CHƯƠNG 6.

Trời nhá nhem tối. Sáu rưỡi về đến chung cư, nhà nhà đều đã lên đèn.

Kỳ Vân ngẩng đầu nhìn, phòng bếp của nhà La Tĩnh Hòa trên lầu ba cũng đã sáng đèn. Ánh sáng màu quýt chiếu lên cửa kính mờ hơi nước. Có lẽ là do La Tĩnh Hòa đang hấp cua.

Kỳ Vân cực kỳ thích thú mà chạy lên lầu ba, La Tĩnh Hòa vừa lúc giữ cửa mở ra. Hơi nóng ấm áp mang theo mùi hương thuộc về gia đình tỏa ra, anh cười nói: “Vừa nấu cơm thì đúng lúc nhìn thấy cậu.” Kỳ Vân tiến vào nhà, ngồi phịch trên sô pha: “A a a mệt chết mệt chết được, tôi muốn ăn cua!”

La Tĩnh Hòa mang ra một cái chén. Kỳ Vân tò mò nhìn qua: “Đây là gì thế?”

La Tịnh Hòa trở lại phòng bếp: “Nước cơm đó. Cậu nhân lúc còn nóng thì uống đi, lót dạ dày. Cua tính hàn, bụng rỗng ăn vào không tốt cho dạ dày.”

Kỳ Vân rửa tay, từng ngụm từng ngụm uống hết chén nước cơm. Lót dạ bằng nước cơm nóng thơm ngọt đậm đà, giúp cậu giải được khí lạnh bên ngoài thấm vào. Cậu buông chén, rùng mình một cái, nhất thời cảm thấy lỗ chân lông toàn thân đều nở ra, thoải mái đến cực điểm.

Kỳ Vân lẻn vào phòng bếp, La Tĩnh Hòa đang chỉnh lửa. Phòng bếp tràn ngập mùi tanh của cua. La Tĩnh Hòa đứng thẳng dậy: “Có mang rượu đến không?”

Kỳ Vân chạy ra phòng khách, rồi chạy vào lại, cầm trong tay một lọ rượu: “Có mang có mang, Rượu Gia Phạn (1) Thiệu Hưng!”

La Tĩnh Hòa cười nói: “Vậy thì tốt quá. Cậu khươi rượu, cầm lại đây.”

Kỳ Vân thực hưng phấn: “Tối nay muốn uống rượu à? Cua nhắm rượu đúng là rất ngon.”

La Tĩnh Hòa ấm giọng nói: “Cậu muốn uống cũng được, rượu Gia Phạn là rượu ngọt rất ấm. Có điều tôi chủ yếu là dùng làm gia vị ấy mà. Lại đây, cầm lại đây.” Anh cầm hai chiếc đĩa nhỏ, đặt lên bàn ăn ngoài phòng khách. Một đĩa đựng dấm chua, tỏi giã, đại khái còn có vụn gừng gì đó. Sau đó anh đổ chút rượu ngọt vào mỗi đĩa. Hương rượu hòa trộn với hương cua, mùi thơm là lạ mà dễ chịu.

“Đây là nước chấm đặc chế bí mật của tôi. Chuyên dùng để ăn cua, phương pháp phối chế không truyền ra ngoài đâu ấy.” La Tĩnh Hòa buông rượu, sau đó mang ra một ***g hấp ba tầng. Mỗi tầng đặt một cái đĩa, trên mỗi đĩa là một con cua màu đỏ to xấp xỉ.

Kỳ Vân thực hưng phấn. Thời buổi này, cua Đại áp chính cống không dễ kiếm được, phần lớn đều rỗng khô, vỏ cua so với vỏ trứng còn yếu hơn, lại ít thịt. Không thì là, cho cua uống thuốc tránh thai, giả thành cua nhiều gạch.

“Cua lớn thế này còn ba con. Gặm trước ba con này rồi hẵng hấp tiếp, cua lạnh nên ăn nhiều dễ đau dạ dày. La Tĩnh Hòa ngồi đối diện Kỳ Vân, đặt một cái bát trắng giữa hai người. Kỳ Vân vội vã lấy cua ra, kết quả bị nóng đến chà gấp lên vành tai. La Tĩnh Hòa lắc lắc kìm gỡ cua trong tay, “Cậu vội cái gì vậy? Vỏ loài cua này rất cứng, chỉ dùng răng thì không được đâu.”

Khuôn tay của La Tĩnh Hòa rất đẹp. Ngón tay thon dài, hơn nữa săn chắc mạnh mẽ. Người ta nói người như vậy rất khéo tay, kỳ thực rất có lý. Kỳ Vân tự tay gỡ một con, lại không lấy ra được bao nhiêu thịt. La Tĩnh Hòa thở dài: “Cậu đúng là lãng phí mà. Đưa tôi gỡ cho.”

La Tĩnh Hòa gỡ cua rất giỏi. Anh gần như có thể rút nguyên thịt chân cua ra. Lột thịt ra liền bỏ vào cái đĩa lớn giữa hai người, Kỳ Vân chỉ phụ trách gắp thịt cua, chấm chấm gia vị, sau đó ăn ngon lành. Sáu con cua lớn Kỳ Vân đã ăn hết khoảng bốn con, La Tĩnh Hòa ngược lại không ăn bao nhiêu. Kỳ Vân nhìn anh chăm chỉ lột thịt cua, chợt cảm thấy ngường ngượng. La Tĩnh Hòa cười nói: “Cậu khách sáo cái gì. Chậm một chút, coi chừng nóng đấy.”

Kỳ Vân còn uống thêm chút rượu Gia Phạn. Hơi nóng xông lên tận não. Người đàn ông ngồi đối diện mỉm cười dịu dàng nhìn cậu, giọng anh khi nói chuyện trầm thấp, mang theo hơi mũi, đẹp đẽ êm tai.

… Không phải là đang nằm mơ đâu. Ha ha.

Sau khi ăn xong La Tĩnh Hòa dọn xác cua, lau chùi sạch sẽ bàn ăn, mở cửa sổ thay đổi không khí, rửa tay, chà một miếng gừng tươi lên tay, khử đi mùi tanh. Kỳ Vân cơm no rượu ấm mỹ mãn ngã vào sô pha, hai mắt híp lại thoải mái.

“Cứ như con mèo ấy.” La Tĩnh Hòa nói.

Vì thế Kỳ Vân liền “Meo” một tiếng thật. La Tĩnh Hòa dở khóc dở cười.

Một lát sau, Kỳ Vân mở to mắt. Nhà của La Tĩnh Hòa cũng giống như anh vậy, sạch sẽ, ấm áp, thanh thiết, không phô trương. Mang theo mùi hương ấm áp, khiến người ta tham lam muốn giữ lấy cho riêng mình.

“Thanh Hòa.”

La Tĩnh Hòa hơi sửng người, Kỳ Vân nhìn về phía anh, kiên trì gọi: “Thanh Hòa.”

La Tĩnh Hòa đáp lại: “Hở?”

Kỳ Vân mỉm cười: “Anh ngẩn người gì thế?”

La Tĩnh Hòa nói: “Thì đây là lần đầu tiên cậu gọi tôi như thế mà.”

Kỳ Vân đặt tay lên mắt, môi cong lên: “Thanh Hòa Thanh Hòa Thanh Hòa Thanh Hòa Thanh Hòa Thanh Hòa…”

Trước mắt dường như hiện ra vẻ mặt Lý Húc Phi đang cau mày nhìn cậu.

Thật có lỗi .

La Tĩnh Hòa ngồi xuống bên cạnh cậu: “Ừ, ừ, ừ, ừ, ừ.”

Kỳ Vân xoay người, chôn mặt vào chỗ tựa lưng của sô pha, La Tĩnh Hòa phát hiện thân thể cậu run lên nhè nhẹ, vì thế cũng không làm phiền cậu. Trong nhà không có tivi, hai người lâm vào trầm mặc. La Tĩnh Hòa nhìn Kỳ Vân, đột nhiên đưa tay, vò tóc cậu.

“Được rồi được rồi.”

“Ừm.”

Đêm thu lành lạnh, trời nổi gió, Kỳ Vân có thể nghe được tiếng gió thổi qua cửa kính. Cả khu phố đều đã sáng đèn, màu vỏ quýt này, cả ánh sáng màu trắng cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhiều. Dấu hiệu kia chứng tỏ có người đang sinh sống. Nấu cơm, xem tivi, sáng tác, nói chuyện phiếm, đánh bài. Những lúc một mình Kỳ Vân không thích bật đèn, một mình ngồi thu chân trong bóng tối nhìn ra ánh đèn của nhà nhà ngoài cửa sổ. Điều này cứ như là đang tự giễu vậy, thực sự là ngay cả căn cứ xác thực chứng minh bản thân còn sống cũng không có.

“Thanh Hòa?”

“Hở?”

“Anh ở đâu rồi?”

“Ở đây.”

“Vẫn luôn ở đây sao?”

“Vẫn luôn.”

“Sẽ không rời đi chứ?”

“Sẽ không.”

Bốn phía đều là hơi thở vững vàng bình thản của người kia.

… Thật tốt.

Sau lại Kỳ Vân mơ mơ màng màng ngủ quên mất. Trong cơn mê cảm giác có ai đó bế cậu lên giường, cởi quần áo và giày ra rồi đắp chăn. Không phải đang ở trong nhà mình. Có điều lại an tâm như nhau.

.

.

.

Hôm sau tiếng La Tĩnh Hòa rời giường làm bữa sáng đánh thức Kỳ Vân. Cậu mở mắt, phát hiện mình đang ở trong phòng ngủ của La Tĩnh hòa. Cậu lúng túng chạy ào ra cửa, thấy La Tĩnh Hòa đang bận rộn trong phòng bếp.

“A, cậu tỉnh rồi à? Đau đầu không?”

Kỳ Vân vô cùng áy náy: “Hôm qua rõ ràng uống không bao nhiêu rượu, thế mà lại say mất, còn làm phiền anh cả đêm… Thật có lỗi.”

La Tĩnh Hòa cười: “Con người mà, những lúc vô cùng vui sướng hay vô cùng khổ sở đều dễ say rượu nhất, tối qua cậu thuộc loại nào vậy?”

“Dĩ nhiên là… Vô cùng vui sướng rồi… Hôm qua tôi không làm phiền anh gì chứ? Ví dụ như nói gì sai khiến anh không thích ấy…”

“Không có đâu.” La Tĩnh Hòa mang ra hai chén bột ngô và một ***g bánh bao: “Cá nhân tôi rất thích bữa sáng kiểu Trung. Bình thường không quá bận đều ăn như thế. Hôm qua quên hỏi mất cậu quen ăn bữa sáng kiểu Trung hay kiểu Tây.”

Kỳ Vân cười tươi: “Hồi trước tôi đã nói rồi mà, có ăn là tốt rồi, đúng không?”

La Tĩnh Hòa nhìn cậu.

“Không phải là tôi khách sáo nên nói thế đâu. Từ nhỏ tới lớn, trên cơ bản… không có người thân làm cơm cho tôi, lúc tốt thì có người giúp việc nấu cho, tệ thì phải tự kiếm gì ăn tạm, bữa sáng được cho hộp sữa rồi tống đi. Tôi tự nấu cơm, chẳng hạn như hầm canh táo hay gì đó…”

La Tĩnh Hòa cười ra tiếng: “Cậu thật sáng tạo.”

Kỳ Vân gãi gãi đầu: “Đúng á, hồi trung học rốt cuộc gặp phải vấn đề về dạ dày, suýt chút nữa đi đời. Vậy nên… Tôi đối với việc ăn uống không kén chọn gì, có người nấu cho ăn là may mắn lắm rồi.”

La Tĩnh Hòa nhẹ nhàng ưm một tiếng: “Sau này tôi sẽ không hỏi thế nữa. Thật có lỗi.”

Kỳ Vân có chút luống cuống: “Cái đó… Tôi lên lầu đánh rẳng rửa mặt trước đã, anh chờ tôi nhé.”

La Tĩnh Hòa cởi tạp dề ra: “Mau đi đi.”

Bữa sáng thực sự không tồi. Ngồi xe La Tĩnh Hòa đến trường, xuống xe nói lời tạm biệt với anh, sau đó bước vào cổng. Quả nhiên người được ăn bữa sáng đàng hoàng luôn rất có tinh thần, sáng ra Kỳ Vân hiếm khi mặt mũi hồng hào sáng láng như thế này lắm.

Dự báo thời tiết nói hôm nay trời trong xanh, ngàn dặm không mây.

————————————————————————————————————

(1) Rượu Gia Phạn (gia là thêm, phạn là cơm): Một loại rượu vàng của Thiệu Hưng, trong lúc nấu thay đổi tỉ lệ phối liệu, bỏ thêm gạo nếp hoặc gạo tẻ. Rượu vàng là loại rượu dùng loại gạo ngon có tên là Bồng Lai và lúa mạch để cất rượu. Rượu trong và nồng, sắc óng ánh như hổ phách, thường hâm nóng trước khi uống. Rượu Gia Phạn là một loại rượu bán nguyên chất.