏi ta, nói vậy trong lòng hẳn đã có người được chọn."

"Để ta đoán nhé."

Lý Thuật đổ một ít rượu lên bàn, dùng ngón tay chấm rượu, vẽ lên bàn hai nét.

Nhị hoàng tử Lý Viêm.

Thẩm Hiếu lắc đầu:

"Nhìn có vẻ vũ dũng, nhưng thực tế hèn nhát. Lại dựa vào đám thế gia nhỏ yếu, tất không nên chuyện."

Chính xác, Thái Tử đã lôi kéo hơn phân nửa thế gia, nhị ca muốn chống lại hắn đành phải thu nhận những gia tộc bị Thái Tử xem thường. Những gia tộc nhỏ đó căn bản không thể làm nên trò trống gì.

Lý Thuật đến một câu "Ngài có phải vì thù oán cá nhân không" cũng chưa hỏi, nhị ca tính tình thế nào, nàng trong lòng biết rõ. Có thể làm võ tướng, nhưng không làm được quân chủ.

Lý Thuật nhíu mày tiếp tục suy tư.

Phụ hoàng không ít con cái, nhưng con vợ cả chỉ có Thái Tử, sau khi Thái Tử ra đời bảy tám năm mới có Nhị hoàng tử, nhiều năm làm con trai độc nhất, sủng ái hơn xa người khác.

Hoàng tử thứ xuất không ít, nhưng có bản lĩnh lại không nhiều lắm, phần lớn đều ở dưới trướng Thái Tử.

Không liên hệ với Thái Tử, trừ bỏ nhị ca ra chỉ còn Ngũ hoàng tử và Thất hoàng tử, tất nhiên còn vài đứa bé tí, mông còn để trần, đương nhiên không kịp về phe phái của ai, nhưng tuổi nhỏ quá liền trực tiếp loại.

Vì thế Lý Thuật chấm rượu, viết một chữ "ngũ„.

Thẩm Hiếu nói: "Phi ưng chó săn, đắm chìm hưởng lạc."

Ngũ hoàng tử và nhị ca đều thượng võ, chỉ là Ngũ hoàng tử thích nuôi mấy con linh miêu báo săn, suốt ngày phóng ngựa đi đây đi đó, mỗi lần hắn phóng ngựa ra khỏi thành săn thú, dân chúng trên đường đều bị một trận hoảng hốt, sợ bị hắn đụng vào.

Lý Thuật mới nói: "Thẩm đại nhân vào triều mới ba tháng, tin tức lại nắm giữ không ít nha."

Thẩm Hiếu cười: "Quan vị không phải để chưng."

Chàng từng làm ở Ngự Sử Đài rồi sang Trung Thư Tỉnh, hai chỗ này tấu chương buộc tội tố cáo là nhiều nhất, quan viên bình thường không làm gì cũng phải bị buộc tội một hai lần, ai mặc quan bào không chỉnh tề, ai đi công vụ vừa cưỡi ngựa vừa ăn cơm sáng, đến mấy cái nhỏ nhặt như vậy còn dám buộc tội nhau, huống chi liên quan đến hoàng tử. Khuyết điểm của hoàng tử phải bị phóng đại mười lần.

Thẩm Hiếu nói:

"Công chúa đoán hai người, cũng chưa đoán đúng."

Chàng chấm rượu viết một chữ "thất „ chỉ vài giây đã nhanh chóng khô đi.

Thất hoàng tử là một nhân tuyển tốt.

Trung lập lại rất khiêm tốn, đến mức không có cảm giác tồn tại, khó trách Lý Thuật một lát cũng không nhớ được là ai.

Thất hoàng tử cai quản Lễ Bộ, trong lục bộ là nơi có ít tiếng nói nhất. Nhưng phò mã Dương Phương của An Lạc công chúa không phải cũng được cử vào Lễ Bộ làm mấy việc giấy tờ linh tinh à.

Bệ hạ có thể gả An Lạc công chúa gả cho Dương gia ít tiếng tăm, đã nói lên bệ hạ thích người khiêm tốn không tranh giành.

Không tranh mới là tranh.

Thẩm Hiếu viết xong chữ "thất" liền dựa người vào gối tựa phía sau, nhìn thẳng vào nàng.

Tư thái nhàn nhã, đôi mắt ngậm cười, nhìn kĩ có thể phát hiện ra gương mặt kia mang đầy vẻ đắc ý.

"Công chúa phải nâng cao kĩ năng nhìn người vào."

Lý Thuật nghe chàng nói thế nghẹn một cục.

Thẩm Hiếu đang châm chọc nàng đúng không! Thái Tử mà nàng tận tụy nhiều năm muốn gϊếŧ nàng, phu quân Thôi Tiến chi cũng biến thành đối thủ.

Nàng đây không phải nhìn người kém, mà mắt nàng mù luôn rồi.

Lý Thuật không phải thiên tài, bị tình cảm và hoàn cảnh khác nhau chi phối tất nhiên sẽ có hành động và quyết định khác nhau. Thẩm Hiếu phán đoán, cũng chỉ là lấy thân phận người ngoài cuộc nhìn vào, tất nhiên sáng tỏ hơn nàng rồi.

Đương nhiên, không thể phủ nhận chàng nhìn người so với nàng sắc sảo hơn nhiều.

Lý Thuật vốn thông minh, bao nhiêu năm nay mới gặp phải kỳ phùng địch thủ, thậm chí mơ hồ còn bị đối phương đè lên đầu, trong lòng bực bội, quyết định trả đũa.

Nàng cắn chặt răng, bỗng dướn người về phía trước, cách bàn nhỏ nhìn Thẩm Hiếu rồi ngoắc ngoắc tay:

"Ta có điều muốn nói với ngài."

Thẩm Hiếu nhíu mày, muốn nói thầm gì à.

Chàng nghe lời cúi lại gần, đôi mắt Lý Thuật gần trong gang tấc, sâu thẳm lại mang theo vẻ giảo hoạt.

"Ly rượu ngài vừa uống...ừm..là ly của ta."

Thẩm Hiếu sửng sốt, sau đó với một tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, mặt chàng đỏ lựng, màu đỏ đó lan từ mặt xuống cổ.

Cơ thể chàng co thành một đoàn, nhìn chằm chằm ly rượu như gặp quỷ.

Mới vừa rồi Lý Thuật uống rượu, Thẩm Hiếu không muốn nàng uống nữa mới cướp lấy ly của nàng, thuận tay cứ nắm lấy mãi.

Thẩm Hiếu chỉ cảm thấy ly rượu kia như mang theo hơi ấm sôi trào, lúc này đang thiêu cháy bập bùng trong dạ. Chàng nhất thời ho sặc lên, như thể ngụm rượu kia trôi xuống không được mà nhổ ra cũng không xong.

Lý Thuật dựa vào gối dựa, cười đến suýt nữa ngất đi.

Ai bảo ngươi đắc ý cơ, còn châm chọc ta không có mắt nhìn người.

Hừ.

Thẩm đại nhân giỏi nhìn người quá ha, nhưng sao nhìn không ra nàng là người thích chòng ghẹo chàng chứ.

Thẩm Hiếu ho sặc sụa, chẳng trách lúc nãy nàng cứ nhìn ly rượu chàng cầm, đáng giận là chàng không hề nhận ra!

Có cái gì buồn cười!

Chàng dùng ly của nàng đấy thì sao, sao ban nãy nàng không ngăn lại a a a!

Thẩm Hiếu thật hận không thể đâm đầu vào tường.

Lý Thuật thấy chàng ho nửa ngày chưa xuôi, vội vàng thu nụ cười —— Thẩm đại nhân không phải muốn ho chết đấy chứ.

Ngày mai trên cáo thị có thể viết: tân khoa Trạng Nguyên làm quan ba tháng, tư thái bình đạm thanh liêm, đáng tiếc một hôm sặc rượu, đang sống thành chết. Xem Thẩm gia nhà ngươi còn mặt mũi gì không.

Lý Thuật đứng dậy định vỗ lưng cho Thẩm Hiếu nhưng mới chạm tay vào chàng lại như con mèo bị giẫm phải đuôi, nhảy lên cách nàng ba bước nhìn nàng đề phòng.

Lý Thuật vô tội giơ tay: "Ta chỉ định vỗ lưng cho ngài thôi."

Đừng có biểu hiện ra như thể nàng định làm chuyện gì bậy bạ với chàng được không hả.

Thẩm Hiếu tự véo mình một cái, cảm thấy thập phần xấu hổ. Mới vừa xây dựng hình tượng cơ trí thông minh, lòng dạ thâm trầm, đều bị một chén rượu làm hỏng.

Chàng lại ho khan vài tiếng, mới xua đi cơn sặc.

"Trời chiều rồi, ta...... ta về trước đây. Cụ thể chi tiết ngày sau lại bàn."

Hôm nay không bàn thêm được, chàng phải từ từ làm quen với tác phong bưu hãn này của Lý Thuật cái đã.

Thẩm Hiếu rời đi như chạy trốn.

Lý Thuật nhìn bóng chàng mỉm cười.

Hồng Loa đi tới rót cho nàng một chén trà giải rượu:

"Công chúa tâm tình thật tốt."

Nàng ta vốn còn lo vì chuyện hòa li mà công chúa sẽ buồn rầu một thời gian. Không ngờ công chúa gặp Thẩm đại nhân rồi những buồn bực đều tan hết. Hồng Loa ngẫm lại, đã rất nhiều năm không nhìn thấy nàng cười vô tư như vậy.

Hầy, về sau mà Thẩm đại nhân tới phủ phải tiếp đón chu đáo thôi.